"... Người chưa từng thực sự rời đi
Người thủy chung vẫn ở trong tim tôi
Tôi đối với người là tình yêu
Tôi đối với mình là bất lực..."
[H(sơ sơ)]
Bệnh tình trở nặng, Dương Quan Diệp phải nghỉ ở nhà chăm sóc cho cậu. Nhìn thân hình nhỏ co lại vì lạnh rồi đỏ bừng lên do nóng khiến hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy thương tâm, anh lắc đầu cười khổ "Bọn người này... Vì yêu mà đau khổ đến như vậy quả là dại dột mà !"
Từ sau ngày đó Vương Thiếu Đình bỏ qua mọi tin tức của cậu quyết định không nhớ tới cậu nữa nhưng đối với giấc mơ mỗi đêm hắn vẫn không tài nào kháng cự lại được ôn nhu của cậu của những ngày đầu, nụ cười ngọt ngào sớm đã hòa tan vào những cơn sóng biển, tình yêu của cậu cũng theo đó trôi vuột khỏi tầm tay hắn, Vương Thiếu Đình thở dài bất lực, liệu lúc đó hắn nắm bắt tình cảm của cậu sớm hơn, nếu lúc đó hắn không dùng bạo lực khống chế cậu thì hiện tại sẽ thế nào ? Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ đó, cậu vốn chỉ là vì gia sản của hắn, tình yêu thực sự đã có qua sao ?
Hoa Phi Phi lúc khỏi bệnh đã vô cùng cảm kích Dương Quan Diệp, cậu hứa sẽ tận tâm chăm lo việc nhà giúp anh coi như trả ơn anh đã cho cậu ở nhờ, hiện tại quay về với Hoa mẫu thân cậu thực sự rất ngại, lúc bình thường không thấy đâu, khi có chuyện lại quay về dựa vào mẹ...
Cậu lúc nào cũng cố tỏ ra vui vẻ với anh để anh không bị buồn bã của cậu kéo theo, cũng như hôm nay.
Dương Quan Diệp về thật trễ, đẩy cửa bước vào toàn thân đều là mùi rượu, tay đưa lên bật đèn, anh nheo mắt nhìn ra phía sau vườn nhà mình hình như có gì đó, từ từ đi ra phía sau anh thấy cậu ngồi đó gục mặt xuống bàn hình như đã ngủ, nến thắp ở hai bên cũng cháy hơn một nửa, anh khẽ lay lay vai cậu.
Hoa Phi Phi thức giấc, nhìn thấy anh đã về liền mừng rỡ nở nụ cười "Quan Diệp! Anh cuối cùng cũng về rồi!" Cậu đứng dậy bước qua đối diện kéo ghế ra để anh ngồi xuống rồi quay về chỗ mình "Chúc mừng sinh nhật!" Cậu chìa chiếc hộp vuông ra trước mặt anh, bên trên hộp có thắt một cái nơ to vô cùng sặc sỡ.
Dương Quan Diệp bất ngờ nhìn cậu rồi bật cười thành tiếng, Hoa Phi Phi đỏ mặt rút tay về nhưng bị anh cản lại "Sao vậy ?"
Cậu nhỏ giọng trả lời "Anh... Tôi quên mất anh chắc hẳn hôm nay có rất nhiều quà, thứ này của tôi không đáng giá! Chờ... Lần sau tôi sẽ đền bù cho anh!"
Anh lắc đầu "Không! Quà của cậu là ý nghĩa nhất, vì đám người kia tiếp cận tôi chỉ vì lợi lọc không hề chân thành như cậu! Haha, còn chuẩn bị bữa ăn rồi thắp nên chờ đợi tôi đến tận bây giờ !"
Hoa Phi Phi ngại ngùng gãi gãi đầu "Vậy... Vậy... anh ..."
Dương Quan Diệp nắm lấy tay cậu "Tôi rất thích!"
Cậu lập tức rút tay về, bầu không khí trở nên gượng gạo, Hoa Phi Phi lấy cớ đi hâm đồ ăn, anh cũng không nói gì chỉ hùa theo cậu đi thay đồ rồi vào tủ rượu lấy ra một chai Highland Park 40 YO đặt lên bàn.
Lúc hai người đã chuẩn bị xong ngồi xuống, cậu đã phục hồi được bề ngoài vui vẻ "Quan Diệp! Lại một lần nữa! Chúc mừng sinh nhật anh!"
"Được rồi được rồi! Phiền chết a! Bây giờ cậu uống rượu cùng tôi là được rồi!" Anh mở nắp chai rượu, rót vào ly của cậu một ít, Hoa Phi Phi ái ngại mở miệng "Tôi... Không biết uống rượu!"
"Không sao! Chỉ là chút rượu hoa quả thôi, không say đâu!" Anh đẩy ly đến chỗ cậu.
Hoa Phi Phi nhìn anh "Thật không ?"
Dương Quan Diệp ánh mắt tự tin gật đầu.
Đưa ly rượu lên nếm qua một chút, quả thực mùi vị không tồi, ngọt ngọt như mật ong còn có chút mùi khói. Uống hết ly này lại muốn thêm ly khác, uống đến trời xoay đất chuyển anh cũng như cậu loạng choạng quay về phòng. Cậu còn nôn thốc nôn tháo lên người anh khiến anh phải mệt mỏi lau chùi sơ qua cho cậu rồi lấy đại chiếc áo sowmi ban nãy mình quăng trên sofa khoác lên cho cậu
Lúc đặt cậu lên giường, anh thấy cậu kéo kéo cổ áo ra miệng liên tục kêu nóng rồi cười rất vui vẻ sau khi cười thì khóc, cậu nói đủ chuyện trên trời dưới đất nói về quá khứ, hiện tại và hắn...
Dương Quan Diệp nhìn cậu từ trên xuống dưới, đôi chân trắng thon, do áo rộng nên hở ra phần xương quai xanh gợi cảm, gương mặt ửng hồng đôi môi đỏ mọng khép hờ, anh nuốt nước bọt cảm nhận hạ thể đã sớm ngẩng cao đầu.
Dương Quan Diệp không biết tại sao lại có thể động tình với cậu nhưng ai quan tâm chứ, anh xốc chăn lên ôm lấy cậu, hôn từng tấc từng tấc một da thịn trằn mịn của cậu, Hoa Phi Phi bị động toàn thân ngứa ngày vừa cười vừa đẩy đẩy anh "Haha! Thiếu Đình... Đừng mà! Ân..."
Anh cũng không quan tâm cậu nói gì chỉ tiếp tục công việc của mình, càng đi xuống dưới càng cảm thấy phấn khích, lúc kéo nội y của cậu ra anh mới phát hiện một điều kỳ lạ là cậu có của nữ nhân và cả nam nhân nữa.
Hoa Phi Phi cảm thấy lạnh, ôm lấy tấm chăn bông đắp lên người mình, hắn còn tưởng cậu ngại nên đã giở chăn ra nói "Tiểu Phi! Đừng sợ !" Sau đó tới tắp hôn lên môi cậu.
Cậu ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn nức nở "Thiếu Đình... ân... Em yêu anh! Thiếu Đình!"
Dương Quan Diệp nghe giọng nói như mèo kêu của cậu liền không do dự trực tiếp dùng cự vật tiến nhập vào trong cậu.
Hoa Phi Phi đau đớn kêu lên "Ah... Thiếu Đình... đau... em đau quá!"
"Được... anh biết rồi, không sao đâu!" Anh chậm lại tốc độ nâng cậu lên ôm chặt lấy thân hình mỏn manh của cậu.
Đêm đó hai người hoan ái đến tận sáng, anh ra không biết bao nhiêu lần trong cơ thể cậu, đến lúc mệt lả hai người mới tựa vào nhau mà ngủ đến sáng.
Chuông cửa vang liên hồi nhưng không ai mở cửa, Chu Diệu Nguyệt gọi cho anh. Dương Quan Diệp đầu đau như bị sét đánh trúng, mệt mỏi xoa thái dương cầm điện thoại lên nghe.
"Alo..."
"Honey! Anh mau xuống mở cửa cho em!"
Giọng nói này... Nếu anh không lầm chính là bạn gái của anh "Em... em về rồi sao ?"
"Anh làm sao vậy ? Tóm lại xuống mở cửa đi, em đứng từ nãy đến giờ rồi !"
"Được được!" Anh khẩn trương ngồi bật dậy đem cửa phòng cậu khóa lại, chạy về phòng khoác áo ngủ lên rồi xuống mở cửa.
Chu Diệu Nguyệt liếc nhìn anh, bước vào trong quan sát thật cẩn thận "Anh! Tại sao lại lâu như vậy ? A... Có mùi rượu! Còn nữa, ngoài vườn có...!"
Dương Quan Diệp không biết nói thế nào "Ây da Tiểu Nguyệt... Em tại sao lại đa nghi như vậy!"
Cô nhìn anh hồi lâu rồi đẩy cửa kính bước ra vườn "Đây là cái gì ? A... còn có cả bữa ăn dưới nến nữa, thật lãng mạn mà!" Nói xong còn quay ra nhéo hông anh.
Dương Quan Diệp không biết giải thích thế nào chỉ cười cười giữ vai cô kéo ra ngoài đóng cửa lại "Tóm lại không như em nghĩ đâu bạn gái đại nhân à!"
"Hừ! Có quỷ mới tin anh!" Vừa nói xong điện thoại anh vang lên, Diệu Nguyệt liếc một cái ý bảo anh đưa cho cô điện thoại "Oa~ là Tiểu Phi gọi tới nha!" Cô làm ra bộ dạng phấn khích nhưng trong lời nói có ẩn chưa đe dọa
"Alo Quan Diệp anh...!" Hoa Phi Phi giọng nói mệt mỏi, dường như sắp hết hơi.
"Alo, anh là ai ?" Chu Diệu Nguyệt bất ngờ khi nghe được giọng của cậu, trợn mắt nhìn anh.
"A! Tôi là Hoa Phi Phi, xin chào, gặp được Dương Quan Diệp cảm phiền bảo anh ta lên mở cửa cho tôi! Cảm ơn, tạm biệt !"
"Diệu Nguyệt... nghe anh nói...!"
Cô cứng đờ người nhìn anh, hàng nghìn dấu chấm hỏi xuất hiện "Hoa Phi Phi nói anh lên mở cửa cho cậu ấy ?!"
Dương Quan Diệp hết cách, đi lên mở cửa phòn cho cậu dưới sự theo đuôi của cô, tâm liên tục khấn niệm, cầu mong cho cậu đã mặc lại y phục.
Chu Diệu Nguyệt nhìn cậu nhóc trong phòng không kìm được xúc động nhảy tới ôm cậu "Oa... Cực phẩm tiểu thụ! Tại sao em lại xinh như vậy!"
Dưới ánh mắt bất ngờ của anh và sự ngạc nhiên của cậu cô vẫn tiếp tục cười thích thú
"Cô..."
"Diệu nguyệt..."
Cô dừng lại động tác "Hử ?"
Anh thức thời cười tươi "Không sao không sao!" Dù sao hiện tại vẫn tốt hơn lúc nãy.
Hoa Phi Phi mặt càng ngày càng ngơ ngác, bị bộ ngực size XL đập thẳng vào mặt thật khó thở.
Vương Thiếu Đình thức dậy lúc 6h, vừa bước xuống giường đã bị Trần Tuyết Sa kéo lại "Anh... Ngủ một chút nữa đi, vẫn còn sớm !"
Hắn đẩy tay cô ra, khách sáo trả lời "Anh không sao! Em ngủ tiếp đi!"
"Có phải anh lại nghĩ đến cậu ta không ? Đêm qua em nghe thấy... anh gọi tên cậu ấy!" Cô chau mày lo lắng.
Vương Thiếu Đình im lặng bước xuống giường đi ra cửa.
"Anh! Chúng ta kết hôn đi... Dù sao hai người cũng đã...tại sao anh không chấp nhận em!" Cô chạy đến ôm hắn từ phía sau khiến hắn nhớ lại cảm giác trước đây, cậu thích ôm hắn như vậy, cậu nói ôm hắn như vậy giống như được ôm cả thế giới vào lòng vô cùng thỏa mãn, hắn lúc đó chính là cảm thấy có điểm khó chịu luôn tìm cách đẩy cậu ra, bây giờ muốn cũng không được nữa.
"Được thôi! Nếu em muốn có thể tính trước ngày tháng chúng ta kết hôn!" Hắn tách đôi tay đang ôm quanh eo mình của cô, mở.cửa bước ra ngoài.
Còn một mình Trần Tuyết Sa ở lại trầm mặc, với cô như vậy đủ rồi, không cần hắn.yêu cô chỉ cần có thể ở cạnh hắn, cô tin tưởng ngày nào đó cũng làm hắn động lòng mà toàn tâm toàn ý yêu cô.