Minh Hoàn nhẹ nhàng đạp hắn một cái: “Ta không muốn!”
Lưu Đàn nâng mặt nàng: “Vì sao? Trong khoảng thời gian này chẳng lẽ Hoàn Hoàn không nhớ Cô sao? Không nhớ một chút xíu nào?”
Minh Hoàn nói: “Điện hạ đừng hỏi ta nữa, ta muốn đi ngủ.”
Nàng rầu rĩ không vui mà xoay người đi.
Nam nhân đều không phải là thứ tốt lành gì, rõ ràng là từng có tình cảm với Xưng Tâm công chúa, quay đầu lại cưới mình.
Bây giờ Xưng Tâm công chúa trở về rồi, nếu hắn rất để ý Xưng Tâm công chúa, vậy ngày mai nàng về nhà ở là được rồi.
Lưu Đàn hôn mí mắt Minh Hoàn: “Không được, Cô không cho phép nàng ngủ, Cô nhất định phải nghe nàng nói chuyện.”
Minh Hoàn bị hắn hôn đến chóng mặt, nàng nói: “Điện hạ, ngày mai ta còn phải về nhà, chàng đừng hôn ta nữa.”
Lưu Đàn sửng sốt: “Về nhà? Nơi này không phải là nhà của nàng sao? Nàng còn muốn đi đâu?”
Minh Hoàn không biết có nên hỏi chuyện Lưu Đàn có quan hệ với Xưng Tâm công chúa hay không. Nàng sợ sau khi mình hỏi thì Lưu Đàn sẽ tức giận.
Hoặc là, Lưu Đàn khiến nàng…
Nàng vốn không quá hiểu rõ tính cách của Lưu Đàn, ở chung với Lưu Đàn cũng chưa tới nửa năm, Minh Hoàn thật sự không rõ bộ mặt thật của Lưu Đàn.
Minh Hoàn cảm thấy trong lòng buồn buồn: “Ta nhớ ca ca rồi, cũng nhớ phụ thân.”
Lưu Đàn càng thấy buồn bực hơn, hắn bóp cằm Minh Hoàn: “Vậy Cô thì sao? Cô xa nhà nhiều ngày như vậy, Hoàn Hoàn không nhớ Cô?”
Minh Hoàn nhẹ nhàng bĩu môi, nàng thật sự không nhịn được, nước mắt rơi xuống.
Thật ra Minh Hoàn có rất nhiều lời muốn nói, nàng một mình vào phủ của Lưu Đàn, không hiểu tính tình của Lưu Đàn, không biết chuyện cũ của Lưu Đàn, nàng thật sự sợ ngày nào đó không cẩn thận chọc giận Lưu Đàn.
Minh Hoàn vốn cũng không phải là người thích nói ra lời trong lòng.
Nàng dùng tay lau mắt, cảm thấy mình thật sự quá mềm yếu, quá không có chí khí, lại cứ như vậy mà khóc lên.
Minh Hoàn nói: “Trong phủ có những nữ nhân khác nhớ điện hạ là đủ rồi, điện hạ vốn không thiếu gì sự nhớ nhung của ta.”
Lưu Đàn thấy Minh Hoàn không hiểu sao lại rơi nước mắt, thật ra cả người hắn có chút hoảng.
Thật ra hắn cũng không thích nữ nhân khóc, luôn cảm thấy nữ nhân quá yếu ớt sẽ làm cho người ta chán ghét.
Nhưng mà, Lưu Đàn lại sợ Minh Hoàn khóc.
Đời trước, Minh Hoàn bị hắn cưới về nhà, lúc bị hắn ức hiếp, nàng luôn khóc đến nước mắt như mưa, khi đó hắn chỉ cảm thấy bực bội, nàng càng khóc, Lưu Đàn càng bắt nạt hung ác hơn, bắt nạt nàng đến khi hôn mê thì cũng không khóc được nữa.
Bây giờ Lưu Đàn lại không nỡ ức hiếp Minh Hoàn.
Lúc nàng rơi lệ, trái tim Lưu Đàn không khỏi cảm thấy đau đớn.
Lưu Đàn nói: “Chỉ có sự nhớ nhung của mẫu phi, cái này vốn không đủ, Cô hy vọng Hoàn Hoàn cũng nhớ Cô.”
Khuôn mặt Minh Hoàn được hắn nâng lấy, hắn cúi đầu hôn nước mắt trên mặt Minh Hoàn: “Đừng khóc, được không? Hoàn Hoàn, nàng vừa khóc, cả trái tim Cô đều sắp tan nát rồi.”
Minh Hoàn cắn môi, đôi mắt nàng đen nhánh ướt át mang theo ánh sáng nhạt lăn tăn, khóe mắt đỏ, màu đỏ rất trong trẻo nhàn nhạt, quyến rũ một cách khó hiểu.
Minh Hoàn nhỏ giọng nói: “Xưng Tâm công chúa cũng rất nhớ chàng.”
“Cô cần nàng ta nhớ thương làm gì.” Lưu Đàn lơ đãng nói, ngay sau đó hắn giống như đã phát hiện ra điều gì, đôi mắt bỗng nhiên mở to: “Hoàn Hoàn, nàng đang ghen?”
Minh Hoàn thoáng chốc cũng hiểu rõ chút gì đó, nàng nói: “Điện hạ, chàng không nhớ Xưng Tâm công chúa sao? Chàng và nàng ta lâu như vậy không gặp mặt rồi.”
Lưu Đàn mơ hồ cảm nhận được, Minh Hoàn là bởi vì Xưng Tâm công chúa đến mà giận hờn, đang ghen với hắn.
Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy Minh Hoàn ghen.
Nghĩ tới Minh Hoàn vì hắn mà ghen, trong lòng nhớ tới hắn, tâm tình Lưu Đàn rất tốt.
Hắn muốn trêu chọc Minh Hoàn một chút: “Có chút nhớ nàng ta thôi, sao vậy, trong lòng Hoàn Hoàn bất mãn?”
Minh Hoàn vốn đã thở phào nhẹ nhõm nhưng bởi vì câu nói này của Lưu Đàn mà nàng lại cắn môi, hốc mắt hồng hồng.
Minh Hoàn lại lần nữa xoay lưng lại, nhắm mắt: “Không thèm bất mãn đâu, ta buồn ngủ quá, muốn ngủ rồi.”
Lưu Đàn lật bả vai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn không muốn nghe chuyện cũ của Cô và Xưng Tâm công chúa sao?”
Minh Hoàn ngáp nhỏ một cái: “Buồn ngủ quá đi, ta đi ngủ, có chuyện gì ngày mai điện hạ nói sau đi.”
Nàng không khóc cũng không ầm ĩ, thậm chí cũng không nũng nịu.
Lưu Đàn vốn cho rằng, sau khi Minh Hoàn ghen thì sẽ khóc đến mức thở không ra hơi, sau đó đỏ mắt đi cầu xin hắn đừng thích Xưng Tâm công chúa, muốn hắn chỉ thích một mình nàng. Đến lúc đó, hắn có thể kéo Minh Hoàn đến dỗ nàng, nói chỉ thích một mình nàng.
Lưu Đàn vuốt tóc Minh Hoàn: “Được, Cô không bắt nạt nàng nữa, muốn ngủ thì ngủ đi.”
Ngày hôm sau, khi Minh Hoàn thức dậy thì bên cạnh đã trống không, từ trước đến nay Lưu Đàn thức dậy rất sớm, hắn có thói quen luyện kiếm buổi sáng.
Minh Hoàn gọi thị nữ đi vào rửa mặt.
Sắc mặt của nàng hơi có chút tái nhợt, Minh Hoàn dùng tay lấy một chút son rồi khẽ vỗ lên mặt mình, để cho thần sắc của mình trông tốt hơn một chút.
Sau đó Minh Hoàn đi đến chỗ thái phi.
Buổi sáng Mục thái phi sao chép kinh Phật một lát, lúc nhìn thấy Minh Hoàn, bà cảm thấy thần sắc của Minh Hoàn không đúng lắm: “Lưu Đàn bắt nạt con rồi? Sao mắt lại hơi đỏ?”
Minh Hoàn lắc đầu, nàng nói: “Mẫu phi, đêm qua con mơ thấy phụ thân và huynh trưởng, đã mấy tháng không gặp mặt phụ thân rồi, con muốn về nhà xem một chút, mấy ngày nữa trở lại.”
Mục thái phi rõ ràng có thể nhìn ra được, nguyên nhân của sự việc không phải như vậy.
Lưu Đàn vừa về, Minh Hoàn đã muốn rời đi, nói không chừng tối hôm qua đôi phu thê nhỏ cãi nhau rồi.
Đôi bên yên tĩnh cũng sẽ tốt hơn một chút. Mục thái phi không muốn quan tâm quá nhiều, chuyện tình cảm, người ngoài không tiện nhúng tay.
Mục thái phi nói: “Hoàn Hoàn, con hiếu thuận với phụ mẫu, ta cũng biết rõ, mấy ngày nay con ngày ngày đều đến chỗ ta thỉnh an, ta biết con là một cô nương có tình. Nếu đã nhớ phụ thân rồi thì về nhà thăm một chút, dù sao khoảng cách cũng không xa.”
Minh Hoàn được thái phi cho phép thì khẽ cười: “Tạ ơn mẫu phi.”
Mục thái phi để Minh Hoàn ngồi bên cạnh mình uống một chén trà: “Tính tình Lưu Đàn ngay thẳng, đầu óc cũng thẳng, không biết cách lấy lòng nữ nhân, Hoàn Hoàn, rất nhiều chuyện con đừng so đo quá nhiều với nó.”
Minh Hoàn gật đầu: “Con biết ạ.”
Mục thái phi cũng hiểu được Minh Hoàn không phải là nữ nhân quá nhỏ nhen. Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Minh Hoàn rồi để Minh Hoàn trở về.
Minh Hoàn về tới trong viện, Lưu Đàn vẫn chưa về, nàng hỏi thị nữ một chút, thị nữ nói vừa rồi Xưng Tâm công chúa dậy rất sớm, trên đường gặp Lưu Đàn, có lẽ hai người có lời muốn nói.
Minh Hoàn gật đầu, đồ đạc đã được thu dọn xong, nàng cũng không có quá nhiều quần áo, một cái túi là có thể mang đi rồi. Minh Hoàn gọi Sào Ngọc rồi ngồi kiệu đi từ cửa sau.
…
Xưng Tâm công chúa không dễ gì mới gặp được Lưu Đàn, đương nhiên là muốn nói thêm vài lời với Lưu Đàn.
Nàng ta đối với Lưu Đàn là vừa gặp đã yêu, trong kinh thành cũng không ít nam nhân vây quanh Xưng Tâm công chúa nhưng những tên công tử bột kia, trông phần lớn là dáng vẻ thư sinh trắng nõn nà, Xưng Tâm công chúa càng ưa thích người anh tuấn uy mãnh có khí khái nam nhân như Lưu Đàn hơn.
Lần đầu tiên khi thấy Lưu Đàn, Xưng Tâm công chúa đã động lòng.
Thế nhưng, Lưu Đàn chưa từng nhìn công chúa là nàng ta vào trong mắt, lúc trước cũng bởi vì Xưng Tâm công chúa dây dưa quá mức nên hắn đã làm Xưng Tâm công chúa bị thương.
Bên hông Lưu Đàn đeo kiếm, hắn nhìn về phía nữ nhân tầm thường ánh vàng chói mắt ở trước mặt, lông mày hơi nhíu lại.
Xưng Tâm công chúa mở miệng: “Mục Vương, lần này ta đến là mang theo ý chỉ của phụ hoàng. Phụ hoàng hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau.”
Lưu Đàn lạnh lùng nói: “Cô đã có vương phi rồi.”
Xưng Tâm công chúa nói: “Ta không ngại làm thiếp, mặc dù sẽ khiến thiên hạ chế nhạo nhưng mà Mục Vương, ta không sợ lời cười nhạo, bởi vì ta vẫn luôn nghĩ đến chàng.”
Lần thổ lộ này của nàng ta đã rất rõ ràng rồi.
Xưng Tâm công chúa thấp thỏm bất an trong lòng.
Nàng ta đương nhiên là không bằng lòng làm thiếp, đường đường là công chúa, làm sao có thể làm tiểu thiếp được, có điều, chỉ cần Lưu Đàn đồng ý với nàng ta để nàng ta vào phủ, nàng ta đương nhiên là sẽ có cách đẩy Minh Hoàn đi.
Sở Tinh Trạch nói, chỉ cần nàng ta lấy lý do thoái thác như vậy, Lưu Đàn ít nhiều sẽ cho nàng ta mấy phần mặt mũi.
Dù như thế nào thì Xưng Tâm công chúa cũng là công chúa của Lương triều, là nữ nhi của Hoàng Đế.
Trong mắt Lưu Đàn hiện lên một chút chán ghét: “Làm trắc phi cho Cô? Ngươi xứng sao?”
Sắc mặt Xưng Tâm công chúa thoáng chốc trắng bệch.
Bị sỉ nhục như vậy, nàng ta có chút khó mà chấp nhận.
Xưng Tâm công chúa nói: “Ta không xứng với chàng, chẳng lẽ Minh thị thì xứng sao? Ta là công chúa, thân phận tôn quý hơn nàng ta, chàng và ta ở bên nhau, chúng ta liên hôn, phụ hoàng sẽ cho chàng rất nhiều lợi ích.”
Lưu Đàn ghét nhất là loại nữ nhân chủ động dán vào như vậy, hắn lạnh lùng nói: “Cô cũng không thèm khát lợi ích của các ngươi, sự tôn quý của ngươi chẳng qua là Hoàng Đế cho ngươi. Trong mắt Cô, vương phi của Cô còn tôn quý hơn ngươi.”
Xưng Tâm công chúa bị chọc giận đến mức sắc mặt cũng có chút xanh lên, nàng ta mất hết thể diện cũng không biết nên phát tiết sự bất mãn trong lòng như thế nào.
Trước khi đi, Lưu Đàn lại nhắc nhở một câu: “Cô khuyên ngươi bớt làm việc dư thừa một chút, nếu ngươi dám làm ra chuyện tổn thương đến vương phi, Cô nhất định sẽ không để ngươi sống mà ra khỏi Mục Châu.”
Xưng Tâm công chúa âm thầm nắm chặt hai tay.
Thật ra nàng ta tin lời của Lưu Đàn, chỉ là đáy lòng không quá cam tâm.
Xưng Tâm công chúa không cam tâm mình cứ như vậy mà bị Minh Hoàn hạ thấp đi.
Rõ ràng là xuất thân của nàng ta tốt hơn, sẽ mang đến cho Lưu Đàn nhiều thứ hơn, Minh Hoàn chỉ dựa vào một khuôn mặt mà đã cướp đi người nàng ta muốn, cướp đi vị trí nàng ta muốn, nàng ta thật sự vô cùng không cam tâm.
Lưu Đàn về tới nơi ở, hắn không biết Minh Hoàn đã dậy hay chưa. Có điều, hôm nay chắc chắn là phải thăm dò Minh Hoàn một phen.
Hôm qua hắn thật sự không nhìn ra cảm xúc của Minh Hoàn.
Rốt cuộc là nàng ghen, hay là không ghen?
Lưu Đàn cảm thấy hẳn là Minh Hoàn thích mình, thế nhưng xưa nay nàng đều chưa từng nói ra, chuyện này khiến trong lòng Lưu Đàn không nắm chắc.
Theo lý thuyết, hai người xa cách gặp lại, tiểu biệt thắng tân hôn, Minh Hoàn nên thuận theo hắn mới đúng, nhưng nàng vẫn từ chối.
Điều này khiến Lưu Đàn không khỏi suy nghĩ nhiều.
Vào phòng, Lưu Đàn cũng không nhìn thấy Minh Hoàn, hắn hơi kinh ngạc: “Vương phi đâu?”
Một thị nữ nói: “Vương phi về nhà ngoại rồi, nói là nhớ người nhà, qua một khoảng thời gian sẽ trở lại.”
Lưu Đàn đột nhiên nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Minh Hoàn, hắn vốn cho rằng Minh Hoàn đang nói đùa, kết quả là nàng thế mà lại thật sự đi rồi?
Sắc mặt Lưu Đàn lập tức trầm xuống.
Hắn vốn không muốn Minh Hoàn về nhà, Minh Hoàn đã bước vào cửa nhà hắn thì chính là người của hắn, hắn chỉ muốn để Minh Hoàn nghĩ tới mình.
Nếu Minh Hoàn nhớ người khác, hắn sẽ ghen.
Thị nữ nhìn sắc mặt Lưu Đàn không đúng lắm thì vội vàng nói: “Điện hạ, ngài đừng nghĩ nhiều, chắc chắn là vương phi nghĩ đến ngài, có điều mấy ngày gần đây, Xưng Tâm công chúa ở trong phủ, mỗi ngày sau khi vương phi thỉnh an thái phi thì còn phải đến chỗ Xưng Tâm công chúa săn sóc một phen, sống cũng rất mệt mỏi, nô tỳ thấy dáng vẻ mệt mỏi của vương phi mà cũng đau lòng. Vương phi nhất định là về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, rất nhanh sẽ trở lại.”
Lưu Đàn hơi híp mắt lại: “Vương phi còn đến chỗ Xưng Tâm công chúa săn sóc? Thị nữ trong phủ đều là người chết sao, tại sao phải để vương phi đi săn sóc?”
Thị nữ run lẩy bẩy: “Đây là điều Xưng Tâm công chúa yêu cầu, vương phi cũng nói, ngài nhờ nàng ấy tiếp đãi Xưng Tâm công chúa thật tốt.”