Biên dịch : Tiếu Nguyệt
Chỉnh sửa : Yên Hy
Nếu thay đổi tổng đạo diễn, vậy cách thức ghi hình《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》 cũng sẽ thay đổi.
Khách mời vừa tới đầy đủ, tổng đạo diễn mới đã nhiệt tình tiến vào trạng thái công tác.
"Trước khi bắt đầu quay tiết mục chính thức, đầu tiên chúng ta phải hoan nghênh các vị cha cùng bảo bối tham gia vào chương trình 《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》 lần hai tại trường quay!"
Yến Cửu thấy Đinh Tư Dận đã vài ngày không gặp đang cười hì hì chạm vào vai cậu, sau đó mới bắt đầu hưởng ứng theo tổng đạo diễn: "Vu Hồ ~~~ hoan nghênh ~~~"
(*)Vu Hồ là một địa cấp thị của tỉnh An Huy, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. (hình)
Yến Cửu bị anh ta đụng cho một cái liền lảo đảo, im lặng mà trừng mắt nhìn Đinh Tư Dận một hồi, rồi cùng Hạ Vân Sanh vỗ tay, nhỏ giọng khều Hạ Vân Sanh nói thầm: "Anh Sanh, kỳ này nếu có đoạn nấu cơm, dù một ngón tay đi nữa thì anh cũng không được giúp anh ta."
Hạ Vân Sanh mím miệng cười: "Được, anh khẳng định không giúp cậu ta."
Đinh Tư Dận choàng lấy bả vai hai người: "Các anh trai à, tui nghe thấy được đó."
【 Nội tâm Cửu Cửu: Tai của cậu không tồi đâu 】
【 ha ha ha không đúng, kết hợp với biểu tình của Cửu Cửu thì nội tâm của ảnh là: Ừ, tôi nói cho cậu nghe đấy, rồi sao? 】
【 Đinh Tư Dận thật sự thiếu người a ha ha ha ha ha
"Bắt đầu từ kỳ này, chương trình từ bốn ngày ba đêm của chúng ta sẽ còn ba ngày hai đêm," tổng đạo diễn dường như muốn hủy diệt hoàn toàn tiết mục của Nhậm Trát, "Nhưng mà, lúc sau sẽ dùng phương thức phát sóng trực tiếp trong 24 giờ, cũng không kết thúc phát sóng trực tiếp lúc 10 giờ."
Đinh Tư Dận ngồi xổm xuống cài nút áo cho Phoebe, cũng không có nghe thấy tổng đạo diễn tuyên bố quy tắc, thậm chí còn lôi kéo Yến Cửu cùng làm việc riêng: "Tôi vừa mới nghe nhân viên công tác nói, khách mời nào tới trễ nhất, có khả năng sẽ không có cơm chiều đâu."
"Không sao, tôi với Mạt Mạt ở nhà ăn rồi." Yến Cửu tự tin xua xua tay, dáng vẻ chẳng hề để ý.
【 chẹp ~ vậy mà đổi thành 24 giờ phát sóng trực tiếp??? Người thức đêm mừng như điên, vẫn có thể luôn xem Mạt Mạt và công chúa Phoebe! 】
【 tôi phát hiện giọng của tổng đạo diễn hình như hơi khác với lúc trước, chắc là không đổi người thiệt đâu ha? 】
【 hơn nữa người quay phim phụ trách quay chụp Vân Sanh và Khâu Khâu, hình như cũng không hề chụp góc chết của hai người bọn họ 】
【 ông trời của tôi ơi, chắc không phải do bối cảnh của Yến Cửu đâu ha? 】
【 Cậu ta nói muốn đi đổi tổng đạo diễn cùng người quay phim, kết quả hôm nay, ngay kỳ này vừa ngay từ đầu, hai người kia còn chưa thấy đâu 】
【 chờ hết phát sóng trực tiếp, nhìn xem danh sách nhân viên là biết, nếu thật sự thay đổi thì, mặt trên khẳng định đạt tiêu chí】
Quả nhiên, sau khi đương tổng đạo diễn tuyên bố xong quy tắc mới, các khách mời bắt đầu bữa cơm chiều.
"Ba ơi, con đói rồi ~" thương tích cánh tay Khâu Khâu vẫn chưa tốt lên, lúc này chỉ có thể dùng tay còn lại kéo góc áo Hạ Vân Sanh, nhỏ giọng hỏi, "Khi nào mới có thể ăn cơm ạ?"
Hạ Vân Sanh xoa đầu nhóc, nhẹ giọng an ủi nói: "Chờ một chút thôi, sau khi chú đạo diễn nói xong, Khâu Khâu có thể ăn cơm rồi."
Nini cách Khâu Khâu rất gần, nghe được anh Khâu Khâu hình như đói bụng, Nini bận rộn lấy ra một viên chocolate được gói một cái tinh xảo trong túi, cười tủm tỉm mà đưa cho Khâu Khâu: "Anh Khâu Khâu ơi, cho anh nà ~"
Khâu Khâu bất ngờ mà đưa tay nhận: "Cảm ơn em Nini nhiều á!"
Hạ Vân Sanh vui mừng mà nhìn Khâu Khâu dám cùng đứa trẻ khác nói chuyện, trong lòng càng thêm cảm kích Yến Cửu.
Tổng đạo diễn đột nhiên nâng cao âm lượng tập trung mọi người lại: "Cho nên tối nay, hai tổ khách mời tới cuối cùng của chúng ta, chỉ có màn thầu!"
Loan Trì nhìn quanh một vòng: "Ai là tổ khách mời tới cuối vậy? Tôi nhớ rõ Tiểu Đinh là người tới cuối cùng thứ nhất, ai là người thứ hai vậy......"
Yến Cửu xấu hổ giơ tay lên: "...... Là tôi"
Miêu Trí Quân thiếu chút cười ra tiếng: "Như thế nào làm a ha ha?(?)"
"Không nghĩ tới mọi người đều đến sớm như vậy," Yến Cửu tiếc hận mà chép chép miệng, "Tch, ý lớn rồi"
【 vợ tui một chút ánh mắt cũng không có 】
【 Miêu Trí Quân đã sớm am hiểu quy tắc giới này, tổ quay phim vừa đến nhà hắn, hắn liền đưa Daniel xuất phát luôn, cơm cũng chưa ăn ở nhà 】
【 Hành lý tuần trước cũng chưa kịp sửa sang lại, trực tiếp kéo lại đây luôn ha ha ha 】
"Kế tiếp, mời các cha mang theo bảo bối lên lầu sắp xếp xong hành lý, cùng nghỉ ngơi trong chốc lát," tổng đạo diễn cười nói, "Chờ đến khi nhân viên công tác lên lầu kêu mọi người đi ăn cơm, cuối cùng hai tổ khách mời có thể ở phòng bếp ' hưởng dụng ' bữa tối đêm nay"
Đinh Tư Dận mặt tái luôn rồi, nắm tay nhỏ của Phoebe đang không ngừng cằn nhằn hắn, xám xịt mà lên lầu, liên tục xin lỗi: "Đừng mắng đừng mắng Phoebe, bố biết sai rồi, bố con bị mắng sắp choáng váng tới nơi rồi."
Đi đến chỗ ngoặt trên cầu thang, hắn hâm mộ mà nhìn thoáng qua Yến Cửu ở sau, cùng với cậu nhóc Mạt Mạt luôn an ủi Yến Cửu ——
"Không quan hệ đâu Cửu Cửu ~ Mạt Mạt thích nhất là ăn màn thầu đó! Cửu Cửu không cần rớt đậu đậu vàng nha ~"
【 Huhuhu Mạt Mạt lại đi cổ vũ baba của nhóc ấy rồi 】
【 tui hận! Mệnh Yến Cửu thật là quá tốt 】
【 chờ mong đó ha ha ha ha ha 】
【 tôi có tội, tôi thật sự rất thích xem bộ dáng Đinh Tư Dận ăn mệt 】
【 dựa theo thời gian xuất phát và thời gian tới xem, nhà Yến Cửu kỳ thật là gần chỗ này nhất, kết quả là người tới trễ thứ hai ha ha ha 】
Tổng đạo diễn chó các khách mời lên lầu nghỉ ngơi một hồi, vì chính là muốn thể hiện rằng hắn so với Nhậm Trát càng có thái độ chăm sóc khách mời tốt hơn.
Bất quá, vẫn nên tuân thủ quy tắc, hắn không được thả lỏng nửa phần.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho các vị khách mời, tổng đạo diễn cũng không quên tự mình mang màn thầu cho Đinh Tư Dận cùng Yến Cửu, lễ phép mà dặn dò một câu "Nhai kỹ nuốt chậm", càng làm cho khán giả phòng phát sóng trực tiếp thoải mái cười to.
Mạt Mạt cùng Phoebe bị tổng đạo diễn lấy lý do "Là người không có đủ hành vi dân sự", đưa cả hai đứa trẻ lên bàn ăn cùng dùng bữa tối đầy mỹ vị, để lại hai bố mặt đầy đau khổ mà đứng ở phòng bếp, xa xa nhìn mọi người, thỉnh thoảng gặm một miếng màn thầu.
Ăn xong cơm chiều, các bạn nhỏ bắt đầu thay phiên lên sân khấu biểu diễn tiết mục, vì nhiệm vụ ngày mai nhiệm vụ đánh hạ một cơ sở hài hòa tốt đẹp.
Tiếng cười hoan hô vẫn luôn liên tục tới đêm khuya lúc 10 giờ rưỡi, tổng đạo diễn mới cho nhân viên công tác nhắc nhở mọi người kết thúc hoạt động hôm nay, để các cha mang theo các bảo bối lên lầu nghỉ ngơi.
【 tui phát hiện Khâu Khâu thật sự thực dám ca hát đó, thật sự khiến nhóc ta cảm thấy vui vẻ 】
【 nhưng là tui tương đối để ý tới việc, tổ tiết mục thế nhưng thật sự không cho khách mời ăn cơm? 】
【 người trong vòng nói cho cậu nè, phụ trách vấn đề này một phần các nhân viên công tác khẳng định đều xem lại phân đoạn các khách mời ăn cơm trưa rồi, cho nên mới để Đinh Tư Dận cùng Yến Cửu làm người thua cuối cùng, hơn nữa sẽ thừa lúc người quay phim không có đi theo cạnh khách mời, để cho bọn họ ăn cơm 】
【 Lúc Yến Cửu và Đinh Tư Dận ăn cơm trưa, đã gần 3 giờ chiều, tiết mục lúc 5 giờ lại cho ăn cơm, bọn họ xác thật sẽ không đói bụng được】
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi thanh âm đều im lặng.
Đang lúc khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp muốn lục tục rời khỏi, chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng Đinh Tư Dận đột nhiên bị mở ra một cái.
Tựa hồ là thông qua khe cửa nhỏ mà quan sát hướng đi trên hành lang một phen, xác nhận sau khi an toàn, Đinh Tư Dận mở cửa, nghênh ngang mà đi ra.
【 ha ha ha ha ha anh ta đang làm gì? 】
【 đây là lần đầu tiên tui thấy từ trên người đỉnh lưu tìm được khí thế của Trư Bát Giới cùng đinh ba răng á 】
【Ôi Tư Dận à, chị đây thật sự cầu xin cậu, dùng mặt mình cho tốt đi, đừng không kiêng nể gì như thế】
Cho đến khi Đinh Tư Dận ngừng ở đầu cầu thanh, hành vi cử chỉ của hắn mới đột nhiên trở nên cẩn thận hơn, thậm chí có chút...... lén lút đầy đáng khinh.
Anh ta khom lưng đi xuống lầu, từng bước một hướng về phía phòng bếp đi.
Nhưng mà, ngay vị trí camera cố định không quay tới, đột nhiên phát ra một âm thanh hít thở đầy lạnh lẽo.
"Ối ——"
【 Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi cái gì vậy chứ!!! Tui rất sợ hãi! Đinh Tư Dận ôm chặt tui mau! 】
【 này rốt cuộc là chương trình của mấy nhóc hay là phá án vậy chứ trời ạ 】
【 đừng kêu Tiểu Đinh nữa ha ha ha, hắn cũng sợ hãi 】
【 mẹ nó cười chết tôi rồi, mau xem Đinh Tư Dận chui xuống gầm bàn đi 】
Nghe động tĩnh như vậy, không riêng gì khán giả của phòng phát sóng trực tiếp bị dọa đến, ngay cả Đinh Tư Dận hiển nhiên cũng hoảng sợ, vừa lăn vừa bò mà chui vào dưới gầm bàn.
Nhưng mà hắn thực mau liền nhìn được trong bóng tối, có thể nhờ vào ánh sáng ít ỏi của ánh trăng mà thấy rõ người cũng trốn ở dưới gầm bàn.
"Ai da, cậu làm tôi sợ nhảy dựng." Đinh Tư Dận lòng còn sợ hãi mà ôm ngực mình, kéo người phát ra động tĩnh từ dưới gầm bàn ra.
【 Mẹ Cửu Cửu! Áo ngủ mẹ ơi! Hít khí】
【 ha ha ha ha ha Cửu Cửu sao lại trốn ở chỗ này chứ?! 】
【 Cậu ta rốt cuộc là ra hồi nào vậy? Tôi nhìn chăm chú vào phòng phát sóng trực tiếp, vì sao không thấy được nhợ 】
【 tui thật sự sẽ bị anh ta làm cho cười chết, như thế nào lại trốn ở chỗ này chứ 】
Yến Cửu chẳng những không xấu hổ, lại còn có liếc xéo Đinh Tư Dận một cái, hỏi: "Anh cũng nghiện heo?"
"Tôi chỉ ăn một cái màn thầu lúc cơm chiều, thật sự quá đói bụng." Đinh Tư Dận nhỏ giọng nói.
"Bây giờ, người quay phim hẳn là cũng đã ngủ đi?" Yến Cửu nhìn sang phòng nghỉ ngơi của nhân viên công tác tổ tiết mục ở bên kia, quay sang Đinh Tư Dận chứng thực, "Cậu ở gần phòng bọn họ, lúc ra đây chắc chắn không?"
Đinh Tư Dận tràn đầy tự tin mà nói: "Tôi ghé vào khe cửa nhìn lén ước chừng ba phút, bảo đảm mấy cái cửa phòng đều không có động tĩnh gì."
Yến Cửu yên tâm nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó nhìn chung quanh một vòng, thì thầm hỏi: "Trong phòng khách hẳn là sẽ không có camera đi?"
Đinh Tư Dận cười khà khà: "Khẳng định không có đâu, ai có thể đi ngồi tại phòng phát sóng trực tiếp mà không đi ngủ để xem tổ tiết mục trong phòng khách chứ?"
"Cũng đúng." Yến Cửu cảm thấy hợp lý mà gật gật đầu.
【 tui mẹ nó muốn cười chết ha ha ha, hai người bọn họ rốt cuộc là lớn tiếng mưu đồ bí mật gì thế, thật sự không biết tất cả đều bị nghe thấy hả 】
【 tôi nhớ tới lúc tổng đạo diễn đang giới thiệu mấy quy tắc mới, hai người bọn họ đi làm việc riêng ha ha ha 】
【 Hai người, có hay không như vậy một loại khả năng, trong phòng khách có camera, mà chúng ta chính là nửa đêm không ngủ được mà canh giữ ở phòng phát sóng trực tiếp xem phòng khách của tồ tiết mục 】
【 thật là không phụ công tui chờ mà, chờ được hai người ra đây rồi 】
【 góc nhìn của thượng đế thật sự quá đã trời ạ, cư nhiên có thể như vậy trực quan mà quay đến hành vi ngớ ngẩn của bọn họ cho chúng ta xem 】
【 ha ha ha đương nhiên là bọn này nửa đêm không ngủ được mà canh giữ ở phòng phát sóng trực tiếp chờ các người đó 】
"Tôi chính là...... Muốn ăn mì gói...... Tôi xem trong ngăn tủ...... Có rất nhiều hàng tồn......" Yến Cửu xé mở hộp mì chậm như con lười , sợ làm ra động tĩnh lớn, "Cậu —— ăn —— cái -- gì —— thế?"
Đinh Tư Dận nhỏ giọng trả lời: "Tui không chọn, ăn cái mì gói là được."
Hai người lục đà lục đục, đột nhiên, Yến Cửu nhìn Đinh Tư Dận đang phát ra âm thanh khả nghi: "Cậu làm cái gì? Ăn mì gói cậu còn muốn thêm cái trứng? Cần tôi đi chỉ cho cậu cách hầm châm gà bổ luôn không?"
Đinh Tư Dận nghiêm trang mà thì thầm trả lời câu hỏi của hắn: "Làm ơn, ta tập thể hình đó? Yêu cầu protein."
"Cậu đều lưu lạc đến mức ăn mì gói, còn đòi cái trứng à?" Yến Cửu cạn lời mà liếc nhìn hắn một cái, "Tùy cậu, đừng kéo tôi bị phát hiện chung là được."
Yến Cửu thêm nước nóng xong, tay bưng mì gói đi hướng cửa cầu thang: "Tôi —— về —— phòng ——."
Đinh Tư Dận nhìn hắn đi bằng ánh mắt kính nể: "Cậu còn dám mang về phòng ăn à? Không sợ Mạt Mạt tỉnh hả?"
"Mạt Mạt chưa ăn qua mì gói bao giờ, chắc hẳn sẽ không cảm thấy thơm đâu." Yến Cửu phỏng đoán nói.
【 ha ha ha ông trời của tôi ơi, Yến Cửu là đói tới mức ngốc luôn rồi hả? Người chưa ăn qua mì gói bao giờ, cũng sẽ bị mùi làm cho tỉnh ha ha ha 】
【 đúng vậy, con tui lần đầu tiên ngửi được mùi tui ăn mì gói, thèm đến mức khóc huhu】
【 không được, tôi cũng phải đi làm một chén tôm tươi cá hấp mới được, xem hai người bọn họ ăn, tôi thật sự sẽ thèm chết 】
【 ngày mai tui mà béo lên một chút, cả hai người bọn họ đều không thể trốn tránh trách nhiệm 】
【 nhắc nhở mọi người một chút, xem video có thể thở đó 】
【 ha ha ha cảm tạ lời nhắc nhở, tôi thật sự là nín thở chung với hai người bọn họ rồi】
"Tách" một tiếng nhỏ, có một phòng của nhân viên công tác sáng đèn.
Nhìn thấy trong phòng lộ ra ánh sáng, Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận không khỏi có chút hoảng loạn.
"Có người ra đó." Đinh Tư Dận cuống quít khép lại nắp mì gói, cùng Yến Cửu cùng nhau ngồi xổm xuống góc tường, chờ đợi đèn tắt.
Yến Cửu co co đôi chân dài không chỗ để, dùng khẩu hình trấn an Đinh Tư Dận: "Chờ."
Một khoảng thời gian ngắn ngủi qua đi, nửa ngày cũng chưa có âm thành gì khác.
"Hình như không có việc gì." Yến Cửu puac ra đây không mang mắt kính, lúc này phán đoán toàn bằng trực giác.
Hắn chậm rãi đứng lên, đầu gối chạm vào Đinh Tư Dận: "Đi."
Đinh Tư Dận nhắm mắt theo đuôi mà đi theo hắn, cười khà khà: "Anh em của tôi thực sự có gan dạ và sáng suốt đó."
Yến Cửu tự tin nhướng mày, thì thầm nói: "Đương nhiên rồi, cậu cũng không nhìn xem tôi là anh em của ai."
Nhưng mà ngay sau đó, hai người đang tâng bốc lẫn nhau liền như bị sét đánh khi nghe tiếng dò hỏi ——
"Ờm...... cậu Yến, cậu Đinh, buổi tối tốt lành?"
Hai người chột dạ bưng mì gói, bị thảm ngay cửa cầy thang làm vướng đôi chân đang mềm nhũn, lập tức nhất trí mà quỳ gối xuống trước mặt camera-man đang buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở.
Giờ khắc này, tâm của Yến Cửu muốn nghẻo luôn rồi.