Edit: Pa
Dưới chân ngọn núi vô danh có một thôn nhỏ, chỉ có vài chục người sinh sống. Nơi đây chỉ có sự nghèo khó và tĩnh lặng, hoàn toàn cách xa những hối hả, nhộn nhịp của đường phố náo nhiệt cùng những ham muốn giàu sang.
Mấy đời nay dân trong thôn chỉ chân chất khai khẩn đất hoang, làm nương rẫy, mãi cho đến bây giờ mới có người mong muốn con mình đọc nhiều sách hơn, nhận biết được nhiều nét chữ hơn, hy vọng một ngày có thể bay ra khỏi nơi hẻo lánh này.
Cuối cùng cũng có một ngôi trường được dựng lên cho dù nó có phần đổ nát.
Đứng ở lưng chừng núi, vẫn có thể nhìn thấy một góc đỏ rực của lá cờ đỏ đang phấp phới trên ngôi trường lụp xụp. Thẩm Thanh liếc nhìn thôn, vẫn chưa tới, còn phải đi lên nữa.
Cậu biết khi vượt qua đỉnh núi có bãi cỏ xanh mướt khuất sau những rặng thông rậm rạp, có một dòng suối lúc nào cũng lạnh ngắt, cậu nghe dân làng kể lại rằng đó là tuyết tan chảy từ những đỉnh núi tuyết ở phía trên, có bươm bướm, hoa dại dày đặc và quan trọng nhất, không có ai ở đó, không có ai sẽ nhìn thấy.
Thẩm Thanh biết rất rõ đây là nơi mà người trong thôn rất ít lui tới, vì vậy ngay khi tìm được nơi này, cậu đã quyết định ở lại, ở lại trong thôn này, ở lại ngôi trường đổ nát đó rồi trở thành giáo viên.
Vượt qua đỉnh núi, Thẩm Thanh đứng ở trên cao, đệm chân lên phiến đá, nhìn chung quanh chỉ có rợp một màu xanh của lá rừng. Cậu ngồi trên đá, cởi bỏ áo sơ mi trắng dài tay, nhìn quanh một lượt mới cởi bỏ áo ngắn tay, sau đó là quần jean trắng, rồi kéo mép quần lót ra, lớp vải cuối cùng cũng đã cởi xuống.
Cậu trần truồng ngồi trên phiến đá, gấp gọn từng món đồ cho ngay ngắn, cất lại trong một cái túi vải.
Con đường dưới chân không mấy êm ái, Thẩm Thanh sợ chân bị đá cắt nên không cởi đôi tất trắng dài đến ngang chân với giày thể thao.
Mang theo túi vải, Thẩm Thanh tiếp tục đi về phía mục tiêu, khoả thân.
Khu rừng giữa mùa hè rợp bóng cây rậm rạp, chỉ có thưa thớt vài tia nắng xuyên qua, phản chiếu lên mép rêu trên phiến đá, gió mát từ đầu kia khu rừng khẽ thổi bay phần tóc mái đã dài trên trán và vuốt ve phần da thịt trắng nõn lộ ra ngoài.
Trên bộ ngực mềm mại trắng nõn căng phồng, hai viên trái cây nho nhỏ hồng hồng đã ngóc đầu dậy, lắc lư đón gió theo bước chân của Thẩm Thanh, dương v*t núp trong rừng rậm đen kịt đã dính chặt vào bụng dưới từ khi cậu cởi quần lót. Giữa hai chân không có tinh hoàn mà một người đàn ông nên có, chỉ có hai cánh hoa nhỏ, liên tục phun ra mật ngọt, từ từ làm ướt hai bên đùi.
Băng qua rừng thông, trước mặt cậu hiện ra một bãi cỏ xanh rộng bằng sân bóng, đám cỏ dại bên cạnh rừng cao hơn một chút so với lúc cậu từng đến. Những cánh hoa đầy màu sắc khẽ lướt qua chân lưu lại một vài giọt sương.
Băng qua bãi cỏ là dòng suối lạnh giá lâu năm, nước chảy ào ạt qua bàn chân nhỏ bé nơi cậu cởi giày và tất, siết qua những ngón chân bụ bẫm, khiến cậu khẽ rùng mình.
Thẩm Thanh nằm lên một tảng đá lớn bên sông, chân vẫn chậm rãi lắc lư trên mặt nước. Dưới ánh mặt trời cậu mở ra thân thể bị chán ghét cùng dục vọng mà cậu đã chôn chặt trong lòng nhiều năm. Cuối cùng cũng được thỏa mãn, cậu không khỏi thoải mái mà thở dài một hơi.
Có điều mà cậu không biết đằng sau một tảng đá lớn ở thượng nguồn, một đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn vào nơi tư mật mà cậu muốn mở ra.