Biên dịch: Yên Hy
Thẩm Ngôn có ấn tượng với Omega dẫn đầu này.
Bởi vì đối phương cũng là học sinh từ Học viện Quý tộc Tinh Nhã, hơn nữa thành tích tương đối ưu tú.
Cậu từ danh sách trắc nghiệm lớp học nhìn thấy tên cô —— Ân Nam.
Không chỉ có như thế, bản nhân Ân Nam vẫn luôn ở vị trí trước hai mươi 'bảng xếp hạng Omega được hoan nghênh nhất', là một Omega xuất thân cực kỳ ưu việt
Bằng vào trí nhớ xuất sắc, Thẩm Ngôn một giây đã nhớ lại ảnh chụp lẫn tên đối phương.
Nhưng mà lúc này gặp lại cô, mắt tím hiện lên một chút kinh ngạc nhàn nhạt.
Bởi vì hiện tại cô khi ở Học viện Quý tộc Tinh Nhã rất khác biệt.
Dáng người cao gầy như cũ, chừng 172cm, mái tóc quăn đính đá quý tộc phức tạp bị cắt phăng đi thành tóc ngắn, để lộ ra khuôn mặt sáng sủa. Đường quai hàm hơi nhọn, các đường nét trên khuôn mặt trong quá trình luyện tập ngày càng rõ ràng, thể hiện một chút cương nghị.
Làn váy hoa lệ đổi thành đồ tác chiến, quân ủng hơi dài bao bọc lấy cẳng chân thẳng tắp, tư thế oai hùng hiên ngang, từng động tác đều mang theo quy tắc của quân nhân.
Rất khó tưởng tượng chỉ bằng thời gian hơn một tháng, một người có thể biến hóa lớn như vậy.
Từ Omega quý tộc sống trong nhung lụa đến quân giáo sinh Học viện Quân sự Đế quốc, đối mặt áp lực với người nhà, thân phận, hoàn cảnh chuyển biến, huấn luyện tàn khốc, có thể lường được gian khổ bên trong.
Nhưng mà, lúc này trên mặt Ân Nam treo nụ cười xán lạn, ánh mắt sáng ngời, mặc cho ai đều có thể cảm nhận vui sướng phát ra từ nội tâm cô, cùng dáng vẻ ít nói ít cười khi còn ở Học viện Quý tộc Tinh Nhã khác một trời mọt vực.
Quan trọng nhất chính là, trong mắt cô hàm chứa ngôi sao.
Đây mới là cuộc sống mà cô muốn.
Ánh mắt Ân Nam nóng bỏng nhìn về phía Thẩm Ngôn một thân đồ tác chiến trắng, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Hơn 300 Omega có mặt cũng tương tự cô, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn nóng rực đầy khát khao.
Thẩm Ngôn là thần tượng của bọn họ, là ánh sáng của bọn họ, là chòm sao mai dẫn lối cuộc đời bọn họ.
Tại thời khắc này, không có một ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được kích động lẫn cảm kích trong nội tâm họ.
Khi thiếu niên đối bọn họ mỉm cười gật đầu, trái tim mọi người đều bắt đầu không chịu khống chế nhảy lên dữ dội, rất nhiều người hô hấp dồn dập, hưng phấn đến mức mặt đều đỏ.
Alpha đứng ở bên cạnh vẻ mặt khiếp sợ nhìn tràng cảnh này, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Đ* má, không phải chứ?!
Lần này tình địch Alpha và Beta vốn dĩ đã đủ nhiều, vì cái gì còn có Omega tới chặn ngang một chân?
Mấy người đều là Omega đó, giới tính tương đồng, cho nên rốt cuộc đỏ mặt cái gì.
Trường quân đội nhiều Alpha ưu tú như vậy, thật sự không cần đâu.
Rất nhiều tân sinh chưa thấy qua trường hợp này, đối với trình độ hoan nghênh của Thẩm Ngôn hoàn toàn có nhận thức mới.
Xem ra cạnh tranh đã không chỉ giới hạn với Alpha và Beta, ngay cả Omega cũng phải canh phòng nghiêm ngặt.
Chẳng hạn người tên Ân Nam kia.
Gia thế ở toàn bộ Tinh Cầu Thủ Đô thuộc hàng đứng đầu, bố làm chính trị gia, còn mẹ là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh, bản thân cũng có nhan sắc, hơn nữa cũng cực kỳ tàn nhẫn với bản thân.
Nghe nói cô vì đạt tiêu chuẩn, không ngừng huấn luyện đến mức kiệt sức hôn mê, được nhóm Omega nâng vào khoang trị liệu.
Sau đó ngày hôm sau vẫn đi huấn luyện như bình thường, buổi tối sẽ còn chủ động luyện thêm.
Nghị lực này cả rất nhiều Alpha đều hổ thẹn không bằng.
Cũng làm phần lớn quân giáo sinh thay đổi ấn tượng khắc sâu về Omega là ' mảnh mai sợ khổ '.
Tới gần giờ khai mạc, các tân sinh sôi nổi dựa theo lớp về lại vị trí của mình.
Dưới sự hướng dẫn của trợ giảng, họ thắt nút áo đồ tác chiến đến tận trên cùng, cổ áo cổ tay áo được ủi thẳng tắp không vết nhanh, từng người một đứng thẳng, hai chân song song nhau, đầu ngẩng cao, thể hiện tinh thần lạc quan.
Bất kỳ một quân giáo sinh nào trong Học viện Quân sự Đế quốc đều là sự tồn tại ngàn dặm mới tìm được một, mà đứng chung từng hàng một chỗ, giống chiến sĩ đợi xuất chinh, lại giống thanh kiếm lợi hại xuất vỏ, khí thể đỏ rực.
Chỗ Thẩm Ngôn, lớp tinh anh nằm ở giữa hàng chục đội.
Tay trái cậu là Thiệu Tinh Lan Tinh thần lực cấp S, tay phải là Ứng Bác Thần——chấu trai nguyên soái Ứng Trạch, ba người bọn là những tân sinh ưu tú nhất.
Chẳng qua thông tin thân phận của Ứng Bác Thần, để đảm bảo an toàn, tạm thời ở trạng thái bảo mật.
Vị thiếu niên nhiệt huyết mới vừa tròn 18 tuổi hoàn toàn không muốn cậy vào danh khí ông nội, cậu chàng chưa từng kể về gốc gác của mình, vững chắc thông qua tuyển chọn thực lực tiến vào.
Tinh thần lực của Ứng Bác Thần là cấp A+, nhưng lực bạo phát thiên phú mang lại có thể trong thời gian ngắn nâng cao gấp mấy lần, gần như có thể so sánh với cấp S.
Ba người làm đại biểu Tân sinh, sau khi buổi khai giảng kết thúc, sẽ tiến hành thi đấu giao lưu với học trưởng các lớp.
Đây cũng là truyền thống cũ của trường quân đội.
Nói là giao lưu thi đấu, thật ra là 'ra oai phủ đầu' đám tân sinh.
Mục đích chính áp chế nhuệ khí của bọn họ, mấy ngày này khiến 'nhóm con cưng' không sợ đất không sợ trời nhanh chóng nhận rõ hiện thực tàn khốc, đồng thời bảo vệ địa vị cùng tôn nghiêm của lớp trên.
Học viện Quân sự Đế quốc với chuyện này cũng ở trạng thái ngầm đồng ý, thậm chí thấy vậy vui mừng.
Các tân sinh thua, tự nhiên phải cung cung kính kính mà kêu một tiếng đàn anh.
Ngàn vạn lần không cần xem thường 'tinh thần chiến đấu', phương pháp này vẫn dùng rất tốt lên trên những thiếu niên nhiệt huyết 17-18 tuổi này, đặc biệt với những Alpha hiếu chiến.
Vì rửa mối nhục xưa, bọn họ nhất định sẽ liều mạng huấn luyện, sau đó đi ngược tân sinh tiếp theo, vào tuần hoàn cứ như thế lặp lại.
Ngoại trừ một lần chỗ Hạ Lăng, những trận khác trên cơ bản đều là lớp trên thắng lợi.
Suy cho cùng kinh nghiệm và thực lực đều nằm ở đó.
*
Năm nay, buổi lễ khai giảng của Học viện Quân sự Đế quốc càng thêm long trọng hơn dĩ vãng.
Nghe nói trừ bỏ một trong tam đại nguyên soái của đế quốc – nguyên soái Hạ Tuyên đến tham gia, còn có một nhân vật quan trọng khác muốn tới.
nguyên soái Hạ Tuyên là vị nguyên soái trẻ tuổi nhất tam đại nguyên soái đế quốc.
Ông tốt nghiệp tại Học viện Quân sự Đế quốc năm 3985 tinh tế, quân công đặc sắc, dẫn dắt quân đoàn ba, quân đoàn bốn nhiều lần chống lại sự xâm lăng của Thú tinh, đồng thời nhiều lần tạo ra cục diện lấy ít thắng nhiều, chiến tích tiêu diệt toàn bộ quân địch, bốn năm trước được trao tặng quân hàm nguyên soái.
Học viện Quân sự Đế quốc cũng là trường cũ của nguyên soái Hạ Tuyên, ông đồng thời cũng là em trai Hạ Vĩnh Thư, cha Hạ Lăng.
Có tầng quan hệ này, những lúc không quá bận ông đều tới dự buổi lễ, tạo thêm khí thế cho Học viện Quân sự Đế quốc.
Chuyện này rất nhiều tân sinh đều biết, rất nhiều người trong số bọn họ đều từng xem từ phát sóng trực tiếp.
Còn về nhân vật quan trọng khác, nhóm quân giáo sinh sôi nổi suy đoán.
Đầu tiên, không có khả năng là nguyên soái Cung Cảnh Thâm.
Đối phương tốt nghiệp ở Học viện quân sự Tinh Hà, chỉ tham sự buổi khai giảng của Tinh Hà, có quan hệ đối thủ một mất một còn của Học viện Quân sự Đế quốc.
Về phần nguyên soái Ứng Trạch, vậy càng không thể.
Vị này là nguyên soái lớn tuổi nhất trong số tam đại nguyên soái, quyền cao chức trọng, có thể nói có quyền quyết định tối cao toàn bộ quân bộ, bỏ xa hai nguyên soái còn lại.
Làm trụ cột của đế quốc, nguyên soái Ứng Trạch bận rộn quân vụ, cũng không tham dự bất kỳ lễ khai giảng của trường nào, nhiều nhất chỉ tặng vài câu chúc phúc.
Cho nên mọi người suy đoán, lão đại nọ vô cùng có khả năng thượng tướng thuộc hạng mười tại đế quốc, còn về việc là ai, vẫn chưa thể tìm ra.
Nhưng cho dù là ai, đều cũng đủ làm nhóm quân giáo sinh nhiệt huyết sôi trào.
Đó đều là những cái trên chỉ có thể nhìn thấy trên 'hình ảnh tư liệu' cùng 'chương trình học phân tích tác chiến', thông tin về họ đều thuộc cơ mật cao cấp của quân bộ, không thể tìm đọc.
Mà bọn họ vậy mà có thể nhìn được người thật, quả thực quá vinh hạnh!
Màn hình thực tế ảo cực lớn vờn quanh bốn phía hội trường, rõ ràng chiếu rõ cảnh tượng trên đài, hơn trăm cầu nhiếp ảnh thực tế ảo nhảy múa trên không trung, bắt từng khoảnh khắc xuất sắc trong buổi khai giảng.
Thân ảnh hiệu trưởng Hạ Vĩnh Thư dẫn đầu xuất hiện ở đài chủ tịch, hòa cùng giai điệu bài ca của Học viện Quân sự Đế quốc, cô đọng thành một khúc quân hành ca hào hùng.
"Chuẩn bị —— cúi chào!"
Thời điểm khẩu hiệu vang lên, toàn bộ quân giáo sinh đứng thẳng tắp, đồng thời hướng về vị tượng tướng sáu sao xuất ngũ này, cũng là hiệu trưởng Học viện Quân sự Đế quốc hiện tại cúi cháo, bằng sự tôn trọng cao nhất.
Toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng quân ủng thống nhất va chạm thanh xen lẫn tiếng hít thở nhàn nhạt, cả không gian lớn đầy trang trọng.
Sau đó là nguyên soái Hạ Tuyên.
Ông có dung mạo tượng tự hiệu trưởng Hạ, nhưng khuôn mặt càng thêm cương nghị, biểu cảm nghiêm túc.
Khi ông xuất hiện trên đài chủ tịch, khí thế sát phạt nồng đậm phả ra từ trong màn hình thực tế ảo, cho dù cách màn hình vẫn có thể cảm nhận được huyết khí đến từ chiến trường, làm người không rét mà run.
Rất nhiều tân sinh không tự chủ ngừng thở, yết hầu nuốt nuốt, lúc bị cặp mat sắc bén có thể nhìn thấu tất cả của nguyên soái đảo qua, mồ hôi lạnh trên trán không ít người đều chảy xuống, tim đập thình thịch.
"Cúi chào!"
Nghe được khẩu hiệu, toàn bộ tân sinh nỗ lực lấy ra tư thái hoàn mỹ nhất trước quan lớn trong quân bộ này, sống lưng thẳng tắp, cánh tay nâng lên cũng run rẩy rất nhỏ.
Nhân vật trong truyền thuyết gần ngay trước mắt, nhưng không ai dám đối diện nguyên soái đầy chiến công này.
Thẳng đến tầm mắt kia biến mất, bọn họ mới nặng nề trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không hổ là một trong tam đại nguyên soái đế quốc, cảm giác áp bách mãnh liệt này, cho dù không cần Pheromone cũng có thể làm vô số người thần phục.
Cũng để bọn họ trong lòng sinh ra vô số khát khao cùng sùng bái.
Kế tiếp sau sự xuất hiện của hai người, nhóm quân giáo sinh ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, dùng ánh mắt kích động chờ mong nhân vật quan trọng thứ ba xuất hiện.
Đến tột cùng sẽ là vị thượng tướng nào?
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy hiệu trưởng Hạ và nguyên soái Hạ Tuyên đồng thời đứng dậy, dùng tư thế cực kỳ cung kính đón nhân vật quan trọng này.
Vậy mà có thể để thượng tướng xuất ngũ cùng nguyên soái đứng dậy nghênh đón, nếu vậy người này...?!
Nhìn đến mặt phóng đại trên màn hình, cùng với vô số huân chương trước ngực đại diện cho quân công, cho dù rất nhiều quân giáo sinh nỗ lực áp chế hưng phấn cùng khiếp sợ trong nội tâm, cũng không khỏi phát ra tiếng hít thở nặng nề.
Trời đất ơi, là nguyên soái Ứng Trạch!
Người được kính trọng nhất trong tam đại nguyên soái vĩ đại của đế chế, thần tượng trong lòng muôn vàn quân sĩ, nhân vật từ trước đến nay chỉ tồn tại trong sách giáo khoa và truyền thuyết, hôm nay lại tới dự khai giảng của Học viện Quân sự Đế quốc ——
Toàn bộ quân giáo sinh đều kích động không thôi, trừ bỏ Thẩm Ngôn và Ứng Bác Thần.
Thiếu niên là bởi vì đã thấy trường hợp này nhiều lần, cho nên thần sắc thập phần bình tĩnh, mắt tím xinh đẹp không hề dao động.
Hơn nữa cậu đã sớm đã gặp mặt vị nguyên soái này, còn đạt được hiệp nghị.
Còn về Ứng Bác Thần, là khiếp sợ, không tin, xấu hổ, buồn bực đồng thời nảy lên trong lòng, bên tai đỏ bừng một mảnh.
Ông nội cậu sao tự nhiên... Lại tự mình tới?
Đây cũng rõ quá rồi, có bị bạn học khác nhận ra thân phận không!
Rõ ràng hai tuần trước nói chuyện qua video call, cậu chàng cũng nói bóng gió qua một lần, nhưng ông nội đang bận quân vụ, chưa nói xong hai câu đã tắt máy, vất vả đến mức cơ hội nói chuyện cũng không có.
Ngay lúc đó cậu khó nén mất mát, nhưng cũng biết đối phương cũng không tham gia trường hợp này, không nghĩ tới ——
Đủ suy nghĩ hỗn loạn xuất hiện trong đầu Ứng Bác Thần, cùng lúc đó, còn có một cảm giác tự hào vẫn vui vẻ dâng lên từ đáy lòng.
Tuy rằng chưa bao giờ nhắc tới với người khác, nhưng thật ra từ sâu trong nội tâm cậu vẫn luôn tự hào với thân phận của mình.
Cậu từ nhỏ lớn lên qua những câu chuyện cũ của nguyên soái Ứng Trạch, mang sự sùng bái lẫn ngưỡng mộ với ông nội mình. Đồng thời lại giống những người khác, có ý kính sợ không thể khống chế với thân phận nguyên soái của ông.
Bóng ma bị huấn luyện lúc nhỏ vẫn còn, nhưng chờ sau khi cậu lớn lên, cơ hội được gặp ông nội chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không nói đến nhận được một câu khen ngợi.
Ngay cả bô là trung tướng lúc đối mặt với ông nội vẫn sẽ khẩn khẩn trương không thôi, thân là con trai bố, cậu cũng thế.
Ứng Bác Thần một hai phải dựa vào thực lực chính mình tiến vào trường quân đội, trở thành một trong những người đại diện tân sinh, không phải không có ý muốn chứng minh với nguyên soái.
Đây là suy nghĩ của thiếu nhiệt nhiệt huyết tuổi 17-18, muốn thể hiện mình trước mặt ông nội, để nhận lấy tán thưởng, lại không hy vọng những người khác bởi vì thân phận mà xem nhẹ mình, lòng tự trọng rất mạnh.
Thời điểm cúi chào, Ứng Bác Thần nhìn về phía hình dáng ôn hòa trên màn hình, lại vô hình mang đến vô hạn uy áp cho người xung quanh, nguyên soái thần thoại của đế quốc được vô số quân giáo sinh tôn sùng, chung quy vui vẻ nội tâm cũng chiến thắng cơn xấu hổ.
Khụ, tóm lại cậu chàng sẽ nỗ lực giả bộ không quen biết, sẽ không để những người khác phát hiện ông nội đặc biệt tới nhìn cậu.
Thời gian lần này cúi chào dài đến một phút, mỗi người đều ở tư thái nghiêm túc bày tỏ sự kính trọng đối với nguyên soái Ứng Trạch, cánh tay thật lâu không bỏ xuống.
Cầu phát sóng trực tiếp ở không trung, truyền cảnh tượng này lên Tinh Võng.
Không hổ là Học viện Quân sự Đế quốc, tam đại nguyên đế quốc đã có hai vị có mặt tại buổi lễ khai giảng này, ngay cả nguyên soái Ứng Trạch cũng tới, đây là vinh hạnh cỡ nào!
Hiệu trưởng Hạ nói đơn giản về lịch sử Học viện Quân sự Đế quốc, màn hình thực tế ảo cũng hợp bày chiếu hình ảnh các sinh viên tốt nghiệp, hình ảnh kích động nhân tâm hình đẩy bầu không khí càng nóng bỏng hơn.
So với bài phát biểu dài dòng của lãnh đạo các trường khác, phát biểu của hiệu trưởng Hạ đã tương đối ngắn gọn, cuối cùng dùng "... Hoan nghênh các em đã gia nhập Học viện Quân sự Đế quốc" để kết thúc phát biểu ba phút ngắn ngủi.
Nguyên soái Hạ Tuyên cũng bắt đầu nói về cuộc sống quân giáo sinh của mình, "... Huấn luyện rất gian khổ, ngay lúc đó môi trường ký túc xá không tốt như bây giờ nhưng nó đã kéo chúng tôi lại với nhau.
Chúng tôi không chỉ là người cạnh tranh, hơn hết là anh em nâng đỡ lẫn nhau, cho tới bây giờ quân đoàn ba lẫn bạn cùng trường, đã rất nhiều rất nhiều năm......"
"Thư viện cũng là tu luyện năng lực trọng yếu nhất địa phương, video tư liệu Học viện Quân sự Đế quốc là đầy đủ nhất, không nên lãng phí cơ hội tốt này.
Nhớ trước đây tôi cũng xem vô số bài phân tích trận chiến, mới có thể trở thành người lãnh đạo hai quân đoàn......"
Nguyên soái Hạ Tuyên nhớ lại cuộc sống vườn trường, mới không còn sắc bén và nghiêm túc nữa, nhưng đang rơi vào bên trong hồi ức, có thể thấy được hoài niệm cuộc sống quân giáo sinh nhường nào.
Nó cũng dẫn phát khao khát vô hạn của nhóm quân giáo sinh, vô cùng chờ mọng cuộc sống mai sau.
Không khí hoàn toàn nhấc lên cao, không còn vẻ nghiêm trang nghiêm túc lúc mới bắt đầu.
Thời điểm nguyên soái Ứng Trạch lên đài, bên dưới đài vỗ tay như sấm dậy, tiếng hoan hô không dứt bên tai.
Ông cười giơ ra bàn tay nhẹ nhàng thấp xuống, mới đưa quân giáo sinh kích động khôi phục an tĩnh.
"Có thể tiến vào Học viện Quân sự Đế quốc, các trò đều là hạt giống tốt ngàn dặm mới gặp, rất ưu tú, tin rằng sau khi tốt nghiệp đều sẽ trở thành lực lượng trung kiên của quân bộ. không chỉ có Học viện Quân sự Đế quốc, tân sinh ba học viên lớn còn lại cũng ưu tú tương tự.
Tuy nhiên, lớp tân sinh viên lần này thực sự làm tôi lau mắt nhìn."
Tầm mắt nguyên soái Ứng Trạch đảo qua Thẩm Ngôn, cũng thấy được cháu trai ông, khẽ cười, sau đó đem ánh mắt dừng trên người hơn 300 Omega, "Học viện Quân sự Đế quốc đã đưa ra một quyết định cực kỳ chính xác, đó chính là —— mở ra số lượng chiêu sinh. Các trò thân là Omega lại không hề thua kém người nào, tôi trông đợi biểu hiện của các trò trong trường quân đội."
Lời này làm toàn bộ Omega ở đây nóng mắt, lời của nguyên soái Ứng Trạch mang đến sức mạnh cho họ, cũng có động lực để kiên trì tiếp.
Trong mấy chục ngàn tân sinh viên, thậm chí mười nghìn quân giáo sinh, hơn 300 Omega tỷ lệ vẫn là quá ít.
Đối mặt tố chất thân thể trời sinh mạnh mẽ Alpha, cùng bởi vì nhân số quá nhiều mà chọn lựa ra Beta tinh anh, bọn họ chỉ có thể nỗ lực ôm nhau sưởi ấm.
Một nhóm tuy tốt, nhưng nếu ai đó lơi lỏng hoặc bỏ cuộc, cảm xúc này rất dễ lan ra, tiện đà ảnh hưởng toàn bộ một nhóm.
Bốn năm huấn luyện gian khổ, hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng thật sự kiên trì tiếp tục không, ai cũng không thể đảm bảo. Huống chi từng nhóm Alpha, Beta, Omega vốn đã có cạnh tranh kịch liệt.
Chẳng qua, nguyên soái Ứng Trạch nhìn về Thẩm Ngôn lớp tinh anh đứng đầu, hơi mỉm cười.
Có cậu ở đâu, không có ai dám xem nhẹ nhóm Omega này, cậu giống như trụ cột của toàn thể, sẽ không ngừng chống đỡ nhóm Omega đi tới.
Nhận thấy được tầm mắt thỉnh thoảng đưa lại từ trên đài chủ tịch, Ứng Bác Thần trái tim sắp nhảy ra ngoài, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Cùng với khẩn trương khó khắc chế, khuôn mặt góc cạnh cũng chậm rãi ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu.
Ông nội cậu cũng quá trắng trợn rồi, như vậy thật sự sẽ không bị phát hiện chứ?
Lỡ như bị phát hiện thì làm cái gì giờ!
Thiếu niên đang khẩn trương lo sợ, liền nghe được giọng nguyên soái Ứng Trạch mang theo ý cười vang vọng toàn bộ hội trường: "Ngoại trừ điều này, Học viện Quân sự Đế quốc còn đưa ra một quyết định cực kỳ chính xác, đó chính là tuyển nhận Thẩm Ngôn, thiên tài cấp SS duy nhất tinh tế.
Nói thật, ngay cả tôi cũng có chút hâm mộ."
Ông xác thật thấy đáng tiếc, hạt giống tốt này hiếm có như vậy, còn sở hữu cả thiên phú chữa trị, càng là vật quý của đế quốc, cần phải bồi dưỡng thật tốt.
Học viện Quân sự Đế quốc nếu không thể đảm nhiệm, có thể giao cho ông.
Được nguyên soái đức cao vọng trọng nhất đế quốc đánh giá cao, tất cả ánh mắt tân sinh nháy mắt nhất trí nhìn về phương hướng Thẩm Ngôn.
Trong lòng kích động đủ loại cảm xúc, nhiều nhất chính là hâm mộ.
Khi nào bọn họ cũng có thể nhận được một câu tán dương của nguyên soái?
Trong tầm mắt nóng rực vô số người, dáng người Omega vẫn đứng thẳng, đồ tác chiến phác họa đường cong mềm mại, thể hiện phong phạm của một quân nhân.
Bả vai hơi rụt lại, quai hàm hạ thấp đường nét càng thêm rõ ràng, lông mày thanh tú, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không có quá nhiều dao động, đôi mắt màu tím phản chiếu một chút ánh nắng, khí chất ngời ngời. là bình tĩnh tự nhiên.
Màn ảnh thực tế bắt được cảnh tượng này, lập tức chụp xuống, trở thành một màn kinh điển.
Bị vô số ánh mắt người hâm mộ kích động quay chung quanh, Omega đứng giữa vẫn luôn nhìn về phía trước, thái độ tự nhiên.
Mỗi một tấc trên người cậu đều quá hoàn hảo, ngay cả biểu cảm cũng không chê vào đâu được, tạo thành một thế giới khác biệt với những quân giáo sinh 17-18 tuổi khác.
Đây mới là tác phong của thiên tài độc nhất, quả thực quá tuyệt!
Mà lúc này, Ứng Bác Thần bên cạnh cậu cúi đầu, dùng toàn lực che giấu tức giận trong nội tâm.
Thất vọng, phẫn nộ, không cam lòng, xấu hổ, buồn bực, ủy khuất, xấu hổ. Đủ loại cảm xúc ùn ùn kéo đến, làm Alpha mới vừa tròn 18 tuổi này tức giận muốn bùng nổ, hốc mắt ửng đỏ, khớp xương nắm đến kêu cạch cạch.
Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn!
Cấp SS thì thế nào, cậu nhất định phải chứng minh chính mình mạnh hơn cậu ta.
Nguyên soái Ứng Trạch liếc mắt nhìn cháu trai mình một cái, trong lòng thở dài.
Ông đương nhiên quan tâm đối phương, chỉ là đứa cháu này hành xử còn quá mức xúc động, vẫn nên tôi luyện tính tình cậu nhóc thêm.
Khi nhóm quân giáo sinh lớp trên biểu diễn xếp hàng cơ giáp xong, chờ bày ra 'tiết mục' tố chất Học viện Quân sự Đế quốc, cuộc giao lưu thi đấu giữa tân sinh và lớp trên sắp bắt đầu.
"Hôm nay vừa lúc có thời gian, xem thử hạt giống tốt một lần."
"Phải. Tôi cũng rất chờ mong."
Hai nhân vật quan trọng ngồi trên ghế chủ tịch, không hề có ý rời đi, càng không nghi ngờ tăng thêm độ hưng phấn cho nhóm quân giáo sinh.
Vì thế, lớp trên phái ra ba người đối chiến: Giang Nặc, Đỗ Nguyên Châu, thực lực rõ như ban ngày.
Trong tiếng nhiệt liệt hoan hô của tân sinh, Thẩm Ngôn, Thiệu Tinh Lan, Ứng Bác Thần cũng đi tới trước đài, từng người đứng đối mặt.
Trận chiến hết sức căng thẳng.