Mỹ Nam Tâm Kế

Chương 22



Lưu Đàn cho rằng, trải qua khoảng thời gian tiếp xúc trước đó, chắc hẳn Minh Hoàn đã thích mình rồi.

Nếu không thích hắn, vì sao khi hắn giả bệnh, nàng có thể lo lắng như vậy?

Nếu không thích hắn, vì sao nàng lại tặng hắn miếng ngọc bội màu tím quý giá kia?

Nhưng mà lúc này, khi Lưu Đàn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Minh Hoàn, hắn phát hiện nàng đang mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng khó tin. Hoàn toàn không có sự thẹn thùng hay kinh ngạc vui vẻ như trong tưởng tượng của hắn.

Trái tim Lưu Đàn chùng xuống.

Chẳng lẽ là hắn đoán sai?

Minh Hoàn, nàng, nàng chưa bao giờ thích mình?

Nàng vẫn chán ghét mình như kiếp trước?

Lưu Đàn nắm chặt tay thành quyền, hắn nhìn về phía Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn không thích Cô? Chán ghét Cô? Không muốn gả cho Cô sao?”

Nàng lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ, có chút không nói nên lời: “Cũng không phải……”

Minh Hoàn ngồi xuống, nàng cũng rót cho mình một chén nước.

Từ góc nhìn của Lưu Đàn, Minh Hoàn cực kỳ xinh đẹp, lông mày như núi xa, đôi mắt ngập nước, sống mũi thanh tú, cánh môi phủ nhẹ một lớp son hồng, vô cùng tươi đẹp.

Nét đẹp diễm lệ có chút khác biệt với phong cách thường ngày của nàng, Lưu Đàn kìm nén xúc động muốn lau đi lớp son trên cánh môi nàng.

Lông mi của Minh Hoàn rũ xuống, để lại một bóng râm thật dày trên gương mặt trong suốt trắng như tuyết của nàng.

Thật lâu sau, Minh Hoàn mới nói: “Tiểu nữ không biết vì sao phụ thân lại đồng ý mà không thông báo cho tiểu nữ, nhưng trong chuyện này, khẳng định có hiểu lầm.”

Lưu Đàn nhướng mày, hắn cố gắng không để cho sắc mặt của mình trầm xuống, không muốn mình khiến cho Minh Hoàn sợ hãi.

Minh Hoàn vốn định uống ngụm nước đè ép cảm giác nóng nảy xuống đáy lòng, nhưng bỗng nhiên nhớ tới lúc ở trên xe ngựa, Chu thị tô vẽ trang điểm lên mặt mình, nàng lập tức từ bỏ ý định uống nước. Nàng cầm chung trà, bàn tay trắng nõn như ngọc, cổ tay cực kỳ mảnh khảnh, trên cổ tay có một chuỗi hạt san hô màu đỏ tươi.

Minh Hoàn nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ngài xem tiểu nữ là thế thân của quận chúa đã mất, đương nhiên tiểu nữ không dám nảy sinh tâm tư khác đối với ngài. Tiểu nữ biết, ngài chỉ coi tiểu nữ như muội muội, chuyện này, có lẽ ngài ngại từ chối ý tốt của thái phi, đợi tiểu nữ trở về, tiểu nữ nhất định sẽ giải thích rõ ràng với thái phi.”

Lưu Đàn: “……”

Lưu Đàn nói: “Không phải, Hoàn Hoàn, nàng nghĩ nhiều rồi.”

Cảm giác nghi hoặc lóe lên trong mắt Minh Hoàn.

Tay của Lưu Đàn bao trùm lên tay nàng: “Nàng nghe Cô nói, lúc mới đầu, Cô cũng coi nàng như nghĩa muội, cảm thấy nàng rất giống muội muội chết yểu của Cô, nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi tiếp xúc, Cô mới chợt nhận ra, nàng và muội ấy không hề giống nhau. Hoàn Hoàn, nàng là nàng, muội ấy là muội ấy.”

Bàn tay Lưu Đàn rất lớn, rất có lực, hắn đè chặt tay của Minh Hoàn ở phía dưới, khiến nàng không thể chạy thoát.

“Cô chưa bao giờ thích một nữ tử nào cả, nếu có người yêu thích, có lẽ cũng không tới mức đến bây giờ vẫn chưa thành thân. Hoàn Hoàn, khi thái phi nói tới chuyện thành thân với nàng, Cô mới ý thức được, nữ tử mà Cô có thể chấp nhận, dường như chỉ có mình nàng.”

Lời nói của Lưu Đàn rất chân thành, ánh mắt nhìn về phía Minh Hoàn cũng dịu dàng như nước.

Minh Hoàn cảm thấy lồng ngực có chút loạn: “Nhưng mà, tiểu nữ vẫn luôn coi điện hạ như huynh trưởng……”

Nàng chỉ coi Lưu Đàn là ca ca, chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ nào khác.

Hiện giờ, hắn đột nhiên nói với Minh Hoàn rằng nàng sẽ phải gả cho huynh trưởng mà mình tôn trọng và ngưỡng mộ, nàng thật sự cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Minh Hoàn nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ, tình thân khác với tình cảm nam nữ, chắc hẳn là khi nghe xong lời thái phi nói, ngài đã nhầm lẫn hai loại tình cảm này. Thành thân là chuyện cả đời, ngài không thể hấp tấp mà nhận sai tình cảm.”



Lưu Đàn có chút hối hận vì lúc trước đã nhận Minh Hoàn làm nghĩa muội.

Minh Hoàn rất cứng đầu, một khi nàng đã nhận định điều gì thì chính là điều đó, vừa khô khan lại cố chấp.

Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn, giữa chúng ta không hề có quan hệ huyết thống, người không phân biệt được tình cảm, không phải Cô mà là nàng. Nếu nàng không vượt qua được trở ngại này, Cô sẽ giúp nàng, được không?”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay non mềm của Minh Hoàn: “Cảm xúc sẽ thay đổi, hiện giờ nàng còn nhỏ, chưa hiểu quá nhiều……”

Lòng bàn tay Lưu Đàn có chút thô ráp, hắn luyện võ quanh năm, tay cầm đao kiếm, cưỡi ngựa bắn tên, là nam nhân máu sắt, khác hoàn toàn với tiểu cô nương ngay cả cửa khuê phòng cũng không thường xuyên bước ra như Minh Hoàn.

Khi lòng bàn tay hắn cọ xát lên mu bàn tay Minh Hoàn, Minh Hoàn bỗng nhiên cảm thấy toàn thân mình nóng bừng.

Như có dòng điện xẹt qua, Minh Hoàn cảm thấy mu bàn tay tê dại, ánh mắt nàng có chút hoảng loạn: “Điện hạ, đừng, chớ có sờ tay tiểu nữ.”

Lưu Đàn cười nhẹ một tiếng: “Hoàn Hoàn thẹn thùng sao?”

Nàng cũng không thể nói rõ.

Minh Hoàn quay mặt đi: “Điện hạ, mời ngài rời đi cho, tiểu nữ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Hôm nay nàng vẫn ăn mặc rất quy củ, y phục màu sắc đơn giản, mái tóc dài tùy ý buông xõa, dùng ngọc trai để trang trí, cổ váy ôm sát, cho dù đang là mùa hè, nhưng cần cổ vẫn bị che chắn hơn phân nửa.

Cảm giác tiết chế và thuần khiết hòa quyện hoàn hảo trên người Minh Hoàn.

Nhưng mà, càng như vậy, Lưu Đàn lại càng muốn nàng chìm xuống.

Lưu Đàn đột nhiên vươn tay đè lên cánh môi Minh Hoàn, cánh môi nàng mềm mại ấm áp, ngay khi Lưu Đàn vừa mới chạm vào, hắn lập tức cảm thấy ngón tay mình sắp bị nàng hòa tan.

Minh Hoàn kinh ngạc mở to hai mắt.

Ngón cái của hắn nhẹ nhàng cọ qua cánh môi Minh Hoàn, thậm chí còn khẽ tiến vào, chạm phải hàm răng trắng bóng của nàng.

Hắn lau nhẹ hai cái, lau hết lớp son trên cánh môi nàng.

Cuối cùng, đôi môi của Minh Hoàn thiếu đi một lớp son môi, nhưng nàng lại quá mức non mềm, sau khi bị hắn nhẹ nhàng chạm vào, màu sắc biến thành màu đỏ tự nhiên.

Vô cùng hấp dẫn.

Lưu Đàn kéo chiếc khăn tay ở trên eo Minh Hoàn, chiếc khăn của nàng màu trắng, thêu cỏ xanh trang nhã, đầu ngón tay của hắn nhuốm màu son đỏ, cuối cùng, màu đỏ kia lại dính trên khăn.

Hắn lau tay, sau đó bưng chén trà trước mặt Minh Hoàn, nhẹ nhàng nâng lên đặt cạnh môi nàng: “Có muốn uống nước hay không?”

Minh Hoàn thật sự bị những động tác nước chảy mây trôi của Lưu Đàn làm cho choáng váng, nàng vô thức hé mở đôi môi.

Khi nước trà mát lạnh tiến vào cổ họng, rốt cuộc Minh Hoàn cũng tỉnh táo lại, nàng không giấu nổi cảm xúc của mình: “Điện hạ……”

Đôi môi mỏng của Lưu Đàn hơi nhếch lên, hắn tiến lại gần Minh Hoàn một chút, Lưu Đàn ở ngay trước mắt, gương mặt tuấn lãng mê người, một đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm hàm chứa tình ý dịu dàng: “Hoàn Hoàn.”

Đầu ngón tay trắng nõn của Minh Hoàn chạm lên môi, thân thể lặng lẽ lùi lại một chút.

“Nếu nàng là muội muội của Cô, Cô nhất định sẽ không thân mật với nàng như vậy, bởi vì giữa huynh muội không thể vượt quá giới hạn, Cô là người có đạo đức.” Lưu Đàn nghiêm túc nhìn chăm chú vào Minh Hoàn, hắn nghiêm túc như vậy khiến Minh Hoàn có chút không được tự nhiên, cảm giác như trên mặt mình dính thứ gì đó.

Mắt phượng của Lưu Đàn hơi lóe lên: “Có lẽ lúc trước Cô bị hoa mắt, cho nên mới thấy nàng giống muội muội chết yểu của Cô. Hiện giờ, Cô càng nhìn, càng cảm thấy hai người không hề giống nhau, thật sự một chút cũng không giống.”

Minh Hoàn sờ lên gương mặt mình: “Thật sự không giống?”

“Thật sự không giống.” Lưu Đàn nói: “Cô muốn thành thân với nàng.”

Khi hắn đột nhiên nói “Muốn thành thân với nàng”, trái tim Minh Hoàn đập lỡ một nhịp.



Nàng là một người chậm chạp và bảo thủ từ trong xương cốt, nàng thật sự nghe không nổi những lời đó của Lưu Đàn.

Minh Hoàn ngập ngừng, nói: “Điện hạ, tâm ý của ngài, tiểu nữ đã biết. Chỉ là, chuyện này quá mức đột ngột, tiểu nữ cần phải suy nghĩ thật kỹ.”

Lưu Đàn mỉm cười, mùi đàn hương nhẹ nhàng trên người hắn, quẩn quanh như có như không trong hơi thở của Minh Hoàn.

Người nam nhân này, thời điểm thô lỗ thì thật sự vô cùng thô lỗ, nhưng khi ngụy trang vẻ dịu dàng thì cũng ra hình ra dáng.

Thật khó để đoán rằng, kỳ thật hắn chính là một tên cầm thú.

Lưu Đàn nhấp ngụm trà trên chiếc cốc mà Minh Hoàn đã dùng, mặt mày thâm thúy, nụ cười ẩn ý mê người: “Cô cũng không vội, sẽ cho Hoàn Hoàn đủ thời gian để suy nghĩ. Nhưng mà ——”

“Từ giờ trở đi, Hoàn Hoàn có thể vứt bỏ những suy nghĩ trước kia về Cô, chúng ta kết giao một lần nữa được không?”

Minh Hoàn ngửa đầu nhìn về phía Lưu Đàn, trong lúc nhất thời, nàng cũng không nói nên lời.

Trong lòng Minh Hoàn, Lưu Đàn thật sự là người nam nhân dịu dàng, cho dù hiện tại nàng không có tình yêu nam nữ đối với Lưu Đàn, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn rất có mị lực, là một người tốt.

Cẩn thận suy nghĩ, hôn sự đã định, Lưu Đàn không phản đối, nàng cũng không có người trong lòng, một khi đã như vậy, vì sao nàng không thể tiếp nhận?

Minh Hoàn gật đầu: “Được.”

Khóe môi Lưu Đàn cong lên: “Vậy —— Hoàn Hoàn có thể cho phép Cô hôn nàng một cái được không?”

Dù sao cũng là vị hôn thê, hôn một cái cũng không quá phận chứ?

Gương mặt Minh Hoàn lập tức đỏ bừng, ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Chuyện này…… Không, không được!”

“Thật đáng tiếc, Cô bị vị hôn thê từ chối, đau lòng không thôi, có thể đêm nay sẽ bởi vì chuyện này mà mất ngủ.” Lưu Đàn đứng lên, nửa đùa nửa thật, hắn giơ tay cọ cọ lên chóp mũi Minh Hoàn, “Cô đi trước, buổi chiều trên võ trường có tổ chức thi đấu võ thuật, Hoàn Hoàn nhất định phải đi xem nhé.”

Minh Hoàn cũng đứng dậy: “Điện hạ đi thong thả.”

“Đúng rồi.” Lưu Đàn từ trong tay áo lấy ra một bọc nhỏ, đặt lên bàn, “Đây là kẹo Cô mua cho nàng, buổi chiều nhàm chán Hoàn Hoàn có thể ăn hai viên.”

Lưu Đàn đã rời đi, nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ đàn hương.

Minh Hoàn cầm lấy túi nhỏ tinh xảo mà Lưu Đàn đặt lên bàn, kéo mở dây buộc, bên trong lót một lớp giấy thấm dầu, hương thơm ngọt ngào tiến vào khoang mũi, Minh Hoàn lấy ra một viên kẹo.

Là mùi hoa quế, nó không ngọt ngấy, mà hơi ngọt thanh, rất hợp với khẩu vị ăn uống của Minh Hoàn.

Minh Hoàn nhìn vào bên trong, trong đó có những viên kẹo màu sắc khác nhau, có cả vị mận nữa.

Thoạt nhìn có vẻ rất ngon.

Sào Ngọc gõ cửa tiến vào: “Tiểu thư, Khang Vương phi phái người tới đây, nói lát nữa sẽ ăn cơm. Ngài và Mục Vương điện hạ nói chuyện gì vậy? Nô tỳ thấy sắc mặt Mục Vương điện hạ hòa nhã hơn rất nhiều so với trước kia.”

“Không có gì.” Minh Hoàn bỏ túi nhỏ vào trong tay áo của mình, “Chúng ta đi thôi.”

Sào Ngọc nói: “Lúc trước ngài không nhìn thấy đâu, vừa nghe nói ngài quen biết Mục Vương điện hạ, sắc mặt Chu phu nhân lập tức thay đổi, hai ngày nay bà ấy luôn đối chọi gay gắt với ngài, lúc này, e rằng còn muốn quay lại nịnh bợ ngài đấy.”

Minh Hoàn không quan tâm lắm đến chuyện này, dù sao nàng cũng không ở lại Tiết gia quá lâu.

Khi tới đại sảnh, hầu hết mọi người đều dồn ánh mắt lên người Minh Hoàn.

Sau khi Nghe Khang Vương phi nói, Minh cô nương là nghĩa muội của Mục Vương điện hạ, những người này đều muốn mượn mối quan hệ để nữ nhi nhà mình có cơ hội tiếp cận Mục Vương điện hạ.

Chu thị vẫn luôn lạnh lùng, hiện tại sắc mặt cũng hòa hoãn: “Hoàn Hoàn, mau ngồi xuống đây.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv