Biên dịch : Thời An
Chỉnh sửa : Yên Hy, VaxNeuvi
"Tích ——"
"Tích ——"
"Tích ——"
Máy đo nhịp tim vang lên theo quy luật.
Từ xa tới gần, từ mơ hồ đến rõ ràng, chậm rãi truyền vào tai Yến Cửu, kéo ý thức của cậu về với hiện thực.
Qua mí mắt mỏng manh, Yến Cửu cảm giác đèn trên đỉnh đầu có chút chói mắt, vì thế cũng không vội vã mở mắt, an tĩnh chờ đợi bản thân hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng.
Cậu cực kỳ choáng váng, ngay cả sức lực đảo mắt cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng hít một hơi qua mặt nạ dưỡng khí rồi nhắm mắt lại xem xét tình huống.
Đây là ở đâu?
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi đã khiến Yến Cửu có câu trả lời, cậu nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
...... Hình như cậu bị tai nạn xe cộ, một chiếc xe tải chạy quá tốc độ tông trúng khiến cả người và xe văng ra khỏi rào chắn cao tốc.
Ngay sau đó chính là tiếng phanh xe bén nhọn, tiếp đến là một trận long trời lở đất, cùng với mùi máu nồng nặc tràn ngập trong không khí , sau đó Yến Cửu liền mất đi tri giác .
Sự tình sau đó cậu không biết nữa.
Cho nên...... Cậu đã hôn mê bao lâu rồi?
Yến Cửu cố gắng cử động một ngón tay, từ trạng thái cứng đờ của các khớp xương thì cậu đại khái có thể phân tích ra bản thân mình đã nằm chỗ này khá lâu rồi.
Nhưng trừ bỏ đầu choáng váng, trên người dường như không có gì khác thường, cũng không cảm giác được không đúng chỗ nào.
Chẳng qua vì để chắc chắn hơn, Yến Cửu vẫn muốn xác nhận thêm một chút.
Cậu thử động từ ngón cái cho đến ngón út, lại ở trong chăn nhẹ nhàng động đậy ngón chân, xác định thân thể của mình hoàn chỉnh, cậu mới thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi cậu nhớ lại những kí ức rời rạc, một đoạn ký ức không thuộc về Yến Cửu đột nhiên mạnh mẽ tràn vào đầu, kích thích đến nỗi cậu nhăn mày lại, đau đến làm cậu suýt nữa kêu ra tiếng.
Cậu - Yến Cửu, một người là nghệ sĩ đầy scandal, luôn đứng ở rìa tuyến 17, tuy rằng sự nghiệp không được tốt nhưng điều kiện gia đình lại cực kỳ hiển hách, gia thế ngập trời, cũng bởi vì nguyên nhân như thế mới hình thành nên tính cách không kiêng nể bất cứ ai, ở trong vòng tung hoành ngang ngược, ỷ thế hiếp người, năng lực của đồng tiền mạnh đến nỗi làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể mắng ra một câu 'Có mấy đồng bạc dơ bẩn thì có gì đặc biệt hơn người'.
...... Đây chính là thiết lập trong nguyên tác .
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng Yến Cửu vẫn không thể không thừa nhận, thế giới mình sinh hoạt từ nhỏ đến lớn kỳ thật là một quyển tiểu thuyết máu chó ngược tra.
Điều may mắn, đây là một quyển sảng văn vả mặt từ đầu đến cuối, người đọc đứng ở góc độ vai công thụ chính, tuyệt đối sẽ không cảm nhận được chút nghẹn khuất nào.
Mà đứng ở góc độ của Yến Cửu thì lại vô cùng bất hạnh, bởi vì cậu chính là tên cặn bã bị ngược kia.
Vai công thụ chính quen biết từ thời niên thiếu, là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, nhưng lại bởi vì áp lực của người nhà mà không thể bên nhau lâu dài, vai công chính Tư Việt bị bắt cưới người khác, hơn nữa lại bị vợ nam ác độc là Yến Cửu hạ thuốc để có được một đứa con làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Hôn nhân bất hạnh khiến Tư Việt trước nay chưa từng yêu đứa nhỏ này, cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người làm bố, mỗi khi rảnh rỗi liền ra ngoài hẹn hò cùng nhân vật thụ chính.
Mà đối với Yến Cửu mà nói, con cũng chỉ là công cụ để 'cậu' có chỗ đứng trong hào môn mà thôi, chờ đến thời cơ, 'cậu' có thể đá văng vật cản đường, vì bản thân đoạt được một con đường 'cậu' tự cho là bằng phẳng.
Trong nguyên tác, Yến Cửu vô cùng tham lam, không bao giờ tự thỏa mãn với những thứ mình có, được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn nuốt hết gia sản vốn nên thuộc về trưởng nam Yến gia, thậm chí còn chuyển ánh mắt tham lam hướng về trên người chồng hào môn của mình, trong lòng vạch ra kế hoạch mưu hại vai thụ chính, còn ngoại tình với một đám chó săn nhỏ, còn tính toán lái xe đi vứt bỏ đứa con bị cho là trói buộc, Mạt Mạt.
Kết cục cuối cùng đương nhiên là bị vai công thụ chính cùng với trưởng nam Yến gia thu thập tất cả bằng chứng liên quan đến tội danh mưu sát, vứt bỏ con ruột, tham ô công quỹ và những chứng cứ phạm tội khác của Yến Cửu, sau đó liên hợp nhốt 'cậu' vào ngục giam, ngồi tù mọt gông, trước khi chết cũng không thể nhìn thấy Mạt Mạt một lần cuối cùng.
Nghĩ đến con của mình, Yến Cửu vô cớ thấy hoảng hốt .
Mặc kệ nguyên tác viết ra cốt truyện như thế nào, cậu cũng sẽ không thay đổi tình thương của chính mình đối với Mạt Mạt.
Càng miễn bàn đến chuyện cậu vứt bỏ Mạt Mạt ở chốn hoang dã.
Yến Cửu càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, cậu hiện tại chỉ muốn mở to mắt, tự mình xác nhận an nguy của Mạt Mạt, còn chuyện khác cũng chẳng hy vọng xa vời.
Song cậu hôn mê đã lâu, trong lúc nhất thời cũng không thể cử động một cách tự nhiên được , chỉ có thể miễn cưỡng hé mở nửa con mắt, gian nan nhìn chuông báo cháy trên trần nhà.
Không biết bé con nhà cậu có ăn ngon mặc ấm không, có bị người bố không thích trẻ con kia trừng mắt hay không, có nhìn bé con nhà cậu như con kẻ thù rồi quát mắng hay không .
Yến Cửu phiền muộn nhắm mắt lại, âm thầm thở dài, trong lòng càng thêm nôn nóng không thôi.
Trong cơn phiền muộn, cậu thế mà lại lần nữa rơi vào hôn mê.
.
Lần này, Yến Cửu mơ một giấc mơ .
Trong mở Tư Việt vẫn tao nhã kiêu ngạo như cũ, phong thái thần thánh không thể xâm phạm, trong ngực hắn còn ôm bạch nguyệt quang, lại dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi bố thí cho Yến Cửu, trên cao nhìn xuống bễ nghễ nhìn cậu.
"Mạt Mạt, lại đây." Tư Việt vươn tay về phía Mạt Mạt, ý bảo bé con đến bên người hắn.
Mạt Mạt đầu nhỏ lắc điên cuồng như cái trống bỏi, đáng thương vô cùng mà nắm chặt góc áo của Yến Cửu không chịu buông ra: "Con chỉ cần bố ~"
"Cậu ta không xứng làm bố của con, về sau chú cùng với ba sẽ chăm sóc con thật tốt."
Bạch nguyệt quang nói xong, liền làm bộ muốn tới kéo tay Mạt Mạt, chuẩn bị dùng vũ lực đem bé rời khỏi người Yến Cửu.
"Đừng, cậu đừng đụng vào nó..."
Yến Cửu xông lên, muốn đánh bọn họ, lại bị một lực mạnh mẽ phía sau tóm trở lại.
"Đủ rồi Yến Cửu, cậu còn ngại chuyện tình chưa đủ khó coi sao?"
Là thanh âm của anh cả.
Anh cả cũng cùng một đám với bọn họ sao?
"Đó là Mạt Mạt của tôi, các người không thể cướp nó đi được... Mau buông tôi ra..."
Yến Cửu bị cơn ác mộng trói chặt, ngón tay bị kẹp bộ giám sát dường như đang liều mạng bảo vệ cái gì đó, nỗ lực muốn nâng lên, nhưng lại bởi vì thân thể quá mức suy yếu nên vẫn bất lực như cũ.
Bỗng nhiên, bên tai cậu truyền đến một thanh âm trong trẻo kêu gọi : "Phù phù~ đậu đậu vàng mau đi đi ~ Cửu Cửu không khóc, không khóc nha~"
(*)đậu đậu vàng là cách bé Mạt ví von nước mắt, sau này từ này sẽ xuất hiện rất nhiều.
Ánh rạng đông xuyên thủng trần ải.
"Hộc...... Hộc......"
Yến Cửu chợt bừng tỉnh, trái tim kinh hoàng nảy lên, sau khi bình tĩnh lại, ngực vẫn đang phập phồng kịch liệt không ngừng.
Bị cảnh tượng trong mộng kích thích tới thần kinh, trong cơn hoảng hốt ngay cả bộ dạng của mọi người trong nhà cậu cũng không nhớ ra, chỉ có tình tiết của những hình ảnh mơ hồ đó như mưa vẫn rõ ràng trước mặt.
"Cửu Cửu không hết đậu đậu vàng ~" Âm thanh sữa nhỏ bé vờn quanh bên tai, Yến Cửu theo bản năng quay đầu qua ——
Đôi mắt mới vừa lấy lại được tiêu cự, Yến Cửu đã đối diện với cặp mắt to tròn giống cậu y đúc.
OMG, đây là bé con của cậu.
Bé con dễ thương với đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước đang nỗ lực dựa nửa người ghé vào giường bệnh Yến Cửu, chuyên tâm lau nước mắt cho cậu, một chút cũng không chú ý trên má mình cũng có nước mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì khóc không kìm được mà nức nở, thỉnh thoảng chạm vào đầu ngón tay Yến Cửu.
"Cửu Cửu, huhu... Cửu Cửu không khóc..." Rõ ràng chính mình cũng đang sợ hãi, nhưng cũng không ngăn được bé con an ủi cậu.
Trái tim Yến Cửu đau đến nỗi sắp vỡ ra.
Cậu giật giật đôi môi tái nhợt, thử phát ra tiếng: "...... Mạt Mạt?"
"Vâng ~"
Thấy Yến Cửu thật sự mở to mắt, còn gọi tên của mình, Mạt Mạt lập tức nín khóc mỉm cười, lại trườn lên phía trước một chút, dùng gương mặt cọ cọ tay Yến Cửu, như một động vật nhỏ đang hy vọng được chủ nhân tới âu yếm.
Không biết bị loại lực lượng thần bí nào khích lệ, Yến Cửu thế mà thật sự dùng khuỷu tay chống cơ thể ngồi dậy, tuy rằng có chút khó khăn nhưng vẫn chứa đầy ôn nhu vươn tay về phía Mạt Mạt: " Bé ngoan, tới đây, ngồi trong lòng của bố nào."
Nghe vậy, Mạt Mạt tức khắc giống như một bé cún vui mừng đung đưa hai chân, chờ mong mở tay ra, muốn được Yến Cửu một phát xách lên giường như ngày xưa.
Yến Cửu duỗi tay kéo bé, nhưng mà sức lực đã sớm dùng hết ở thời điểm ngồi dậy, lúc này thật sự không còn tí sức lực nào nữa.
Cậu ấn mặt nạ dưỡng khí hít sâu một hơi, sau đó liền muốn tháo kẹp giám sát tay xuống, muốn thử lại một lần.
Kết quả không đợi cậu đụng vào sợi dây màu xám kia, một bàn tay nhỏ đã duỗi lại ngăn cản động tác của Yến Cửu.
"Mạt Mạt tự làm!"
Mạt Mạt rất hiểu chuyện, thấy sức lực Yến Cửu không đủ nên bé tự dựa vào sức mình leo lên lan can giường, dùng bàn tay chống đỡ người, trong miệng hô lên khẩu hiệu: "Hây dô...... Hây dô......"
Thấy thế, người cha già vô dụng lo lắng đưa tay ra, cuối cùng mới ôm được cục cưng nhỏ vào trong ngực.
Hương thơm mềm mại của sữa xoa dịu đi lo lắng của Yến Cửu, làm cảm xúc của cậu có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng Mạt Mạt lại trở nên không bình tĩnh, đổi lại cách nói thì chính là...... bé con cuối cùng cũng sụp đổ.
Trên mu bàn tay Yến Cửu còn bị đính kim, bởi vậy thời điểm Mạt Mạt ở ngồi xuống cũng rất thật cẩn thận.
"Lúc Cửu Cửu không để ý tới Mạt Mạt, Mạt Mạt chỉ khóc có ba lần, không có không kiên cường......" Mạt Mạt vùi đầu vào hõm vai Yến Cửu, sau khi xác nhận mình đã dấu kĩ đôi mắt thì mới vô cùng đáng thương nức nở: "Hiện tại chính là...... Lần thứ tư......"
Nói đến chỗ bi thương, tiếng khóc nho nhỏ dần dần biến thành tủi thân khóc lớn, "Mạt Mạt không kiên cường chút nào cả..."
Huyết mạch tương liên, hốc mắt Yến Cửu cũng hơi hơi nóng lên, cậu giơ tay lên lau đôi mắt, ôm Mạt Mạt chặt vào trong ngực: "Mạt Mạt kiên cường nhất mà, thật xin lỗi con, là bố không tốt, để Mạt Mạt lo lắng."
Nghe được giọng mũi của Yến Cửu, Mạt Mạt nháy mắt kìm nước mắt lại, vươn bàn tay nhỏ mềm mại giúp Yến Cửu lau vết nước ở đuôi mắt, sau đó lại an ủi cậu: "Cửu Cửu không khóc, không khóc~"
Yến Cửu cọ cọ trán Mạt Mạt, đáng thương nói: "Vậy Mạt Mạt sẽ tha thứ bố sao?"
"Vâng ~"
Nhìn bộ dáng hoang mang của Mạt Mạt, Yến Cửu cười cười nhéo nhéo vành tai nhỏ của bé.
Bé con của cậu sao lại đáng yêu đến vậy chứ.
Đột nhiên, Mạt Mạt dường như nhớ tới chuyện gì, nâng người lên giống như một bé rái cá, hai bàn tay nhỏ đặt ở trên vai Yến Cửu, biểu tình nghiêm túc mà nói: " Quà tặng!"
Yến Cửu có chút áy náy mà nhìn bé " Ừm...... Bố mới vừa tỉnh, chờ sau khi xuất viện......"
"Không phải vậy đâu ~" Mạt Mạt lại duỗi ngón tay nhỏ ra, quơ quơ trước mặt Yến Cửu "Là quà của Mạt Mạt cho Cửu Cửu!"
Vừa dứt lời, cha già liền cảm động đến sắp khóc.
Đây chính là con của cậu sao? Đây rõ ràng là một thiên sứ.
Mạt Mạt tay chân luống cuống mà xuống giường, ở trong balo gấu trúc của mình lấy ra một hộp nhỏ, đôi tay ôm lấy rồi chạy về mép giường: "Quà ạ!"
Yến Cửu vớt bé lên trước sau đó mới nhận quà, sau khi thấy rõ quà liền cong đôi mắt lên tán dương: "Oa, thế mà là khối rubik Agul Ultraman mà chúng ta thích nhất, cảm ơn Mạt Mạt!"
Vừa nói vừa chuyển động vài cái với vẻ vui mừng.
"Cửu Cửu sau khi dùng sẽ càng ngày càng thông minh, càng ngày càng mạnh mẽ!"
Mạt Mạt vừa nói vừa pose dáng y xì đúc của người phát ngôn rubik Agul Ultraman.
"Thật vậy sao? Vậy bố chắc chắn sẽ nghiêm túc sử dụng nó ."
Mạt Mạt kiêu ngạo mà ưỡn ngực lên, " Đúng rồi ạ!"
Là dì ở cửa hàng đồ chơi đã nói cho bé biết! Người sở hữu ngôi nhà chứa đầy Ultraman sẽ không lừa người đâu!
Cửa phòng bệnh bị gõ.
Phỏng chừng do lúc nãy cậu lâm vào ác mộng sau đó múa máy tay nên bộ giám sát đã thông báo đến bọn họ.
"Ngài Yến, chúng tôi muốn kiểm tra cậu chi tiết hơn, xin hỏi có thể tiến vào không?"
Phòng bệnh Yến Cửu nằm có cửa khóa bằng vân tay, ngoại trừ người nhà ra thì chỉ có bác sĩ chủ nhiệm khoa thần kinh và y tá trưởng mới có quyền hạn tiến vào.
"Vâng, mời vào."
Bác sĩ chủ nhiệm mang theo hai phó Chủ nhiệm đi vào phòng: "Ngài Yến, bây giờ có tiện làm kiểm tra không?"
Yến Cửu khẽ gật đầu.
Mặc kệ thế nào, chỉ có thân thể khỏe mạnh mới có thể chăm sóc tốt cho Mạt Mạt được.
Trải qua một hồi kiểm tra rườm rà lại vô cùng cần thiết, Yến Cửu cảm thấy có chút mệt mỏi, uể oải dựa ngồi vào cái gối bé con giúp cậu lót ở sau lưng.
"Cái này...... Có thể tháo ra được không ?" Yến Cửu chỉ chỉ mặt nạ dưỡng khí trên mặt.
Mang nó tuy rằng cũng có thể nói chuyện, nhưng không thoải mái.
Mạt Mạt ngồi bên cạnh Yến Cửu, bàn tay chắp lại thành kính lạy bác sĩ chủ nhiệm.
Bé cưng đang tranh thủ quyền lợi vì cha già đáng yêu đến mức làm chủ nhiệm buồn cười, "Có thể."
Sau khi thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, có thể tự hô hấp thì tự nhiên không yêu cầu cung cấp oxy.
Y tá trưởng vào phòng lấy dụng cụ ra, tạm thời đặt ở một bên, để phòng bị cho bất cứ tình huống nào.
"Hiện tại còn cần hỏi cậu vài vấn đề đơn giản."
Chủ nhiệm mở tập tài liệu trong tay ra: "Sinh nhật của cậu là ngày nào?"
Bỗng nhiên bị hỏi đến vấn đề này, Yến Cửu thật đúng là có chút không nhớ rõ.
Suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "15 tháng 7?"
"Cậu chắc chắn sao?" Chủ nhiệm lại lần nữa hỏi.
"Chắc chắn"
Chủ nhiệm gật gật đầu, lấy ra cây bút đỏ từ túi áo trước ngực.
Từ chuyển động ngòi bút của ông có thể thấy được một dấu X đã được vẽ ra trên giấy.
Yến Cửu từ nhỏ đến lớn chưa từng rớt xuống top 2, thấy tình cảnh như vậy cậu nhịn không được nhíu mày.
Một người sao có thể sẽ nhớ lầm sinh nhật của chính mình chứ? Thật nhàm chán.
Trong trạng thái xuất thần, Yến Cửu không nghe thấy chủ nhiệm lại lần nữa hỏi chuyện.
"Ngài Yến?"
Yến Cửu hiện tại chỉ muốn ở cùng với Mạt Mạt, hoàn cảnh ở đây làm cậu cảm thấy khó chịu.
Lúc này nghe thấy câu hỏi của bác sĩ chủ nhiệm, cậu liền có chút bực bội: "Ông hỏi mấy cái này làm gì? Tôi đã tỉnh, tôi không có việc gì cả."
Phát hiện cảm xúc của Yến Cửu có điểm kích động, bác sĩ lập tức đổi chủ đề: " Được được, ngài Yến nghỉ ngơi đi, những chuyện khác cần chú ý tôi sẽ nói rõ cùng với ngài Tư."
"Cứ nói với tôi là được."
Yến Cửu nói xong, cũng không nhìn thấy bất kỳ biểu tình nào trên mặt bác sĩ.
Hiển nhiên bọn họ đều là nghe lệnh của Tư Việt.
Một khi đã như vậy, Yến Cửu cũng không có biện pháp cưỡng cầu, lạnh lùng nhướng mày.
"Ngài Yến nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chỗ nào không thoải mái, cứ nhanh chóng gọi chúng tôi."
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng bệnh một lần nữa yên tĩnh lại, Yến Cửu ôm khối Rubik cùng Mạt Mạt ở trong lòng ngực.
Cho dù như thế nào, cậu và Mạt Mạt rời khỏi cuộc sống của Tư Việt mới là an toàn nhất.
Cậu quản không nổi Tư Việt ngoại tình, nhưng có thể quản được chính mình, cho nên sau khi ly hôn, cho dù vai chính Tư Việt ngọt ngào với vai thụ chính thế nào thì cũng sẽ không uy hiếp đến cuộc sống của cậu và Mạt Mạt.
Yến Cửu nghĩ đến đây, tâm tình tốt lên rất nhiều, lại ôm khuôn mặt nhỏ của Mạt Mạt hôn một cái: "Ly hôn! Một mình bố cũng có thể nuôi Mạt Mạt!"
Mạt Mạt quý trọng hưởng thụ cái ôm của bố, tự nhiên Yến Cửu nói cái gì cũng đều đúng.
Nghe vậy, bé lên tiếng một cách vang dội: "Dạ! Cắt lê(*)!"
*Ở đây bé Mạt nhà mình nghe nhầm từ 离婚[Líhūn] ly hôn thành 梨分[lífēn] cắt, chia quả lê.
Mạt Mạt sắp có lê ăn gòi.
"Ba của con đâu?"
Ly hôn vẫn phải hai bên gặp mặt mới được.
"Ba bay đi rồi ."
Xem ra là đi công tác, nếu không thì chính là lén gặp vai thụ chính. Yến Cửu nghĩ thầm.
Ngày tháng trôi qua thật dễ chịu.
Phòng bệnh một lần nữa bị gõ nhẹ hai tiếng.
Nghe được tiếng gõ cửa, Mạt Mạt lăn long lóc ngồi dậy từ trên giường, dũng mãnh nhấc tay: "Để con!"
Yến Cửu hiểu ý bé : "Được, Mạt Mạt đi mở cửa, cẩn thận ngã nhé."
"Vângg~" Mạt Mạt được Yến Cửu đỡ xuống giường, xỏ đôi dép gấu trúc rồi chạy ra cửa.
Nhìn bé cưng nhà mình xỏ ngược dép, Yến Cửu không khách khí mà cười ra tiếng.
Phòng bệnh được mở ra, một người đàn ông mặc vest, đi giày da như trợ lý bước vào.
Là trợ lý tư nhân của Tư Việt, Văn Chinh.
"Chào hú Văn(*) ~" Mạt Mạt nhe hàm răng sữa, ngửa đầu chào Văn Chinh.
(*)chú Văn, ở đây bé Mạt sẽ nói ngọng rất nhiều, ko phải typo sai nha.
Nhìn thấy bé con nhón chân mở cửa cho anh ta, Văn Chinh lập tức bế bé lên, cười tủm tỉm đi vào rồi sau đó nhìn về phía Yến Cửu trên giường bệnh: "Cậu Yến, cậu tỉnh rồi."
" Trợ lý Văn ."
Nghe được xưng hô của Yến Cửu với mình, Văn Chinh theo bản năng sửng sốt, đảo mắt nhanh nhìn người đang nằm trên giường bệnh, ngay sau đó áp xuống kinh ngạc trong lòng, hỏi: "Hiện tại cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"...... Vấn ổn," Yến Cửu tự động bỏ bớt các vấn đề bác sĩ hỏi, "Không có chỗ nào không thoải mái."
"Vậy là tốt rồi, cậu vẫn nên chú ý nghỉ ngơi" nghe xong câu trả lời của Yến Cửu, Văn Chinh cũng không vội vã rời đi, vẫn khiêm tốn nói: "Ngài Tư sau khi nghe cậu tỉnh lại đã lập tức về nước."
Yến Cửu nhướng mày.
Vai công chính quả nhiên có phong phạm của bá tổng, sau khi về nước thì sao, muốn đoạt lại tất cả à?
Yến Cửu đùa nghịch khối rubik Ultraman Mạt Mạt đưa, rũ mắt lạnh nhạt hỏi: "Vậy người đâu?"
Trở về cũng tốt, về sớm ly hôn sớm.
Văn Chinh hơi khom người, mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Đang phải cách ly."
---------------------------
Tung hoa , tung hoa .
Hãy ủng hộ các cô bé đau lưng mỏi gối vẫn ngồi gõ chữ =))))
Những chương dài 8k chữ nhóm tui sẽ cắt làm đôi để đăng nhé, mời mn nhảy hố