*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Lập Á nằm ở thư phòng trằn trọc, vì sao tâm tình cô vẫn không thoải mái như vậy??
Trước đó hoàng thượng và cô có gặp mặt nhau, vụ án tam công chúa bị ám sát... lục hoàng tử đã không điều tra rõ ngọn ngành. Hắn ta chỉ nói rằng... "Tam giáo hội"... Hội người muốn ám sát tam công chúa đã bị một kẻ nào đó giết sạch hòng dẹp bỏ tất cả manh mối. Hoàng thượng nổi trận lôi đình nhưng vì một phần cũng là nhi tử, một phần hắn lại được đông đảo quần thần ủng hộ nên chỉ rút lại quyền điều động binh lính trong thành, đồng thời cấm túc trong vòng 3 tháng trời không được can thiệp vào bất cứ chuyện triều chính nào, cũng như bước chân ra khỏi phủ nữa bước.
Trương Lập Á suy nghĩ kĩ trước câu hỏi của hoàng đế về việc... Ai mới thật sự là chủ mưu, sau đó mới trả lời:
- Bẩm hoàng thượng, thần nữ nghi ngờ hai người... Người đầu tiên chính là lục hoàng tử... vì với sự thông minh và quyền hành trong tay, thần không tin hắn lại có thể không điều tra ra, trừ khi... hắn chính là chủ mưu, hai... hắn cố tình che giấu cho một chủ mưu thật sự nào khác. Người mà hắn không thể nào tố cáo được!
Hoàng thượng nheo mắt hỏi:
- Ý ngươi là... Hoàng Hậu...???
- Thần không dám, đó chỉ là suy đoán từ một phía của thần, mong bệ hạ thứ tội!
- Mau đứng lên đi, ngươi không có tội... là trẫm hỏi ngươi, ngươi chỉ đưa ra ý kiến của riêng mình mà thôi!... nhưng không phải ngươi nói không có lý.... nay mai ta sẽ sắp xếp đưa ngươi vào cung, lấy cớ là để tưởng niệm mẫu thân mình, vì sắp tới đây chính là ngày giỗ của Ngọc vương phi... Trong vòng một tháng, ngươi hãy giúp ta điều tra rõ cái chết của Ngọc vương phi... Nếu không tra ra được, ta cũng không trách tội ngươi vì dù sao chuyện này cũng đã lắng xuống từ rất lâu. Bao nhiêu manh mối ắt cũng đã tiêu tan hết....
- Bệ hạ xin hãy yên tâm, thần nữ sẽ tận lực để điều tra rõ chuyện này!!!
"Ta mà không điều tra rõ thì ta cũng tiêu luôn, không cách nào thoát khỏi trò chơi này!! Cho nên phải tận lực thôi, biết sao giờ...."
Trương Lập Á đau khổ thầm nghĩ!
................
Trương Lập Á xin hoàng thượng cho được nhập cung vào sau đêm trăng tròn để có thời gian tụ tập chơi bời với Trần Ngọc Hà, vì dù sao Trần Ngọc Hà cũng chỉ được làm người qua khỏi đêm trăng tròn này mà thôi, phải cho đến tận đêm trăng tròn tháng sau, cô ta mới lại được thành người...!
Mấy ngày nay Trương Lập Á không còn đeo bám Mộc Quế Anh như trước kia nữa. Càng ngày cô càng nhận ra, tính cách và suy nghĩ của cô ngày càng khác xa nàng.... Nói đúng hơn là không hợp, nhưng để bỏ cuộc thì cô không cam lòng vì dù sao cô cũng từng thật lòng rung động vì nàng, nhưng không hiểu sao tâm trí cô mấy ngày này toàn là hình bóng của nữ nhân ngốc Hoàng Tử San kia. Nó cứ quấn lấy tâm trí cô không điểm dừng.
Tính ra thời gian khi ở bên cạnh tên ngốc ấy ngược lại khiến cô cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái, còn khi bên cạnh Mộc Quế Anh chỉ toàn là áp lực và tẻ nhạt. Cô cũng không biết đầu óc mình làm sao nữa, rõ là yêu thích Mộc Quế Anh mà khi vắng xa Hoàng Tử San thì lại thấy nhớ.
Nhớ nụ cười ngây ngô của nàng, giọng nói mười phần trong trẻo và hồn nhiên của nàng. Nhớ cả đôi mắt trong veo, cả đôi môi nhỏ nhắn đỏ mộng cùng ẩm ướt kia.....
Ẩm ướt...?
"Haizzz... Trương Lập Á, có phải mày đang ở thời kì cuồng hoan rồi hay không hả? Sao có thể nghĩ tới những cảnh nhạy cảm đáng khinh đó chứ?? Thật là... là..."
Trương Lập Á vùi đầu vào trong chăn, lăn qua, lộn lại khiến người vừa tới phải chậc chậc hai tiếng mà lắc đầu...
- Haizz đúng là nữ nhân xuân xanh, như lang như sói. Mặt trời đã cao quá nốc nhà rồi mà vẫn còn nằm đây "thẩm du"??? (Cảnh báo...vui lòng không đọc ngược, nếu đọc ráng chịu:)))
- CÚT...!!
- Hầy... nói chuyện đàng hoàng không được hay sao hả con kia?Dù sao bà mày cũng còn vài ngày nữa là thành chuột trở lại rồi!
- Tao bây giờ thật không có sức đấu võ mồm với mày đâu Hà Hà ạ. Nếu mà sung sức quá thì đi kiếm Lan tỷ cho bớt sung đi nhá. Cưng đây không đúng khẩu vị của chị, chị không giúp gì được đâu... Dù sao vòng ba tao cũng không bằng được...
- CÂM MÒE MỒM ĐI!!
Trần Ngọc Hà đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa chiên chín được trứng. Trong đầu cô liền hiện lên cảnh tượng đáng xấu hổ khi ấy. Bàn tay hư đốn này không hiểu sao lại có thể trượt xuống hai khỏa căng tròn kia khiến cô có mười cái quần cũng không đủ đội!! Giờ yêu nghiệt trước mắt lại còn dám nhắc... thật là... khi buồn cũng không kiềm được cái nết bại hoại lại!
- Bà đây méo chơi với mày nữa... tao đi ngắm cảnh đây xía..!!
- Ừa đi đi, nếu được cho tao gởi hai ba cái nhồi bột nhá!!?
- Mày... mày...
- Tiễn vong...!!
- Được mày chờ đi con!!!
......................
Trần Ngọc Hà giận điên lên, vừa đi vừa rủa thầm, đúng lúc lại trông thấy Mộc Quế Anh đang đi đến, hẳn là đi tìm Trương Lập Á để luyện công rồi! Bóng đèn trong đầu Trần Ngọc Hà 'ting' một phát liền sáng ngời ngời. Cô cười gian tà rồi tiến đến gần Mộc Quế Anh:
- Quế Anh tỷ đang đi tìm tỷ tỷ ta sao?
- Ừ.... đúng vậy! Ta đợi nàng ta lâu rồi mà vẫn không thấy đâu, nên ta....
- Ấy dà dà... kể ra thì cũng thật là.... haizzzz....
Mộc Quế Anh nhìn sắc mặt lắc đầu ngao ngán của Trần Ngọc Hà thì vội hỏi:
- Vu Khống cô nương, bộ có chuyện gì sao??
- Thật ra tỷ tỷ ta đang rất mệt tính nhờ ta ra nói với tỷ một tiếng, ta liền gặp tỷ ở đây!!
- Lập Á có chuyện gì??
- Chuyện là... hây da phải nói sao nhỉ...
- Có chyện gì cứ nói, ta rất lo cho nàng ấy, hay để ta đến xem sao?
- Ấy ấy... không cần đâu, tối hôm qua tỷ tỷ dẫn ta đến Thiên Hương Cát (lầu xanh ý?) chơi với rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp đã mệt lắm rồi. Các tỷ tỷ xinh đẹp kia còn quầng tỷ tỷ ta cả một buổi tối nên chắc giờ tỷ ấy đã hết sức rồi, Quế Anh tỷ... hay là tha cho tỷ tỷ ta một bữa không luyện võ có được không??? Tỷ ấy nói do tỷ quá mức nghiêm khắc khiến tỷ ấy chịu không nổi nên mới tìm đến mấy tỷ tỷ xinh đẹp ở Thiên Hương Cát kia mà giải khuây thôi, ta tính là không nói ra đâu nhưng..... Quế Anh tỷ, Quế Anh tỷ....
Mộc Quế Anh lửa nóng công tâm xẹt nhanh về hướng phòng của Trương Lập Á, ánh mắt lạnh đến độ có thể đông cứng cả một con voi. Trần Ngọc Hà đứng nhìn theo mà nheo mắt cười
- Moah hahaha... Bao nhiêu thù hận mấy ngày qua tao trả hết cho mày nha, từ từ mà tận hưởng đi yêu quái... Sau này bớt gây nghiệp với bà nhá... xía... thôi tao tung tăng đi chơi đây...!!
..................
Trần Ngọc Hà đi dạo quanh hoa viên của phủ, hôm nay khí trời thật tốt nhưng tiếc là mấy ngày này cô đã lỡ sài hết 500 lượng bạc mà Dương Ngọc Lan đã đưa nên cũng không còn tiền để đi ra ngoài mà du ngoạn nữa, đành phải đi xung quanh đây mà hưởng thụ không khí trong này lành thôi!
Mùi hương của vô vàn hoa cỏ hắt vào mũi khiến tâm tình cô vô cùng khoan khoái. Trần Ngọc Hà vừa chơi Trương Lập Á một vố nên tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ, cô mở to mắt ngắm nhìn xung quanh. Đúng là hoa viên của con nhà giàu thật sự là quá đẹp chẳng thua gì mấy bộ phim truyền hình Trung Quốc mà cô đã từng xem, thậm chí còn sinh động và đẹp hơn nhiều....
Khi đang thơ thẩn ngang qua cầu, nhìn đàn cá chép tung tăng bơi lội bên dưới, thì... một cơn gió mạnh thổi ngang khiến mắt cô cay xè
"chắc là có bụi cát bay vào mắt rồi."
Trần Ngọc Hà ra sức dụi mắt nhưng vẫn không làm sao hết được. Bất chợt, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô:
- Cô nương, nếu cứ dụi mạnh như vậy sẽ tổn thương đồng tử mất. Để tại hạ giúp cô...
- Ai... Ai vậy? Ta... tại sao biết ta là nữ nhân chứ..???
- Thân hình cô nương gầy ốm, yểu điệu thế này không phải nữ nhân chẳng lẽ là nam nhân..??
- Ta...
"Hừ cái tên nam nhân chết tiệt này, chị đây cũng soái lắm mà, bộ mắt ngươi mù sao..?? Ta nhịn...!!"
- Vậy... công tử đây có thể giúp ta không??
- Cô nương xin đứng yên, tại hạ sẽ giúp cô..!!
Nói xong, một làn hơi thở ấm áp tràn đầy nam tính phả vào mặt của Trần Ngọc Hà tựa như người đó đang ở rất gần cô, cô theo bản năng vội đưa tay che ngực lại, giọng hoảng hốt:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì??
- Cô nương đừng sợ ta chỉ muốn thổi bụi cát trong mắt cho cô nương thôi!
Sau khi được giúp đỡ, Trần Ngọc Hà cũng từ từ mở được mắt ra... Hiện lên mờ mờ trước mắt cô là một bóng dáng vô cùng cao lớn, gương mặt anh tuấn dần rõ ràng khiến Trần Ngọc Hà có hơi ngơ ngẩn mất vài giây...
"Người này quả thật rất đẹp a, mỹ nam chứ chả chơi. Quào.... Không lẽ sử sách lừa mình sao? ai bảo người cổ đại đều xấu xí cơ chứ...?? Đẹp đến thế này cơ mà nhìn vô cùng giống Cổ Thiên Lạc, thần tượng của mình nha...!! Thôi chết con tim nhỏ bé của mình rồi!!"
NAM TÀI TỬ
CỔ THIÊN LẠC
- Cô nương, cô nương... Cô sao vậy??
Lý Hòa vẫy vẫy tay trước mặt Trần Ngọc Hà vẫn còn đang trong trạng thái mê trai đến quên mất hình tượng, cho đến khi... tiếng nói ấm áp kia lại thức tỉnh tâm trí cô. Cô giật mình ngại ngùng đáp:
- Ta... thật... cám... ơn công, công tử...!!
Khuôn mặt cô đỏ ửng, dấu hiệu của sự động tình... Lý Hòa nở nụ cười vô cùng sáng lạn, làn da ngăm đen tôn lên hàm răng vô cùng trắng sáng của hắn, làm lóa cả mắt của Trần Ngọc Hà... khiến cô càng thêm ngây ngốc.
- Không có gì đâu chuyện nhỏ thôi, cô nương đừng khách sáo! Nếu không còn chuyện gì, tại hạ xin đi trước...
- A... khoan đã, chẳng hay công tử tên gì? À ý ta là... cao danh quý tánh của công tử là...
- Cô nương đừng kêu ta là công tử nữa, ta chỉ là một phàm phu tục tử thôi! Tại hạ Lý Hòa... chỉ là một hộ vệ tại phủ của công chúa!
Nói xong hắn nhanh chóng bước đi chỉ để lại một bóng lưng rắn chắc làm Trần Ngọc Hà si mê... Cô ngây người đến mức Dương Ngọc Lan phải kêu đến tiếng thứ ba thì cô mới hoàn hồn.
- A... hú hồn, cái... hồn còn nguyên... À Lan tỷ, không Lan nhi... nàng làm ta hết cả hồn!!
Dương Ngọc Lan nheo mắt nhìn cô, gương mặt luôn luôn ôn hòa của nàng bỗng trở nên lạnh như băng khiến Trần Ngọc Hà vô thức run rẩy, cô lắp bắp...
- À... nàng, nàng có việc tìm ta sao??
- Ừm..!
Dương Ngọc Lan giọng nói đã không còn trong trẻo như trước thay vào đó âm trầm đến cực điểm khiến Trần Ngọc Hà tái mặt.
"Không lẽ hôm nay có ai làm nàng ta không vui? Sao lại đổ lên mình chứ??"
Dương Ngọc Lan nhìn chằm chằm Trần Ngọc Hà khiến cô theo thói quen giơ tay lau mồ hôi hột, cô cười bẽn lẽn hỏi:
- A ha ha... nàng muốn ta làm gì cho nàng??
- À... Ta tình cờ đi ngang đây thì bị một con cẩu con chọc cho rất tức giận, ta tính ra tay bóp chết nó nhưng ai ngờ nó lại giở thói nịnh nọt, vẫy đuôi một cách vô cùng ngu ngốc nên ta cũng bỏ qua cho nhưng thật không may... chiếc trâm cài tóc trên đầu ta bỗng lọt mất xuống đâu gần đây mà ta lại tìm hoài không thấy. Nàng có thể giúp ta tìm không?
"What? Lạy hồn bà chị à... hai chuyện chắc có liên quan hở? Tự nhiên gặp con chó... Cái con chó nó chọc bà chị, tưởng đâu bà chị với nó xung đột nên mới rơi mất cây trâm ai ngờ nó nịnh bà chị, bà chị bỏ qua sau đó tự nhiên khi không rớt cây trâm???? Một câu chuyện không hề giả trân tí nào!!!"
Trần Ngọc Hà mặc dù hơi nghi ngờ nhưng vẫn là làm theo, miễn sao trừ đi thêm một việc thiếu nợ nàng ấy thì cũng được rồi! Tính ra tìm trâm thôi mà cũng quá là nhẹ nhàng hehe...
- À ta sẽ tìm dùm tỷ, nhưng sẽ trừ vào một việc mà ta đã thiếu tỷ đó à nha... Cho dù kiếm được hay không nha!
- Được...!!
Dương Ngọc Lan nhếch môi cười, một nét cười nguy hiểm đến tột cùng mà kẻ ngốc Trần Ngọc Hà kia lại không hề hay biết. Cô sốt sắng vén tay áo lên đi tìm khắp chung quanh cho đến khi... Một lực đạo từ đâu dán vào mông cô khiến cô chúi nhủi úp mặt xuống hồ. Trần Ngọc Hà nộ khí la lên:
- Nè... Nàng bị điên hả? Dương Ngọc Lan.... Cũng may ta biết bơi nếu không nàng sẽ phạm tội mưu sát đó nha....!! Nè, nàng đứng lại cho ta...!! Sao lại chơi ta như vậy hả? Nè.... nàng đừng để ta lên được bờ nha nếu không ta sẽ, ta sẽ....
Dương Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi mất dạng khiến Trần Ngọc Hà càng thêm nộ khí
"Nữ nhân đúng là khó hiểu, cô cũng là nữ nhân mà đâu có khó hiểu bằng nàng ta chứ... Bộ tới tháng sao...???"
..............
Lời người nói không sai... Gieo nghiệp ắt sẽ gặp quả báo. Trần Ngọc Hà lê thân hình ướt nhẹp về phòng, miệng thì vẫn còn chửi rủa không thôi...
- Nữ nhân điên, nàng đợi đó cho ta...
- Ha... sao nào??? hại người thành hại mình hả?
Trương Lập Á đang đứng tựa vào cửa phòng của Trần Ngọc Hà, hai tay đan vòng trước ngực, híp mắt nhìn Trần Ngọc Hà... người không ra người, ma không ra ma với vẻ mặt đầy khoái chí. Trần Ngọc Hà nghiến răng nói:
- Nè tao với mày dù sao cũng là bạn thân nha, có cần phải vậy không hả?
- Thân? Thân cái méo gì? Có ai thân mà đi chơi tao như vậy không? Cũng may bà đây lúc trước làm diễn viên nên mới dùng lời ngon tiếng ngọt mà giải bày với Anh nhi nếu không nàng ta đã bắt tao đứng tấn hết 4 canh giờ rồi, mày có biết không hả...? 4 canh giờ vị chi 6 tiếng đồng hồ lận nhá...!! Mày có phải đang hại chết tao không?
- Thì... thì... tao giỡn chơi chút thôi mà, ai ngờ Anh nhi nhà mày lại không giành sự tin tưởng cho mày đến vậy! Tính ra tao cũng giúp mày thử thách tình cảm của nàng đấy thôi!
- Ừ mày thử mười lần như vậy nữa thì sẵn chờ hốt xác tao luôn đi nha!!! Mày có biết câu 'nữ nhân rất nguy hiểm không nên chọc' hay không???
- Haizz... mày nói cũng đúng, hôm nay tao cũng gặp phải một nữ nhân điên khiến tao thành ra như vậy đây, âu cũng là quả báo của tao thật!
- Còn méo gì nữa mà không thực... hừ...
- Thôi coi như huề đi, mày cũng chơi tao nhiều lần còn gì, tao chỉ chơi lại mày có một lần chứ mấy!
- Ừa một lần mà cũng phải xem mày chơi với ai..!! Anh nhi nhà tao không dễ đụng đâu!
- Cũng mày, yêu ai không yêu... thích ai không thích, đi thích một người nghiêm túc như vậy! Phải chi là bà công chúa nhỏ kia thì đâu đến nỗi đâu, phải không??? Ê... ê mày đi đâu vậy??? Nè....
Trương Lập Á thẩn thờ quay đi, cô nhìn ánh trăng sáng trên cao rồi thở dài. Gần đây, hễ mỗi lần ai nhắc đến nữ nhân ngốc kia là lòng cô lại khó chịu vô cùng. Cô cứ nghĩ chắc tại bản thân đã quá quen với sự đeo bám và làm phiền của nàng ấy mà lại không hề hay biết... đó chính là nỗi nhớ nhung vô hình mà chính cô lại không thể nhìn thấy được!!!
.................
Thật ra tình yêu có mùi vị như thế nào? Trương Lập Á chưa bao giờ biết. Khi cô vừa mắt một ai, cô sẽ theo đuổi đến cùng mà không hề nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là cảm giác muốn chiếm hữu một thứ nào đó mà bản thân cô yêu thích mà thôi...!! Còn yêu??? Một loại cảm xúc thật phức tạp mà chính cô cũng không hiểu rõ. Ví như Mộc Quế Anh, cô có yêu nàng không hay cũng chỉ là cảm giác thích và muốn chiếm hữu???
Trương Lập Á gác tay lên trán thẫn thờ suy nghĩ, cô và Anh nhi có quá nhiều điểm bất đồng, cả về tính cách lẫn cuộc sống. Cô là một kiểu người ham thích sự cuồng nhiệt khi yêu còn Mộc Quế Anh thì ngược lại.... Có đôi khi cô hoài nghi chính sự lựa chọn của mình có thật sự đúng hay không?
Tự lấy tay tát vào mặt, cô lắc đầu lẩm bẩm.. "Không, chẳng qua thời gian đầu khi yêu nhau thường sẽ không hiểu nhau, sau này khi yêu lâu, chắc chắn sẽ hòa hợp hơn!"
Có phải vì thường xuyên gặp gỡ Mộc Quế Anh quá nhiều hay không mà đêm đến, cô lại không hề suy nghĩ về nàng, thay vào đó lại là một hình bóng khác. Một khuôn mặt với đôi mắt trong trẻo đượm buồn, một nụ cười ngây ngô khuynh đảo thế nhân, một giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai....
Trương Lập Á lại lắc đầu, cố xua đi hết thảy hình bóng ấy, thay vào đó, cô cố hình dung đến bóng dáng của Mộc Quế Anh, nhưng mà.....
- Nè... Tiểu bại hoại, đi dạo phố cùng tao không?
Trần Ngọc Hà từ đâu xuất hiện, gương mặt cô cũng ủ rũ không kém gì Trương Lập Á. Cô xoa bóp cơ thể uể oải nói:
- Không biết cái bà chị Ngọc Lan hai hôm nay nổi điên cái gì, tự nhiên lại hành hạ tao không thôi. Cũng may tao đã trả hết nợ chỉ còn thiếu một lần nợ nữa thôi, nếu không chắc khỏi đầu thai quá. Nghĩ sao mà hôm nay bã kêu tao đi tẩy rửa, quét dọn từ trên xuông dưới biệt viện của bã... Mày coi tức không cơ chứ, làm bây giờ tao nhấc tay lên còn không nổi đây này....!!!
Trương Lập Á cũng lười nói với Trần Ngọc Hà vì hôm nay Anh nhi của cô cũng bắt cô đứng tấn gần bốn tiếng đồng hồ... Cô mệt mỏi mở miệng:
- Tao nói mày nè, bây giờ nếu mày không muốn bị đì nữa thì lo mà lấy lòng kim chủ của mày đi! Ai bảo người ta đang tuổi xuân xanh phơi phới mà mày lại không biết tận dụng sự dâm đãng tiềm ẩn của mày mà khiến nàng sung sướng làm chi, bị đì là đúng...
- Nè con điên... tao bán mạng chứ không bán thân nha!... vả lại tao còn là gái thẳng chính cống chứ không cong cong, vẹo vẹo như mày đâu ha! Vài hôm trước tao còn gặp phải tiếng sét ái tình nữa kìa... Anh ta rất lịch thiệp lại còn cao to, đẹp trai như Cổ Thiên Lạc... Má ơi mày mà có nhìn cũng chảy cả nước dãi ấy...
- Xì...'cao, to' chỉ được cái 'đen, hôi' chứ được gì...? Mày làm như tao chưa từng thấy qua mỹ nam vậy. Trân trọng giới thiệu lại lần nữa cho mày nhớ bà đây là diễn viên nhé...!! Trai đẹp nào mà tao chưa từng thấy qua...! Mắc mệt hà
- Tao quên mất là mày cong vòng ha, mà mặc kệ mày đi, nói tóm lại mày có đi với tao không?
- Đi mình mày đi, tao đang rất mệt. Mới đầu giờ chiều mà mày đã rậm rực rồi... cút đi cho tao yên!
- Ừa mày nhớ đó nha, mốt tao biến lại thành chuột mày đừng có mà than buồn.
- Giờ tao có Anh nhi rồi không cần mày đâu, cút...
- Ờ được lắm, đồ trọng sắc khinh bạn!!! Hứ
Trần Ngọc Hà chửi rữa thêm vài câu nữa rồi cũng đi khỏi, để lại cho Trương Lập Á một khoản không gian hết sức tĩnh mịch. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là qua đêm trăng tròn, cô sẽ phải tiến cung để điều tra lại vụ án mạng của Ngọc Vương Phi, không biết khi nào mới có thể về lại nơi đây, không biết khi nào mới có thể gặp lại...
.....................
- Lan nhi, nàng tại sao mấy bữa nay lại tránh mặt ta? Ta làm gì để nàng phải buồn sao??
- Lý huynh, huynh đừng như vậy. Ban ngày ban mặt 'nam nữ thụ thụ bất thân' huynh lôi lôi, kéo kéo như vậy còn ra thể thống gì???
- Lan nhi, muội nói đi... Ta đã làm sai điều gì? Từ nhỏ chúng ta lớn lên bên nhau, vui buồn cùng nhau, huynh chưa bao giờ thấy muội lại lạnh nhạt với huynh như vậy! Là tại làm sao chứ???
- Lý huynh, muội đang rất bận!... chỉ vài ngày nữa là tam công chúa đã trở về. Muội còn phải lo rất nhiều thứ để nghênh đón công chúa, thứ lỗi muội không thể tâm sự với huynh lúc này, Cáo từ...
- Lan nhi..
Lý Hòa bất chợt ôm chặt lấy Dương Ngọc Lan không cho nàng rời đi khiến Dương Ngọc Lan giãy dụa kịch liệt, một màn kẻ đẩy người đưa này lọt hết vào tầm mắt của Trần Ngọc Hà khiến cô siết chặt nắm tay, cõi lòng dậy sóng giữ dội. "Dương Ngọc Lan, thì ra đây là lý do mà cô hành hạ tôi hai ngày qua sao? Thật đúng là tâm địa phụ nữ toàn là rắn độc! Cô sợ tôi cướp đi tình nhân của cô chứ gì?"
Trần Ngọc Hà u oán nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt cho đến khi Dương Ngọc Lan giẫy thoát khỏi tay Lý Hòa, nói thêm điều gì đó rồi đi về hướng Trần Ngọc Hà đang đứng.
Thấy Trần Ngọc Hà đứng sau khóm cây mà sững sờ, Dương Ngọc Lan ngạc nhiên, lên tiếng gọi:
- Khống Khống... Sao nàng lại...
Bốp_
Trần Ngọc Hà không biết vì sao lại không kiềm được cơn giận trong lòng mình, thẳng tay giáng một bạt tai lên gương mặt non mịn của Dương Ngọc Lan rồi hét lớn:
- Dương Ngọc Lan cô là đồ chết tiệt!!!
Trần Ngọc Hà quay lưng bỏ chạy, bỏ lại Dương Ngọc Lan còn đang đứng đó chết lặng!