Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 46: Những Cuộc Trò Chuyện



"Mã Cảnh Vân?" Tú Lang nhắc đến ba chữ này.

"Vì sao tự dưng lại nhắc đến nàng ta?" Một giọng nữ khác vang lên, sự chán ghét trong giọng nói thấy rõ.

"Đó là việc của ta còn ngươi đi được rồi." Tú Lang lạnh lùng rời giường mặc lại y phục.

Nữ nhân trên giường rõ ràng đã tức giận: "Bao giờ ta mới có được thứ ta muốn, đối với ngươi điều đó khó đến vậy sao? Nếu ngươi không nhanh chóng hoàn thành chuyện đã thỏa thuận ngươi sẽ phải hối hận."

Chát!

Một cái tát mạnh giáng xuống má nữ nhân kia ánh mắt nàng ta khó tin nhìn người trước mặt.

"Ngươi dám đe dọa ta? Nực cười chỉ cần một ý nghĩ của ta thôi cũng đủ khiến ngươi câm miệng mãi mãi đó đừng làm càn." Tú Lang như quỷ đội lốt người giọng nói cũng như vẻ mặt tuyệt đối đáng sợ dọa người.

"Chủ nhân." Người bên ngoài đã đợi sẵn.


"Mã Cảnh Vân nàng ta có vẻ rất hứng thú với ta, vậy mà lại nhắc đến ta của ta, nữ nhân ấy ta muốn tìm hiểu thêm ngươi đi đi." Tú Lang vì vô tình nghe được tên của bản thân bị nhắc mới cố ý tìm kiếm giọng nói ấy qua một ngày thì phát hiện là của Cảnh Vân, hắn không nghe được câu nói hoàn chỉnh. Nhưng lần đầu tiên có người thường nhắc tên hắn mà hắn lại biết, khả năng này là nhờ lần hiến tế gần đây nhất được ban xuống sao?

Qua vài ngày tiếp nữa Tây Quốc đại diện là Thái Tử hôm nay sẽ dẫn Đại sứ cùng hai vị điện hạ của Lang Quốc tham quan một khu duyệt binh trọng tâm của Tây Quốc, nói là một khu vì xung quanh kinh thành có rất nhiều khu duyệt binh khác, nó được phân hóa rất rõ Hoắc Uy Thần nói rằng một nửa số ấy hiện tại hắn đã nắm trong tay, một nửa còn lại thuộc phía Tể tướng, như vậy nếu Kinh Thành có sóng gió thì bộ binh tạm thời chia hai.


Vô Niệm Như lại cất công một phen lựa chọn trang phục, trang sức rồi cả một thứ hương mà nàng ta luôn mang theo người, nó giúp cơ thể thơm hơn, mùa hè cũng đến rồi thứ mùi hương này sẽ che được mùi mồ hôi.

"Hôm nay có phải chỉ mình ta là nữ nhân ở nơi đó hay không?" Vô Niệm Như vui vẻ tột cung khi nghĩ đến chuyện này.

"Có vài vị công chúa của Tây Quốc nữa nhưng chắc chắn không có kẻ đáng ghét kia?" Người hầu thân cận của Vô Niệm Như nhỏ giọng nói và kẻ đáng ghét chính là Cảnh Vân.

Vô Niệm Như nhếch mép tiện tay cầm một cây trâm trong hộp ra thưởng cho sự nhanh nhạy của kẻ phía sau.

Vài vị công chúa là không đúng chỉ duy nhất có Ngũ công chúa mà thôi nàng ta vì nghe lời Cảnh Vân dạo gần đây tích cực làm thêm nhiều thứ, khi không có Cảnh Vân bên cạnh thì sẽ không được thoải mái như đêm tiệc ấy nhưng không sao nàng ta sẽ làm được.


"Mẫu hậu người cho phép Vân tỷ đi chứ?" Nàng dạo gần đây đã chịu khó nói chịu, chịu khó đòi hỏi đúng như một vị công chúa.

"Con thật sự rất thích Vân Nhi." Hoàng Hậu bật cười nói.

"Đúng con thích tỷ ấy." Hi Nhi thừa nhận.

"Được rồi vậy thì ta báo với phụ hoàng con một tiếng vậy." Hoàng Hậu xoa đầu Hi Nhi nhưng vừa dứt lời bên ngoài đã có tiếng người đáp.

"Hi Nhi muốn cứ để nàng làm." Hoắc Tông Đế không rõ đến từ lúc nào ông không để Lý công công thông báo chính là muốn tận mắt nhìn thấy Hi Nhi thay đổi cỡ nào.

"Phụ hoàng." Hi Nhi mỉm cười cười hành lễ với ông.

"Con thích Mã Cảnh Vân đến vậy sao, bữa tiệc cũng luôn ở cạnh nàng ta lại giúp nàng ta tạo tiết mục đẹp như vậy." Ông đương nhiên biết động tĩnh của Hi Nhi.

"Tỷ ấy rất tốt." Hi Nhi chỉ trả lời đơn giản như vậy thôi bởi việc kia không cần thiết phải để người khác biết dù sao cũng không ai tin: "Phụ hoàng người hãy cho tỷ đi cùng đi, ngày mai có cả Nhị công chúa Lang Quốc mà."
"Sao lại nhắc Nhị công chúa?"

"Con không th...là không hợp nói chuyện với nàng ta, nói chuyện với Vân tỷ vẫn là thú vị hơn." Hi Nhi suýt thì nói từ không thích thật may kịp thời ngừng lại.

"Được rồi theo ý con, Lý Tiến truyền chỉ để Mã tiểu thư ngày mai theo Ngũ Công Chúa đến khu duyệt binh." Hoắc Tông Đế liếc nhìn Lý công công ra chỉ dụ.

"Đa tạ phụ hoàng." Nói rồi Hi Nhi cũng xin lui về cung trước để chuẩn bị cho ngày mai.

Hoắc Tông Đế nhớ lại cuộc trò chuyện một ngày sau bữa tiệc một cuộc gặp đầy bí mật, đấy là lần đầu tiên sau khi trở về Kinh Thành ông nói chuyện với Cảnh Vân.

"Ngươi có gì muốn nói với ta hay không? Không cần để ý quá lễ nghĩa ta thích ngươi thoải mái như lúc ở Bắc Châu." Hoắc Tông Đế nhìn Cảnh Vân đang cúi đầu phía dướ.

"Thần...có tội." Cảnh Vân thầm than làm sao có thể thoái mái như lúc ấy cơ chứ.
"Ngươi rất thông minh khó mà kiểm soát được ngươi, ta không dám chắc là ngươi không có ý với ngôi vị kia, dù phụ thân ngươi, đại ca ngươi là trung thần nhưng người là nữ nhân, tâm tư nữ nhân luôn phức tạp, ngươi có dám thề độc bản thân không hề có ý định tâm tư khác." Hoắc Tông Đế ánh mắt sắc bén nhìn Cảnh Vân như muốn nhìn ra tâm tư nàng.

"Vậy...thần phải làm thế nào mới có thể nhận được sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, thần tuy là nữ nhân, không có thân thể cường tráng, không có võ công cao thâm nhưng không có nghĩa không thể tham gia đánh trận, thần chưa từng được tham gia thi trạng nguyên cũng chẳng được điến thư các nghe giảng nhưng không có nghĩa thần thua kém bọn họ, thần có tâm tư hay không nói miệng rất khó để tin nhưng thần vẫn muốn nói...thần chưa từng có ý định sẽ ở lại kinh thành này, đặc biệt là nhập cung." Cảnh Vân chỉ có vũ khí duy nhất chính là ngôn luận.
"Ngươi không thích kinh thành?"

"Không phải chính Hoàng Thượng cũng rất rõ hay sao? Kinh Thành này vốn chỉ có vẻ tráng lệ bên ngoài mà thôi, chính vẻ tráng lệ ấy khiến nhưng người ở xa luôn luôn mong muốn được đến Kinh Thành nhưng họ đâu nào biết sau vẻ tráng lệ này lại chính là nấm mồ của rất nhiều người, rất nhiều mưu mô quỷ kế dù nam nhân hay nữ nhân cùng đều như nhau mà thôi, có bao nhiêu xác người đang nằm dưới chân tường đỏ thẫm kia." Cảnh Vân không hề kiêng nể chút nào.

Lý công công toát mồ hôi thay Cảnh Vân nhưng cũng có con mắt khác nhìn Cảnh Vân nàng cùng cha nàng tính cách rất giống nhau thẳng thắn phê phán những thứ đáng phê phán, không ngại vạch trần những mảng tối của Kinh Thành. Hoàng Thượng chọn người không sai.

Hoắc Tông Đế nghe xong liền bật cười ánh mắt nhìn Cảnh Vân tán thưởng lớn: "Ngươi rất bản lĩnh nói những lời nói mà không chút sợ hãi, biết bao nhiêu ái khanh của trẫm ở ngoài kia còn không dám nói như vậy, nhưng thẳng thắn quá thì không nên đâu, cần phải chừa đường lui cho bản thân nữa."
"Hoàng Thượng ta nghĩ trước mặt người ta hoàn toàn có thể thẳng thắn được." Cảnh Vân đáp lại bằng sự tự tin.

"Hôm nay tìm đến ngươi chính là có một việc cần ngươi làm, việc này ta không tiết lộ với Thái Tử vì nó sẽ quyết định đến tận về sau, để đưa được ngươi vào cung mà không bị người khác phát hiện quả thật rất khó, Tể Tướng đã bắt đầu để ý ngươi rồi phụ thân ngươi và ta đều cố gắng bảo hộ ngươi để chắc chắn ngươi chính là Thái Tử Phi." Hoắc Tông Đế vẫy tay để nàng tiến lại gần.

Sau ấy đưa cho nàng một bức thư, một món đồ, một thanh kiếm cùng một thánh chỉ. Cảnh Vân bất động nhìn đồ vật trước mặt đây là...

"Hoàng Thượng thứ này không thể đưa bừa." Cảnh Vân nhắc nhở.

"Hoàng Cung này vốn không an toàn, Thái Tử còn nhiều việc khác cần phải giải quyết cũng là mục tiêu bị nhắm đến đầu tiên, vì thế không thể gánh vác toàn bộ ngươi với thân phận là Thái Tử Phi thì cần phải giúp đỡ hắn, bắt ngươi vào nhúng chân vào những rắc rối này chính là thiệt thòi của ngươi." Hoắc Tông Đế nhìn Cảnh Vân như muốn xác định với nàng ý của ông đã định sẽ không thay đổi.
"Thần sẽ tận lực."

"Được rồi Đông Sơn sẽ đưa trở lại phủ." Hoắc Tông Đế nói xong Lý công công liền tiến ra ngoài ra hiệu trước.

Cảnh Vân ngồi trong xe ngựa mà lòng vẫn còn không yên nhìn những thứ trong tay cảm giác trách nhiệm rất nặng nề, nàng cần phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

"Đại ca muội muốn gặp Âm Tư Sư Phụ." Cảnh Vân hướng Mã Đông Sơn nói, Mã Đông Sơn từ đầu đến cuối không hề tò mò, cũng không thắc mắc rất rõ nhiệm vụ bảo vệ người muội muội này.

"Muội trước tiên bảo A Kiệt hắn sẽ dẫn muội đi." Mã Đông Sơn nhanh chóng đáp.

Cuộc gặp gỡ này quá nguy hiểm nên sau khi nói với Cảnh Vân xong hắn liền trở lại trạng thái cảnh giác cao độ liên tục thông qua ô nhỏ của kiệu ngó nghiêng tình hình bên ngoài.

Tin tức này rất khó phong tỏa nhưng biết càng muộn sẽ càng tốt như vậy sẽ không bị theo sát chân.
Lần đầu gặp Âm Tư Sư Phụ cuộc nói chuyện diễn ra khá lâu, đây vốn là một người hành tung khó bị nắm bắt chỉ có một ký hiệu riêng vài người biết được và có thể từ đó gặp được, Âm Tư Sư Phụ sống ẩn dật trong núi nhiều năm không xuất hiện ở giang hồ, dần dần không ai còn nhớ đến cái tên ấy nữa. Nhưng đây chính là điều ông muốn, tin tức ông còn sống hay đã chết không ai kiểm chứng nên gần như tất cả đều cho rằng ông đã chết.

"Ngươi muốn ta giữ thứ này?" Âm Tư Sư Phụ thật sự không ngờ Hoàng Đế Tây Quốc lại lựa chọn Cảnh Vân.

"Đúng vậy dù ta chưa từng tiếp xúc nhiều với Sư Phụ nhưng ta tin người có bảo hộ tốt nó, thiên hạ sau này phải nhờ đến nó nữa." Cảnh Vân trịnh trọng trao thứ trong tay cho Âm Tư Sư Phụ.

"Ta vốn không muốn quản chuyện liên quan đến triều đình lần đó là vì phụ thân ngươi nhờ giúp đỡ, hắn là đồ đề của ta nên ta không từ chối, nhưng..." Âm Tư Sư Phụ không có bất cứ hành động nhận đồ nào, ý trong lời nói rất rõ ông không muốn liên can đến.
"Âm Tư Sư Phụ ta hiểu tâm tư người nhưng ta hiện tại để tìm một người có thể tin tưởng mà không bị Tể Tướng nắm bắt được hành tung thật sự khó hơn lên trời." Cảnh Vân vẫn giữ nguyên động tác không có ý thu hồi.

Hai bên giằng co một hồi cuối cùng Âm Tư Sư Phụ cũng đồng ý, Cảnh Vân nhanh chóng rời đi đến quân khu duyệt binh, lần này nàng không chỉ đơn giản mang theo A Mẫn, mà A Kiệt cùng A Cao đều đi theo, A Lân đã đi đến Bắc Châu từ ngày hôm qua.

"Vân tỷ đến rồi." Hi Nhi vừa thấy Cảnh Vân thì vui vẻ không thôi lập tức chạy đến.

Còn Vô Niệm Như đang ra sức ngắm nhìn Hoắc Uy Thần lập tức bất động vì sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Câu hỏi này lập tức hiện lên.

"Công chúa ta thất lễ vì đã đến muộn." Cảnh Vân vừa nói vừa nắm tay Hi Nhi trở về chỗ ngồi, ánh mắt liếc qua Hoắc Uy Thần đang trực tiếp trên ngựa huấn luyện binh sĩ, phô diễn sức mạnh của Tây Quốc trước mặt Lang Quốc, sâu xa hơn chính là để Tể Tướng thấy được hắn đang mạnh lên từng ngày.
"Không ngờ Mã tiểu thư cũng xuất hiện ở đây." Vô Niệm Như khi thấy Cảnh Vân đã yên vị liền mở miệng khinh thường nói.

"Tỷ ấy đường đường là Thái Tử Phi tương lai vì sao lại không thể xuất hiện ở đây?" Hi Nhi thay Cảnh Vân đáp đã vậy còn nhất quyết phải nhắc đến ba từ Thái Tử Phi.

Vô Niệm Như tức giận không đáp, Tể Tướng chứng kiến một màn vừa rồi thì híp mắt nhìn Vô Niệm Như trong đầu thầm mắng "Vô dụng." Rõ ràng đã đến đây nhiều ngày vậy mà một chút động tĩnh cũng không có, đến một cái liếc nhìn của Hoắc Uy Thần cũng không được hắn ban cho.

Như hiểu được tâm tư của Tể Tướng, Tú Lang thì thầm: "Tể tướng không cần vội mục đích chính là bữa tiệc ngày mai." Ngày mai Hoàng Hậu sẽ tổ chức tiệc hoa nhưng khác với mọi lần chỉ có nữ nhân tham gia thì ngày mai cả nam nhân tức các vị quan trên triều cũng sẽ được mời, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ xuất hiện và Thái Tử cũng vậy.
Tú Lang liếc nhìn Cảnh Vân rất lâu, nàng như cảm nhận được có người nhìn mình liền đưa mắt tìm kiếm thì bắt gặp Tú Lang hắn nở nụ cười rồi nhanh chóng quay đi. Nụ cười ấy dù đẹp nhưng không khiến Cảnh Vân an tâm chút nào.

Ngồi một lúc thấy có chút khó chịu trong người liền nói với Hi Nhi bản thân rời đi một lát.

Nàng đi dạo lung tung một lát thì gặp được người mà không nên gặp chính là mưu sĩ của Tể Tướng Tú Lang.

"Mã tiểu thư có vẻ không thích xem duyệt binh cho lắm." Hắn ta như đã có chủ ý tiếp cận nàng.

A Kiệt và A Cao phía sau lập tức cảnh giác cao độ người trước mặt, đặc biệt từ khi Cảnh Vân dặn dò, nàng chắc chắn không thoải mái khi nói chuyện cùng người này A Kiệt liền tiến lên nói gì đó nhưng Cảnh Vân lắc đầu bảo hắn lui xuống.

"Ta chỉ hỏi thăm Mã tiểu thư chút thôi không cần cảnh giác như vậy." Tú Lang vừa nói vừa nhìn A Kiệt.
"Đó là trách nhiệm của hắn." Cảnh Vân lập tức đáp gương mặt không có ý cười: "Tú...Đại Nhân chắc là nên gọi như vậy." Xưng hô với người này có chút khó khăn, hắn không phải quan trên triều nhưng mà lại là người của Tể Tướng, Cảnh Vân cũng không muốn gọi một cách quá thân như Tú Huynh, nghe thôi đã thấy không thích ứng được rồi.

"Mã tiểu thư khách khí quá rồi, tại hạ đâu có phải là người của triều đình." Tú Lang nở nụ cười mê hoặc nhưng đối với Cảnh Vân nó thật sự rất kỳ quái.

"Vậy gọi Tú tiên sinh chắc là hợp lý hơn phải không?" Cảnh Vân cuối cùng cũng tìm được từ ngữ phù hợp.

"Tùy tiểu thư." Hắn có vẻ hài lòng hơn với cách gọi này.

"Nếu Tú tiên sinh không có gì nữa thì ta xin phép rời đi trước." Cảnh Vân không nhanh không chậm tri lễ rồi xoay gót.
"Mã tiểu thư dạo gần đây thời tiết đổi thay nên cẩn thận một chút đừng để...bị ốm." Hắn cũng không cố làm khó câu nói ấy này khiến Cảnh Vân dừng lại đôi chút mới dứt khoát rời đi.

"Tiểu thư hắn nói như vậy là sao?" A Mẫn có chút sợ hãi.

"Không việc gì thời tiết đúng là đến lúc giao mùa rồi cơ thể cũng dễ mệt mỏi hơn mà thôi." Cảnh Vân trấn an A Mẫn nhưng trong đầu nàng cũng đang hoang mang việc hắn nói như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv