Biên dịch : Yên Hy
Nghe được Yến Cửu nói, Thi Hách Nhân tức khắc không còn lời gì để nói.
Lúc ngượng ngùng, y hận không thể trực tiếp một đầu chui vào thảm dài xõa tung ngất đi, phảng phất như vậy có thể tránh sự thật không thể tranh cãi rằng mình bị heo ủn này.
"Anh Thi, nếu anh không bị đầu heo kia 'ủn', em khẳng định có thể dựa theo sở thích của anh, tìm cho anh một bạn trai siêu ưu tú," một đầu khác, Yến ngữ khí lại có chút bi thương Cửu còn ôm đầu bếp nhỏ nhà mình khoe với Thi Hách Nhân, nhưng nói thì nói, "Thật không biết đầu heo kia dựa vào cái gì......"
Nói một nửa, Yến Cửu uống đến không nhớ gì cả lập tức hồi tưởng lên trong đầu mình đầu "Heo" mà "ủn" anh Thi kia, không khỏi biến sắc: "Là, là ta ảnh cả đúng không, ách, cái này...... Kỳ thật anh cả em cũng không tệ lắm, đàn ông 29 tuổi cũng không già, là người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, chỉ cần không đối nghịch với ổng, ở chung vẫn rất tốt......"
Tư Việt vội vàng nắm miệng cậu, không cho cậu khẩu xuất cuồng ngôn: "Cửu Cửu, trái lại cũng không cần kể như vậy ......"
Nếu nói anh cả là heo, Cửu Cửu tính cái gì, Mạt Mạt lại tính cái gì?
Em trai heo và heo con?
Huống chi, chờ Cửu Cửu tỉnh lại, nhớ lại ngôn hành cử chỉ hoang đường này của mình ...... Khẳng định hối hận đến xanh cả ruột.
Tương tự là lão đàn ông 29 tuổi khai trai Thi Hách Nhân: "......"
Nhưng làm giáo sư quanh thân tràn đầy hơi thở học thuật y học, Thi Hách Nhân vẫn lựa chọn lấy ơn báo oán, bưng chén canh giải rượu kia đi qua hướng Yến Cửu, đưa cho Tư Việt.
Tư Việt nhận chén canh, múc một muỗng, thổi nguội mới đút đến bên miệng Yến Cửu: "Nào, Cửu Cửu, uống trước một miếng đã."
Yến Cửu xác thật nói có điểm khát, nghe vậy nhanh chóng há mồm nếm hương vị, xác nhận chính mình thích thanh mai cùng sơn tra bỏ thêm trong chén canh giải rượu trong chén bánh canh sau này, chủ động từ trong tay Tư Việt thìa qua, tự mình uống.
"Thịch thịch thịch ——"
Cửa phòng ngủ bị người ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ vài cái, nghe lên lực đạo không nặng, hẳn là Mạt Mạt.
Quả nhiên, không đợi người trong phòng lến tiếng, bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi bằng giọng sữa: "Cửu Cửu~ ba ơi~ bác Thi~ là Mạt Mạt ạ ~ Mạt Mạt mang theo Norbert cùng Hayden còn có Hương Hương tới thi đấu ạ ~"
Vài người ở đây, chỉ có Tư Việt có thể nghe hiểu bé con nhà mình đang nói cái gì, vì thế nhét Cửu Cửu trở lại tới trong ổ chăn, từ mép giường đứng dậy, tới mở cửa ra.
"Anh anh ~" "Anh anh anh ~"
Cửa vừa mở ra, Norbert cùng Hayden nôn nóng bất an ngoài cửa bay nhanh nhào vào.
Nếu không phải bởi vì Tư Việt hạ bàn vững vàng, đã sớm bị hai đứa chó hình lớn thể trọng không nhẹ này bổ nhào bay ra ngoài.
Hương Hương đi theo phía sau hai đứa em trai không thành thục kia, ném đuôi to, nhàn nhã dạo bước vào phòng ngủ, không khỏi vui vẻ vẫy vẫy tay: "Cửu Cửu ~ có nhớ Mạt Mạt không nha ~"
Nghe bà Triệu nói, Cửu Cửu cùng chú Tiểu Cẩu đi uống rượu, chỉ tiếc không mang theo Mạt Mạt cùng, bằng không Mạt Mạt cũng có thể giúp Cửu Cửu mà!
Cho dù tới khi nào, Yến Cửu đều có thể nhạy bén với thanh âm với con bé nhà mình lạ thường.
"Đương nhiên rồi," Buột miệng thốt ra, Yến Cửu nhiệt tình vẫy vẫy tay với bé con nhà mình, "Bố siêu nhớ Mạt Mạt, bé ngoan lại đây, để bố ôm một cái."
Mạt Mạt dịch chân ngắn nhỏ, "Lộc cộc" chạy tới.
Yến Cửu hoa mắt vớt Mạt Mạt tới trên giường, dùng sức rua mấy cái, rồi sau đó uống từng ngụm từng ngụm canh.
Uống xong canh rồi, Yến Cửu cầm chén giao lại trong tay Tư Việt.
Canh giải rượu rốt cuộc không thể nhanh thấy hiệu quả như vậy, thế cho nên Yến Cửu ngồi ở trên giường lúc này, như cũ hôn hôn trầm trầm.
Cậu nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Norbert cùng Hayden phía sau Mạt Mạt.
"Norbert~ mày lại đây, anh có chuyện nói với mày." Yến Cửu nói, cùng sử dụng tay chân bò tới mép giường, cùng độ cao với nhóm chó.
Norbert cùng Hayden từ trước đến nay đều như hình với bóng.
Lúc này nghe thấy chủ nhân kêu Norbert, Norbert trước sau cũng cùng Hayden ném cái đuôi theo đi, muốn dán náo nhiệt.
Đi đến mép giường, nó hai cùng thè đầu lưỡi, miệng nóng "Ha xích" lên Yến Cửu.
Yến Cửu vừa lòng đánh giá hai đứa chúng nó, rồi sau đó choáng váng vươn tay, một phen kéo lại chân chó Hayden: "Norbert~"
Hayden- bị túm chặt chân chó không chịu thả: "......"
Một bên ba người thêm một Norbert: "......"
Đương sự chó trước mắt ở vào trạng thái thập phần nôn nóng.
Yến Cửu vuốt ve nếp uốn trên mặt
Hayden, vô cùng đau đớn cảm thán nói: "......Norbert của tao, mày sao lại giống như lập tức biến già rồi a, đầu to không nói, da đều nhíu......"
Rottweiler đầu to Hayden: "......"
Thi Hách Nhân nhìn không được, mở miệng bênh vực kẻ yếu là Hayden: "Gen bẩm sinh của người ta chính là như vậy, còn có, em đang ôm Hayden, không phải Norbert."
Hayden đúng lúc "Ử" một tiếng.
Ở trên người Rottweiler tìm tính chất đặc biệt đầu nhỏ, da căng của Dobermann, nằm mơ à.
"Không tin......" Yến Cửu cũng không hoài nghi phán đoán của chính mình, nhưng nếp uốn trên mặt Hayden dường như thật sự rất nhiều, cậu áp chế không được bi thống bản thân, "Chính là Norbert thật sự già rồi, tao mới rời đi không đến nửa ngày."
Tư Việt bật cười dỗ cậu: "Cửu Cửu, không khổ sở được không, anh giúp Hayden kéo da lại nhé? Để da Hayden căng chặt giống với Norbert được không?"
Yến Cửu tuy rằng say, nhưng trước sau nhớ rõ chính mình đã nói qua cái gì.
Nghe được Tư Việt nói làm giúp Hayden căng da, cậu lập tức không vui, gắt gao ôm đầu chó Hayden, nghiêm túc nói với Tư Việt: "Em nói là Norbert già rồi, có quan hệ gì cùng Hayden ...... Anh vì sao muốn căng da cho Hayden ......"
"Bởi vì em ôm chính là Hayden......"
Tư Việt còn chưa nói xong, đã bị Yến Cửu không cao hứng đánh gãy: "Da Hayden vốn dĩ đã nhăn, không căng ra nổi...... Đánh chiết xuất phôi thai cừu cũng không căng nổi......"
Hayden: "......"
Tư Việt: "......"
Mạt Mạt thấy toàn bộ nắm hai bàn tay mập, vẻ mặt lo lắng nhìn Cửu Cửu ngồi trên thảm nổi điên, lặng lẽ tới gần bác Thi, nhỏ giọng hỏi: "Bác Thi, Cửu Cửu có phải uống rượu giả hay không?"
Vừa dứt lời, Thi Hách Nhân đột nhiên cúi đầu, kinh ngạc nhìn nhóc Mạt nói câu kinh người: "Bé ngoan, làm sao cháu biết được?"
Y đang muốn hỏi sao Mạt Mạt lại biết có thứ như "rượu giả" tồn tại.
Cũng may Mạt Mạt năng lực lý giải tương đối ưu tú, rất dễ dàng hiểu được câu hỏi của bác Thi, giọng sữa trả lời: "Ông ngoại nói ạ ~"
Ông ngoại nói, người uống rượu giả sẽ đau đầu, buồn nôn, mất ngủ, hưng phấn, chủ yếu chính là sẽ xuất hiện tình huống thấy không rõ đồ vật, coi vật mơ hồ.
Cho nên dựa theo tình huống hiện tại Cửu Cửu nhận không ra Norbert cùng Hayden tới xem, Cửu Cửu rất lớn có thể đã uống rượu giả theo như lời ông ngoại!
Bên này giáo sư Thi và đội trưởng Mạt Mạt đang nghiên cứu Yến Cửu uống rượu là thật hay giả, bên kia đại sư thuần chó đã thay đổi đối tượng lải nhải.
"...Chó hoa anh đào bọn màu luôn là như vậy," Yến Cửu sờ sờ đầu chó Lily, chậm rì rì nói, "Có phải cuộc sống trôi qua đều không tệ , dẫn tới lòng tham...... Luôn gục mặt xuống ......"
Lily: "......"
Yến Cửu say khướt lẩm bẩm lâu như vậy, đã đến thời gian đêm khuya.
Dì Triệu lo lắng Mạt Mạt nghỉ ngơi không tốt, liền chủ động gõ cửa tiến vào mang Mạt Mạt về phòng của bé chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.
Mạt Mạt vừa đi, Yến Cửu hoàn toàn mở ra máy hát, cái gì cũng dám nói.
"Tư Việt, người anh em của anh một chút đều không thân thiện, hoàn toàn không giống với anh......" Mỗi lần nhắc tới chuyện này, cậu đều nhịn không được eo đau chân mỏi, "Luôn đấu đá lung tung......"
Thi Hách Nhân theo bản năng che lại cái bụng hơi hơi phồng lên của mình, hoảng sợ ngừng thở, nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình trong phòng ngủ này.
...... Đây có thể nói sao?!
Cho dù có thể nói, đây là...... Người ngoài như y có thể nghe sao?!
Nhưng mà Yến Cửu còn chưa rượu tỉnh nửa điểm cũng không cảm thụ được không khí lập tức giương cung bạt kiếm này: "Đều sắp chọc hỏng rồi......"
Tư Việt: "......"
Thi Hách Nhân: "......"
Được rồi, y xác thật không nên tiếp tục ở chỗ này.
Y vừa định đưa ra rời đi, Tư Việt đã trước y một bước đã mở miệng, trả lời Yến Cửu: "......Về sau anh sẽ chú ý."
Yến Cửu được một tấc lại muốn tiến một thước giơ tay khoa tay múa chân một chút: "Em hy vọng có thể thông qua phương thức giải phẫu, làm nó thu nhỏ lại một chút."
Tư Việt nheo đôi mắt lại: "Thu nhỏ cái gì lại?"
Thi Hách Nhân thật sự lo lắng mình lại tiếp tục ở chỗ này ăn dưa, trong chốc lỡ đâu lại nghe được cái gì không nên nghe, sẽ trực tiếp một xác ba mạng, vì thế vội vàng hắng hắng giọng nói, tỏ vẻ chính mình muốn rời khỏi sân khấu Yến Cửu nổi điên: "Cái kia...... Tôi về trước phòng nghỉ ngơi, hai người chậm rãi nói chuyện ha......"
"Tư Tiểu Việt......" Yến Cửu chờ mong nhìn hắn, "Có thể chứ?"
Tư Việt hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên có thể."
Thi Hách Nhân đã chạy tới cửa, nghe được Tư Việt trả lời, hấp tấp xoay người, giống bạn nhỏ lớp một dũng cảm giơ tay trả lời câu hỏi, còn bỏ đá xuống giếng thêm một câu: "Tôi có thể hỗ trợ."
Tư Việt trừng lại đây.
T
hi Hách Nhân sợ tới mức hoàn toàn thay đổi, đỡ tường nhanh chóng rời đi.
Thấy người trước mắt với chính mình nói gì nghe nấy, Yến Cửu không khỏi mừng lớn, gấp không chờ nổi ôm lấy cánh tay Tư Việt, truy hỏi: "Vậy khi nào anh đi làm?"
"Hiện tại."
Tư Việt nắm ngược lấy cánh tay cậu, một tay nắm chặt, một đường đem người từ đuôi giường kéo đi tới bên gối.
Trọn bộ động tác xuống dưới có thể nói nhẹ nhàng, không hề có ý dài dòng.
Yến Cửu không rõ nội tình mặc hắn đùa nghịch, căn bản không ý thức được nguy hiểm sắp buông xuống.
Tư Việt trấn định ấn xuống cái nút trên tủ đầu giường, thuận tay rút tờ giấy, ôn nhu nhẹ ấn đuôi mắt Yến Cửu, giúp cậu lau đi nước mắt sinh lý:
"Chẳng qua trước đó, còn cần Yến đại phu 'tự mình' giúp anh đo lường một chút."
!!!
Nghe được lời này, hán tử say họ Yến đột nhiên tỉnh táo lại: "Cái gì?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Em Tư: Kỳ thật tỉnh rượu không nhất định một hai phải uống canh giải rượu
Cửu Cửu: o.O???!!! ( xong con bê rồi )
Yến tổng: ( tự mình hoài nghi ) tôi thật sự giống nó nói?
Anh Thi: ( châm chước tìm từ ) khác không biết, chẳng qua lão đàn ông 30...... Chuyện này tôi cảm giác là thật ......