*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay Thẩm Thanh cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, không muốn ăn, ngủ cũng chẳng ngon, nhất là ngực luôn sưng tấy, đau nhức khiến cậu rất khó chịu.
Hôm nay, trời còn chưa sáng, Thẩm Thanh vừa mở mắt đã đổ mồ hôi lạnh, cậu bị đánh thức bởi cơn đau từ hai bầu ngực không an phận. Thẩm Thanh nép vào vòng tay của Điền Dã mà lén lút xoa xoa, bầu ngực cứng ngắc, đau muốn khóc.
Không nhịn được, Thẩm Thanh hít một hơi. Ai ngờ lại quấy rầy người bên gối, anh còn đang nửa tỉnh nửa mê, theo thói quen ôm chặt người trong lòng lại vô tình lại ép vào bầu ngực đang đau đớn.
"A..."
Thẩm Thanh kêu lên một tiếng, lần này Điền Dã đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đau!" Thẩm Thanh nức nở.
Điền Dã buông tay ra, chỉ vào một điểm rồi hỏi:
"Vú đau à?"
"Ừ, hư..."
Bàn tay to lớn, ấm áp ôm lấy hai bầu vú xoa nhè nhẹ cho đến khi cơn đau dần lắng xuống. Thẩm Thanh híp mắt, hưởng thụ sự vỗ về của chàng trai, vừa định ngủ tiếp thì trong ngực lại có một cảm giác khác lạ.
"Ưm... đừng xoa, hình như sắp chảy ra thứ gì ấy..." Thẩm Thanh kéo hai bàn tay anh xuống.
Điền Dã sững sờ xoè lòng bàn tay ra nhìn, trên đó không có thứ gì cả, nhưng thấy vẻ mặt Thẩm Thanh đang vặn vẹo, khó chịu, trước thì kêu có thứ muốn ra, sau lại kêu lên đau đớn, một ý nghĩ vô cùng quái gở ập đến. Điền Dã trượt xuống một chút, giữ chặt hai bàn tay nhỏ muốn đẩy anh ra, há miệng ngậm lấy một núm vú hút ra.
Thẩm Thanh sửng sốt trước hành động của chàng trai, nhưng kỳ diệu thay, cơn đau trong cơ thể được xoa dịu nên cậu ngừng vùng vẫy, ưỡn ngực tỏ ý muốn anh hút mạnh hơn.
Hút vào một lúc cũng không thấy có phản ứng gì, Điền Dã cho rằng mình thật sự đã nghĩ quá nhiều, vừa buông ra Thẩm Thanh lại rên hừ hừ muốn anh cũng thương cả quả đào bên kia nữa. Điền Dã mỉm cười cuốn núm vú còn lại vào miệng mút mạnh như một đứa trẻ sơ sinh.
Không ngờ, đầu v* bên đây đột nhiên phun ra một dòng chất lỏng, thơm nhàn nhạt mùi sữa. Hai người đối mặt nhìn nhau ngây ngẩn, Thẩm Thanh nhỏ giọng thì thầm:
"Không, không thể nào"
Điền Dã không kịp suy nghĩ lý do tại sao lại như thế đã chụp lấy cặp vú một bên vừa xoa vừa mút, cũng không quên nhẹ nhàng vuốt ve bên còn lại. Dòng sữa ngọt ngào trong miệng đang nói với anh rằng điều này là sự thật! Đây không phải là mơ!
Điền Dã càng mút càng hăng say, cuối cùng dứt khoát cưỡi lên Thẩm Thanh tận hưởng điều bất ngờ của buổi sớm. Điền Dã thưởng thức đồ uống của mình, lực tay nhẹ đi, một tay vặn núm vú, tát nhẹ, một bên vú mang theo độ ấm phun đầy lên mặt Thẩm Thanh và ngực anh.
Lần đầu tiên tiết sữa không nhiều, Điền Dã đã ăn sạch sẽ, Thẩm Thanh nằm thẳng trên giường, trợn to hai mắt, lộ vẻ khiếp sợ. Trên mặt cậu còn dính vài vệt sữa, Điền Dã nhào tới định liếm thì Thẩm Thanh đẩy ra.
"Chưa rửa mặt, bẩn lắm."
Điền Dã không nghe, anh đè tay xuống, liếm sữa trên mặt và ngực. Xong việc, cả hai kề vai nằm trên giường, bốn mắt nhìn trần nhà, một người miệng kéo đến tận trời, trong khi người kia mếu máo đáng thương.
"Có phải em đang..." Cuối cùng Thẩm Thanh cũng mở miệng.
"Chắc chắn rồi!" Điền Dã quay lại một vẻ cực kỳ chắc chắn, ôm lấy cậu.
"Đó là loại bệnh gì?" Thẩm Thanh sợ hãi run lên: "Chẳng lẽ là loại không thể chữa khỏi?"
Điền Dã lúc này mới biết, hoá ra ông nói gà bà nói vịt.
"Không, mười tháng nữa sẽ khỏi!"
Thẩm Thanh nhíu mày: "Không phải đâu, trước đây em đã kiểm tra, bác sĩ nói khả năng có con rất thấp."
"Họ đâu nói là không thể! Như này..." Điền Dã từ trên chiếc giường ấm áp đứng dậy, mặc quần áo vào. "Anh đi tìm thầy lang, không sao đâu, đừng sợ! Nha!"
Thẩm Thanh chưa kịp mở miệng, Điền Dã đã vội vàng đi ra ngoài, trời vẫn còn lạnh, gà trong chuồng còn chưa thức. Thẩm Thanh cuộn mình trong chăn bông, cậu ngửi mùi vị của anh ấy ở bên, nhất thời băn khoăn không biết mình thực sự bị bệnh nan y thì phải làm sao, rồi tự hỏi có phải thật sự là mang thai hay không. Nghĩ đến mơ màng rồi lăn ra thiếp đi.
Có tiếng cửa mở, Thẩm Thanh giật mình tỉnh dậy, tưởng bác sĩ đến liền cuống quýt mặc quần áo vào, vừa mặc xong thì thấy Điền Dã kéo cửa màn [1] tiến vào xem Thẩm Thanh đã dậy chưa.
"Em tỉnh rồi à, thầy lang ở bên ngoài, em để ông ấy thăm khám một chút."
Bị Điền Dã kéo ra ngoài, Thẩm Thanh tim đập thình thịch, lòng bàn tay cũng ứa mồ hôi lạnh, không biết cậu đang sợ mình mắc bệnh nan y hơn, hay sợ hãi chuyện mang thai hơn.
Trong phòng khách, một thầy lang có mái tóc bạc trắng nhưng da dẻ hồng hào [2], ông bắt mạch cho Thẩm Thanh, đợi một hồi lâu mới cất tiếng:
"À... Thầy Thẩm, thể trạng của cậu có phải có chút khác biệt đúng không?"
Thẩm Thanh lớn đến chừng này, chỉ có mấy người thân xung quanh biết thể trạng của cậu, ngay cả bác sĩ thường xuyên kiểm tra sức khỏe của cậu cũng là họ hàng, nhất thời không biết mở lời với thầy lang như thế nào.
Điền Dã quan sát cậu rồi chậm rãi giải thích tình trạng cơ thể và triệu chứng của Thẩm Thanh lúc sáng cho thầy lang, mặc dù mô tả khá nghiêm túc nhưng vẫn khiến tai cậu chợt đỏ lựng.
"À... Là như thế này, trước đây cũng gặp qua trường hợp có thể trạng giống như thầy Thẩm, cơ mà khả năng mang thai rất ít cho nên mấy tháng đầu phải cẩn thận chăm sóc, ta cũng kê một chút thuốc dưỡng thai, một ngày uống hai lần là được..."
"Cháu thật sự có thai?" Thẩm Thanh tỏ vẻ hoài nghi.
"Thầy Thẩm đúng là có thai, nhưng thể chất của cháu khá ổn. Việc ra sữa sớm là điều tốt. Chỉ cần chú ý ăn nhiều hơn để bồi bổ cơ thể." thầy lang nheo mắt chậm rãi nói.
Điền Dã vội vàng cười cảm ơn, đưa tiền thăm khám cho thầy lang, tiễn thầy ra tận cửa rồi mới quay về.Chàng trai trở lại, trên người vẫn mang theo khí lạnh nhưng khóe miệng luôn cười, Thẩm Thanh đang nhoài người trên bàn nhìn thấy cũng bất giác mỉm cười.
"Anh đã nói là dính bầu mà." Điền Dã khoe khoang, nhìn cậu mỉm cười, nói xong vội vàng đến gần ôm người vào trong lòng. "Thật tốt quá! Hai chúng ta có con rồi!"
Buổi sáng khi anh vừa đi, Thẩm Thanh còn cảm thấy trong lòng chua xót, khó chịu. Nhưng bây giờ chàng trai nói ra hai câu này, lại làm cho cậu bật cười, trong tim chỉ tràn ngập ngọt ngào.
"Vâng, thật tốt!"
Mãnh Tử vừa tỉnh dậy đã biết được hai tin chấn động. Thầy Thẩm về sau sẽ là chị dâu của nó và chị dâu đang chuẩn bị tặng cho anh trai nó một đứa nhỏ!
_____
[1] Trung Quốc họ có loại giường kiểu này, chắc vì thế nên không nhìn thấy người bước vào là ai
[2] 鹤发童颜 hạc phát hồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện.