Editor: Trà Xanh
Năm nay mưa xuân đặc biệt nhiều, trận động đất đã trôi qua hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này có vô số trận mưa lớn nhỏ, vạn vật bắt đầu sống lại. Để duy trì nhu cầu sinh hoạt của bá tánh trong thành, nhiều lều che tạm bợ đã được dựng lên để thuận tiện cho việc mua bán hàng hóa.
Nhưng vấn đề thiếu vật tư dần dần trở nên nghiêm trọng. Đầu tiên là không đủ lương thực, nhiều bá tánh trong thành muốn ăn cơm, mà một ngày ba bữa cũng không có nổi một chén cháo để ăn. Bùi Duyên khẩn cấp điều động kho lúa ở các thành phố lớn của Sơn Tây, nhưng năm ngoái thu hoạch lương thực không nhiều, các kho chứa không đủ. Đại Đồng là nơi sản xuất lương thực chính, sau thảm họa này bị thiệt hại nghiêm trọng, lương thực các nơi đều trở nên khan hiếm.
Tạ Vân Lãng đề nghị dùng đường thủy triệu tập lương thực từ kinh thành đến thành phố gần đó, rồi nhanh chóng đưa tới. Đây là biện pháp nhanh nhất.
Biện pháp này cũng được kinh thành ủng hộ, vấn đề lương thực tạm thời được giải quyết.
Tiếp theo, dược liệu cũng không đủ. Số người bị thương trong trận động đất không thua gì số người thiệt mạng, rất nhiều người bị tảng đá đè, không ít người bị gãy tay gãy chân, thiếu dược liệu, rất nhiều người không được kịp thời chữa trị, đau đớn muốn chết.
Bùi Duyên đã chuyển tới rất nhiều dược liệu từ trong quân nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Dịch cô cô dìu Thẩm Oanh đi dạo trong hoa viên, nghe Dịch cô cô nói những chuyện này. Nàng dưỡng thương nửa tháng, đã có thể xuống giường đi lại, nhưng vẫn cần người dìu, đi rất chậm. Trong bọc Trần thị đưa nàng có một lọ thuốc chuyên trị thương rất tốt, Dịch cô cô đã hỏi đại phu, mỗi đêm trước khi ngủ giúp Thẩm Oanh bôi thuốc kích hoạt gân cốt, tốt hơn người bình thường rất nhiều.
“Vấn đề dược liệu giải quyết ra sao?”
“Tri phủ đại nhân viết thư gửi kinh thành, hy vọng triều đình có thể ra mặt giải quyết mấy vấn đề này. Nhưng kinh thành cách nơi này rất xa, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể chuyển trước từ các thôn làng và thị trấn lân cận không bị tai hoạ. Đi một bước tính một bước.”
Khi Thẩm Oanh ở trong cung, chỉ biết Bùi Chương ngày nào cũng lo chuyện chính sự, ngủ chưa đến vài canh giờ, giống như vĩnh viễn không đủ thời gian. Hậu cung không được tham gia vào chính sự, nàng cũng không hỏi nhiều. Nhưng lần động đất này, nàng tự mình trải qua, chỉ riêng một phủ Sơn Tây đã có biết bao phiền toái, mở rộng ra toàn bộ quốc gia có thể biết Hoàng đế mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu chính vụ. Trước kia có Tể tướng, hiện giờ có nội các để chia sẻ với Hoàng đế.
Nếu không, một người xử lý công chuyện sẽ thật sự mệt chết.
Dịch cô cô chuyển đề tài: “Thật may điểm liên lạc không bị hỏng, ta đã đưa thư cô nương đến chỗ đó. Phu nhân cũng gửi một phong thơ cho cô nương, ta đã lấy về.” Bà đỡ Thẩm Oanh ngồi xuống, móc ra một phong thơ từ trong tay áo.
Thư rất dày, thời gian gửi ra hẳn là trước sau lúc xảy ra động đất, khi đó kinh thành chưa nhận được tin tức. Trần thị chỉ hỏi Thẩm Oanh tình hình gần đây, sau đó nói cho nàng chuyện điều tra về cô mẫu của Bùi Duyên. Chuyện về vị Bùi thị này bị xóa sạch, như thể có đại nhân vật đứng sau lưng sai làm. Nhưng Trần thị vẫn nhờ người cố sức tra được một chút manh mối.
Bùi thị bị tiên đế giam cầm hai năm, chuẩn bị đưa nàng về gần cung. Sau đó Bùi thị chạy trốn, bí mật xin lão Hầu gia giúp đỡ. Lão Hầu gia giấu kín nàng ở nông thôn, sau đó không có tin gì nữa. Nhưng theo lời một lão bà tử hỗ trợ giặt giũ khi ấy, lúc Bùi thị trốn đi hình như đã mang thai.
Không thể nghi ngờ, đứa nhỏ này nhất định là của tiên đế.
Nếu Bùi thị đã không còn, đứa nhỏ kia đang ở đâu? Nhi tử của tiên đế người thì chết, người bị phế, cuối cùng chỉ còn Bùi Chương. Nếu tiên đế biết có đứa nhỏ này, không có khả năng để hắn lưu lạc dân gian, cũng không nhất định truyền ngôi cho Bùi Chương dưới tình huống bất đắc dĩ. Nếu đứa nhỏ này còn trên đời sẽ là đối thủ lớn nhất của Bùi Chương.
Chỉ tiếc điều tra được đến đây, manh mối đã bị đứt.
Thẩm Oanh ngẩng đầu hỏi Dịch cô cô: “Hôm nay Hầu gia đi đâu?”
“Nghe Thanh Phong nói một thôn làng dưới Đại Đồng hỗn loạn vì thiếu lương thực, tri phủ Đại Đồng tới thỉnh Hầu gia hỗ trợ, Hầu gia dẫn binh đi đến nông thôn, chắc buổi tối mới có thể về.”
Bùi Duyên gần đây rõ ràng công việc lu bù, không như trước đây mỗi khi có thời gian rỗi thì nói chuyện phiếm và đọc sách cho nàng. Nhưng mỗi tối, hắn vẫn muốn bồi nàng trong phòng, một hai đòi ngủ cùng nàng. Ngủ chung cũng không sao, nhưng hắn không thành thật, cứ muốn lăn lộn nàng một trận mới chịu.
Tối hôm qua, Thẩm Oanh bị hắn nháo không cách nào ngủ được, nghiêm túc bảo hắn đừng đến.
Bùi Duyên lại càng nghiêm túc nói: “Gia Gia, sinh cho ta một đứa con trai.”
Thẩm Oanh khó chịu trong lòng, người nam nhân này còn một hai đòi nhi tử?
“Sinh đứa con trai sẽ trở thành thứ trưởng tử, sau này là cái đinh trong mắt con vợ cả và chính thê.” Nàng nghiêm trang đáp lời.
Bùi Duyên không đồng ý: “Ai nói nó sẽ là thứ trưởng tử? Nàng sinh đứa con trai cho ta, ta nghĩ cách đưa nàng lên làm thê. Hài tử của chúng ta chính là con vợ cả, tương lai ta sẽ cho nó mọi thứ.”
Đó là lần đầu tiên Bùi Duyên chính thức nhắc tới chuyện này trước mặt nàng, nghe giọng điệu tựa như nắm chắc mười phần. Nhưng theo Thẩm Oanh biết, người có thân phận như Bùi Duyên, muốn cưới vợ phải được sự đồng ý của Tông Nhân Phủ và Hoàng thượng. Với thân phận của nàng, không có khả năng vượt qua cửa bọn họ, cho nên nàng chưa bao giờ hy vọng mình có thể làm thê.
“Những việc này để ta lo, nàng chỉ cần chuyên tâm sinh nhi tử cho ta.” Bùi Duyên ấn đầu nàng vào ngực mình.
Phù dung trong màn trải qua đêm xuân ấm áp. Lòng bàn tay hắn có vết chai dày như được phủ một khối bạch ngọc trong sáng lạnh lẽo, hắn há miệng ngậm viên ngọc châu đang run rẩy, hoa đào nở rộ trong lối sâu.
Thẩm Oanh không chỉ xúc động, ngay cả tâm cũng bị đắm chìm.
Bùi Duyên luôn làm chuyện khiêu chiến sự rụt rè và trang trọng của nàng khi làm Hoàng Hậu trước đây. Hôm đó trời đổ mưa, hai người đi dạo trong hoa viên, hắn đưa nàng vào núi giả. Bên ngoài người qua lại, nàng ở bên trong suýt bị gãy mu bàn tay.
Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, hắn sẽ dùng vải mỏng che mắt nàng, không thắp ngọn đèn dầu nào. Vải mỏng che khuất tầm nhìn, các giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm. Lần đó, nàng chủ động yêu cầu hắn vào, mê đắm không kiểm soát được.
Thẩm Oanh chưa bao giờ biết chuyện nam nữ có thể như vậy, bất kể thời gian địa điểm, có cảm hứng thì sẽ hưởng thụ sự thăng hoa. Không cần băn khoăn thân phận và ánh mắt người khác, càng không cần che giấu cảm xúc bản thân. Bùi Duyên dạy nàng sống thật với chính mình thay vì ngụy trang bằng mặt nạ.
Không hề nghi ngờ, nàng đã đạt được sự thỏa mãn và vui sướng.
“Cô nương?” Dịch cô cô gọi khi thấy Thẩm Oanh ngẩn người.
Thẩm Oanh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn bà. Dịch cô cô nói: “Vừa rồi có người bẩm báo, nói Tạ đại nhân cầu kiến. Lúc này Hầu gia không có trong phủ, Tạ đại nhân tìm ngài làm gì?”
Thẩm Oanh sửng sốt, Tạ Vân Lãng nhịn hơn nửa tháng, rốt cuộc nhịn hết nổi, nhân dịp hôm nay Bùi Duyên vắng mặt, đến gặp nàng hỏi rõ ràng. Nhưng chuyện xảy ra với nàng ly kỳ như thế, nàng không tin Tạ Vân Lãng hoàn toàn khẳng định thân phận của nàng. Nếu nàng tránh không gặp, ngược lại có vẻ trong lòng có quỷ, nên nói với Dịch cô cô: “Mời hắn vào.”
Tạ Vân Lãng chờ ở chỗ người gác cổng. Bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm cuộn sóng mênh mang. Hắn chờ chút nữa bóc trần chân tướng trước mặt nàng. Đã hơn nửa tháng từ lúc hắn đưa bức tranh, nhưng không có chút động tĩnh từ phía Hầu phủ. Hắn không khỏi thắc mắc, nàng không hiểu bức tranh kia hay là cố ý giả bộ không biết?
Mấy ngày nay hắn nghĩ đi nghĩ lại, nếu nàng thật sự là Gia Huệ hậu, sao lại cam tâm làm thiếp của Bùi Duyên? Nàng từng là nữ nhân cao quý nhất trên đời này, kiêu ngạo và thanh cao như nàng sao lưu lạc đến tận đây? Điều này không có khả năng.
Nhưng nghĩ lại, thân phận hiện giờ của nàng chỉ xứng làm thiếp của Bùi Duyên, không có quyền tranh đấu. Nàng không còn là thiên chi kiêu nữ oai phong một cõi, từ trên mây rơi xuống nặng nề, không kiểm soát được vận mệnh chính mình. Quá trình thích ứng này nhất định vô cùng đau khổ như bị lửa thiêu.
Nhưng thật ra, người có địa vị cao giống bọn họ chưa bao giờ thật sự làm chủ vận mệnh của mình. Bất luận đắt rẻ sang hèn, mỗi người đều có chuyện bất lực, không ai may mắn thoát khỏi.
Một lúc sau, người đi truyền lời quay lại, thỉnh Tạ Vân Lãng vào.
Nơi Thẩm Oanh ở có minh gian bên ngoài, có thể dùng để tiếp khách.
Hầu phủ ở đây không giống kinh thành, nội trạch và tiền viện được phân chia rõ ràng. Do cuộc sống ép buộc, nữ tử xuất đầu lộ diện là chuyện thường, tiếp xúc với nam tử là điều tất yếu, bởi vậy người khác sẽ không đàm tiếu. Thẩm Oanh ngồi ở ghế chủ tọa, giơ tay bưng chén trà. Nàng cũng muốn tìm hiểu, Tạ Vân Lãng rốt cuộc biết điều gì.
Tạ Vân Lãng đi vào minh gian, liếc mắt là thấy Thẩm Oanh. Khuôn mặt nàng như hoa đào, đôi mắt như nước mùa xuân, dung mạo đã hoàn toàn thay đổi, dường như không tìm thấy chút dấu vết gì của Gia Huệ hậu. Có thể trước đây không cảm thấy, hiện tại hắn càng nhìn càng cảm thấy nàng là Gia Huệ hậu. Khí chất giơ tay nhấc chân và động tác nhỏ trong lúc lơ đãng, dù cố tình che dấu, đều vô tình bộc lộ ra ngoài.
Có những thứ con người sinh ra đã có sẵn, sẽ không dối gạt được.
Minh gian không có người thứ ba, bọn họ đã ngầm đưa hạ nhân đi chỗ khác.
Sau rất nhiều năm, Thẩm Oanh và Tạ Vân Lãng lại đối mặt lần thứ hai, tâm trạng rất khác. Sự thưởng thức khi niên thiếu, giữ khoảng cách khi vào cung, tái ngộ hôm thượng nguyên tiêu, có quá nhiều chuyện xưa không nói rõ giữa bọn họ. Chẳng qua chuyện xưa là của Gia Huệ hậu, không phải của Thẩm Oanh.
Nàng nói: “Ta bị thương ở eo, không đứng dậy chào đại nhân được. Trước đây đại nhân nhờ Hầu gia giao cho ta bức tranh, ta đã xem. Không biết vì sao đại nhân đưa tranh cho ta, hôm nay vì sao phải gặp ta?”
Cảm xúc Tạ Vân Lãng phập phồng, biết nàng sẽ không dễ dàng thừa nhận. Những chuyện không thể tưởng tượng giống vậy có thể nói là điều cấm kỵ ở thế giới không có ma lực này. Có bao nhiêu người sẽ tin? Nhưng hắn tin, thậm chí chắc chắn, hơn nữa còn muốn chính nàng thừa nhận.
“Ngài không thừa nhận à?” Tạ Vân Lãng đến gần một bước, tay nắm thành quyền ở trong tay áo.
Thẩm Oanh nhìn hắn, giả bộ không biết: “Tạ đại nhân muốn ta thừa nhận điều gì? Xin thỉnh nói rõ.”
“Ngày ấy ta nghe được.” Tạ Vân Lãng nói cực nhẹ, “Lúc ngài đang hôn mê đã kêu tên Hoàng thượng.”
Thân mình Thẩm Oanh cứng đờ, tim đập loạn xạ. Nàng kêu tên Bùi Chương khi nào? Không hề có ấn tượng. Bùi Duyên có nghe không? Hắn là võ tướng, tâm tư không kín đáo bằng Tạ Vân Lãng, cho dù nghe được sẽ cho rằng nàng gọi nhầm, hoặc là gọi tên khác. Hơn nữa nàng và Tạ Vân Lãng từng có vài lần gặp gỡ, khẳng định Tạ Vân Lãng hiểu rõ về nàng hơn Bùi Duyên.
Tạ Vân Lãng thấy sắc mặt nàng thay đổi, lòng càng thêm chắc chắn: “Trong thiên hạ, ngoại trừ ngài, không có người thứ hai kêu tên Hoàng thượng như vậy. Hơn nữa, ngài nhận tranh của ta hơn nửa tháng mà không hề phản ứng. Nếu thật sự không biết ý tứ bức tranh, sao không phái người tới dò hỏi sớm hơn mà yên lặng chờ ta tới?”
Thẩm Oanh không nói gì, nàng vốn dĩ không giỏi nói dối, giờ phút này nội tâm lại có một loại cảm xúc kêu gào “Hắn đã biết thì sao”. Dù sao, cuộc đời nàng vĩnh viễn không có khả năng quay trở lại.
“Ngài không thừa nhận cũng không sao. Nhưng ngài dám viết mấy chữ cho ta xem không?” Tạ Vân Lãng hỏi.
Thẩm Oanh biết bản lĩnh của hắn trong lĩnh vực thư pháp và hội họa chỉ đứng sau tổ phụ của hắn. Đôi khi Đại Lý Tự kiểm tra đối chiếu bút tích phạm nhân còn tìm hắn hỗ trợ. Dù mình che đầu bút thế nào cũng sẽ bị hắn nhìn ra manh mối. Nàng bất đắc dĩ hỏi: “Vì sao Tạ đại nhân phải ép buộc ta?”
—
Trà Xanh: được nửa đường rồi. Woohoo!!!