Lâm Tư Niệm tự mình đứng vững, xoay người phất tay với y, hồn nhiên không giống như một người bị què một chân. Lâm Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấp giọng nói với thị tỳ bên cạnh: “Dọn dẹp trong viện sạch sẽ một chút, một hòn đá cũng phải quét sạch.”
Thị tỳ nhận lệnh thối lui, Lâm Tư Niệm lại không biết từ chổ nào xông ra, chạy đến trước mặt Tạ Thiếu Ly, tủm tỉm cười nói: “Hành làng trước viện trống quá, có thể trồng thêm vào cây nho, hoặc vài loại hoa cũng được. Đợi khi gió đông thổi qua, trăm hoa khoe sắc, trên hành lang tràn đầy sắc xanh, nhất định là rất đẹp.”
Tạ Thiếu Ly gật đầu: “Được.”
Y đáp ứng sảng khoái như vậy, Lâm Tư Niệm lại có chút không được tự nhiên. Nàng vốn chỉ tùy tiện nói ra, không hy vọng Tạ Thiếu Ly có thể đáp ứng.
Có lẽ đúng như lời mẹ nói, nam nhân chỉ có sau khi thành hôn mới trưởng thành. Mà Tạ Thiếu Ly bây giờ cũng xem như không còn băng lãnh như trước nữa, cũng hiện ra vài phần phân tình vị lai.
Tâm tình Lâm Tư Niệm thả lỏng không ít, nụ cười trên mặt cũng giãn ra. Gió thu thổi qua, dây buộc tóc vàng tơ vàng của Lâm Tư Niệm khẽ phất, nàng nâng tay túm lấy dây buộc tóc không nghe lời kia, lại thử thăm dò: “Muội có thể trông vài loại hoa, thảo dược ở khu đất trống cạnh hòn non bộ ở hậu viện không?”
Còn chưa đợi Tạ Thiếu Ly trả lời, nàng đã nhanh chóng bổ sung: “Muội sẽ làm thật gọn gàng, sẽ không làm loạn đình viện đâu.”
Tạ Thiếu Ly khẽ mở miệng, thốt ra một chữ như trước: “Được.”
Nhưng Lâm Tư Niệm lại mẩn cảm bắt được trong mắt y lóe lên một ý cười, giống như hoa tuyết đầu xuân trên mặt hồ lóe lên từng đợt ánh sáng dịu dàng.
“Đa tạ.” Trong lòng Lâm Tư Niệm khẽ động, ngón tay vòng quanh dây buộc tóc, mím môi chần chừ trong chốc lát, cẩn thận hỏi: “Vậy... có thể đón mẹ của muội đến đây luôn được không? Bà ấy đã lớn tuổi, cơ thể đã không còn tốt nữa, muội không yên tâm để bà ấy một mình ở Lâm phủ.”
Lần này, Tạ Thiếu Ly nhíu mày suy tư rất lâu.
Lâm Tư Niệm căng thẳng, cho rằng bản thân được một tấc lại muốn thêm một thước khiến Tạ Thiếu Ly bực mình, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm. Ai ngờ y chỉ trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: “Phòng nào thì được?”
“Cái gì?” Lâm Tư Niệm còn chưa kịp phản ứng.
Tạ Thiếu Ly lại lặp lại lần nữa: “Không biết căn phòng nào thích hợp cho lệnh đường.”
Thì ra y một mặt nghiêm nghị là đang suy nghĩ vấn đề này. Lâm Tư Niệm thở nhẹ một hơi, đồng thời có chút buồn cười, cảm thấy bản thân giống như không sợ Thế tử băng sơn cao cao tại thượng này lắm.
“Phòng nào cũng được, hướng về mặt trời càng tốt, không cần quá lộng lẫy, mẹ muội sẽ không chọn đâu.” Mặt Lâm Tư Niệm bị ánh nắng mùa thu chiếu lên đỏ bừng, giống như trên làn gia tuyết trắng được thoa thêm một lớp phấn son, nàng cười nói: “Thế tử nhất định phải khách khí như vậy sao?”
“Sao lại nói như vậy?”
“Cho dù là người sắp thành thân, nhưng sao có thể gọi mẹ là “lệnh đường” được? Quá xa cách rồi.”
Tạ Thiếu Ly mím môi, tầm mắt không được tự nhiên tránh sang một bên, nhìn hòn non bộ ở hành lang không xa nói: “Muội cũng vậy.”
Y nói chuyện tiếc chữ như vàng, Lâm Tư Niệm nhất thời có chút mờ mịt, không hiểu ý y là gì: “Muội cũng làm sao?”
“Xa cách.” Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, thần sắc vẫn như cũ nói: “Muội lúc trước, không gọi ta là Thế tử.”
Lâm Tư Niệm bây giờ mới hiểu, y là ghét bỏ bản thân cũng đối xử với y quá xa lạ. Đây là đang uyển chuyển thể hiện sự bất mãn của y sao?
Nhưng gọi “Ly ca ca” thân mật như vậy lúc nhỏ, bây giờ nàng sao có thể gọi được chứ.
Lâm Tư Niệm ho nhẹ một tiếng, lại nhấc lên làn váy nhanh chóng chạy xa, không dám nhìn y thêm một lần nào nữa.
Không gian lại trở nên im lặng. Tạ Thiếu Ly không nhanh không chậm đi đằng sau Lâm Tư Niệm, ánh mắt vẫn thản nhiên mà dịu dàng nhìn nàng, đổi chủ đề: “Còn muốn gì nữa không?”
“Rất tốt, muội đều thích.” Lâm Tư Niệm đi xuống hành lang tản bộ, đầu ngón tay làn tóc mai, nói: “Nếu huynh trưởng có thể trở về tham gia tiệc cưới của muội thì tốt biết bao.”
Huynh trưởng Lâm Túc vẫn luôn không thích phụ thân, chán ghét đạo đức Lâm Duy Đường quá tệ, mấy năm trước phụ tử hai người sau khi cải nhau một trận lớn, Lâm Túc lưu lại một phong thư liền rời nhà, ngang nhiên đoạn thuyệt quan hệ phụ tử với Lâm Duy Đường.
Đi lần này ròng rã suốt sáu năm.
Lúc hạ tang Lâm Duy Đường, Lâm Tư Niệm xa xa nhìn thấy huynh trưởng đứng ở bên cửa ngoài Lâm phủ, một thân đồ trắng, trịnh trọng hướng trong phủ dập đầu một cái. Đợi đến lúc Lâm Tư Niệm khập khễnh đuổi theo thì cửa ngoài Lâm phủ đã không còn thân ảnh của Lâm Túc nữa, lưa lại chỉ có hai tờ ngân phiếu và một lá thư, trong thư dặn dò Lâm Tư Niệm phải chăm sóc tốt cho mẫu thân.
Lâm Túc cương trực trung thành, tuy quan hệ phụ tử không tốt, nhưng vẫn đối với Lâm Tư Niệm rất tốt, nàng rất nhớ anh.
Tạ Thiếu Ly nghe vậy, hơi mím môi, trong lòng tự có tính toán.
Hai người đi dạo một lúc trong nhà mới, cho đến khi ánh tà dương dần ngã về phía tây, gió thu đã bắt đầu mang hơi lạnh, Tạ Thiếu Ly mới chậm chạp tiễn Lâm Tư Niệm về Lâm phủ.
Trong Lâm phủ đã chuẩn bị xong bữa tối, nhìn thấy nàng về, Lâm phi nhân liền mang cho nàng thêm bộ chén đũa, vội vã hỏi nàng: “Sao, phủ đệ mới như thế nào?”
“Rất đẹp, vừa sạch sẽ lại gọn gàng. Tiền đình hậu viện đều rất rộng rãi, Thế tử còn đáp ứng con có thể trông thêm vài loại hoa cỏ.” Lâm Tư Niệm tự mình rót một chén trà một hơi uống sạch, thở dài nhẹ nhỏm.
Tạ Thiếu Ly kiệm lời, bầu không khí vô cùng băng lãnh, Lâm Tư Niệm ở cùng y một buổi chiều thực sự có cảm giác mệt mỏi, cho đến bây giờ tâm tình mới thư giản được một lát.
“Thế tử?” Lâm phu nhân mẫn cảm bắt được điểm mấu chốt, hỏi: “Là Thiếu Ly cùng con đi sao?”
Lâm Tư Niệm gật đầu, tự múc cho mình bát canh, thuận miệng nói: “Con cũng không ngờ y sẽ tự thân đến, không phải nói tân lang tân nương trước khi thành hôn không thể gặp mặt sao? Quả nhiên người quyền cao chức trọng là khác, làm việc đều tùy hứng như vậy.”
Lâm phu nhân thế nhưng hai mắt sáng ngời, cười ra tiếng: “Đứa nhỏ ngốc, đây là chuyện tốt, nói rõ Tạ Thiếu Ly rất thích con đó.”
“Thích con?” Lâm Tư Niệm trừng to mắt, lại cười lớn, lắc tay nói: “Mẹ à, mẹ không nhìn thấy bộ dạng của y đâu, sắc mặt lạnh tanh, nói chuyện tiếc chữ như vàng, cũng không thèm nhìn con một cái, có chỗ nào giống nói chuyện với người mình thích đâu? Không thể, không thể nào.”
Lâm phu nhân cười không nói.
Thời gian vài ngày trôi qua nhanh chóng, nháy mắt liền đến mười hai tháng tám, ngày tân hôn của Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly.
Sáng sớm, nắng ấm vừa lên, Lâm Tư Niệm đã đội mũ phượng, ngồi trước gương không ngừng lo lắng.
Lâm phu nhân dùng tay dặm son, cẩn thận đánh lên đôi môi no đủ của con gái, cả sảnh đường đều tràn ngập trong giấy đỏ, tôn lên nét đẹp trong sáng lộng lẫy của Lâm Tư Niệm vạn phần. Lâm phu nhân không khỏi vui mừng cười, nhiệm vụ phu quan giao cho bà cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
Lâm Tư Niệm mím môi, quan sát mĩ nữ áo đỏ đoan trang xinh đẹp trước gương hồi lâu mới quay đầu nói nhỏ với mẫu thân: “Mẹ, mẹ thật sự không muốn sống cùng con ở Tạ phủ sao?”
“Chớ lộn xộn, cẩn thận làm rối mũ phượng và búi tóc.” Lâm phu nhân vội vàng nâng cằm Lâm Tư Niệm, lại đưa tay chỉnh lại trâm cài tóc lấp lánh trên đầu nàng, nói: “Vấn đề này của con đã hỏi bao nhiêu lần rồi hả. Con gả vào Tạ phủ vốn là đã trèo cao, nếu như còn mang theo một người ốm yếu bệnh tật như mẹ vào thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Nhưng mà, Thể tử đã cho phép rồi mà.”
“Nó chỉ nói khách sáo thôi, con còn tưởng thật hả.”
Lâm Tư Niệm lo lắng bất an, còn lẫn thêm vài phần mơ hồ về tương lai sau này, kéo lấy cánh tay mẫu thân đã không còn mềm mại nữa nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không muốn xa người.”
Nàng giống như một đứa trẻ mất kẹo, giọng nói có chút run rẩy: “Thật không nỡ xa mẹ mà.”
Khoang mắt Lâm phu nhân ửng đỏ nhưng lại nhẫn nhịn không cho nước mắt rơi xuống, mỉm cười nâng bàn tay con gái lên khóe môi hôn một cái, dịu dàng nói: “Phi Phi không cần phải lo lắng, Túc Nhi nói hai năm nay sẽ không đi xa nữa, ở lại Lâm phủ chăm sóc ta, con cứ yên tâm gả đi, giúp chồng dạy con. Năm sau đợi con sinh ra một đứa nhỏ mập mạp, mẹ sẽ đến phủ giúp con chăm con.”
Nói đến huynh trưởng Lâm Túc, trong lòng Lâm Tư Niệm khẽ động. Nàng biết Lâm Túc có thể bỏ qua mặt mũi trở về, ít nhiều gì cũng có công lao của Tạ phủ.
Ngày hôm đó lúc ở nhà mới, nàng bất quá chỉ thuận miệng nói ra một câu hy vọng huynh trưởng có thể đến tham dự, không ngờ rằng Tạ Thiếu Ly lại nhớ trong lòng.
Nhưng như thế cũng tốt, có huynh trưởng chăm sóc mẫu thân, nàng càng có thể an tâm đối diện với phong ba bão táp trong tương lai rồi.
Đang nghĩ như vậy, bên ngoài đã láng máng truyền đến tiếng trống và pháo vang dội. Lâm phu nhân thoắt một cái đứng dậy, phu nhân đoan chính trang nhã lần đầu tiên thần tình bất an như vậy. Trong phòng đi tới đi lui hai bước, lúc này mới vui mừng nói: “Người đón dâu đến rồi, Phi Phi, nhanh đội khăn hỉ lên!”
Một góc khăn đầu thêu uyên ương được nhẹ nhàng thả xuống ngăn cách tất cả sự náo nhiệt ở bên ngoài.
Lâm Tư Niệm tim đập như trống, nhiều lần hít thở sâu mới có thể điều chỉnh tốt tâm trạng, lặng lẽ lau đi giọt lệ trên khóe mắt.
Cho đến khi người rước dâu nhanh chóng dùng trà và kẹo hỉ, liền khua chiên gõ trống ngâm khúc Thôi Trang Thơ thôi thúc nhanh chóng xuất môn lên kiệu. Lâm Tư Niệm mang bộ áo cưới đỏ rực, điểm lên vài bảo thạch lam tinh tế ở vạt áo và đai lưng, nắm tay mẫu thân từng bước từng bước lướt qua hàng người náo nhiệt.
Dọc đường đi, hoa tươi kẹo hỉ bay ngập trời, tiền xu nằm rải rác trên đường như rải đậu, khiến cho đám trẻ con, phụ nữ đứng sát đường một phen giành giật, cao giọng hát chúc đôi tân lang tân nương năm trăm hạnh phúc.
Lâm Tư Niệm nhìn xuyên qua tấm khăn trải đầu mỏng, cả thế giới đều mơ hồ một màu đỏ. Nàng đạp lên một đường đầy hoa tươi về phía trước, chậm rãi bước đến cạnh Tạ Thiếu Ly một thân hồng y, đang đứng giữa đám người.
Lâm phu nhân giao tay Lâm Tư Niệm vào trong lòng bàn tay Tạ Thiếu Ly. Khoảnh khắc được năm ngón tay thon dài của y bao lấy, Lâm Tư Niệm cảm thấy làn da ở lòng bàn tay như đang bị đốt cháy. Cổ nhiệt này theo bàn tay một đường chầm chậm chạy thẳng vào tim, đến đôi gò má cũng bị hun đỏ.
Gương mặt Tạ Thiếu Ly rất lạnh, nhưng bàn tay lại ấm áp lạ thường. Lòng bàn tay có hơi ướt, chắc là do có hơi khẩn trương.
Thì ra, y cũng là người biết khẩn trương.
“Ôm đi! Ôm đi!” Triệu Anh mang theo một đám con em ở Lâm An gào lên ầm ĩ, kiên quyết muốn tân lang ôm kiều thê lên kiệu.
Còn chưa kịp đỏ mặt, trong một khắc, cơ thể Lâm Tư Niệm bị ôm lên không trung.
Lâm Tư Niệm cắn môi, gắng gượng ngăn tiếng hét thất thanh lại trong cổ. Nàng được Tạ Thiếu Ly ôm vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn chỉ nhìn thấy hồng y đang bay phấp phới, hoa rơi như mưa, ngàn dặm trời cao xanh ngắt.
Trong tiếng nhạc hỉ huyên náo, trong tiếng cười vang đầy thiện ý của đám đông, khóe môi Tạ Thiếu Ly cong thành một độ cong nhẹ, trong ánh mắt lãnh mạc nhộn nhạo một mảnh tâm tình ôn nhu.
Ánh nắng hôm nay thật thích hợp, nhưng không thể so sánh được với ý cười chói mắt trong mắt Tạ Thiếu Ly.
Lâm Tư Niệm quên cả khẩn trương, đắm chìm vào độ cong trên môi Tạ Thiếu Ly, không thể thoát ra được.
Cánh tay y rắn chắc, bước đi vững vàng, ôm lấy nàng thản nhiên bước đến một cuộc sống mới