Nhớ lại ánh mắt đêm qua khi hắn truy vấn thân phận của nàng, Mặc Sương không kìm được toàn thân run rẩy một trận.
“Bách Hợp...” nàng ngồi dậy hướng ngoài cửa kêu lớn.
“Nô tỳ ở đây, Vương phi có gì căn dặn ạ?”, Bách Hợp tiến vào thắp sáng cây nến trên bàn.
“Bây giờ là canh mấy rồi?”, Mặc Sương giả vờ dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, không quên kèm theo một cái ngáp dài, “Vương gia có ghé qua không?”
“Bẩm là giờ Tý ạ. Vương gia khi nãy có ghé qua, nhưng thấy Vương phi đã tắt đèn đi ngủ rồi cho nên không vào”
Tim Mặc Sương đập mạnh một cái, Lãnh Kỳ Túc thế nhưng có ghé qua? Một kẻ đa nghi như hắn chắc sẽ không nhìn ra việc nàng đã chuồn ra ngoài chứ?
“Vương gia bây giờ vẫn còn đang đánh cờ với Thập nhất Vương gia sao?”
“Nô tỳ cũng không biết nữa, nhưng mỗi lần các ngài ấy đánh cờ đều chơi đến rất khuya”
“Ồ vậy sao?”, Mặc Sương thở dài một cái, sau đó liền kéo chăn ngồi dậy, “Vậy ngươi thay ta chuẩn bị ít bánh ngọt đi!”
***
Trong thư phòng
Vân Triều Tịch đem tay của Lãnh Kỳ Túc đặt trên đầu ngực của mình, gương mặt nàng ta muôn vạn phong tình, còn ánh mắt thì tràn ngập sự mê ly, “Vương gia, thiếp thân chịu không được nữa rồi, chẳng lẽ ngài không muốn giúp thiếp sao?”
Lãnh Kỳ Túc cười trầm một tiếng, “Nàng thật sự muốn đến vậy?”
Vân Triều Tịch không trả lời, nàng chỉ dùng đôi con ngươi ngập tràn sự nóng bỏng cùng hối thúc mà ai oán nhìn hắn. Đúng vậy, nàng rất muốn, muốn vô cùng, thế nhưng nam nhân này lại chưa từng một lần chạm vào nàng. Vân Triều Tịch nàng không phục, rõ ràng nàng cùng ả Lý Mạnh Trang đều là con gái của tướng quân, thêm cả nàng còn gả vào Vương phủ trước ả ta. Phải nhận danh hiệu trắc phi trên danh nghĩa thôi không tính làm gì, nhưng tại sao hắn lại có thể đối xử lạnh nhạt với nàng như thế?
“Vậy thế này có được không?”, Lãnh Kỳ Túc cười như không cười, đôi tay lớn của hắn bóp lấy đỉnh ngực của nàng, bắt đầu không nhanh không chậm mà xoa nắn.
“Ưhm…” Vân Triều Tịch dường như rất thỏa mãn, hai mắt nàng khép hờ, trong yết hầu không khỏi phát ra những âm thanh kiều mị. Thân thể nàng ta giống như đang bị thiêu đốt bằng ngọn lửa nóng bỏng nhất. Không bằng lòng với kiểu vuốt ve như có như không này, Vân Triều Tịch chủ động bắt lấy tay hắn, trực tiếp đút vào áo yếm của mình, vào nơi gò bồng trắng tuyết của mình mà di động, xoa nắn…
Nhìn nữ nhân trong lòng ngực đang chìm vào trạng thái ý loạn tình mê, Lãnh Kỳ Túc cười khẩy một cái, đồng thời bất ngờ dùng lực bóp chặt thêm vào bầu ngực nàng, “Thoải mái không?”
“Ahh…”, nàng ta kêu thé lên một tiếng, không biết là vì thoải mái hay là quá đau, chỉ nghe nàng ta trách yêu một cái, “Vương gia, ngài hư quá à!”
Nói xong nàng ta ngẩng đầu, ý định hôn vào môi Lãnh Kỳ Túc. Thấy vậy, hắn liền nhíu mày nghiêng đầu về một bên, thế là môi của Vân Triều Tịch lập tức rơi xuống cổ hắn.
Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ mở ra, hình ảnh Mặc Sương tay bưng dĩa bánh ngọt đột ngột xuất hiện. Và khi nhìn thấy cảnh xuân vô hạn trước mắt, nàng không khỏi ngẩn ra, rất lâu sau vẫn không cất bước vào phòng.
Không phải hắn đang cùng Thập nhất Vương gia đánh cờ sao? Thế nào lại…
Chỉ đến khi hai người kia phát giác ra sự có mặt của nàng, Mặc Sương mới phục hồi lại thần trí, kinh sợ đến nỗi nói năng lộn xộn lên hết cả, “Tôi… thiếp, thiếp thân tỉnh dậy, nghe báo ngài vẫn đang cùng Thập nhất Vương gia đánh cờ. Nghĩ rằng… nghĩ rằng chắc hẳn hai ngài sẽ đói bụng, nên mới… mới đem chút bánh ngọt qua. Thật sự… thật sự thiếp không nghĩ sẽ phá hoại chuyện tốt của ngài đâu!”