Editor: Trà Xanh
Bên ngoài thành Bảo Định là cánh đồng bát ngát, vào canh giờ này yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ có cơn gió thu thổi qua làm xào xạc những phiến lá rụng bên đường.
Tống Viễn Hàng vô thức đưa tay ngăn phía trước Thẩm Oanh và hỏi: “Xa phu, bên ngoài có chuyện gì?”
Xa phu không trả lời. Không biết là quá hoảng sợ hay là đã bị kiềm chế.
Tống Viễn Hàng cảm giác sự ngột ngạt lạnh lẽo trong không khí. Hắn chỉ là quan văn, tiên đoán cho dù hoàng đế tìm người cũng sẽ không phô trương, hơn nữa không muốn làm lộ tung tích của Thẩm Oanh nên không đem theo nhiều người. Nhưng bây giờ… là khoảnh khắc sinh tử.
Thẩm Oanh nhẹ nhàng đè tay Tống Viễn Hàng xuống, cúi người muốn xuống xe ngựa, Tống Viễn Hàng vội vàng ấn vai nàng và hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Thẩm Oanh cười nhẹ: “Nếu ta không đi, e là hai chúng ta đều không đi được.”
“Không được!” Tống Viễn Hàng nhíu mày, chặn lối vào xe ngựa, “Ta không thể để ngươi đi chịu chết.”
Thẩm Oanh nhìn thoáng bên ngoài: “Sao ngài biết ta đi chịu chết? Hắn sẽ không muốn mạng của ta. Tống đại nhân, ngài coi như chưa thấy gì, ta sẽ nghĩ cách để ngài rời đi.”
“Hắn mà ngươi mới nói là ai?” Tống Viễn Hàng không rõ nên hỏi. Trong lòng hắn rõ ràng có đáp án nhưng không dám nói ra.
Thẩm Oanh thở dài, nhẹ nhàng đẩy hắn qua một bên, vén rèm xe ngựa.
Trong bóng đêm thăm thẳm, phía trước xe ngựa có mười mấy bóng đen giống như bóng ma. Xa phu bị dí dao găm bên hông nên run bần bật, không dám nhúc nhích.
Thẩm Oanh muốn xuống xe, người dẫn đầu nói: “Phu nhân cứ ngồi trên xe chờ.”
Thẩm Oanh nhìn thoáng qua người nói chuyện, có chút quen thuộc, hình như là đồ đệ đắc lực nhất của đại nội quan. Những hoạn quan này nói chuyện luôn âm dương quái khí, nghe đặc biệt u ám vào đêm khuya. Bọn họ cố tình dò hỏi quanh nhà vào ban ngày, chính là muốn “rút dây động rừng”, để nàng tự đi ra.
“Thả những người vô tội. Ta đi với các ngươi.” Thẩm Oanh nói.
Người nọ bất động như núi, tựa như không định tiếp nhận ý kiến của Thẩm Oanh. Nhiệm vụ lần này của họ vô cùng kín đáo, phía trên muốn nữ tử này không bị tổn thương gì và không quan tâm gì khác. Để giữ bí mật, dù giết vài người cũng không sao.
Thấy tư thế của họ như muốn lấy mạng của Tống Viễn Hàng và xa phu, Thẩm Oanh nhàn nhạt nói: “Cả hai người không biết gì cả. Nếu ngươi giết họ, ta sẽ không phối hợp. Ta nghĩ chủ nhân của ngươi muốn một người sống phải không?”
Người dẫn đầu quả nhiên biến sắc. Nữ tử này bị chặn đường vào đêm khuya còn bình tĩnh như thế, thật sự không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Sau khi thì thầm với người bên cạnh vài câu, hắn nói: “Người trên xe, bước xuống!”
Thẩm Oanh biết đây là lời hứa thả người, xoay người để Tống Viễn Hàng đi xuống.
Tống Viễn Hàng từ chối, hắn là nam tử hán đại trượng phu, sao lại để một nữ nhân bảo vệ mình được? Hơn nữa, nếu hắn giao Thẩm Oanh, sau này sẽ giải thích thế nào với Bùi Duyên?
Thẩm Oanh nắm chặt cánh tay hắn, ngón tay mảnh khảnh gần như véo tới xương Tống Viễn Hàng: “Ngài không phải một mình, ngài còn có Thiến Như. Hãy nghe ta, ngài không phải là đối thủ của họ, đừng hy sinh vô ích. Ta sẽ nghĩ cách bảo vệ bản thân, ngài nói với Hầu gia, ta sẽ không sao.”
“Nhưng…” Tống Viễn Hàng vẫn không thể hạ quyết tâm.
“Không có nhưng!” Thẩm Oanh trầm giọng nói, “Nếu ngài không đi, ta sẽ không bảo vệ được ngài! Ngài muốn Thiến Như trở thành góa phụ khi còn trẻ hay sao!”
Tống Viễn Hàng bước xuống xe ngựa, đứng ở ven đường. Đám người ném xa phu đã sợ chết khiếp bên cạnh hắn, đổi người của bọn họ đánh xe ngựa, đưa Thẩm Oanh nghênh ngang rời đi.
Tống Viễn Hàng đứng bất động cho đến khi bọn họ trở thành một đốm nhỏ trong đêm đen và cuối cùng biến mất. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thật vô dụng. Hắn biết không nên trơ mắt nhìn một nữ tử yếu đuối bị bắt đi như thế, không khác gì đưa dê vào miệng cọp. Nhưng nếu hắn bị giết ở đây, không có ai báo tin cho Bùi Duyên, huống hồ Thiến Như còn ở nhà chờ hắn.
Nhìn bề ngoài của Thẩm Oanh có vẻ nàng biết chủ tử của những người này, còn vô cùng rõ ràng mục đích của họ. Chẳng lẽ bọn họ là do Hoàng thượng phái tới?
Thẩm Oanh nằm trong xe ngựa, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Đến lúc đối mặt với quá khứ, đối mặt với Bùi Chương, nàng không kích động như trong tưởng tượng, ngược lại nàng bình tĩnh đón nhận sự sắp đặt của số phận.
Nếu Bùi Chương bắt nàng chỉ để uy hiếp Bùi Duyên, thì cả gia đình Tĩnh Viễn Hầu phủ trong kinh thành có trọng lượng nặng hơn. Hắn không ngần ngại phái nội thị bí mật đi khắp Bảo Định tìm nàng chỉ có một lý do, đó là hắn có thể đã biết thân phận của nàng.
Về việc vì sao hắn biết thì không còn quan trọng nữa.
Thẩm Oanh nhắm mắt nghỉ ngơi, thông thường lúc này nàng đã ngủ rồi. Nàng đoán những người này muốn trực tiếp đưa nàng về kinh thành, vì vậy tốt hơn hết là nên ngủ một giấc, tới đâu hay tới đó.
Xe ngựa thong thả đi trên đường, cuối cùng ngừng lại ở một khách điếm nhỏ dành cho lữ khách trên đường nghỉ ngơi. Khách điếm này không lớn, cũng tương đối đơn sơ, sau khi Thẩm Oanh xuống xe ngựa thì thấy đại nội quan dẫn theo người đứng ở trong viện, nàng hơi kinh ngạc.
Đại nội quan hầu như sẽ không rời Bùi Chương, như vậy Bùi Chương xuất cung đến đây sao?
Đại nội quan nhìn thấy Thẩm Oanh thì có cảm giác hỗn loạn phức tạp. Ngày ấy hắn nhìn thấy món đồ mà Phùng Miểu giao lên đã đoán được thân phận của Thẩm Oanh. Trên đời này không thể có hai người có chữ viết giống nhau mà chưa từng gặp mặt. Cộng thêm sở thích vẽ hoa mai, hắn gần như lập tức kết luận rằng người này là Hoàng hậu.
Hắn chỉ không ngờ, Hoàng hậu không chết, lại biến thành thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu. Bây giờ mối quan hệ rắc rối phức tạp này quả thật cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
“Thỉnh ngài đi vào nghỉ ngơi.” Đại nội quan hành lễ với Thẩm Oanh.
Những người xung quanh không biết thân phận thật sự của Thẩm Oanh, thấy đại nội quan cung kính thì thầm kinh ngạc, cũng vội vàng bắt chước cúi người hành lễ.
Sau khi Thẩm Oanh trùng sinh, nàng luôn sống một cách cẩn thận. Nàng tự giác thích ứng với thân phận thấp kém, gần như quên mất cuộc sống trên cao là thế nào. Nhưng nàng từng là Hoàng hậu cai trị lục cung được mọi người kính trọng, cho nên khi những người xung quanh cúi đầu khom lưng, nàng không có gì không thích nghi được.
Khách điếm thắp một ngọn đèn dầu không sáng lắm, cửa sổ để lộ ánh sáng mờ ảo bên trong. Đại nội quan làm động tác mời, Thẩm Oanh ngẩng đầu đi vào.
Đại đường vô cùng nhỏ hẹp, chỉ có thể đặt vài cái bàn. Bùi Chương đang ngồi trên một cái ghế ở trong, bên cạnh có một bộ ấm trà bằng sứ men xanh. Hắn chưa cởi áo choàng và mũ, dường như đi xuyên đêm đến đây.
Thẩm Oanh đi vài bước vào trong, cửa phía sau lập tức đóng lại. Lần đầu tiên nàng thẳng thắn đứng trước mặt người này, không cần lo lắng bị hắn nhìn ra sơ hở, ngược lại không còn lo lắng như mấy lần trước. Đối với người khác, hắn là đế vương trên ngôi cao, là người dễ dàng thao túng sinh tử người khác. Đối với nàng, hắn chỉ là nhân chứng cho những năm tháng trong quá khứ.
Bùi Chương ngẩng đầu nhìn Thẩm Oanh, đồng tử đột nhiên thắt chặt, định gọi tên nàng nhưng nhìn thấy vòng bụng đã nhô lên của nàng thì đột ngột nuốt xuống. Hắn nắm chặt chén trà, kiềm chế cảm xúc phức tạp trong lòng. Nếu không phải đứa nhỏ này quá lớn, cưỡng bức lấy ra sẽ nguy hiểm cho tính mạng của nàng, hắn nhất định sẽ loại bỏ nó.
Hai người nhìn nhau, không ai né tránh ánh mắt nhau, nhất thời không nói chuyện. Rõ ràng mới một năm trôi qua nhưng lại dài như cả đời người. Thẩm Oanh phát hiện sâu trong nội tâm mình, nàng chẳng có chút quyến luyến nào đối với người này.
“Nàng còn sống, vì sao không đến tìm ta?” Bùi Chương lên tiếng trước, hắn cố gắng làm cho giọng nói trở nên vững vàng, nhưng vẫn không thể kiểm soát được độ rung.
Giữa họ không cần che dấu nữa, hắn đặt câu hỏi như vậy chứng tỏ đã xác định rõ ràng thân phận của nàng.
Thẩm Oanh lãnh đạm nói: “Ta khó khăn mới rời được nơi đó, vì sao phải quay về? Chẳng lẽ ngài cho rằng, ta sẽ ngã hai lần ở cùng một chỗ hay sao? Hoàng thượng, vì sao không buông tha ta?”
“Gia Gia, ta không phải vô tình với nàng…” Bùi Chương đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Oanh. Hai tay hắn nắm vai Thẩm Oanh, muốn giải thích, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Oanh hất tay hắn không chút lưu tình, lui ra sau một bước: “Ngài muốn nói gì? Ngài muốn nói rằng ngài có nỗi khổ khi làm những việc đó, ngài không quan tâm đến thê tử kết tóc là vì ngài phải bảo vệ ta? Ngài tỉnh lại đi, sao đến hôm nay còn muốn lừa mình dối người?”
“Không phải như nàng nghĩ! Ta luôn… luôn tìm cách cứu nàng! Sau khi nàng chết, ta luôn tự trách, áy náy, đau khổ, chỉ muốn thời gian quay ngược lại!”
Thẩm Oanh cười lạnh, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lắc đầu: “Trước đây ngài cưới ta vì ta là con gái của An Quốc Công, phụ thân ta có thể giúp ngài lên ngôi hoàng đế. Sau đó ngài để ta làm Hoàng hậu vì ta là con gái An Quốc Công, có thể giúp ngài hợp nhất sức mạnh của những quý tộc cũ trong kinh. Sau đó ngài lạnh nhạt với ta, vẫn bởi vì ta là con gái của An Quốc Công, ngài không muốn những đại thần có công lại đắc ý vênh váo. Cuối cùng, ngài muốn cứu ta, vẫn như cũ bởi vì ta là con gái của An Quốc Công. Ngoại trừ ta, không ai có thân phận hoặc khả năng nắm giữ vị trí Trường Tín Cung. Ngài lợi dụng ta triệt để cho đến lúc chết, ta không còn gì để nói.”
Bùi Chương đau đớn bởi giọng điệu châm chọc mỉa mai của nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Oanh: “Nàng nghĩ về ta như thế sao? Trong lòng nàng, chúng ta là phu thê nhiều năm mà không có chút tình cảm nào ư?”
Đây là vợ cả của hắn, bọn họ đồng cam cộng khổ và nâng đỡ nhau vượt qua những năm tháng gian nan nhất trong đời hắn. Cho nên ở trong lòng hắn, những nữ nhân tiếp cận hắn bởi vì thân phận đế vương của hắn không thể sánh được như Thẩm Oanh. Những gì hắn đã không cho nàng và nợ nàng, ở thời điểm hắn có thể cho thì hắn muốn đưa tất cả những gì mình sở hữu.
Hắn nghĩ rằng nàng nhất định cảm nhận được tấm lòng của hắn. Nàng chỉ vì tổn thương nên mới không muốn quay lại bên cạnh hắn, không phải vì không có cảm tình với hắn.
“Nếu ngài thật sự nhớ tình cảm phu thê nhiều năm thì hãy cho ta một con đường sống, coi như ta đã chết. Hiện nay ta sống rất tốt, không muốn ai quấy rầy.” Thẩm Oanh nhẫn tâm nói.
Cả người Bùi Chương đông cứng, một chậu nước lạnh dội vào đầu gần như dập tắt mọi sự hứng khởi của hắn. Hiện thực rất tàn khốc và vô tình, nàng không cảm thấy vui sướng giống hắn vì được gặp lại nhau, ngược lại phô bày sự lạnh nhạt đẩy người khác ra xa ngàn dặm.
Bùi Chương đi thẳng đến, một tay kéo Thẩm Oanh và lắc mạnh nàng: “Nàng nên tỉnh táo chút! Nàng là thê tử của ta, là con gái của An Quốc Công, là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ! Nàng xuất thân cao quý mà cam tâm làm thiếp cho nam nhân, để những người đó chà đạp nhân phẩm của nàng! Nàng còn dám nói nàng sống rất tốt!”
Thẩm Oanh bị hắn lắc đến nỗi choáng váng cả đầu, gần như thở không nổi. Hài tử trong bụng cũng cảm thấy không khoẻ nên đạp mạnh. Nàng dùng sức đẩy Bùi Chương ra, Bùi Chương không đề phòng, hơn nữa vừa mới khỏi cơn bệnh nặng, lùi vài bước rồi ngã xuống ghế.
“Đến bao giờ ngài mới hiểu rằng, những thứ mà một người sở hữu được không phải do thân phận và quyền lực quyết định!” Thẩm Oanh thở hổn hển và nhìn vào mắt hắn, “Cho dù lúc trước ngài chỉ là thường dân, chỉ cần ngài sẵn lòng cho ta những gì ngài có, ta vẫn vui mừng. Nhưng Bùi Chương à, ta không còn là Thẩm Oanh ban đầu, chúng ta không thể quay lại!”