Biên dịch: Yên Hy
Kiểm tra độ xứng đôi xong, Thẩm An được bà Thẩm đỡ ra khỏi trung tâm kiểm tra đo lường, vui vẻ tiếp nhận truyền thông phỏng vấn.
So sánh với Lục Vân Thiên, cậu ta vẫn chưa tiếp nhận được Pheromone do 'thiên định' giải phóng ra, cũng không tiêm thuốc ức chế liều cao, bởi vậy chịu ảnh hưởng thấp hơn, còn có thể bảo trì trạng thái tỉnh táo.
Nhìn cảnh tượng những truyền thông chen chúc đến cùng những ánh mắt hâm mộ của người khác, ngón tay Thẩm An giấu ở cổ tay áo nhẹ nhàng run rẩy, bày ra tư thái rụt rè nhất dưới màn hình thực tế ảo.
Từ giờ khắc này, câu ta biết rõ, thân phận mình đã có khác biệt rất lớn với quá khứ.
Không sai, cậu ta không bao giờ là 'thiếu gia giả' thế gia hạng trung, vì mấy chục ngàn tinh tệ tiền tiêu vặt liều mạng lấy lòng cha mẹ, sống dưới cái bóng của Thẩm Ngôn.
Cậu ta lập tức thành hoàng tử phi tôn quý, được mọi người cực kỳ hâm mộ, ở trong yến hội, ngay cả khách quý quý tộc thấy cậu ta cũng phải hành lễ.
Đây mới là cuộc sống thuộc về Thẩm An này.
Về đến nhà, Omega được quản gia đỡ từ Aircar xuống, khói mù giữa mày toàn bộ tan đi, biểu tình ngoan ngoãn lấy lòng ngày xưa cũng không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại ngạo nghễ cùng kiêu căng hiện tại.
Bên ngoài biệt thự Thẩm gia, vì trước đó ông Thẩm bà Thẩm 'nổi điên', dẫn tới rất nhiều người hầu không thể chịu đựng được, lục tục rời đi.
Người hầu mới tới còn chưa thuần thục hành lễ, Thẩm An nhìn đến nhíu mi, "Lập tức sa thải, loại người này quả thực ném mặt mũi Thẩm gia chúng ta."
"Vâng, tiểu thiếu gia, xin nghe theo cậu phân phó."
Sống lưng quản gia một lần nữa thẳng thắn, hành lễ xong,
không chút cẩu thả mà chấp hành xuống.
Loại người hầu lễ nghĩa không tốt này nên bị sa thải.
Sau này có Nhị điện hạ duy trì, người hầu Thẩm gia nhất định phải dùng cao cấp nhất, hơn nữa phải nhiều gấp hai, không, nhiều gấp ba lần bây giờ!
Nghĩ đến đây, quản gia tươi cười.
Ông nhất định sẽ giúp Thẩm gia xử lý chuyện tốt, trù tính tất cả nhân viên, trở thành quản gia quý tộc ưu tú.
Đúng vậy, thế gia quý tộc.
Chờ thiếu gia Thẩm An gia nhập hoàng thất, Thẩm gia có thể bước lên hàng quý tộc, thân phận của ông tự nhiên được nước thì thuyền lên.
Bà Thẩm cũng không nản lòng nữa, mặt tươi cười nắm tay Thẩm An, ngữ khí mềm nhẹ: "Tiểu An, bên cửa hàng có vài lễ phục mới, chúng ta đi chọn thôi?"
"Đúng rồi, còn có trang sức ——"
Bà Thẩm nhận lấy hộp trang sức người hầu mang tới, "Về sau trước mặt Nhị điện hạ phải ăn mặc xa hoa sang trọng, mọi động tác phải phù hợp Omega quý tộc nha, ngàn vạn lần để Omega khác lợi dụng thời cơ chen vào."
Tưởng tượng đến khuôn mặt đẹp trai quá mức của Lục Vân Thiên, bà Thẩm có chút lo lắng, danh hiệu 'tình nhân trong mộng của vô số Omega' không phải lời nói suông.
Con rể có thân phận cao quý như vậy, ngộ nhỡ bị tiểu yêu tinh khác mê hoặc thì sao bây giờ.
"Sẽ không." Thẩm An lấy ra một chuỗi lắc tay hồng ngọc mang trên cổ tay, sắc thái diễm lệ tôn lên làn da trắng nõn, cười ngọt ngào tùy ý: "Con và Nhị điện hạ chính là thiên định."
hình
Độ xứng đôi 100%, Pheromone hoàn toàn phù hợp, đến cả thuốc ức chế cũng không có tác dụng.
Không có gì có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
Thẩm An nhớ đến giáo viên Omega trước kia giảng dạy về 'thiên định', giữa mày toát ra một mạt tự đắc cao cao tại thượng.
Thật đáng thương.
Cho dù bà và Alpha của mình là thanh mai trúc mã, sinh hai đứa nhỏ thì thế nào, còn không phải bị Omega đánh bại, cô độc cả đời.
Nghe nói bà ta từ đầu không tiếp thu sự thật này, còn ở cực lực vãn hồi tâm Alpha, ngẫm lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Ai đều biết 'thiên định' không thể đánh vỡ, chỉ là phí công thôi.
Chứng minh bằng ví dụ này, Thẩm An càng nghĩ càng hưng phấn, nhịn không được mở ra quang não đọc tin tức.
Quả nhiên, độ xứng đôi của cậu ta cùng Nhị điện hạ lên hot search.
Bọn họ là cặp đôi 'thiên định' thứ năm trong lịch sử đế quốc, tất cả mọi người sẽ chúc phúc bọn họ.
Nhưng sự thật đều không phải như thế.
Dù rằng lên hot search, bình luận phía dưới cũng không bình tĩnh.
Rất nhiều Omega tức giận bình luận, nếu không phải nhờ độ xứng, cậu ta căn bản không xứng với Nhị điện hạ.
Tương tự, thân phận Thẩm gia cũng không đủ để thông gia với hoàng thất, gia tộc trung lưu, căn bản không thể xếp vào hạng nào.
"Thẩm An là ai? Trước nay chưa từng nghe tới." [2,8 triệu lượt thích]
"Cái gì, Thẩm An là em trai song sinh của Thẩm Ngôn? Tui sốc á, hai người này không thể so sánh được!" [2,4 triệu lượt thích]
"Nhị điện hạ vì tránh né cậu ta mà tự đâm tay bị thương, thì ra vầy là 'thiên định' hả, ha ha." [1,7 triệu lượt thích]
......
Còn có người suy đoán Lục Vân Thiên đã có Omega thích, người kia chính là Thẩm Ngôn.
Bởi vì Alpha trước khi đi chào hỏi riêng, hơn nữa dưới tình huống bị thương, vứt bỏ 'thiên định' đến chào, cũng đủ chứng minh lực hấp dẫn của Omega này với anh.
Không chỉ có như thế, hôm nay vẫn là ngày kiểm tra độ xứng đôi của Thẩm Ngôn.
Lúc độ xứng đôi 100% còn chưa xuất hiện, Lục Vân Thiên đã có mặt ở trung tâm kiểm tra đo lường, chứng minh cái gì?
Lại liên tưởng đến Nhị điện hạ hơn một tháng trước đem toàn bộ lời đồn đãi xóa bỏ, cũng đăng thông cáo làm sáng tỏ, mọi thứ dường như có thể theo dõi được.
......
Thẩm Ngôn, lại là Thẩm Ngôn!
Thẩm An nhìn tên đối phương, cắn chặt môi dưới, hận không thể trên cái tên này chọc ra một cái động.
Trong khoảng thời gian này, lỗ tai cậu ta đã nghe cái tên này muốn mọc kén.
Mặc kệ đi đến đâu cũng đều là tin về Thẩm Ngôn, cho dù cố tình xem nhẹ vẫn sẽ truyền vào trong tai, cái gì thiên tài cơ giáp, ánh sáng Omega, thiên phú Tinh thần lực cấp SS vân vân, quả thực bị truyền thông thổi lên trời.
Là Omega nhà Thẩm gia, cậu ta không thiếu bị người khác lấy chuyện nọ chế nhạo, bị cười nhạo.
Còn có cha mẹ, mỗi ngày cuồng loạn muốn đối phương trở về, xem mình cũng càng ngày càng không vừa mắt, cắt xén tiền tiêu vặt, lạnh mặt đối xử là chuyện thường ngày.
Cậu ta đều nhớ rõ.
Thần sắc Thẩm An tối tăm, sỉ nhục Thẩm Ngôn mang tới cho cậu ta, một ngày nào đó cậu ta sẽ trả lại gấp đôi.
Trước mắt không phải cơ hội tốt sao?
Nhị điện hạ cuối cùng sẽ chọn mình làm bạn lữ, dù anh ta thích Thẩm Ngôn thì thế nào?
Còn không phải giống vị Alpha kia, vứt bỏ đối phương.
Tưởng tượng đến đây, Thẩm An nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng cuối cùng có cảm giác hãng diện.
Cậu ta nhìn mình đeo trang sức mới trong gương.
Lắc tay bằng hồng ngọc dưới ánh đèn chiết xạ tia sáng lóa mắt, còn có nguyên bộ nhẫn, vòng cổ, lễ phục mới nhất, càng khiến cậu ta càng thêm đẹp đẽ quý giá.
Hiện tại, sinh hoạt xa hoa mới vừa bắt đầu.
Omega nhìn chính mình trong gương cười đắc ý.
*
Bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Thẩm An được chuẩn bị vô cùng hoành tráng.
Ban đầu nó được lên kế hoạch tổ chức ba ngày sau, nhưng vì độ xứng đôi 100% với Lục Vân Thiên, nó đã bị hoãn lại năm ngày nữa.
Phòng tiệc dự trữ ban đầu đã bị hủy bỏ, đổi thành một khách sạn tiêu chuẩn cao nhất nằm ở khu vực Thủ Đô Tinh Cầu, vô cùng xa hoa, chi phí vượt quá ngân sách ban đầu hơn mười lần.
Ông Thẩm bà Thẩm không còn suy sụp nữa, phát thiệp mời rộng rãi, nhận được thư báo rằng quý tộc nể tình sẽ đến tham gia.
Hiện giờ Thẩm gia đâu còn như xưa.
Thẩm An cùng Nhị điện hạ đế quốc là 'thiên định' của nhau, về sau Thẩm gia chính là thông gia hoàng thất, cũng không phải người bình thường có thể đắc tội.
Những bên trước đó trào phúng bọn họ đều thu lại khí thế, thậm chí chuẩn bị đưa một lễ vật ít quý trọng qua, để tránh bị nắm được điểm yếu.
Thẩm Ngôn tất nhiên cũng thu được thiệp mời.
Thiệp mời thiếp vàng, từ nhà thiết kế nổi danh, cầm trong tay có thể ngửi được hương nước hoa xa sỉ, có thể thấy Thẩm gia coi trọng bữa tiệc lần này thế nào.
Chẳng qua, việc này không có quan hệ gì đến cậu.
Cậu vẫn luôn không có hứng thú với các bữa tiệc, ngay cả Thẩm Dịch đề nghị mở tiệc đều từ chối, thật sự chán ngắt.
Chỉ là vẫn có điều làm cậu vui vẻ, sinh nhật lần này cậu thu được rất nhiều quà đến từ bạn bè.
Anh tra Thẩm Dịch tặng cậu thiết bị chiếu màn hình thực tế ảo mới rất, rất thực dụng.
Hạ Lăng đưa chính là nguyên bộ năm mô hình máy bay phục cổ, có thể tự mình lắp ráp, dường như không thể mua được trên thị trường đồ cổ, cậu rất thích.
Quà của Thiệu Tinh Lan là một súng nguyên tử M19 khoản mới nhất (luôn cảm giác đã thấy ở đâu đó), cũng hứa hẹn về sau có bất kỳ vũ khí mới nào sẽ đưa đến trước.
Lục Vân Thiên cho mang cho cậu một hộp kẹo đóng gói xinh đẹp, do anh tự tay làm, còn có một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật thủ công, hẳn đã chuẩn bị từ lâu.
Trừ cái này ra, nhóm Nhiễm Tân Ngữ cũng tặng quần áo cao xa, vật phẩm trang sức, quang não version mới nhất vân vân...
Thẩm Ngôn nhận lấy tất cả.
Hôm nay tuy rằng không phải sinh nhật thật sự của cậu, nhưng là một ngày cậu vui vẻ nhất.
Quá khứ mình nhận được lễ vật xác thật quý giá, nhưng với cậu mà nói không có ý nghĩa gì, còn lâu mới bằng tâm ý trân quý của bạn bè.
Mắt tím xinh đẹp Thẩm Ngôn cong lên, ngón tay thon dài thưởng thức thân súng nguyên tử M19, ngay sau đó thay trang phục huấn luyện, đi xuống sân huấn luyện bắn súng tại tâng hầm.
Bộ quần áo huấn luyện mỏng manh tôn lên dáng người mảnh khảnh hoàn hảo của thiếu niên, vai hơi thu vào, lưng thẳng, sống lưng mượt mà, thắt lưng viền đen, đôi chân dài dưới eo thon thẳng tắp mảnh mai, nhưng chúng lại ẩn chứa sức mạnh bùng nổ khôn tả.
Điều chỉnh tốt tư thế, súng vô âm được kích phát, vô số lần bắn, toàn bộ ở giữa hồng tâm.
Thiếu niên vuốt ve nòng súng màu ngân bạch, trong mắt toát ra tia thích thú.
Không hổ là thanh súng nguyên tử mới nhất, uy lực lẫn độ chính xác đều không tồi, phản ứng cũng nhanh nhạy, thích hợp phòng thân
Thay đồ ra, Thẩm Ngôn trở lại phòng, mở hộp kẹo, đầu ngón tay trắng lột vỏ một viên kẹo, bỏ vào trong miệng.
Rất ngọt, giống với viên kẹo lần trước.
Viên kẹo tròn tròn lăn lộn ở đầu lưỡi, gương mặt trắng nõn hơi phồng lên, một bên mặt Thẩm Ngôn ngậm kẹo, một bên nhanh tay ráp mô hình máy bay.
Việc này quá đơn giản, nửa phút là hoàn thành.
Khi lắp ráp xong, kẹo trong miệng còn chưa tan hết, vì thế cậu lại tháo mô hình ra ráp lại..... Làm không biết mệt.
Ba phút sau, kẹo cũng tan hết, chỉ để lại một chút hương vị ngọt ngào.
Mô hình máy bay cũng hoàn hảo năm trên mặt bàn, bốn mô hình được xếp hoàn chỉnh xếp hàng.
Thẩm Ngôn từ trên bàn cầm cameras phục cổ, điều chỉnh góc độ chụp cho đám máy bay một tấm, sau đó lại chụp quà tặng một tấm nữa.
Ánh đèn nhu hòa rơi trên sườn mặt tinh xảo của thiếu niên, càng làm dung nhan có một không hai càng thêm mộng ảo, da thịt trắng như phát sáng, lông mi nồng đậm nhỏ dài dần dần tới gần màn ảnh, cùng với một tiếng 'tách', hình ảnh bị đóng băng.
Đồng thời cũng dừng lại nụ cười bên khóe môi Omega.
Camera cổ che khuất phân nửa dung nhan thiếu niên, nhưng vẫn có thể nhìn đến chiếc cằm duyên dáng. Độ cong bên môi nhu hòa tự nhiên, phảng phất băng tan, làm người ta liên tưởng đến hoa đào nở rộ tháng ba, so với bất luận cảnh nào cũng đẹp vài phần.
Thẩm Ngôn ngồi dậy, lông mi nồng đậm nhỏ dài hơi rũ, lật xem chất giấy ảnh chụp mới ra lò.
Tuy rằng không sắc nét như máy ảnh thực tế ảo, cũng không có hiệu quả làm sâu, tự nó lại mang ý vị độc đáo riêng, màu sắc trầm tĩnh.
Tựa như một bằng chứng, chứng kiến sinh nhật đầu tiên của cậu, cũng chứng kiến cậu ở chốn này quen biết được bạn bè.
Hệ thống cũng rất vui vẻ.
Nó vẫn luôn hy vọng ký chủ có thể hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu và sự vui vẻ người khác mang đến.
Thẩm Ngôn đem món quà Lục Vân Thiên đưa tới lần này đặt bên cạnh hộp kẽo cũ, một phần quà đóng gói xinh xắn, có kèm theo cả thiệp chúc mừng viết tay, một phần khác đơn giản hơn, màu sắc rực rỡ đặt giữa bình thủy tinh, lại giống nhau thể hiện tâm ý anh.
Cậu nhớ tới dáng vẻ đối phương tự mình đến đây tặng quà, cùng những lời anh nói.
Sắc mặt Alpha tái nhợt, tóc vàng lóa mắt cũng ảm đạm đi không ít, anh thấp giọng ho vài tiếng, đôi mắt đào hoa chứa đầy tha thiết, còn mang theo chút khẩn trương, "Tôi tra được một vài chuyện, cũng đại khái đã biết... Nguyên nhân em rời khỏi Thẩm gia."
Thẩm Ngôn sửng sốt.
Tiện đà suy tư, là báo cáo gien sao?
Thật ra cậu cũng lén tìm người điều tra, nhưng ông Thẩm che phủ quá tốt, cậu vẫn chưa tra ra cái gì.
Hơn nữa cậu sau đó lại rời khỏi Thẩm gia, không còn giao thoa với đối phương nhiều, liền không để tâm nữa.
Nhưng mà, chân tướng chính là chân tướng, cậu hy vọng chân tướng có thể đc công bố trước công chúng.
Tóc mái trên trán Lục Vân Thiên buông xuống, che khuất âm u tại đáy mắt.
Anh thầm hận chính mình vì sao không điều tra sớm, thậm chí bận tâm ông Thẩm bà Thẩm là thân nhân Thẩm Ngôn, chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.
Thiếu niên chịu cực khổ trên hành tinh hoang, vất vả lắm mới được đón về Thẩm gia, lại chẳng một giây phút nào cảm nhận được ấm áp gia đình.
Không chỉ có như thế, Thẩm gia cho dù mạo hiểm, hao phí thật lớn tâm lực đi bóp méo báo cáo gien, cũng muốn bảo vệ 'thiếu gia giả' tu hú chiếm tổ Thẩm An này.
Giả biến thành thật, còn ở trong nhà được sủng ái, bọn họ có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của Ngôn Ngôn sẽ như thế nào không?!
Tưởng tượng đến đây, trong lòng Lục Vân Thiên liền có lệ khí ngăn không được.
Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua Thẩm gia.
Càng không thể có bất kỳ liên hệ gì với Thẩm An.
Alpha hít sâu một hơi, lại tiến về gần hai bước.
Anh nửa rũ đầu nhìn chăm chú vào thiếu niên có được hết thảy từ ngữ tốt đẹp, hốc mắt hơi phiếm hồng, thanh âm cũng mang theo vài phần khàn khàn khôn xiết: "Ngôn Ngôn, lại cho anh một chút thời gian, anh nhất định có thể thoát khỏi ảnh hưởng của 'thiên định'."
Anh tin tưởng chính mình có thể chống cự lại 'thiên định', chống cự lại độ xứng đôi 100%.
Nhưng anh cần một phần cổ vũ, một cơ hội, càng cần nữa một lý do có thể giúp mình luôn kiên trì không từ bỏ.
Đừng bỏ rơi anh.
Thẩm Ngôn nhìn Alpha cao lớn trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy anh sắp khóc.
Hẳn là... Ảo giác nhỉ.
Nhưng cậu xác thật hy vọng đối phương có thể đánh vỡ trói buộc này, vì chính Lục Vân Thiên, cũng vì giáo viên Omega kia.
Không chỉ có như thế, Thẩm Ngôn nghĩ, có lẽ một số nghi ngờ cùng khó hiểu trong lòng cậu cuối cùng sẽ được giải tỏa.
"Ừ, tôi tin anh có thể."
Thiếu niên giơ tay khẽ vỗ lên bờ vai anh, giống như kiếp trước nhìn đến những người khác cổ vũ bạn bè.
Ý cười hiện trên môi cậu, mắt tím dưới ánh nắng càng tuyệt đẹp, mà cặp mắt trong suốt như ngọc lưu ly kia đang nhìn Lục Vân Thiên chăm chú, trong mắt chiếu rõ bóng dáng anh.
Khoảng cách hai người rất gần, từ góc độ này, Alpha có thể nhìn đến độ cong khóe môi người kia, sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu tím xinh đẹp cùng hàng mi cong vút dày như chiếc quạt nhỏ.
Còn có bàn tay đang đặt trên vai mình, hơi ấm nhàn nhạt truyền tới trong lòng.
Nhịp tim Alpha gia tốc, yết hầu không tự giác di chuyển, kiệt lực ngăn chặn cảm giác ngứa nơi cổ họng.
Khớp xương ngón tay rõ ràng bên người nắm chặt, cánh tay giấu ở ống tay áo hiện gân xanh lên, anh cần dùng hết toàn lực mới có thể khắc chế chính mình không đến ôm đối phương.
Tại giây này, anh rốt cuộc tìm được lý do không cho bản thân từ bỏ, tâm trạng cũng theo đó thả lỏng.
Lúc trước bởi vì khẩn trương mà xem nhẹ vị Pheromone bạc hà như có như không quanh quẩn cánh mũi, rót vào lòng anh một tia sảng khoái mát mẻ, sau đó cấp tốc lan tràn, ngay cả hơi thở cũng nhiễm phải mùi vị này.
Mùi hương đặc biệt của Thẩm Ngôn.
Anh chỉ biết mình có phản ứng với hương vị nào, chỉ phát tình với nó.
Pheromone của anh vĩnh viễn trung thành với người này, chỉ trung thành với một người duy nhất.
"Ngôn Ngôn, sinh nhật vui vẻ."
Không dám lại tiếp tục cảm nhận Pheromone đối phương, Lục Vân Thiên lui ra phía sau vài bước, đem hộp quà từ Aircar, nắm tay che lên môi ho nhẹ, bên tai ửng đỏ: "...Kẹo lần này do chính tay anh làm, hương vị hẳn vẫn ổn."
Từ lúc trở về từ công viên giải trí, anh đã bắt đầu học gia công kẹo như thế nào, đi từ không quen thuộc tới trình độ nhắm mắt lại cũng có thể làm.
Chỉ là, anh làm rất nhiều phân, mỗi ngày đều không ngừng nhấm nháp, đã nếm không ra được hương vị nữa.
Chiếc hộp này được anh và một vài thuộc hạ chọn từng chiếc một trong đống kẹo, hy vọng rằng nó sẽ là chiếc có hương vị thơm ngon nhất.
"Cảm ơn." Thẩm Ngôn duỗi tay tiếp nhận, hộp quà tinh xảo nặng trĩu, không phát ra tiếng động nào, đủ để thấy lượng kẹo đầy ắp bên trong.
Đôi mắt tím lại cong lên, kẹo được Lục Vân Thiên tự tay làm, hẳn cũng ngọt như viên trước đó.
"Anh còn có một thỉnh cầu." Alpha cao lớn đĩnh bạt đứng tại chỗ do dự một lát, dừng một chút, vẫn nói ra.
Cặp mắt đào hoa câu nhân dính chặt vào Omega ái mộ, rũ mắt hạ góc độ có vẻ đặc biệt thâm tình, tại mắt thâm thúy có ảnh ngược đối phương, cứ như muốn ấn cậu nhập vào lòng.
Anh cứ như vậy nhìn đối phương, giọng trầm thấp giàu từ tính, đồng thời ngầm vừa khẩn trương, vừa khẩn cầu: "Ngôn Ngôn, tôi muốn... Pheromone của em."
***
Like và bình luận ủng hộ tôi nha!!! / Hoan nghênh tới check lỗi chính tả ~~~