Trong đêm tối, Tạ Thiếu Ly mất ngủ rồi.
Y vốn là người làm việc và nghỉ ngơi rất có quy tắc, nằm ngửa ngủ, lúc tỉnh dậy đến tư thế cũng không có gì thay đổi. Nhưng tối nay, y phá thiên hoang địa lật người mấy lần, khiến cho Lâm Tư Niệm đang chìm vào giấc ngủ cũng bị y đánh thức.
Lâm Tư Niệm mơ màng tỉnh dậy, nằm nghiêng đưa lưng về phía Tạ Thiếu Ly, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của y, như đang cực lực chịu đựng cái gì.
Cách một tầng vải mỏng, Lâm Tư Niệm cảm giác được cơ thịt của Tạ Thiếu Ly đang căng cứng, cơ thể nóng lạ thường. Cơn buồn ngủ của nàng lập tức bị đánh văng, lo lắng nghĩ: Y làm sao vậy, có phải là cơ thể không khỏe... sinh bệnh sao?
Trong bóng tối, nàng hơi hé mắt, đang muốn mở miệng hỏi thì thấy Tạ Thiếu Ly bỗng ngồi thẳng dậy, sau khi đè nén lại hô hấp liền vén chăn lên, sờ soạng xuống giường.
Lâm Tư Niệm bị những hành động kỳ quặc của y dọa một trận, liền nhắm mắt lại không dám động đậy.
Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Thiếu Ly xa dần, mở cửa đi đến phòng bên cạnh.
Một khắc sau, Tạ Thiếu Ly vẫn chưa quay về.
Lâm Tư Niệm ngủ không được, vội vã ngồi dậy, trong bóng tối do dự một lát rồi quyết định đến phòng bên cạnh xem như thế nào. Lâm Tư Niệm từ nhỏ đã theo mẫu thân học về các vị thuốc và điều hương, vạn nhất Tạ Thiếu Ly nếu như ngã bệnh thật thì nàng còn có lòng tin có thể giúp được.
Ài, cái tính khí ương ngạnh đáng ghét của Tạ Thiếu Ly này, thân thể không khỏe cũng không nói, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng.
Lâm Tư Niệm vừa oán thầm vừa khoác thêm áo, tìm cây đèn ở trên bàn rồi thắp lên, rón rén đi đến phòng sát vách.
Ánh trăng dần ngã về phía tây, gió đêm mang đến hơi lạnh. Trong đình viện thi thoảng truyền đến vào tiếng của đám côn trùng mùa thu. Lâm Tư Niệm ghé sát tai vào cửa phòng nghe, mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng thở dốc của Tạ Thiếu Ly, như đang rất đau khổ, lại như rất vui sướng.
Trong lòng Lâm Tư Niệm cả kinh, nàng nhẹ gõ cửa, hỏi: “Thế tử, huynh không khỏe sao?”
Tạ Thiếu Ly ở bên trong rên lên một tiếng, sau đó truyền đến tiếng bàn ghế ngã xuống sàn.
Câu ‘không được vào’ của Tạ Thiếu Ly còn chưa kịp nói, Lâm Tư Niệm một mặt lo lắng đã xông vào.
Tạ Thiếu Ly luôn là một người thanh cao đoan chính, Lâm Tư Niệm nào đã từng thấy bộ dáng quần áo xốc xếch, gò má ửng đỏ như bây giờ? Lúc này vì kinh ngạc mà không nói nên lời, cây đèn cầy trong tay bộp một tiếng rớt xuống nền, ánh sáng tắt lịm, xung quanh lại chìm vào bóng tối, im lặng đến chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp và tiếng tim đập của hai bên.
Ánh trăng sáng rực rọi vào qua song cửa sổ hắt lên người Tạ Thiếu Ly khiến người y như được mạ thêm một lớp bạc mông lung sáng chói. Lông mi đang khép hờ của y run lên, thật lâu sau cũng không dám nâng mắt.
Lúc đầu Lâm Tư Niệm còn không biết đây là chuyện gì, cho đến khi trong không khí truyền đến mùi hùng tính (hoocmon đàn ông nhàn nhạt...
Từ nhỏ nàng đã rất mẫn cảm với mùi này, liền cau mũi một cái, ngẩn người một lúc mới hiểu được mùi xạ hương kỳ lạ này từ đâu đến.
Thoáng chốc, một dòng máu nóng từ tứ chi bách hài xông thẳng lên đỉnh đầu nàng, trong đầu như có một trận pháo hoa nổ tung tóe, mặt đỏ như máu.
Nàng cả kinh kêu lên một tiếng rồi ôm mặt chạy ra khỏi cửa.
Cũng làm khó một người què như nàng, lúc này tự dung đột phá cơ thể đến cực hạn, chạy như bay trong bóng đêm, chạy thẳng về phòng của mình, cửa còn không kịp đóng liền nhảy lên giường dùng chăn quấn mình lại thành một con nhộng.
Động tác đẩy cửa của nàng thực sự rất lớn khiến Thanh Linh ở bên ngoài cũng bị đánh thức, cầm đèn tiến vào hỏi: “Phu nhân muốn đi vệ sinh sao?”
Gò má nóng bừng bừng. Lâm Tư Niệm dứt khoát kéo chăn trùm lên mặt, ồm ồm nói: “... Không có, không có gì.”
“Phu nhân, người cứ như vậy thì sẽ khó thở lắm đó.” Thanh Linh đặt đèn dầu lên bàn, giơ tay muốn kéo chăn trên mặt nàng xuống, lập tức kinh ngạc hỏi: “Thế tử gia đâu?”
Lâm Tư Niệm sống chết nắm lấy chăn không mở miệng.
Con ngươi Thanh Linh đảo một vòng, nghĩ: Phu thê nửa đêm không ngủ chung giường, trừ phi Thế tử gia có niềm vui mới nên mới bỏ phu nhân đi mua vui?
Không không không, gia phong Tạ gia nghiêm cẩn, Thế tử gia không phải giống như những tên nam nhân không biết nặng nhẹ kia...
Suy nghĩ của Thanh Linh ra sức bay nhảy, thử thăm dò hỏi: “Phu nhân, hai người cãi nhau phải không?”
Lâm Tư Niệm đang núp trong chăn khẽ động, ấp a ấp úng nói: “Không có, ngươi đi ngủ đi, đừng lo cho ta.”
Thanh Linh thở dài một hơi, vừa thương xót cho nữ chủ gối đơn khó ngủ, vừa lo lắng cho tiền đồ của mình sau này. Nhưng cô chẳng nói gì, chỉ ngoan ngoan hành lễ rồi nhẹ nhàng đóng cửa thối lui.
Lâm Tư Niệm trốn trong chăn không hề biết bản thân đã được Thanh Linh dán lên cái mác ‘thất sủng’. Nàng lúc này trong đầu đều là dáng vẻ lôi thôi, mặt đỏ tai hồng của Tạ Thiếu Ly...
Nàng tâm hoảng ý loạn, còn có chút thất vọng không rõ ràng, nghĩ bậy: Y sao lại làm chuyện này, có phải do túi hương không?
Vì sao y thà rằng tự mình giải quyết cũng không chạm vào mình? Là đang ghét bỏ mình sao?
Lâm Tư Niệm càng nghĩ càng thất vọng, càng nghĩ càng không yên, cho đến khi ngộp đến không chịu nổi nữa mới từ từ chui ra khỏi chăn.
Xung quanh hắc ám, chăn nệm bên cạnh vẫn lạnh băng, Tạ Thiếu Ly còn chưa trở lại.
Độ nóng trên mặt Lâm Tư Niệm dần biết mất. Nàng nằm trên giường, tình yêu đang rạo rực trong lòng như bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Nàng trằn trọc một đêm, cho đến khi màn đêm dần qua mới mơ màng đi.
Sau khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.Nàng xoa mắt đứng lên, vô ý thức sờ vào bên cạnh, vẫn lạnh băng như cũ, xem ra Tạ Thiếu Ly cả đêm đều không về.
Lâm Tư Niệm cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Thanh Linh bưng chậu rửa mặt vào, thấy Lâm Tư Niệm mặt ủ chau mày mới thận trọng hỏi: “Phu nhân, nên rửa mặt dùng bữa thôi.”
Lâm Tư Niệm lại ngã lại xuống giường, ôm chăn uể oải nói: “Không dậy, ta muốn ngủ tiếp.”
Thanh Linh nhìn nàng như vậy, chỉ có thể khom người đi ra ngoài.
Nhưng Lâm Tư Niệm thế nào cũng không ngủ được, tâm tình vô cùng rối loạn. Nàng ôm chăn lăn một vòng, rồi lại thở dài. Cho dù là bảy năm trước hay là bảy năm sau, người đau khổ vì tình hình như cũng chỉ có một mình nàng.
Tạ Thiếu Ly là một cái hố, nàng vốn không vuốn cui đầu vào đó hai lần. Chỉ là phong cảnh trong hố quá đẹp, nàng cứ đi cứ đi mãi vẫn không thể tránh khỏi việc rơi vào trong đó.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh của Tạ Thiếu Ly. Y hỏi Thanh Linh: “Phu nhân đâu, sao không thấy nàng ấy đến dùng bữa?”
Thanh Linh cũng là một người thông minh, một lòng muốn chủ tử đoạt lại sủng ái, con ngươi đảo một vòng liền đề ra một khổ nhục kế, vẻ mặt đau thương nói: “Phu nhân hình như không khỏe, nói muốn nằm thêm một lát.”
Lâm Tư Niệm nằm trên giường trộm cười, âm thầm bật ngón cái với Thanh Linh.
Quả nhiên, giọng nói thanh lãnh vạn năm bất biến của Tạ Thiếu Ly có một chút giao động, vội hỏi: “Phu nhân bệnh rồi sao không thấy các người mời đại phu đến.”
Thanh Linh ủy khuất nói: “Phu nhân không cho nô tỳ đi, nói là ngủ một giấc là được. Thế tử gia, người nhanh đi khuyên đi, phu nhân chỉ nghe lời mỗi mình người.”
Còn đang nói, Tạ Thiếu Ly đã mở cửa bước vào phòng.
Lâm Tư Niệm đưa lưng về phía y giả ngủ.
Tạ Thiếu Ly đứng bên cạnh giường hồi lâu mới giơ tay ra muốn thử độ ấm trên trán nàng. Lâm Tư Niệm nhịn không được nữa liền hất chăn lên ngồi dậy, đầu tóc rối loạn nhìn y.
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng rụt tay về, lùi về sau vài bước.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tạ Thiếu Ly bại trận trước, tai hơi đỏ, hạ tầm mắt chuẩn bị rời đi.
Lại muốn chạy!
Hai hàng lông mày của Lâm Tư Niệm chau lại, mắt trừng lớn, thở hổn hển nói: “Huynh đứng lại cho muội.”
Tạ Thiếu Ly liền dừng lại. Thanh Linh nhịn cười cáo lui, thuận thế đóng cửa lại.
Ánh nắng chiều len lỏi vào phòng, ánh lên những hạt bụi bé nhỏ đang lay động trong không khí, dường như bất cứ nơi nào chỉ cần có Tạ Thiếu Ly đều sẽ phát sáng.
Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi, hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Phu quân đêm qua đi đâu vậy?”
Nàng ngủ say mới tỉnh, lại lăn trên giường một vòng, lúc này vạt áo hơi chùng xuống, để lộ ra một chút áo lót màu đỏ tươi.
Lâm Tư Niệm vẫn đang buồn bực, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt thâm thúy của Tạ Thiếu Ly.
“Ngủ ở thư phòng.” Yết hầu Tạ Thiếu Ly khẽ động, không biết là nghĩ đến cái gì, gò má như ngọc hiện lên một lớp đỏ mỏng.
“Huynh thà ngủ ở thư phòng cũng không muốn ngủ trên giường với muội?” Lâm Tư Niệm không biết nói gì nữa, cúi đầu fùng ngón tay gẫy mép giường, nhỏ giọng nói: “Huynh có biết là tối qua muội cả một đêm không ngủ không!”
Một đêm không ngủ, đương nhiên không chỉ mình nàng.
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: “Vì sao không ngủ?”
Huynh rõ ràng biết đó là vì huynh!
Lâm Tư Niệm oán thầm, trề môi một cái, thật lâu sau mới lấy hết dũng khí nói: “Ly ca ca, có phải huynh rất ghét muội không?”
“Không có chuyện đó.” Tạ Thiếu Ly trả lời chắc chắn.
Lâm Tư Niệm thở nhẹ một hơi, lại hỏi: “Vậy huynh vì sao lại không chạm vào muội? Còn luôn tránh muội...”
Tạ Thiếu Ly hơi trợn mắt, có chút khó hiểu nghĩ: “Người không muốn chạm vào, luôn trốn tránh không phải là Lâm Tư Niệm sao?
Nhưng mà còn chưa kịp biện giải Lâm Tư Niệm đã lại nói tiếp: “Tối qua huynh làm chuyện đó ở bên kia...”
Còn chưa nói xong, gương mặt anh tuấn của Tạ Thiếu Ly liền đỏ bừng, giống như cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Y nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nên dùng bữa thôi.”
Lâm Tư Niệm vẫn chưa chịu thôi: “Huynh không cần trốn muội, loại chuyện đó, muội cũng sẽ không nói với người khác.”
Tạ Thiếu Ly trời sinh da mặt mỏng, bị thê tử bắt gặp loại chuyện đó vốn đã vô cùng xấu hổ, hôm nay lại bị người thấy tận mắt không ngừng nhắc lại, y thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với Lâm Tư Niệm nữa, liền quay người bỏ chạy.
Lâm Tư Niệm giương mắt nhìn y lại chạy rồi liền tức đến đấm nệm không thôi.