Mỹ Nam Tâm Kế

Chương 15



Lưu Đàn nói: "Nếu Hoàn Hoàn đã muốn rời đi thì ngày mai Cô cho người đưa muội về. Tối hôm qua hơi lạnh, Cô thấy người mình không khỏe cho lắm nên quay về trước."

  

Minh Hoàn đột nhiên nhớ lại những lời khi nãy Lưu Đàn nói, bởi vì trông chừng nàng mà cả đêm hắn không ngủ. 

  

Mặc dù đã sắp sửa sang hè, nhưng buổi tối vẫn còn hơi lạnh, Lưu Đàn ở bên cạnh suốt cả đêm, nhất định là không thoải mái, thêm cả việc nàng đột nhiên ngất đi, Lưu Đàn vừa lo lắng vừa không được nghỉ ngơi, e rằng sẽ ảnh hưởng xấu tới cơ thể.  

  

Trong lòng Minh Hoàn cảm thấy có chút áy náy, nàng bước xuống giường rồi nói: "Tiểu nữ tiễn ngài." 

  

Lưu Đàn đứng dậy, thân người cao lớn của hắn đột nhiên hơi lảo đảo, vậy mà lại loạng choạng hơi nghiêng về phía Minh Hoàn. Minh Hoàn hoảng sợ, nháy mắt quên cả rụt rè, tiến lên trước đỡ người Lưu Đàn.   

  

Lưu Đàn cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng sắc mặt hắn trông có vẻ hơi mệt mỏi, ánh mắt có chút uể oải, vươn tay bám lên bả vai Minh Hoàn.

  

Minh Hoàn vô cùng lo lắng: "Điện hạ, ngài thấy trong người không khỏe sao? Nằm xuống giường trước đi ạ, tiểu nữ cho người đi mời đại phu đến đây."   

  

Lưu Đàn gật đầu.

  

Minh Hoàn đỡ hắn đưa tới trên giường, tiếp đó nàng ra phía sau nói với Lục Trúc, Mục Vương điện hạ bị bệnh, cần mời đại phu đến khám.   

  

Lục Trúc hơi kinh ngạc. Nàng ta sinh ra tại vương phủ, người nhà đều là nô bộc của vương phủ, từ khi sinh ra cho đến nay, nàng ta chỉ mới nghe nói Mục Vương bị thái phi đánh cho thương tích đầy mình không thể xuống giường nổi, chứ chưa từng nghe thấy Mục Vương sinh bệnh.   

  

Một người khỏe mạnh như Mục Vương điện hạ cũng sẽ bị bệnh sao?    

Nhưng mà, Lục Trúc không dám biểu lộ ngay trước mặt Minh Hoàn, nàng ta vội vàng nói: "Bây giờ nô tỳ đi mời đại phu qua đây, Minh tiểu thư, người đừng quá lo lắng."

  

Minh Hoàn gật gật đầu, nàng bảo Sào Ngọc lấy ít nước đến để rửa mặt mũi sạch sẽ, thay một bộ y phục khác nhẹ nhàng hơn.

  

Sào Ngọc hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng ta nói: "Tiểu thư, tối hôm qua Mục Vương điện hạ và người cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nô tỳ sợ ngài ấy sẽ làm chuyện không phải với người. Nhưng mà thân phận ăn nhờ ở đậu, Mục Vương là chủ nhân nên nô tỳ không dám hành động hấp tấp."

  

Minh Hoàn nhớ lại từng chút một kể từ khi nàng quen biết Mục Vương tới nay.

  

Mặc dù lúc mới gặp mặt Mục Vương khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng sau vài lần tiếp xúc, Minh Hoàn cũng có thể cảm nhận được, Mục Vương thật sự rất tốt, không hề có ác ý gì với nàng, chưa từng đối xử tệ bạc với nàng. 

  

Hắn thật lòng đối xử với nàng như muội muội.

  

Vì vậy, Minh Hoàn nói: "Sào Ngọc, ngươi đừng nghĩ những chuyện này nữa, Mục Vương điện hạ ngài ấy là người rất tốt. Tối hôm qua ngài ấy chăm sóc ta suốt đêm không được chợp mắt, sức khỏe cũng suy giảm, vừa nãy suýt ngất đi." 

  

Sào Ngọc còn ngây thơ hơn Minh Hoàn, nghe lời Minh Hoàn nói xong, nàng ta há to miệng: "Thật vậy ạ?"  

  

Minh Hoàn gật đầu nói: "Tất nhiên là thật rồi. Lục Trúc cũng đã đi mời đại phu đến rồi."

  

Nàng lại căn dặn tiếp: "Ngươi cho người mang chén cháo vị nhạt và ít rau cải tới đây, Mục Vương điện hạ còn chưa ăn gì."  

  

Sào Ngọc "A" lên một tiếng, vội vã đi về phía nhà bếp.  

  

Lúc này Minh Hoàn mới quay trở lại. Dù sao nàng cũng là người tỉ mỉ, nhìn thấy Lưu Đàn còn chưa cởi áo ngoài mà đã nằm trên giường, ngẫm thấy thế này nhất định không thoải mái nên nàng đỡ Lưu Đàn ngồi dậy, cởi bỏ lớp áo bào nặng trịch ra.  

  

Lưu Đàn nhướng mắt nhìn Minh Hoàn: "Hoàn Hoàn đang lo lắng cho Cô sao?"

  

Minh Hoàn nhìn thấy sắc mặt hắn tiều tụy hơn so với ngày thường. Lưu Đàn vốn anh tuấn, gương mặt sắc nét, đẹp tới mức khiến người ta nhìn không dời mắt, lúc này sắc mặt lại lộ ra chút gì đó không vui và thất vọng, nhìn có hơi ốm yếu.

  

"Đêm qua điện hạ chăm sóc cho tiểu nữ, tiểu nữ đương nhiên cảm thấy áy náy, lo lắng cho tình trạng sức khỏe của điện hạ." Minh Hoàn thành thật trả lời.

  

Lưu Đàn thì thào nói: "Nếu giả sử Cô sinh bệnh, nhưng không phải do muội thì muội có lo lắng không?"

  

Minh Hoàn gật đầu: "Tất nhiên là có, điện hạ là nghĩa huynh của tiểu nữ. Tuy không thân thiết như ruột thịt, nhưng tiểu nữ cũng xem ngài như người thân vậy."

  



Tâm trạng của Lưu Đàn tốt hơn một chút.

  

Chưa đầy hai khắc thì đại phu trong vương phủ đã đến. Đây là danh y mà Lưu Đàn mời từ kinh thành đến, là thần y hàng đầu của Lương triều, tên gọi Hạ Thạch Viêm, chuyên phụ trách chẩn mạch cho thái phi.  

Hạ Thạch Viêm đã sống trong vương phủ được bốn năm, chưa từng thấy Mục Vương điện hạ bị bệnh, ở bên này khi thị nữ bảo ông nhanh chân lên xe đi qua, ông vẫn còn hơi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ Mục Vương điện hạ trông thần thái như rồng như hổ sẽ mắc phải bệnh gì.

  

Ông vừa đi vào đã nhìn thấy ngay một vị tiểu thư mang bộ váy áo màu trắng đứng ở trước mặt, vị tiểu này dung mạo tuyệt sắc, quả là một mỹ nhân hiếm có khó tìm. 

  

Minh Hoàn nói với Hạ Thạch Viêm: "Tiên sinh, điện hạ cả đêm hôm qua không ngủ, hôm nay cơ thể không chịu nổi, suýt nữa té ngã, ngài nhanh nhanh kiểm tra xem có phải điện hạ nhiễm phong hàn hay không."

  

Hạ Thạch Viêm không biết thân thế của Minh Hoàn, ông đi cùng với Minh Hoàn vòng qua tấm bình phong.   

  

Minh Hoàn đứng sang một bên.

Lưu Đàn thờ ơ quét mắt nhìn Hạ Thạch Viêm: "Cả đêm qua Cô không ngủ, cũng có thể là đã nhiễm phong hàn, Hạ tiên sinh, ngươi khám cho Cô xem sao."

  

Hạ Thạch Viêm sững sờ một lúc.

  

Dù thế nào thì cũng là thần y hàng đầu của Lương triều, nhìn thoáng qua là biết ngay Lưu Đàn có mắc bệnh hay không. 

  

Mặc dù nhìn Lưu Đàn ảm đạm hơn ngày thường khá nhiều, nhưng khí sắc vẫn ổn định. Bây giờ mà thả một con gấu đen ra đấu thể lực với Lưu Đàn, đánh chết một con là không thành vấn đề, có đưa thêm hai con cũng chẳng có chuyện gì.

  

Nhưng đang khỏe mạnh... ở đây giả vờ bệnh tật làm gì vậy?  

  

Hạ Thạch Viêm ho nhẹ một tiếng: "Điện hạ, thuộc hạ bắt mạch cho ngài."

Lưu Đàn hơi nheo mắt mang theo chút ít ý cảnh cáo, như thể muốn nói với Hạ Thạch Viêm đừng ăn nói lung tung.

  

Ngày thường Hạ Thạch Viêm cũng khá kiêu ngạo, dù gì cũng là danh y được người người tung hô, nhưng ở trước mặt Lưu Đàn, ông không dám ra vẻ. Ông hiểu rất rõ tâm tính của Mục Vương, đối với Lưu Đàn mà nói, hắn không vui thì chớ nói là thần y, cho dù là thiên tử hắn cũng dám giết. Một vị thần y thì có là gì, Lưu Đàn vừa có quyền vừa có địa vị, giết chết một người thì vẫn có vô số người đến Mục Châu nương tựa Mục Vương phủ.  

  

Hạ Thạch Viêm bắt mạch cho Lưu Đàn trong nơm nớp lo sợ.

  

Mạch tượng không có vấn đề gì, thật sự không có vấn đề gì.

  

Lưu Đàn nói: "Cô cảm thấy đầu rất đau, người không có sức, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể lịm đi."   

  

Hạ Thạch Viêm nói: "Điện hạ, gần đây người bôn ba bận rộn, không nghỉ ngơi đầy đủ nên đã nhiễm phong hàn, bệnh tình nghiêm trọng, thuộc hạ sẽ bốc cho ngài vài thang thuốc."   

  

Minh Hoàn thì thầm: “Bệnh tình rất nghiêm trọng ạ?"

  

Nàng chỉ tưởng Lưu Đàn không ngủ một đêm, cơ thể không chống đỡ nổi, nhiễm chút phong hàn nên cơ thể cảm thấy không khỏe lắm, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ đến bệnh tình sẽ đến mức độ nghiêm trọng như này.

  

Lưu Đàn liếc nhìn Minh Hoàn: "Hoàn Hoàn, muội đừng quá lo lắng, sức khỏe của Cô trước tới nay vẫn rất tốt, còn có thể chịu đựng được."   

  

Năng lực phán đoán của Hạ Thạch Viêm lại chưa đủ tốt, mặc dù ria mép ông ta cũng đã mang màu xám bạc, nhưng đầu óc vẫn thẳng tuột, rất tự nhiên, ông thuận theo lời Lưu Đàn nói: "Đúng vậy, sức khỏe của Mục Vương điện hạ..."  

  

Hạ Thạch Viêm vốn muốn nói "Trước giờ vẫn rất tốt", thì một ánh mắt lạnh lùng đã quét tới, ông gãi gãi mũi: "Điện hạ, thuộc hạ bị người làm cho hồ đồ mất rồi. Bệnh nghiêm trọng như thế này, ngài ngàn vạn lần đừng phớt lờ, chăm sóc không tốt, tối nay ngài sẽ phát sốt, có thể sốt khiến đầu óc hỏng mất. Mặc dù lúc trước sức khỏe người rất tốt, nhưng bây giờ sức khỏe người không ổn chút nào, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đầy đủ."   

  

Sắc mặt của Minh Hoàn tái nhợt đi một chút, Lưu Đàn ngồi dậy, hắn nhìn chân mày Minh Hoàn khẽ nhíu lại, trong lòng cảm thấy mềm nhũn.

  

Lưu Đàn nói: "Hoàn Hoàn, bệnh tình của Cô cũng không nghiêm trọng đến thế, muội đừng nghe những lời đó của Hạ tiên sinh, cứ tin tưởng ta, ta không gạt muội."

  

Hạ Thạch Viêm: "..."

  

Trong lòng Minh Hoàn tràn ngập áy náy.  

  

Nàng bất chợt nhớ tới, khi Lưu Đàn vừa từ quận Thừa trở về, đi thẳng một đường suốt cả trăm dặm, nhất định Lưu Đàn không nghỉ ngơi đàng hoàng, ngồi xe mệt nhọc, tối hôm qua vì chăm sóc cho nàng mà hắn lại có thêm một đêm không ngủ. Nàng không biết đã tu được phúc khí từ kiếp nào, vậy mà lại giống vài điểm với muội muội của Lưu Đàn để rồi có được sự săn sóc như này.

  

Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ngài đừng gắng gượng bản thân, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt ạ."



  

Lúc này, Sào Ngọc cũng mang cháo và chút cải mà Minh Hoàn dặn dò đến.

  

Minh Hoàn nói: “Ngài ráng ăn một chút để lót dạ."

  

Cho dù Hạ Thạch Viêm có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Mục Vương điện hạ đang dối gạt trái tim của tiểu cô nương.

  

Ông nói: “Vị cô nương này, nàng đi lấy thuốc với ta nào."

  

Sào Ngọc "Ồ" lên một tiếng rồi đi theo phía sau Hạ Thạch Viêm.  

  

Lưu Đàn nhìn lão già luộm thuộm cuối cùng cũng thức thời, trong lòng cũng thư thả chút ít.  

  

Chờ khi trong phòng chỉ còn lại hai người Lưu Đàn và Minh Hoàn, hắn bưng chén cháo lên, cầm cái muỗng húp cháo, húp được hai ngụm thì tay Lưu Đàn khẽ run, cái muỗng rơi lại vào trong chén.  

  

Cái muỗng sứ va vào chén vang lên một tiếng giòn giã.   

  

Minh Hoàn bị giật mình một cái: “Điện hạ...”

  

Lưu Đàn rũ mắt, sau đó nói: "Hoàn Hoàn không cần lo lắng, chỉ là Cô cảm thấy người không còn sức lực mà thôi."  

  

Minh Hoàn nhận lấy chén cháo từ trong tay hắn: "Để tiểu nữ đút cháo cho ngài."   

  

Bởi vì đã thay sang y phục đơn giản nhẹ nhàng hơn, lúc Minh Hoàn nhấc người hầu hạ cũng thuận tiện một chút, nàng kéo tay áo lên cao, lộ ra hai cổ tay ngọc, một tay bưng chén cháo, một tay cầm muỗng, Minh Hoàn múc một ít cháo đưa tới bên miệng Lưu Đàn.

  

Lưu Đàn quả thật rất đẹp, mặt mũi khôi ngô, đôi môi khi cười rất thu hút người khác. Hắn tách hai cánh môi, hớp một ít cháo Minh Hoàn đút cho mình.  

  

Minh Hoàn lại lấy một sợi măng đút cho hắn, hắn cũng ăn.  

  

Đợi đến khi ăn hơn phân nửa, Minh Hoàn lại đút hắn một muỗng cháo, Lưu Đàn đột nhiên cắn chặt cái muỗng.

  

Minh Hoàn không rút ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Điện hạ, ngài đừng cắn."  

  

Mục thái phi nghe thấy nhi tử mình sinh bệnh vội vã đi đến thăm nhi tử: "!!!"

  

Thái phi rụt một bàn chân vừa mới thò qua ngưỡng cửa lại. 

  

Lưu Đàn lấy khăn lau miệng, tiến lên phía trước, ngửi ngửi bả vai Minh Hoàn: "Thơm thật, Hoàn Hoàn đã xông mùi gì trên người thế?"   

  

Hương thơm tự nhiên của cơ thể, gần giống lan xạ hương, nhưng mà Minh Hoàn khó mà nói ra lời này, nàng liếc nhìn Lưu Đàn: "Mời ngài uống trà."

  

Lưu Đàn cầm tay Minh Hoàn nhấp một ngụm trà: "Hoàn Hoàn, muội thật là dịu dàng, từ nhỏ thái phi cứ luôn đánh mắng Cô, đây là lần đầu tiên Cô được gặp một cô nương dịu dàng như muội."   

  

Minh Hoàn nói: "Ái chi thiết, trách chi thâm (1), thái phi làm vậy là vì thương yêu ngài, cho nên mới hơi nghiêm khắc."

(1)爱之切, 责之深: Diễn đạt một tình yêu sâu sắc của cha mẹ đối với con cái.

  

Lưu Đàn cất lời: "Muội nhìn cánh tay Cô đi, khi còn bé thái phi lấy cây mây đánh Cô, vết thương không được chăm sóc kỹ nên mới để lại vết sẹo."

  

Hắn kéo tay áo lên, Minh Hoàn nhìn chăm chú, thật sự nhìn thấy một vết sẹo dài dữ tợn.

  

Thái phi nổi cơn thịnh nộ, bà chỉ hận bản thân không đem theo cái búa để gõ cho tên cẩu nhi kia, càng hận lão cẩu tặc Mục Vương ra đi sớm như thế, không thể cùng đánh nhau một trận với hắn.   

  

Vết sẹo trên cánh tay Lưu Đàn rõ ràng là do lúc năm tuổi, bất cẩn ngã cây bị nhành cây sắc nhọn quẹt trúng, sao có thể trút lên đầu bà?

  

Tên tiểu tử thối này còn lấy ra làm đề tài kể chuyện cho tiểu cô nương đáng thương, thật sự còn không biết xấu hổ hơn cả phụ thân của hắn mà!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv