Vũ Mặc hiên.
Lãnh Kỳ Túc biểu tình lười biếng giang rộng hai tay, để tỳ nữ Linh Lung chỉnh sửa áo cho mình.
“Vương gia, đã mấy ngày rồi ngài không ghé U Mai uyển, có phải Vương phi...”, Linh Lung ngồi xổm dưới đất, nhẹ nhàng vuốt thẳng các nếp gấp trên vạt áo, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
“Đã thấy qua cách người ta nuôi sủng vật chưa?”
Linh Lung ngẩn ra, nàng đứng dậy nghi hoặc nhìn hắn, không rõ chuyện này có liên quan gì đến việc hắn có hay không ghé qua U Mai uyển.
Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe miệng. Hắn đi thẳng đến bồn rửa tay, nhúng hai tay vào chậu nước ấm, đồng thời quay đầu nói với Linh Lung.
“Nuôi sủng vật thật sự rất cần kiến thức. Không để nó quá no, vì như thế nó sẽ mập, sẽ lười biếng thậm chí kiêu ngạo. Nhưng cũng không thể để nó quá đói, vì một con quỷ đói rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần người ta cho nó chút đồ ăn, nó liền chạy theo người đó. Cho nên lúc đói lúc no, lúc béo lúc gầy mới thật sự là cách nuôi sủng vật”
Chỉ trong phút chốc, Linh Lung dần dần hiểu ra, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Nàng bước đến bồn rửa tay, đem chiếc khăn vắt trên chậu đưa cho hắn, sau đó cười hỏi, “Vậy hôm nay Vương gia tính làm gì?”
“Vương phi gả vào Vương phủ đã nhiều ngày mà vẫn chưa vào cung thỉnh an Thái hậu. Lúc đầu có thể nói chuyện Tiểu Hồng phát điên không cát tường, về sau là chuyện Hoàng hậu phượng thể bất an mà trốn tránh, bây giờ chẳng còn lý do gì nữa, không thể cứ nói mà không làm.”
***
U Mai uyển.
Mặc Sương đứng trong viện ngẩng đầu, híp mắt nhìn con chim chích chòe than đang bay lượn trên bầu trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ánh nắng ngày xuân không chút che chắn mà chiếu xuống, tuy nói nó rất ấm áp, song cũng mang lại cảm giác chói mắt đau rát.
Lãnh Kỳ Túc giận thật rồi, từ ngày đó đến nay, hắn vẫn không một lần quay lại U Mai uyển.
Không lẽ bản thân nàng đã quá nóng vội sao?
“Vài ngày không gặp, kĩ thuật nuôi chim của Vương phi tiến bộ không ít, cư nhiên có thể không dùng lồng rồi!”
Mặc Sương giật mình, quay đầu thì liền nhìn thấy Lãnh Kỳ Túc, trong mắt nàng không khỏi xuất hiện tia hoảng loạn.
Hắn thân mặc bộ trường bào hoa tím, đứng phía xa lẳng lặng nhìn nàng, dưới ánh nắng sự tuấn mĩ ấy không gì có thể so sánh được.
“Vương gia”, Mặc Sương cúi người hành lễ.
Lãnh Kỳ Túc khẽ cười, hắn bước lên phía trước ôm lấy nàng, bộ dáng nhu hòa hệt như lúc trước, lúc giữa hai người chưa có gì xảy ra, sau đó chỉ tay lên trời, “Vương phi không sợ nó sẽ bay mất sao?”
Mặc Sương cũng mỉm cười, sóng mắt long lanh nhìn hắn mà thành thật trả lời, “Không sợ, vì nó sẽ không bao giờ bay mất”
“Ồ?”, Lãnh Kỳ Túc nhếch mày, vô cùng hứng thú nhìn nàng.
“Chuyện này phải đa tạ câu chuyện hôm trước của ngài. Thật ra nuôi chim hay nuôi chó đều giống nhau, chỉ cần nó ngoan ngoãn, thiếp liền cho nó lồng tốt nhất, thức ăn ngon nhất. Còn nếu như nó không biết tốt xấu muốn bay đi, vậy thì thiếp sẽ để cho nó bay. Bên ngoài nó dù tránh được tên đạn của đám thợ săn, cũng không tránh được móng vuốt của ưng điểu. Có ai lại không muốn sống những ngày tháng tốt đẹp, Vương gia thấy đúng không?”
Vừa nói, Mặc Sương vừa tỉ mỉ đánh giá sắc mặt của hắn.
Nàng đây là đang dùng vật nói người, cùng với nam nhân này bày tỏ chính kiến, chỉ khi trong Vương phủ nàng mới có thể làm Vương phi cao sang, song ra khỏi đây rồi, nàng sẽ trở về làm một con nô tỳ người người tùy ý chà đạp.
Nói cách khác, nàng muốn biểu đạt rằng, nàng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.
Giống như nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của nàng, Lãnh Kỳ Túc chỉ hơi kinh ngạc trong phút chốc, rồi lại nhẹ cười ôm vai nàng, “Vương phi thấu tình đạt lý như thế thật khiến Bổn vương vui mừng. Thôi, nàng nhanh đi chuẩn bị, chúng ta vào cung một chuyến”
“Vào cung?”, Mặc Sương sắc mặt dần trắng bệch.