Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh cảm thấy mình lắc lư như đang ở trên xe ngựa. Nàng từ từ mở mắt và thấy Bùi Chương đang ôm mình, trên người còn đắp chăn. Hai người dính sát nhau rất thân mật.
Thẩm Oanh sửng sốt, muốn thoát khỏi vòng tay hắn, Bùi Chương càng ôm chặt hơn: “Nàng đừng lộn xộn, sắp đến rồi.” Long tiên hương trên người hắn rất nhẹ, còn trộn lẫn một mùi hương không rõ, dường như hòa tan khí chất đế vương kia.
Thẩm Oanh không nghe, chật vật ngồi dậy, ngước mắt nhìn Bùi Chương: “Ngài muốn đưa ta đi đâu?”
Ở kiếp này, ngoại hình nàng hoàn toàn khác, dung mạo rất nổi bật với khí chất lạnh lùng như một đóa hoa sen. Bùi Chương nhìn ánh nắng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt Thẩm Oanh như được mạ một lớp ánh vàng, có thể thấy rõ cả lông tơ mịn trên mặt.
Hắn nhịn không được giơ tay muốn đụng vào mặt nàng, nhưng nàng quay đầu né tránh.
Tay Bùi Chương đông cứng giữa không trung, hít một hơi thật sâu mới hỏi: “Nàng không muốn gần Trẫm chút nào hay sao?”
Trong vô thức, hắn sửa lại cách xưng hô, tự xưng là đế vương.
“Hoàng thượng quên thân phận hiện giờ của ta rồi phải không?” Thẩm Oanh lạnh lùng nói, “Ngài thật sự cho rằng ta vẫn là Thẩm Oanh của Trường Tín Cung lúc trước hay sao? Bây giờ ta là thiếp của người khác, còn mang thai hài tử của người ta. Ngài làm vậy có khác gì kẻ cướp?”
Bùi Chương cúi người, nắm cổ tay Thẩm Oanh, khuôn mặt lộ vẻ tàn nhẫn: “Nàng nói Trẫm là cướp? Bùi Duyên mới là cướp! Hắn cướp thê tử của Trẫm mà Trẫm không biết gì! Nàng bị hắn cho uống bùa mê thuốc lú gì? Không chịu làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ mà lại cam chịu làm thiếp thất cho hắn!”
“Hoàng thượng! Thê tử của ngài đã chết ở Trường Tín Cung lâu rồi. Ta là một người khác, người này không có bất cứ cảm tình gì đối với ngài, cũng không thuộc về ngài. Cho dù không phải là Bùi Duyên, cũng sẽ là người khác, ta không có quan hệ gì với ngài!” Thẩm Oanh nhấn mạnh. Nàng không dám nói bất cứ lời tốt đẹp nào về Bùi Duyên, nàng rất hiểu Bùi Chương, vì nói vậy sẽ tăng thêm sự bất mãn của hắn đối với Bùi Duyên.
Người này là đế vương, sinh tử của bất kỳ ai trên đời này đều dựa vào suy nghĩ của hắn. Nàng không thể hại Bùi Duyên.
“Không có quan hệ? Nàng đừng mơ mộng! Chúng ta cứ từ từ, Trẫm có cả đời để nàng yêu Trẫm lần nữa!” Lực tay Bùi Chương càng lúc càng mạnh như muốn bóp gãy cổ tay mỏng manh và mềm mại của nàng, “Nàng đã từng yêu Trẫm, tương lai cũng sẽ vậy!”
Thẩm Oanh nhìn nam nhân trước mắt bằng ánh mắt thương hại. Hắn có chút đáng thương, nhìn như ngồi trên thiên hạ nhưng có quá ít thứ thuộc về mình nên hắn đối với nàng cố chấp như thế. Bất kể trước đây hắn cưới nàng vì lý do gì, bọn họ sống thật lòng với nhau trong những năm ở Lệ Vương phủ, cho nên hắn mới cảm thấy nàng thuộc về hắn, không chấp nhận được bị người khác cướp đi.
Nhưng chẳng lẽ từng bước đi đến ngày hôm nay không phải do hắn đẩy nàng ra xa, hắn khiến tâm niệm của nàng biến thành tro tàn, bọn họ không thể trở về như lúc ban đầu hay sao?
Thẩm Oanh biết không có cách nào lý luận với hắn, với tính tình của hắn, nhận định chuyện gì sẽ không thay đổi. Hơn nữa hắn đủ hiểu nàng, biết nàng mang thai hài tử sẽ không dễ dàng tìm chết. Một khi đứa nhỏ này được sinh ra sẽ trở thành lợi thế lớn nhất trong tay hắn để đe dọa nàng. Nàng ngang ngược cũng phải nghe lời, ngoan ngoãn cũng phải nghe lời.
“Ngài làm ta đau, buông ra!”
Bùi Chương bấy giờ mới phát hiện làn da trên cổ tay nàng đỏ lên, hắn lập tức buông tay ra.
Thẩm Oanh ngồi bên cạnh cửa sổ xe nhìn cảnh vật bên ngoài. Hình như con đường này đi đến…?
“Chúng ta đến Lệ Vương phủ.” Bùi Chương nhìn sắc mặt của nàng và nói, “Sau khi vào cung, nơi đó vẫn để trống, Trẫm còn muốn cho nàng gặp một người. Nàng nhất định sẽ vui.”
Thẩm Oanh không trông mong gì nhiều. Đối với nàng, những con người của quá khứ đã bị đóng chặt vào nơi sâu thẳm nhất trong ký ức, không có gì để lưu luyến.
Xe ngựa ngừng trước cửa Lệ Vương phủ, Bùi Chương muốn ôm Thẩm Oanh xuống, Thẩm Oanh nói: “Không cần, ta tự mình đi.”
Bùi Chương không ép buộc nàng. Mặc dù bây giờ nàng thay đổi thân thể, nhưng thật ra không khá hơn lúc còn ở Trường Tín Cung. Hắn thậm chí còn nhờ người hỏi một đạo sĩ thông thái về việc mượn xác hoàn hồn, đạo sĩ nói hồn phách và thân thể của con người là một, hồn phách ra khỏi thân thể thì không thể sống được. Nếu cưỡng chiếm thân thể người khác sẽ chẳng có nghĩa gì, hoặc sẽ đau bệnh ốm yếu, khó sống lâu.
Đương nhiên Bùi Chương sẽ không nói cho Thẩm Oanh những lời này. Hắn đã mất nàng một lần, lần này cho dù dùng cách gì cũng phải giữ được nàng.
Đại nội quan đã phái người đến vương phủ từ trước, đổi toàn bộ hạ nhân của vương phủ thành những thân tín của đại nội quan. Bọn họ vô cùng bí ẩn, bây giờ trong cung vẫn chưa biết Hoàng thượng ở đâu.
Bùi Chương dẫn Thẩm Oanh đi vào phủ. Đồ đạc trong phủ hầu như không thay đổi, vẫn là bộ dáng như lúc bọn họ sống ở đây năm xưa. Lúc trước Lệ Vương phủ được xem như vương phủ đơn giản nhất, khi Thẩm Oanh gả vào, ngay cả vườn hoa cũng trống không. Bùi Chương chẳng quan tâm những thứ này, Thẩm Oanh liền trồng hoa và cây cối theo ý thích của mình. Hiện giờ, cây cối rợp bóng, hoa thơm chim hót, cảnh còn nhưng người đã mất.
Đến ngôi nhà chính nơi bọn họ từng cư trú, Thẩm Oanh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Nàng sửng sốt, người kia xoay lại, đi vài bước đến trước mặt Thẩm Oanh, môi run run: “Ngài… Ngài thật sự là Hoàng hậu nương nương?”
“Ngọc Bình? Sao ngươi lại ở đây?” Thẩm Oanh vô cùng ngạc nhiên.
Ngọc Bình lập tức quỳ xuống đất ôm chân nàng, nước mắt rơi như mưa: “Thật sự là ngài! Lúc đầu nô tỳ không tin, người chết làm sao sống lại được. Nương nương, ngài còn sống, tốt quá. Nô tỳ cho rằng đời này sẽ không bao giờ gặp được ngài nữa…”
Thẩm Oanh quay lại liếc nhìn Bùi Chương. Bùi Chương không tỏ ý gì, nàng cúi người đỡ Ngọc Bình dậy.
“Ta không phải Hoàng hậu, đừng gọi ta như vậy.”
Ngọc Bình ngừng khóc, nhìn thấy bụng đã lớn của Thẩm Oanh, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm đại nội quan tìm nàng chỉ nói Hoàng hậu chưa chết, yêu cầu nàng về Lệ Vương phủ để chăm sóc. Trong lòng nàng không tin. Lúc trước ở Trường Tín Cung, nàng rõ ràng tận mắt chứng kiến Hoàng hậu tắt thở, sau đó được an táng trong hoàng lăng, làm sao còn sống được?
Nhưng khi nàng nhìn thấy Thẩm Oanh từ ánh mắt đầu tiên thì lập tức nhận ra đây là Hoàng hậu. Cho dù thay đổi ngoại hình nhưng khí chất, thần thái và giọng điệu nói chuyện không thể đổi được. Nàng theo Thẩm Oanh nhiều năm như vậy, sớm chiều ở chung có thể nói rất hiểu nàng, chỉ cần nhìn chi tiết nhỏ đã dễ dàng đoán được đây là cùng một người.
“Ngọc Bình, ngươi hầu hạ Hoàng hậu rửa mặt chải đầu, Trẫm sẽ phái một ít cung nữ có năng lực đến đây. Sau này ngươi tiếp tục chăm sóc nàng.” Bùi Chương nói.
“Dạ, nô tỳ nhất định tận tâm chăm sóc Hoàng hậu.” Ngọc Bình hành lễ.
Bùi Chương nhìn Thẩm Oanh, ngữ khí ôn hòa: “Trẫm đưa nàng đến đây, trong cung còn có việc chưa xử lý, trễ chút lại đến. Về đến nhà rồi, nàng nghỉ ngơi nhé.”
Nhà? Nơi này không phải là nhà. Nhưng Thẩm Oanh không nói ra, Bùi Chương xoay người rời đi.
Sau khi hắn và người của hắn rời đi, Ngọc Bình mới hỏi: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Chuyện xưa quá dài, Thẩm Oanh không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ sửa lại cách xưng hô của Ngọc Bình: “Không thể gọi là Hoàng hậu nữa, ngươi kêu ta là phu nhân.”
Ngọc Bình gật đầu và đỡ Thẩm Oanh vào nhà. Thẩm Oanh kể cho nàng những chuyện quan trọng sau khi nàng tỉnh lại.
“Ý ngài là, vừa tỉnh thì biến thành Tam cô nương của Thẩm gia vừa vào kinh, còn trùng tên với ngài? Trên đời này còn có sự trùng hợp như vậy?” Ngọc Bình đỡ Thẩm Oanh ngồi xuống, rót cho nàng một chén nước, “Sau đó ngài đi theo Tĩnh Viễn Hầu, đứa nhỏ này là của hắn?”
Thẩm Oanh nhận chén nước và gật đầu: “Ngọc Bình, nói thật, ta không nguyện ý trở về nơi này. Đối với ta, quá khứ đã kết thúc. Ta có thân phận mới, ta cũng có người nhà của mình, vì vậy cho dù ngươi nhận được mệnh lệnh gì hay là đến giám thị ta, ta sẽ không che dấu ý muốn rời khỏi nơi này.”
Ngọc Bình lại quỳ xuống, hai tay nắm tay Thẩm Oanh, kích động nói: “Nương nương… Phu nhân, xin ngài tin tưởng nô tỳ. Nô tỳ từng là người của Hoàng thượng, nhưng hiện tại chỉ trung thành với ngài. Nếu ngài muốn nô tỳ làm cái gì, dù đánh bạc tánh mạng, nô tỳ cũng sẽ không nhíu mày. Nếu rời khỏi nơi này, rời khỏi Hoàng thượng là mong muốn của ngài, nô tỳ nhất định sẽ giúp ngài đạt được.”
Thẩm Oanh không biết có nên tin nàng hay không. Nơi nào trong tiềm để này cũng có người của Bùi Chương như tường đồng vách sắt, nàng muốn rời đi còn khó hơn lên trời. Hơn nữa ai sẽ nghĩ rằng nàng đang ở trong Lệ Vương phủ? Ngọc Bình vốn là người của Bùi Chương. Trong kiếp trước của nàng, Ngọc Bình dù không phải là kẻ phản bội, nhưng ngay từ đầu đã tiếp cận nàng với mục đích nào đó mà nàng chẳng hay biết gì, lại còn coi nàng như tỷ muội tri kỷ.
Bây giờ rất khó để nàng tin tưởng người từ hoàng cung, mỗi người ở đó đều đeo mặt nạ và có mục đích.
“Nô tỳ biết ngài không tin, nhưng một ngày nào đó, nô tỳ sẽ chứng minh cho ngài xem.” Ngọc Bình nói một cách chắc chắn.
“Ngươi đứng dậy đi.” Thẩm Oanh thở dài, “Ta muốn tắm gội thay quần áo, ngươi đi chuẩn bị đi.”
Bùi Chương ra khỏi Lệ Vương phủ và đến một ngõ nhỏ bí mật để đổi xe ngựa, sau đó từ đường lớn trở về cung. Hắn đã lệnh Cẩm Y Vệ thu dọn hiện trường trên đường đi, sẽ không ai phát hiện Thẩm Oanh đang ở trong Lệ Vương phủ.
Hiện tại hắn chỉ cần đối phó với Bùi Duyên là có thể yên lòng.
Hắn trở lại Minh Đức Cung với tâm trạng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Từ nơi này có thể nhìn thấy Trường Tín Cung… một nơi mà trước đây hắn không dám nhìn. Cho dù Thẩm Oanh không ở đó, nhưng chỉ cần nàng còn sống, tòa cung điện kia sẽ không giống ngôi mộ lạnh lẽo mà là một cung điện yên tĩnh chờ đợi chủ nhân trở về.
Thời điểm Bùi Chương đang thay quần áo ở noãn các, đại nội quan đi vào và nói qua tấm rèm: “Hoàng thượng, Tĩnh Viễn Hầu cầu kiến. Thủ vệ nói hắn đã đến rất nhiều lần, rất khó để ngăn hắn.”
“Hắn đến rất đúng lúc.” Bùi Chương vén rèm đi ra, mặc thường phục Yến cư của đế vương, trên tay cầm mũ, “Gọi hắn vào.”
Đại nội quan đi ra ngoài điện đưa Bùi Duyên vào. Bùi Chương ngồi trên ngai vàng ở đại điện phê duyệt tấu chương, thần thái tự nhiên: “Sao hôm nay Tứ thúc lại rảnh rỗi đến đây?”
Bùi Duyên nhìn thoáng qua vẻ mặt của hắn, hai tay nắm chặt thành quyền trong tay áo, vẫn hành lễ theo đúng nghi thức.
“Thần muốn xin Hoàng thượng cho nghỉ, hy vọng ngài phê chuẩn cho thần rời kinh vài ngày.”
“Ồ?” Bùi Chương nhìn Bùi Duyên, “Vì sao Tứ thúc muốn rời kinh?”
Bùi Duyên nói từng chữ: “Thiếp thất của thần có quan hệ tốt với biểu muội. Nàng rời kinh muốn đến Bảo Định phủ thăm biểu muội và ở trong phủ của nàng chơi vài ngày, nhưng trên đường đi bị người ta bắt cóc.” Thanh âm của hắn vốn trầm thấp khàn khàn, nhưng giờ phút này có chút tức giận bị đè nén, “Thần muốn đi tìm nàng.”
Bùi Chương dừng một chút mới nói: “Có chuyện vậy à? Không phải Trẫm không để ý đến quan hệ tình cảm nhưng hiện giờ không tìm thấy tung tích của Tứ vương tử Thát Đát. Một khi hắn trở lại Thát Đát, có thể xảy ra chiến tranh ở biên giới. Tứ thúc cần sẵn sàng đợi lệnh, Trẫm phải dựa vào Tứ thúc để bảo vệ quốc gia. Về việc tìm người, Trẫm sẽ phái Cẩm Y Vệ đi làm.”
Sau khi Bùi Duyên nghe xong chỉ muốn xé mặt nạ giả tạo của hắn. Lúc trước hắn muốn vào cung mấy lần đều bị ngăn ở ngoài cửa cung, nói là Hoàng thượng bận rộn chính sự, không có thời gian triệu kiến. Nhưng nghe nói hoàng đế đã hai ngày không lâm triều, đây là chuyện không thường xảy ra trong thời gian hắn cầm quyền, triều thần cũng bàn tán sôi nổi, nói rằng hắn không ở trong cung. Bây giờ quan hệ giữa Đại Nghiệp và Thát Đát căng thẳng như thế mà hoàng đế còn gác lại chính vụ, nhất định là làm chuyện quan trọng.
Bùi Duyên gần như kết luận rằng việc này có liên quan đến Thẩm Oanh.
Nhưng điều mà hắn vẫn không nghĩ ra được là chỉ vì Thẩm Oanh và Gia Huệ hậu có chút giống nhau mà Hoàng thượng lại cố chấp như thế? Với quyền lực của hoàng đế, không khó để tìm được mỹ nhân có gương mặt và tính tình giống Hoàng hậu trên đời này, vì sao nhất thiết phải là Thẩm Oanh?
“Thần đa tạ Hoàng thượng.” Bùi Duyên cúi người nói. Hắn đến chuyến này cũng không hy vọng đạt được kết quả gì. Hắn biết Bùi Chương sẽ không thừa nhận, càng sẽ không để mình rời khỏi kinh thành. Hắn chỉ muốn nhìn rõ người mà mình vẫn luôn trung thành là hạng người gì để hạ quyết tâm.
“Trẫm thấy bên cạnh Tứ thúc chỉ có một thiếp thất thì rất cô đơn. Hay là để Trẫm sắp xếp cho Tứ thúc một hôn sự? Chỉ cần Tứ thúc coi trọng khuê tú nào trong kinh, Trẫm sẽ gả nàng cho ngươi.” Bùi Chương nói.
Bùi Duyên khom người nói: “Hoàng thượng chắc đã quên lúc còn ở Tây Bắc, ngài đã đồng ý rằng nếu thiếp thất của thần có con trai sẽ nâng thân phận của nàng lên thành chính thê? Cho nên thần không cần người khác, chỉ cần nàng làm thê. Thần đã hứa với nàng, chỉ cần một mình nàng trong cuộc đời này nên không thể nuốt lời. Bất luận nàng ở nơi nào, thần sẽ tìm nàng trở về.”
Bùi Chương trầm mặc một chút mới nói: “Nếu đã vậy, Trẫm không miễn cưỡng Tứ thúc. Nếu không còn chuyện gì khác, Tứ thúc lui xuống đi.”
“Thần cáo lui.” Bùi Duyên từ trong đại điện đi ra ngoài, gặp đại nội quan ở ngoài cửa. Đại nội quan thầm băn khoăn, nói với hắn: “Hoàng thượng có ý tốt. Sao ngài làm như vậy? Nơi nào lại chẳng có cỏ thơm.”
Bùi Duyên không nói chuyện, chỉ ôm quyền, sau đó sải bước đi nhanh.