Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 159: Ngoại truyện 16



Sau khi kết thúc bữa chiều, biệt thự nghênh đón hai vị khách quý mới.

Khách quý có thể tiến 《không gian yêu đương》quý một tự nhiên đều có điều kiện, gia thế, sự nghiệp phá lệ xuất sắc, hơn nữa giá trị nhan sắc vượt ngưỡng, tiêu chuẩn cao phú soái.

Hơn nữa bởi vì là người tới sau, yêu cầu cạnh tranh năng lực với vài khách quý khác, khả năng ở phương diện nào đó càng có ưu thế.

Khách quý tổ A dẫn đầu đến biệt thự.

Anh ta có diện mạo rắn rỏi, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, cơ bắp cuồn cuộn trong bộ vest thường ngày, đường nét khuôn mặt sắc bén, khung xương dáng người tương đối rộng, là một hình hình tượng mãnh 1 được hoan nghênh trong vòng gay.

Mới vừa tiến vào đã hào phóng giới thiệu chính mình, “Chào mọi người, tôi là khách quý tổ A Hứa Chính Sơ.”

Nhóm người Lục Từ sôi nổi đứng dậy tỏ vẻ hoan nghênh.

Tầm mắt Hứa Chính Sơ đảo qua mặt từng khách quý tổ B, cuối cùng hình ảnh dừng trên mặt tinh xảo của Thẩm Ngôn, đáy mắt hiện lên một mạt kinh diễm: “Tôi có mang quà gặp mặt cho mọi người, hy vọng mọi người không ghét bỏ.”

“Đương nhiên sẽ không.”

“Cảm ơn.”

“Quá khách khí rồi.”

Đối với bất ai mà nói, nhận được quà đều là vui mừng.

Bạch Nhược Hàm mở túi đóng gói nhìn thoáng qua, là khăn lụa brand H, kiểu kinh điển, cực kỳ sang trọng.

Tặng cho nhóm Lục Từ là một cà vạt, cũng là màu sậm thường dùng, không tìm được một chút bắt bẻ.

【 oa, khách quý tổ A mới tới EQ cao ghê. 】

【 ra tay cũng rất hào phóng, mấy món quà này nhỏ nhất cũng đã mấy vạn rồi? 】

【 nếu tôi là khách quý tổ B, độ hảo cảm tuyệt đối cọ cọ đầy! 】

【 ấn tượng đầu tiên thêm điểm. 】

【《 không gian yêu đương》 mỗi khách quý mới đều không tồi, lực cạnh tranh rất mạnh, nhóm anh Từ có áp lực rồi. 】

Không quá vài phút, khách quý tổ B cũng xách theo hành lý đi vào biệt thự.

Người này để tóc dài, sợi tóc mềm mại buông xuống trên sườn vai, đuôi tóc cuốn lên độ cong, thoạt nhìn rất phóng khoáng.

Chiều cao 1m75, làn da trắng nõn, khuôn mặt mang theo một chút lãnh cảm, mặc một thân tây trang màu trắng cao cấp, như hoàng tử tao nhã.

【 là Lạc Hoành, tui từng nghe bài hát của ảnh! 】

【khí chất bản thân đỉnh thiệt. 】

【 cậu ấy đặc biệt có tài, tự mình biên khúc sáng tác. Bởi vì trong nhà có tiền, chưa bao giờ ký với bất kỳ công ty đ ĩa nhạc nào, nhưng doanh số album không tệ đây. 】

【 tôi chua quá, hâm mộ cuộc sống tùy tâm sở dục này】

Có khách quý mới lại đây, tự nhiên phải làm quen với nhau một chút, vì thế tám người chia nhau ngồi xuống trên so pha.

Lục Từ nhìn thoáng qua hai người ngồi cùng nhau đối diện, nội tâm thêm vài phần bực bội, lần đầu tiên không chủ động phá băng.

Có đôi khi duy trì thân sĩ săn sóc cũng rất mệt, anh ya hiện tại không có tâm tình này.

Chẳng qua khách quý tổ A mới tới hiển nhiên không phải ăn chay.

Anh ta nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh lạ lẫm, rõ ràng mới vừa vào lại không chút luống cuống, thậm chí cực kỳ tích cực chủ động.

Hứa Chính Sơ nhìn chung quanh một vòng, cảm thán nói: “Tổ chương trình đã cho tôi xem ảnh chụp mọi người, nhưng tôi phát hiện mọi người còn đẹp hơn cả anh chụp.”

“Thật vậy chăng?” Bạch Nhược Hàm lộ ra tươi cười, rốt cuộc ai không thích nghe khen chứ.

Lâm Thừa Hiên cũng rụt rè khẽ cười.

Ghế cậu ta tương đối gần, vừa mới chuẩn bị giới thiệu chính mình, Hứa Chính Sơ đã quay đầu nhìn về phía cậu ta.

Con ngươi Hứa Chính Sơ rất sâu, thời điểm nhìn vào làm người ta có ảo giác quá mức nghiêm túc, làm Lâm Thừa Hiên không tự giác thẳng lưng.

“Cậu tên Lâm Thừa Hiên… Đúng không? Tôi đã nghe tổ chương trình nói, sinh viên đứng đầu ngành tài chính, rất tài hoa.”

Anh ta lại hơi hơi cúi người nhìn về phía bên cạnh: “Bạch Nhược Hàm, giáo thảo trường hí kịch X.

Tôi từng xem vũ đạo của cậu trên weibo, thật sự bị kinh diễm tới, chờ lần diễn sau tôi nhất định sẽ mua vé, nhớ chừa cho tôi trước một tấm nha.”

“Được, đến lúc đó sẽ chừa cho anh ghê đầu.” Bạch Nhược Hàm cười nói.

Cậu ta hiện tại còn chưa tốt nghiệp, còn là trường học diễn xuất, nào có vé gì?

Nhưng đối phương nói như vậy, vô hình đề cao giá trị con người của cậu ta, làm tâm trạng vui vẻ.

Toàn bộ không khí xa lạ xấu hổ trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.

【 lời khen thế này cũng nói được, trâu. 】

【 học được học được. 】

【 cảm giác anh ta có cảm tình với Bạch Nhược Hàm á, biết đâu tin nhắn tâm tư đêm nay sẽ gửi cho cậu ấy.】

Tầm mắt Hứa Chính Sơ tiếp tục về phía trước, dừng lại trên người thanh niên, “Thẩm Ngôn, một cái tên rất dễ nhớ.”

“Tuy rằng tạm thời không hiểu biết quá nhiều, nhưng những ngày tháng sau này, tôi tin chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc.”

Vừa dứt lời, không chỉ có Hạ Văn Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ngay cả Thường Úc vẫn luôn trầm mặc, cùng với Bạch Nhược Hàm cùng Lâm Thừa Hiên bên cạnh cũng đều hướng về phía anh ta, không khí nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.

【 đệch mợ, anh ta sẽ không thích Ngôn thần chứ? 】

【ánh nhìn chết chóc của ông chủ đang chiếu chăm chú.】

【 ha ha ha, nhiều người như vậy đều đang nhìn ành, cười chết. 】

【 anh chàng vừa tới, căn bản không biết Ngôn thần có bao nhiêu người đoạt.】

【 Ngôn thần Hạ tổng mới là một đôi, hy vọng Hứa Chính Sơ đừng gây chuyện gì xấu.】

Lục Từ nhìn anh ta một cái: “Nghề nghiệp của anh là?”

Hứa Chính Sơ vốn dĩ muốn nói ‘ mọi người đoán thử xem ’, nhưng không biết vì cái gì không khí có chút lạnh, vì thế nói thẳng.

“Lĩnh vực chính của tôi là quản lý dinh dưỡng và sức khỏe, mới vừa về nước hai năm.

Hiện tại ở thành phố S mở vài công ty dinh dưỡng và phòng tâp thể hình, chủ yếu nhắm đến những người trẻ khoảng 30 tuổi, người trung niên và người già trên 50 tuổi; còn mở một nhà hàng, bởi vì ngày thường rất thích nấu ăn.”

Trên máy tính bảng thả ra một đoạn video giới thiệu của anh ta.

Quản lý sức khỏe là xu thế lớn hiện giờ, gần như mỗi một gia đình đều có nhu cầu này.

Công ty của Hứa Chính Sơ chính là tập trung vào các khách hàng cao cấp, nhắm vào tình huống trạng thái sức khỏe của mỗi vị khách, xây dựng một kế hoạch tập luyện lẫn thực đơn riêng biệt, hiệu quả lộ rõ, khách hàng cũ rất nhiều.

Đồng thời, anh ta nói nấu ăn không phải nấu ăn đơn giản, mà là cấp bậc đầu bếp được Michelin chứng thực, nhưng món ăn tinh tế đẹp mắt đến mức người ta không đành lòng phá hư.

【 chèn hỡi, lại tới một vị biết nấu cơm, còn là đầu bếp chân chính! 】

【 mới vừa về nước hai năm đã có thành tựu như vậy, có lẽ có điều gì đó. 】

【 các khách quý có lộc ăn. 】

Đàn ông biết nấu ăn quả nhiên được thêm điểm, biểu tình đám người Bạch Nhược Hàm tất cả đều dịu đi không ít.

Hứa Chính Sơ: “Bữa sáng mai giao cho tôi, muốn cho mọi người thử tài nghệ của tôi.”

Các vị khách khác tự nhiên vui vẻ đồng ý.

Thời gian kế tiếp, Lạc Hoành cũng giới thiệu chính mình, còn dùng đàn ghi-ta đàn hát một ca khúc của mình ——《 theo đuổi tình yêu 》.

Chất giọng của cậu ấy rất đặc biệt, lại ca khúc thâm tình chân thành, ở trình độ nào đó cực kỳ phù hợp với tâm tình mọi người tại đây.

Một bài kết thúc, mọi người sôi nổi vỗ tay, đến Lâm Thừa Hiên cũng đỏ vành mắt.

Lục Từ cũng nhìn Lạc Hoành vài lần, trong mắt mang theo thưởng thức cùng xúc động rõ ràng.

Tối nay cứ thế dần dân trôi qua trong bầu không khí này.

Thẳng đến 10 giờ tối, tám khách quý chia nhau trở lại phòng ngủ, bắt đầu gửi đi tin nhắn tâm tư.

Có hai vị khách quý mới gia nhập, còn là người có tính cách hào phóng, thực lực không tầm thường, khán giả đều muốn biết tuyến tình cảm vài vị khách quý sẽ có biến hóa hay không.

【 cảm giác anh Từ sẽ chọn Lạc Hoành á, hai người rất có đồng cảm】

【 tui cũng tán đồng, Ngôn thần rõ ràng vô cảm với đằng kia, không bằng đổi một cái. 】

【 Lâm Thừa Hiên khó đoán nhất. Cậu ấy đều từng gửi Thẩm Ngôn, Hạ tổng, Úc thần, không biết lần này sẽ chọn ai? 】

【 Bạch Nhược Hàm cũng khó bề phân biệt. Phía trước vẫn luôn thích anhTừ, nhưng tối hôm qua lại gửi tin nhắn cho Ngôn thần, rốt cuộc là hữu nghị hay –】

【 hai vị khách quý mới hẳn là sẽ có người được chọn. Biểu hiện của bọn họ hôm nay quá tốt, một người tặng quà, một người trình diễn bài hát. 】

【 haizzz, tui không rõ lắm lắm! 】

【 thiệt loạn. 】

……

Mười phút sau.

Di động Thẩm Ngôn run lên hai cái.

[ lần đầu gặp mặt, hy vọng những ngày tháng sau có thể hiểu biết cậu nhiều hơn.]

Vừa thấy chính là Hứa Chính Sơ gửi.

Thẩm Ngôn chỉ nhìn thoáng qua đã không còn hứng thú mà lướt qua, đầu ngón tay trắng nõn nhấn mở tin thứ hai.

[ ngày mai còn muốn làm bữa sáng cho em. ]

—— Hạ Văn Xuyên gửi.

【 a a a a, Hạ tổng thật sự được quá, hic hic 】

【 Hứa Chính Sơ bảo làm bữa sáng cho mọi người, Hạ tổng liền gửi cái này, nói rõ ghen tị! 】

【 ha ha ha, dấm vương quả nhiên danh bất hư truyền. 】

【 d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt này… Trời hỡi, da đầu tê dại rồi. 】

【 tui cũng muốn có được một bạn trai có thể làm bữa sáng cho tôi mỗi ngày, chua xót khóc lớn. jpg. 】

Mắt tím Thẩm Ngôn cong lên, khóe môi tràn ra nụ cười xán lạn, đủ để khiến cho vạn vật thất sắc.

Đúng lúc này, di động lại bắt đầu rung lên, hơn nữa chính là cùng lúc.

Nhìn từ nội dung, tin nhắn này chia ra là do Thường Úc, Lâm Thừa Hiên cùng với Bạch Nhược Hàm gửi.

【 mé, chời mé! Tình huống này là như thế nào, tổng cộng năm tin nhắn?! 】

【 sáng tạo kỷ lục, năm tin nhắn, cha mạ ơi! 】

【 Ngôn thần quá đỉnhhhh. 】

【 Lâm Thừa Hiên vậy mà cũng gửi tin nhắn, Bạch Nhược Hàm cũng thế, thiệt CMN k1ch thích. 】

【 từ tình địch biến thành người theo đuổi, đỉnh đỉnh đỉnh, phim truyền hình cũng không dám quay như vậy. 】

Lục Từ gửi cho người mới tổ B – Lạc Hoành, nhưng từ nội dung hoàn toàn nhìn không ra cái gì.

[ bài hát của cậu rất êm tai, cảm ơn. ]

Cảm giác của người xem thống nhất là: Hả? Chỉ thế?

Rốt cuộc là có tí lửa nào không hay chỉ cảm ơn đơn thuần, không khỏi quá khách sáo.

Cũng có người đánh giá: “Anh Từ thân sĩ phong độ không thay đổi.”

Tương tự Hạ Văn Xuyên cũng nhận được tin nhắn của Thẩm Ngôn.

[ ngày mai muốn ăn bữa sáng anh làm. ]

【 trời ạ, hai người kia?? 】

【 Hạ tổng nói, ngày mai còn muốn làm bữa sáng cho em; Ngôn Ngôn trả lời, ngày mai muốn ăn bữa sáng anh làm, a a a a a ——】

【cái từ tâm linh tương thông này, trẫm đã nói chán rồi. 】

【 đáng giận, vì sao lại ngọt như vậy! 】

Trừ cái này ra, còn có một cái là Lạc Hoành gửi.

[ nghe nói thiên phú âm nhạc của anh rất cao, có cơ hội cùng nhau giao lưu nha. ]

Hạ Văn Xuyên chỉ nhìn lướt qua liền buông di động xuống.

Rõ ràng không có hứng thú với người này.

Cùng thời gian, Hứa Chính Sơ vẫn cứ đang chờ đợi tin nhắn.

Đáng tiếc, đêm nay không có bất luận khách quý nào gửi tin nhắn cho anh ta, làm sắc mặt anh ta có chút khó coi.

Tối nay đã định trước sẽ có người mất ngủ.

*

Hai vị khách quý mới gia nhập cũng không đánh vỡ bố cục ban đầu, ngược lại làm cạnh tranh càng thêm kịch liệt.

Đứng mũi chịu sào chính là bàn ăn.

Hứa Chính Sơ nói làm bữa sáng cũng không phải bắn tên không đích.

Anh ta rời giường từ sớm, chuẩn bị đủ loại cho mọi người sớm một chút, kiểu Trung Quốc, kiểu Tây đều có, ước chừng bày một bàn.

Đáng tiếc, Thẩm Ngôn ăn chỉ ăn duy nhất phần Hạ Văn Xuyên làm.

Chẳng sợ bữa sáng kia cũng không tinh xảo, đa dạng như những thứ được bày biện trên bàn, lại là phần yêu chiều độc nhất.

Nhìn hai người tự nhiên ngọt ngào ở chung, Lâm Thừa Hiên không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy bánh bao gạch cua trong miệng không còn ngon nữa.

Cậu ta giống như đột nhiên hiểu được bản thân mang tình cảm gì với Thẩm Ngôn.

Cậu ta khát khao cuộc sống của thanh niên, hâm mộ cảm giác cậu cưỡi ngựa rong ruổi ở đường đua, cũng khát vọng một phần tình yêu thuộc về chính mình.

Mà hai người trước mắt vừa lúc chính là dáng vẻ tình yêu trong tưởng tượng của cậu ta.

Toàn bộ những thứ cậu ta không thể làm được, Thẩm Ngôn đều làm được tất cả.

Lâm Thừa Hiên cũng không muốn đi phá hư, cũng biết chính mình không phá hư được.

Không chỉ có cậu ta, bất kỳ vị khách nào đang ngồi ở đây đều không thể dao đ ộng tình cảm của hai người.

Bọn họ tựa như hai khối nam châm hấp dẫn lẫn nhau, cho dù trung gian cách rất nhiều chướng ngại vật, cũng ghé vào nhau thật chặt, không thể chia lìa.

Đương nhiên, có người cam tâm, cũng sẽ có người không cam lòng.

Đặc biệt khách quý tổ A vừa tới Hứa Chính Sơ.

Anh ta vừa mời vào biệt thự, đã gặp phải ‘Nhân sinh như một trận Waterloo’ không nhận được một tin nhắn nào.

(*)人生的滑铁卢 – Trận Waterloo diễn ra vào ngày Chủ Nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Sau một chuỗi bất bại thì đến cuối cùng Napoléon vẫn thất bại tại trận Waterloo cho nên Waterloo được dùng để mô tả bước ngoặt từ thành công dẫn đến thất bại. Vì vậy “Nhân sinh như một trận Waterloo” ý nói cuộc đời lắm trái ngang, đầy rẫy bất ngờ lẫn thảm bại.

Cho dù nói về phương diện lòng tự trọng hay về mặt khác, đều là một đả kích tàn khốc.

Bởi vậy, anh ta rất muốn thông qua một ít cơ hội để chứng minh chính mình.

Cơ hội này rất nhanh đã đến.

Hai ngày sau, tám khách quý sắp nghênh đón lần hẹn hò thứ hai ở biệt thự, cũng là hẹn hò lần đầu tiên của hai khách quý.

Tổ chương trình cũng đủ cứng, lần hẹn hò này không giống lần tặng quà trước đó, mà thay đổi một phương pháp khác —— khiêu chiến thể lực các khách quý.

Phương pháp kiểm tra là Plank(*).

(*)平板支撑,Plank là một bài tập sức mạnh lõi isometric liên quan đến việc duy trì một vị trí tương tự như hít đất trong thời gian tối đa có thể. Plank phổ biến nhất là tấm ván cẳng tay được giữ ở tư thế chống đẩy, với trọng lượng cơ thể chịu ở cẳng tay, khuỷu tay và ngón chân.

Mọi người đều biết, Plank chủ yếu rèn luyện các cơ cốt lõi, bao gồm cơ ngang bụng, cơ bụng xiên, cơ bụng thẳng, cơ mông, v.v. là phương thức rất tốt để rèn luyện.

Đương nhiên, muốn kiên trì cũng đặc biệt khó.

Người bình thường có thể kiên trì hai phút đã là không tệ.

Quy định của tổ chương trình cũng cực kỳ đơn giản: “Tám vị khách quý đồng thời cùng nhau cạnh tranh, người có thời gian kiên trì lâu nhất có thể đạt được cơ hội mời một lần.

Đến lúc đó căn cứ theo thứ tự xếp hạng tiến hành mời, khách quý mời không được lặp lại.”

Nói cách khác, hạng nhất đã mời Thẩm Ngôn, như vậy hạng hai không thể mời cậu tiếp.

Thẻ nhiệm vụ lần lượt được chuyển đến tay từng vị khách qúy, vẻ mặt mọi người đều có chút trịnh trọng.

So đấu thể lực đối với đàn ông mà nói, nó liên quan cả đến tôn nghiêm phái mạnh, huống chi cơ hội mời này khó có cỡ nào.

Hứa Chính Sơ liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn một cái, đáy mắt mang theo vài phần nhất định phải được.

Anh ta chuyên về lĩnh vực này, có sự hiểu biết chuyên môn về sức mạnh của từng cơ bắp, cách tập luyện, cách có chế độ ăn uống cân bằng lẫn cách điều hòa cơ thể; gần như có những yêu cầu nghiêm ngặt đối với việc quản lý cơ thể của chính mình, anh ta có tự tin bắt được hạng nhất.

Lục Từ cũng cong cong khóe môi.

Anh ta đã tập luyện plank rất lâu, lần này thi đấu anh ta sẽ không thua.

Tâm tình Bạch Nhược Hàm cũng rất vui vẻ.

Cậu ta tuy rằng là khách quý tổ B, nhưng cậu ta học múa chuyên nghiệp, ở phương diện thể lực không thua gì các vị khách tổ A, đến lúc đó nhất định có thể mang đến điều ngạc nhiên cho những người này.

Đây có thể là lần duy nhất cậu ta có cơ hội mời Thẩm Ngôn, sao có thể không đi tranh?

Trong tám vị khách, có thể lực kém đương nhiên thuộc về Lâm Thừa Hiên, Lạc Hoành cùng Thường Úc.

Chẳng qua, hiện tại thái độ Lâm Thừa Hiên dễ chịu, Hoành tính cách tiêu sái, chỉ có Thường Úc yên lặng ngồi một bên.

Cậu chàng ngày thường cũng có rèn luyện, nhưng cậu chàng biết lần này cũng không phải chỗ để mình phát huy.

Kỳ vọng duy nhất của Thường Úc chính là: Hạ Văn Xuyên ngàn vạn lần đừng giật lấy hạng nhất.

Như vậy cậu chàng còn có cơ hội nho nhỏ.

*

Buổi tối, phòng phát sóng trực tiếp mở ra.

Khán giả thấy được nhiệm vụ tổ chương trình tuyên bố, nháy mắt bùng nổ, sôi nổi cảm thán vẫn là chương trình biết cách chơi.

【 đạo diễn trâu bò, quá muốn biết chúng ta muốn nhìn cái gì! 】

【Như chúng ta đều biết, plank hỗ trợ rèn luyện cơ eo và mông nhiều nhất, hiểu đó ~~~. 】

【một mãnh công nếu không có một eo tốt, thì còn gọi là mãnh công cái gì!】

【 không sai, thời điểm khảo nghiệm khách quý tổ A đã tới!】

【 không biết eo Hạ tổng thế nào, có thể mang đến tính phúc(*) cho Ngôn thần không, khụ, này còn liên quan đến sinh hoạt hài hòa sau kết hôn.】

(*)性福 giống một tiếng lóng trên mạng hơn, nó không phải là một từ chính thức, nhưng nếu dùng từ này thì có nghĩa kinh nghiệm tình d*c rất tốt, nó còn có nghĩa hạnh phúc hoặc may mắn.

【 Hạ tổng hẳn rất mãnh liệt, lần trước mặc đồ cưỡi ngựa… nếu quan sát cẩn thận, nó rất rõ ràng.】

【Cứu với, đây không phải là xe buýt đến trường mẫu giáo(*)——】

(*)这不是去幼儿园的车Một câu nói hoàn chỉnh phổ biến là “Đây không phải là xe buýt đến trường mẫu giáo, tôi muốn xuống.” Nghĩa đen là một số người so sánh mình với những đứa trẻ lớn tuổi mẫu giáo để bày tỏ rằng họ không muốn lên một chiếc xe như vậy. Ý nghĩa mở rộng là mô tả việc nhìn thấy một số nội dung rất bẩn thỉu và sử dụng meme này để thể hiện rằng bạn trong sáng và vẫn còn là một đứa trẻ, tạo ra hiệu ứng tương phản hài hước. Còn có câu nói, thói quen quá sâu, không theo kịp thói quen thì phải xuống tàu.

【 mấy người sao có thể như thế? Tôi chỉ muốn nói, tổ chương trình mau làm nhanh lên, tôi thích xem!】

Vì để thuận tiện quan sát tư thế các vị khách quý có chuẩn hay không, tổ chương trình yêu cầu mỗi người họ phải mặc quần áo vận động mỏng.

Nói là như thế, chính là ai mà không biết tổ chương tính toán điều gì.

Tuổi trẻ mà dáng người hoàn mỹ, dưới màn ảnh để lộ cơ bắp có lực rắn chắc, khi vận động phóng thích hormone giống đực, này quả thực chính là một bữa tiệc nam sắc không gì sánh kịp.

Tuyệt đối có thể kiếm được ánh nhìn của mọi người.

Trước khi bắt đầu thi đấu mười phút, tất cả các khách quý đều thay xong quần áo, chuẩn bị làm nóng người lần cuối.

Hứa Chính Sơ mặc áo thể thao bên trên, dưới là quần đùi, để lộ cơ bắp đồ sộ.

Cơ ngực to cường tráng được khởi động, cánh tay là những đường cong rõ ràng, cẳng chân thô tráng, vừa thấy chính là loại đặc biệt có sức lực.

Bộ đồ thể thao của Lục Từ là loại thun cao cấp màu đen, cũng khoe được những đường cong cơ bắp, không quá lố như Hứa Chính Sơ nhưng tỷ lệ cơ thể rất chuẩn, không hề thua kém đối thủ một chút nào.

Bạch Nhược Hàm cũng mặc quần đùi tương đối rộng rãi, lộ ra một đôi chân dài, đang làm động tác kéo duỗi.

Đường cong của cậu ta cong tương đối nhu hòa, chỉ là cẳng chân bởi vì luyện múa nên có lực hơn một ít, nhìn từ tổng thể càng thêm xinh đẹp.

【 không tốt, máu mũi muốn chảy ra! 】

【 đôi chân dài kia, thật vui vẻ!! 】

【cơ ngực của họ Hứa thật lớn, không hổ là người chuyên nghiệp, thật muốn duỗi tay sờ một phen. 】

【 Hạ tổng và Ngôn thần còn chưa lại đây sao? Thiệt chờ mong. 】

Rất nhanh, hai người Thẩm Ngôn cũng đã tới.

Hạ Văn Xuyên vẫn như cũ mặc trang phục vận động kiểu dài, quần áo được kéo lên trên cùng, mặt mày thanh lãnh, có thể nói nam đức mẫu mực.

Nhưng bởi vì trang phục vận động mỏng manh, có thể ẩn ẩn nhìn đến đường cong cơ bắp sau lớp đồ, vai rộng eo thon, dáng người hoàn mỹ.

Thẩm Ngôn lại hoàn toàn tương phản.

Trang phục vận động còn chưa phôi khô, cậu ở tủ quần áo tìm nửa ngày cũng không tìm được thứ thích hợp, đành phải mặc một bộ tương đối rộng.

Chiều dài quần đến đầu gối, thiết kế cạp cao, càng thêm vẻ eo thon chân dài.

Đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài không khí, những đường cơ bắp rất đẹp, trắng nõn đến mức như phát sáng dưới ánh đèn, làm lóa mắt khách quý lẫn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

【 chân của Ngôn thần kìa!! 】

【 vừa dài vừa trắng vừa thẳng, khặc khặc khặc khặc. 】

【 nhìn đến quần áo rơi xuống vài giọt chất lỏng không rõ, sau đó phát hiện là nước miếng mình chảy ra? 】

【 Hạ tổng, anh may mắn thiệt luôn, tui chua quá!! 】

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv