“Vương gia, xảy ra chuyện rồi!”
Lãnh Kỳ Túc mi tâm khẽ nhíu lại, “Có chuyện gì?”
Nô tỳ đó mở miệng như muốn nói rồi lại thôi, sau một lúc lâu mới trả lời, “Vương gia cứ đến tiền viện nhìn liền hiểu ngay ạ!”
Lãnh Kỳ Túc sắc mặt có phần ngưng trọng, hắn lập tức bước ra khỏi phòng, ngay cả một tiếng chào cũng không thèm nói với nàng. Mặc Sương khóe môi giật giật, chẳng phải chỉ là có mấy con cá vàng trong ao chết thôi sao, có cần phải nói như thể nghiêm trọng cùng thần bí lắm như vậy không?
Đúng, là nàng làm đó. Để thâm nhập vào Vương phủ, nàng đã nghiên cứu rất kĩ càng, đương nhiên nàng cũng biết thói quen đặt một cặp cá vàng trong đêm động phòng của Lãnh Kỳ Túc. Và để tạo nên một “sự cố” nho nhỏ, phòng hờ tên nam nhân này thật sự “muốn” nàng, hôm nay lúc đi ngang qua hồ cá, nàng đã dùng công phu chớp nhoáng của mình thả vào đó một viên Man Đà La (1). Xem ra bây giờ thuốc đã phát huy tác dụng rồi.
Đang âm thầm đắc ý thì bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân rất nhỏ và nhẹ. Mặc Sương ngẩng đầu liền bắt gặp ngay tỳ nữ khi nãy tiến vào phòng. Người đó nhẹ nhàng đặt chậu cá lên bàn, lúc quay đầu, phát hiện Mặc Sương cũng đang nhìn mình, nàng ta liền cong lưng hành lễ kèm theo một nụ cười mỉm, “Nô tỳ Linh Lung tham kiến Vương phi, xin chúc Vương gia cùng Vương phi, trăm năm hòa hợp, bạch đầu giai lão”
Nàng ta sở hữu một đôi lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh, ngọt lịm kiều diễm, như ánh mặt trời khiến người khác không khỏi say mê. Người như thế này làm một nô tỳ quả là đáng tiếc. Mặc Sương không kiềm được lại nhìn người trước mắt thêm vài cái, sau đó mới khẽ gật đầu mỉm cười đáp trả lại nàng ta.
Khi Linh Lung đi khỏi, Mặc Sương liền nhanh chóng bước xuống giường tiến đến nâng chậu cá lên. Lúc tận mắt nhìn thấy một cặp cá vàng đang vui vẻ bơi lội bên trong, nàng đã không tài nào tin vào điều mình đang chứng kiến.
Chuyện gì thế này? Rõ ràng nàng đã hạ độc rồi mà, dược tính của thuốc còn mạnh như thế... cớ gì cá vàng lại không sao? Với lại nếu cá đã không chết vậy sự việc mà Linh Lung bẩm báo khi nãy là gì?
Lãnh Kỳ Túc mãi vẫn chưa thấy về, Mặc Sương chỉ có thể ôm cái chăn mỏng, nằm trằn trọc lăn lộn trên giường đến tận nửa đêm mới thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau lúc Mặc Sương rửa mặt chải đầu mới từ chỗ tỳ nữ Bách Hợp biết được một tin. Đêm qua thật sự xảy ra một chuyện, là chuyện của một tỳ nữ tên Tiểu Hồng. Nghe nói nàng ta lúc đến bên hồ vớt cá vàng không may rơi xuống nước, khi được vớt lên thế nhưng lại vô cớ phát điên, náo loạn đến long trời lở đất.
Cá vàng không chết, nhưng người lại phát điên sao? Mặc Sương kinh ngạc không thôi, nàng thừa biết loại độc đó không thể nào khiến con người ta hóa điên được. Càng kì quái hơn là, Lãnh Kỳ Túc lại không cho truy cứu rõ ràng chuyện này, chỉ đem Tiểu Hồng nhốt lại. Mọi người đều thừa hiểu, mạng sống của nô tỳ bần tiện, chỉ như con sâu cái kiến, phát điên thì phát điên thôi, duy chỉ có nàng là cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không đúng.
Bách Hợp còn nói, Lãnh Kỳ Túc có sai người đến thông báo sẽ cùng nàng dùng bữa sáng. Vì thế trang điểm chải tóc xong, Mặc Sương liền ngồi ngay ngắn bên bàn đợi hắn đến. Đợi cả nửa ngày nàng không những không đợi được Lãnh Kỳ Túc mà còn phải tiếp cả đám nữ nhân của hắn. Người nào người nấy ăn mặc sang trọng, muôn hồng nghìn tía, vô cùng tươi đẹp.