Kiếp trước, chính Lưu Đàn đã giết chết mười mấy người bị trói này, Trác Trì chưa từng nhúng tay.
Kiếp này, Lưu Đàn sẽ tra tấn hành hạ tất cả những kẻ đã hại mình.
Sở dĩ những người này phối hợp với nhau kín kẽ như vậy, không chỉ vì bọn họ đều trung thành và tận tâm với Sở Tinh Trạch, mà còn bởi vì bọn họ quen biết lẫn nhau.
Đồng lòng trung thành với một chủ, sao có thể không có tình nghĩa?
Trác Trì nhìn thanh đao Lưu Đàn ném tới trước mặt mình, đôi mắt bỗng nhiên đỏ bừng, vì có thể hoàn thành công việc Tam công tử giao phó, hắn ta đã hại chết dưỡng phụ dưỡng mẫu của mình, những người này, vốn cũng đáng chết.
Trác Trì cầm lấy thanh đao mà Lưu Đàn ném cho mình.
Lưu Đàn nở nụ cười trào phúng.
Giao tình giữa Lạc Thành Quảng và Lưu Đàn khá thân thiết, mặc dù nhiều lúc Lạc Thành Quảng không hiểu được tính toán của Lưu Đàn, nhưng mà hiện tại hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng, Lưu Đàn…… có điều gì đó không thích hợp.
Trác Trì quỳ trên mặt đất, đập vào mắt là vạt áo của Lưu Đàn, trên người Lưu Đàn mặc quân phục màu đen, viền cổ áo và tay áo đều dùng chỉ bạc thêu thành các sóng nước tinh xảo, hắn đi ủng đế dày bước từng bước tới gần Trác Trì: “Dưỡng phụ dưỡng mẫu bị giết, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho bọn họ hay sao?”
Trác Trì nhìn ra được Lưu Đàn đã sinh lòng nghi ngờ và khát máu, nếu không giết những người này, chỉ sợ không thể lấy được sự tín nhiệm của Lưu Đàn.
Trác Trì nói: “Tiểu nhân từ nhỏ đã nhát gan, ngay cả một con gà cũng chưa từng giết. Nhưng những người này đã giết cả nhà dưỡng phụ dưỡng mẫu của tiểu nhân, có huyết hải thâm thù với tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ báo thù rửa hận.”
Lưu Đàn cười khẽ: “Vậy làm đi thôi.”
Ánh mắt hắn thâm trầm, đôi tay vắt sau lưng, dáng người thẳng tắp, rắn rỏi, từ xa nhìn lại quả nhiên là nam nhân tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng.
Minh Hoàn vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, nàng biết mình không nên xem quá nhiều.
Chỉ là, nàng sắp thành thân với Lưu Đàn, Lưu Đàn là bạn lữ của nàng trong nửa đời sau, ngày thường nàng đã quen với bộ dáng ôn tồn lễ độ của Lưu Đàn, lúc này nghe thấy giọng điệu âm trầm của hắn, nhìn thấy hắn ép buộc người khác giết người, trong lòng khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều.
Bước chân nàng cứng lại, không thể rời đi.
Trác Trì rút đao ra khỏi vỏ, thế nhưng chỉ mới liếc mắt một cái, hắn ta đã ngây ngẩn cả người.
Đây rõ ràng là một thanh đao cùn.
Hiện giờ, Trác Trì phải dùng thanh đao cùn này giết chết từng người bạn đã nhiều lần giao thủ với mình.
Trên môi Lưu Đàn mang theo ý cười âm hiểm: “Động thủ đi.”
Trác Trì nhắm mắt lại, bổ đao xuống cổ một người, lưỡi đao rơi xuống, máu bắn ra, nhưng người lại chưa chết.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, âm thanh lọt vào tai, tra tấn lòng người.
Trác Trì không thể mềm lòng, hắn ta không thể không chém.
Mặc dù Lạc Thành Quảng là võ phu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy, hắn vẫn có vài phần không nỡ nhìn thẳng, đành dời tầm mắt sang hướng khác.
Lưu Đàn là người bước ra từ trong gió tanh mưa máu, bản thân hắn cũng từng chết một lần. Bởi vì đã chết qua một lần nên tâm địa của hắn càng lạnh lùng cứng rắn, hắn tuyệt đối không thể yếu lòng hay nhân từ nương tay.
Hôm nay hắn nhân từ nương tay với người khác, ngày mai người khác sẽ tàn sát hắn không chút do dự.
Mặt cỏ xanh non, chỉ trong thời gian hai khắc đã ướt đẫm máu tươi, nhuốm thành màu đỏ.
Trác Trì mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, đôi môi xanh xám, hắn ta quay đầu nhìn về phía Lưu Đàn: “Điện hạ, đại thù của tiểu nhân đã được báo, ít nhiều nhờ điện hạ. Sau này cho dù phải làm trâu làm ngựa, tiểu nhân cũng muốn báo đáp ân tình của điện hạ.”
Lưu Đàn hơi mỉm cười: “Vui không?”
“Tiểu nhân thực sự rất vui.” Trác Trì run giọng nói.
“Cô cũng rất vui vẻ.” Mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, Lưu Đàn vỗ vỗ bả vai Trác Trì, “Tuy rằng ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng lại quyết đoán như vậy, trước kia chưa bao giờ giết người mà nay lại có thể hạ quyết tâm tự tay giết chết kẻ thù, Cô rất thưởng thức ngươi. Từ nay về sau, ngươi lưu lại bên người Cô đi, Cô sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc.”
Rốt cuộc Trác Trì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi —— chung quy hắn ta vẫn hoàn thành ủy thác của Tam công tử.
Đúng như lời nói của Tam công tử, Mục Vương Lưu Đàn là kẻ xảo trá thâm độc, tâm cơ thâm trầm, nếu vừa rồi hắn ta do dự quá lâu, chần chừ không giết những người này, e rằng cuối cùng sẽ bại lộ, tất cả mọi người đều mất mạng.
Máu của mười mấy người chảy thành dòng lướt qua mặt cỏ, tiếp tục lan tràn, màu đỏ vô tận kéo dài tới chân Minh Hoàn, thấm ướt giày thêu của nàng.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, Minh Hoàn đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nàng cúi đầu nhìn xuống giày thêu của mình, không thể di chuyển bước chân, thật sự quá kinh khủng, một mảng đỏ tươi, hai chân nàng mềm nhũn, căn bản không thể nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên Minh Hoàn nhìn thấy cảnh giết người, cũng là lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết như thế. Tiếng hét thất thanh lọt vào tai, quả thực còn kinh hoàng hơn những cơn ác mộng mà Minh Hoàn gặp phải vào ban đêm.
Rốt cuộc nàng chỉ là một tiểu cô nương chưa cập kê, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, sóng gió lớn nhất mà nàng được chứng kiến cũng chỉ là mấy phu nhân hậu trạch lục đục với nhau, chứ không phải từng đao giết người, máu chảy đầm đìa.
Lúc này Lưu Đàn cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Gió nhẹ phất qua, ngoài mùi máu tanh thì đồng thời hắn còn ngửi thấy một hương thơm quen thuộc.
Mùi hương nhẹ nhàng, nếu không phải hắn quá mức quen thuộc, quá mức yêu thích, chắc chắn sẽ không bao giờ nhận ra.
Lưu Đàn hơi nghiêng mặt, hắn nhìn thấy một góc váy giản dị bên cạnh cổng vòm.
Ngày thường Minh Hoàn quá mức yên tĩnh, bước đi rất nhẹ nhàng, xung quanh có tiếng gió và lá cây, vừa rồi tất cả sự chú ý của Lưu Đàn đều dồn lên người Trác Trì, cho nên không thể kịp thời để ý đến nàng.
Lưu Đàn không biết, Minh Hoàn đã nhìn và nghe thấy bao nhiêu.
Có lẽ nàng đã nhìn và nghe thấy tất cả.
Kiếp trước, Lưu Đàn chưa bao giờ để Minh Hoàn nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.
Ngón tay hắn khẽ cong lại: “Lạc huynh, huynh sắp xếp người xử lý số thi thể này trước, dù sao cũng là đám trộm cướp, kéo ra ngoài cho chó ăn là được, ta còn có việc, đi trước một bước.”
Minh Hoàn bất chợt cúi đầu, nàng nhìn thấy đôi giày thêu của mình đã nhiễm đầy máu tươi, máu từ chỗ cao chảy xuống, máu tươi của mười mấy người đủ để nhuộm đỏ cả một mảnh đất.
Lúc này, nàng mới tỉnh táo lại.
Minh Hoàn muốn xoay người, nhưng hai chân lại vô lực, vô số máu tươi dính trên cỏ khiến nàng thật sự có xúc động muốn té xỉu.
Lúc này, một tiếng “Hoàn Hoàn” đột nhiên tiến vào trong tai.
Lưu Đàn bước tới, thấp giọng nói: “Bị dọa rồi?”
Thân thể hắn cao lớn, trên người thoang thoảng mùi máu tươi, Minh Hoàn bị hắn bao bọc, hoàn toàn không có cách nào chạy thoát.
Nàng không thể nhìn thấu Lưu Đàn, không hiểu nam nhân này sao có thể từ dáng vẻ lạnh lùng âm hiểm trong nháy mắt trở nên dịu dàng như thế.
Minh Hoàn có chút do dự: “Tiểu nữ hẹn Khang Vương phi tới vườn lựu ngắm hoa, thời tiết quá nóng, tiểu nữ muốn tìm một chỗ nghỉ chân, trong lúc vô tình nhìn thấy ngài……”
Lưu Đàn khẽ cười một tiếng, đôi mắt hắn sâu thẳm, bên trong tựa như có sao trời mênh mông, khi hắn mỉm cười, hai mắt sẽ sáng lên: “Cô chỉ giải quyết một số việc mà thôi, Hoàn Hoàn không cần lo lắng như vậy, có phải bị dọa sợ rồi hay không?”
Minh Hoàn lắc đầu: “Cũng không sợ lắm……”
Lưu Đàn lui về phía sau hai bước: “Đi một bước cho Cô nhìn xem nào?”
Minh Hoàn: “……”
Nàng sợ một khi mình cất bước cả người sẽ lảo đảo, cảm giác bủn rủn ở hai chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Lưu Đàn nắm lấy cánh tay nàng: “Muốn Cô cõng nàng hay ôm nàng trở về?”
Minh Hoàn lắp bắp: “Đợi một lát nữa là được, tiểu nữ có thể tự đi.”
“Vậy Cô sẽ ôm nàng.” Dứt lời, hắn chặn ngang Minh Hoàn ôm lên, Minh Hoàn hãi hô một tiếng, đôi tay vội vàng ôm lấy cổ Lưu Đàn.
Gương mặt của hắn gần trong gang tấc, càng ghé sát lại nhìn gần càng cảm thấy Lưu Đàn anh tuấn. Lông mày chạm tới thái dương, mắt phượng sâu thẳm, đôi môi mỏng mang theo chút ý cười, diện mạo tuấn lãng lại không mất đi hương vị nam nhân.
“Nhẹ vậy sao?” Lưu Đàn có chút bất mãn, “Thành thân xong, Cô nhất định phải cho nàng ăn nhiều hơn, như vậy cơ thể mới đầy đặn.”
Minh Hoàn cảm thấy mình ôm cổ hắn có vẻ quá mức ái muội, đang định buông tay ra, Lưu Đàn đã liếc mắt nhìn nàng: “Hoàn Hoàn, nàng dám buông tay thử xem? Nếu nàng dám buông Cô sẽ dám ném nàng xuống đất.”
Hắn cao như vậy, nếu rơi từ trong lòng hắn xuống mặt đất, nhất định sẽ ngã rất đau.
Nghĩ tới đây, Minh Hoàn mím môi, không dám buông lỏng.
Lưu Đàn cong môi: “Sao nàng có thể ngoan ngoãn như vậy? Cho dù nàng thật sự buông tay, Cô cũng không nỡ vứt bỏ nàng.”
Vị hôn thê nhỏ bé của hắn, hắn yêu thương còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm ném người xuống đất?
Minh Hoàn bị đánh một cái tát, lại được cho một viên kẹo, nàng không thể nói rõ cảm xúc hiện tại ở trong lòng là thế nào.
Nàng chỉ mím môi, rũ mi mắt, không nói lời nào.
Nhìn từ góc độ của Lưu Đàn, sườn mặt của Minh Hoàn rất hoàn mỹ, cổ áo hơi hé mở, làn da mượt mà như ngọc, loáng thoáng có thể nhìn thấy mạch máu dưới lớp da mỏng manh.
Nàng như vậy, nếu bị người cắn một ngụm, chắc hẳn hương vị sẽ vô cùng ngọt ngào, đúng không?
Yết hầu của Lưu Đàn khẽ động đậy.
Minh Hoàn bất chợt mở miệng: “Điện hạ, hôm nay vì sao ngài lại để cho thiếu niên kia giết nhiều người như vậy? Nhìn thấy nhiều máu như thế, ngài không sợ sao?”
Nàng mơ hồ biết được, từ năm mười sáu tuổi Lưu Đàn đã giết người như ma, cho nên hắn mới không hề sợ hãi. Thế nhưng hình ảnh kia quá mức máu me, Minh Hoàn lại là người chưa từng trải, nàng luôn cảm thấy hại người tàn nhẫn như vậy sẽ tổn hại đến vận may cả đời.
“Cô không sợ hãi, bởi vì bọn họ tới đây là để uy hiếp tính mạng của Cô.” Lưu Đàn nhìn vào mắt Minh Hoàn, “Hoàn Hoàn, nếu bọn họ muốn giết Cô, Cô có nên giết chết bọn họ hay không?”
Minh Hoàn gật đầu: “Nên.”
Lưu Đàn biết, mặc dù Minh Hoàn mềm lòng, nhưng không phải thấy ai nàng cũng mềm lòng. Nhìn thấy con thỏ bị thương, Minh Hoàn sẽ mềm lòng mà cứu nó, nhưng nếu là con rắn độc máu lạnh bị thương, nàng sẽ không cứu nó.
Chỉ cần giải thích cho nàng, nàng sẽ hiểu.
Nháy mắt đã tới sân viện của Lưu Đàn, gã sai vặt nhìn thấy điện hạ ôm Minh tiểu thư trở về, mau chóng ra mở cửa viện, bọn thị nữ thì sôi nổi vén rèm châu để điện hạ và Minh tiểu thư tiến vào.
Lưu Đàn dặn dò vài câu, mọi người đồng loạt lui xuống.
Hắn đặt Minh Hoàn lên giường, cởi bỏ giày thêu của nàng: “Đã dính máu rồi, Cô cho người đi lấy đôi mới cho nàng.”
Một lớp tất trắng như tuyết ôm lấy đôi chân ngọc nhỏ nhắn tinh xảo của nàng.
Kỳ thật Lưu Đàn biết, đôi chân ngọc dưới lớp tất này mảnh khảnh mê người cỡ nào. Bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời, da thịt nơi này mới thật sự trong suốt trắng tuyết, như thể chỉ cần véo nhẹ một cái là sẽ bị vỡ nát như lưu ly.
Đáng tiếc là tạm thời không thể nhìn thấy.
Minh Hoàn bị hắn nắm chân, kéo dài tới tận vành tai cũng đều phiếm hồng.
Hắn nửa quỳ bên giường, ngẩng đầu nhìn Minh Hoàn.
Hôm nay Minh Hoàn vẫn mặc váy áo giản dị như cũ, chiếc váy lụa màu trắng ngọc trai này là Khang Vương phi cho người đưa tới, màu sắc nhẹ nhàng, tầng tầng lớp lớp như cánh chim, phía trên thêu hoa văn màu xanh nhạt. Màu xanh của hồ tương phản với màu trắng của ngọc trai mang lại một cảm giác thật mát lạnh sảng khoái.
Nàng chỉ tô một chút son môi nhạt màu, trên gương mặt tuyết trắng cũng không thoa phấn, bởi vì có vài phần ngượng ngùng, nên vành tai biến thành màu hồng nhạt, ngay cả cần cổ cũng ửng hồng.
Lưu Đàn biết, chắc hẳn toàn thân nàng đều đang ửng đỏ.
Minh Hoàn cắn răng: “Điện hạ, ngài buông ra.”
Lưu Đàn không nặng không nhẹ bóp một cái: “Có tâm sự hãy nói ra, Hoàn Hoàn, nếu nàng không nói, làm sao Cô biết được có phải nàng dục nghênh hoàn cự (*) hay là thật sự muốn Cô buông ra?”
(*): Dục nghênh còn cự, làm điệu bộ, tăng thêm tình thú
Giọng nói Minh Hoàn run run, nàng có chút tức giận: “Thật sự muốn ngài buông ra.”
Lưu Đàn lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người Minh Hoàn: “Muốn khóc sao? Hoàn Hoàn ngốc, Cô không quấy rối nàng, nếu Cô muốn quấy rối, nàng vẫn còn có thể ngồi đây sao?”
Minh Hoàn ngẫm nghĩ, chính là đạo lý này, tuy nhiên vẫn có chút kỳ quái. Minh Hoàn cũng cảm thấy mình quá mức mẫn cảm.
Tuy rằng bị Lưu Đàn nắm chân có chút không thể chấp nhận được, thế nhưng dù sao hắn cũng là vị hôn phu của nàng. Lưu Đàn chỉ xuất phát từ lòng tốt, muốn nàng nhanh chóng thích ứng với mối quan hệ này.
Minh Hoàn nói không rõ cảm giác trong lòng là gì, dường như có chút tê dại, cũng dường như có chút mờ mịt.
Nàng sống gần mười lăm năm, biết được cách đối xử với huynh muội, với cha nương và trưởng bối như thế nào, chỉ có điều duy nhất không biết chính là ở trước mặt trượng phu tương lai, nàng nên làm thế nào.
Không có ai dạy nàng, chỉ điểm cho nàng, thế nên nàng chỉ có thể học từ chỗ Lưu Đàn.
Minh Hoàn quá mức chậm chạp, quá mức bảo thủ, ngần ấy năm, từ khi nàng có ký ức tới nay, những nam tử nàng nói chuyện quá ba câu trở lên, ngoại trừ phụ huynh trong nhà, hạ nhân trong phủ, thì cũng chỉ có Lưu Đàn.
Ngay cả khi ở lại Tiết gia, nàng và những vị biểu ca đó, ngoại trừ một số lời chào hỏi cần thiết, thì cũng chưa từng trò chuyện gì khác.
Từ trước đến nay nàng luôn lặng lẽ hướng nội, cũng biết mình có chút ngốc nghếch, Minh Hoàn nắm ngón tay Lưu Đàn: “Tiểu nữ chỉ nhất thời không thích ứng được mà thôi.”
Dù sao thì nàng mới biết mình đột nhiên có một vị hôn phu, bảo nàng thả lỏng là một chuyện quá không thực tế.
Lưu Đàn am hiểu nhất là nói lời ngụy biện, hắn tiến gần về phía trước, dùng ngón tay xoa nhẹ hai mắt của Minh Hoàn: “Muội muội tốt, nàng nhát gan lại e lệ như vậy, nếu thành thân, Cô thực sự rất ngượng ngùng làm gì đó với nàng……”