"...Tôi cảm thấy hoảng sợ khi nghĩ rằng
Vẫn có những điều tôi không hề biết đến
Những cảm xúc mông lung tôi dành cho anh
Là đẹp ? Hay là dơ bẩn ?..."
Vương Thiếu Đình là người cuồng công việc nhưng mấy hôm nay hắn không đi tới công ty, chỉ lảng vảng tại những nơi có rượu, hắn muốn nhờ rượu xóa sạch hình bóng cậu nhưng càng uống cậu lại càng rõ nét hơn trong tâm trí.
Trần Tuyết Sa vô cùng hài lòng với kết cục này, liên tục thúc giục hắn mau cùng cô kết hôn nhưng hắn làm sao có thể ? Nếu là trước đây hắn sẽ gật đầu đồng ý vì đối với hắn lúc đó tình yêu không có thật nhưng là hiện tại hắn đã trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm, làn sao có thể nhanh như vậy quên đi cậu.
Cô sau vài ngày chung sống cũng chán nản bỏ đi, dự tính chờ sau khi hắn hồi tâm chuyển ý rồi mới tính tiếp.
Hoa Phi Phi không gặp lại hắn từ đó, cậu quay về nhà mình sống như trước đây, cuộc sống chưa từng có hắn. Đã có nhiều lúc cậu bỏ cuộc, ảo tưởng hắn đến đưa cậu về, nhưng khoảng không trống rỗng làm cậu trở nên lạnh lẽo. Trong mỗi giấc mơ cậu nhìn thấy mình trước kia, đi theo hắn, cầu xin hắn yêu mình vậy mà hiện tại cái gì cũng không muốn chỉ vì những biến cố lớn đó đã chia cắt họ. Thế gian này quả nhiên kỳ lạ, những chuyện tưởng rằng chỉ trên phim mới có không ngờ trải qua rồi mới cảm nhận được cảm giác tim bị khoét một lỗ lớn, trống rỗng, thống khổ.
Vườn Hoa Nhiên không được gặp cậu vô cùng buồn ngày nào cũng khóc rống đòi gặp cậu nhưng làm sao có thể nữa. Bé không biết được cậu bây giờ với hắn đã không quan hệ cũng tự nhiên với bé xa cách.
Vương Thiếu Đình ngày ngày say xỉn, về tới nhà trong tình trạng lơ lửng trên không, tuy vậy chút lý trí cuối cùng nhắc nhở hắn đến xem Tiểu Nhiên một chút rồi mới đi về phòng.
Hắn nhìn thấy bé đã ngủ mới yên tâm quay về phòng, mở tủ quần áo lấy ra chiếc áo cậu thích mặc nhất đem ôm vào lòng thật chặt, nếu là hắn trước đây chắc chắn đã khinh thường hành động này nhưng bây giờ, đây chính là cách cuối cùng giúp hắn thỏa cơn nhớ mong, đây là bằng chứng khiến hắn biết được có một tiểu thiên sứ tên Hoa Phi Phi đã từng ở cùng hắn, cho hắn biết cái gì là tình yêu còn cho hắn một đứa bé xinh xắn. Cậu đi rồi, toàn bộ căn nhà trống trải hẳn không tiếng nói cười ồn ào, cũng không có những bữa ăn mà cả nhà ba người cùng ăn nữa. Hắn nhớ cậu nhớ đến phát điên rồi.
Gạt bỏ hết cái gì tôn nghiêm hắn nửa đêm đến nhà Hoa mẫu thân gọi cửa.
Đến trước cửa, hắn không nhấn chuông mà liên tục đập cửa thét lớn "Phi Phi làm ơn mở cửa đi! Anh rất nhớ em! Phi Phi! Xin em ra gặp anh đi, một lần nữa thôi cũng được! Anh nhớ em! Phi Phi!"
Hoa Lạc Lạc đang say ngủ không biết gì chỉ nghe bên ngoài liên tục có tiếng đập cửa, còn có người gọi tên em trai mình giọng nói rất quen thuộc.
"Vương tổng ?!?!?!?!?!" Cô giật mình lui về sau hai bước.
Hắn người tỏa đầy hơi men bước vào trong nhà, nhìn chung quanh hỏi "Phi Phi! Phi Phi của tôi đâu ? Mau gọi em ấy ra đây! Phi Phi!"
Hoa mẫu thân bị làm ồn cũng thức giấc, đi ra phòng khách gương mặt vô cùng khó chịu "Cậu còn tới đây làm gì ? Tiểu Phi nó đã sớm bỏ ý niệm, hiện tại xin đừng làm phiền nó nữa, cậu không biết nó đau khổ thế nào đâu! Mau về đi!"
Hắn nhìn Hoa mẫu thân, lời bà nói hắn không phải không hiểu nhưng vẫn cố chấp không nghe, cầu xin bà "Mẹ! Xin hãy để con gặp Phi Phi! Nói chuyện rõ ràng con nhất định sẽ đi! Sẽ không làm phiền em ấy nữa!"
"Tôi không phải không cho cậu gặp nó, chỉ là... nó không muốn gặp cậu!" Hoa mẫu thân ra vẻ khó xử đáp trả.
Hoa Phi Phi đứng tại chân cầu thang lên tiếng "Mẹ, đừng lo cho con, mẹ đi ngủ trước đi ạ!"
"Nhưng..." bà do dự.
Cậu kiên định đến trước mặt mẹ "con không sao !"
Vương Thiếu Đình bất ngờ chạy đến ôm cậu, hôn lên má, lên trán, lên môi cậu mặc kệ những người chung quanh.
Hoa mẫu thân cũng không muốn phá vỡ riêng tư của hai người nên đã kéo Hoa Lạc Lạc về phòng ngủ tiếp, tại phòng khác chỉ.còn cậu và hắn, Hoa Phi Phi băng lãnh nói "Buông ra!"
Hắn dường như không nghe thấy vẫn ôm cậu "Phi Phi, em cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Anh nhớ em phát điên lên được! Tiểu Nhiên cũng rất nhớ em!"
"Dừng lại!" Cậu cầm tay hắn kéo ra khỏi người mình, đi lại sofa ngồi xuống.
Hắn như chú cún con đi theo cậu, cùng ngồi xuống sofa ánh mắt mê đắm nhìn theo từng cử chỉ của cậu.
Mùi rượu nồng nặc từ hắn khiến cậu khó chịu, Hoa Phi Phi tức giận lên tiếng "Anh là người cha tồi, không chăm sóc con cho tốt, cả ngày ra ngoài làm việc xong còn đi uống rượu, anh nói Tiểu Nhiên phải như thế nào đây ?"
Vương Thiếu Đình im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng "Em cho rằng anh muốn như vậy sao ? Em nói anh không phải người cha tốt còn em thì phải ư ? Em bỏ đi làm anh sống không bằng chết, ngay cả tiểu Nhiên em cũng không màng! Phi Phi về nhà đi, anh cần em, Tiểu Nhiên cũng vậy!"
Hoa Phi Phi rơi vào trầm mặc, kim đồng hồ trên tường đã điểm số 1, hai người cứ như vậy ngồi yên đó, cho đến khi cậu lên tiếng "Đủ rồi! Anh về đi! Nói với Tiểu Nhiên, tôi...xin lỗi nó!" Nói rồi cậu đưa tay tới chùm chìa khóa cửa để trên bàn.
Hắn nắm tay cậu lại, ánh mắt thâm tình nhìn cậu "chẳng lẽ chuyện em nói là thật ? Em chưa từng có tình cảm với anh sao ?"
Hoa Phi Phi dừng lại động tác khẽ gật đầu.
Hắn không tin vào mắt mình, hai tay ôm lấy đầu, ánh mắt tinh anh ngày nào giờ đây hoảng loạn trông thật thảm hại.
Cậu là muốn tốt cho hắn mới chọn cách này, chỉ cần cậu buông tha hắn sau này hắn rất nhanh sẽ quên đi cậu mà có cuộc sống mới, có vợ, có con và giao cho nó quyền thừa kế, còn nếu cậu cố chấp ở lại chỉ làm kéo dài thêm thống khổ. Hắn có thể cho cậu một danh phận không ? Không ! Cậu có thể đường đường chính chính cùng hắn có một mối quan hệ không ? Cũng là không! Chỉ vì hắn và cậu cùng là nam nhân hơn nữa thân thể của cậu nói thật ra chính là quái vật.
"Phi Phi!" Tiếng gọi kéo cậu ra khỏi suy nghĩ ngổn ngang.
Hoa Phi Phi hai vai run lên bần bật, tiếng cười cũng theo đó truyền tới tai hắn "Anh không thấy hai đứa con trai yêu nhau thật hoang đường sao ? Trước kia tôi vì đống tài sản đó mà chịu đựng anh, hiện tại bại lộ rồi, tôi... hahaha bỏ đi! Tóm lại cứ nghe theo cha anh, sống cuộc sống của anh, đừng phiền tôi nữa!"
Hắn nhìn cậu đến ngây dại, nhìn dáng vẻ cậu lúc này, nhìn nụ cười đó của cậu hơi men bỗng chốc tan biến. Hắn kéo cậu ra khỏi nhà, đem cậu quay về tổ ấm của họ, đưa cậu lên phòng khóa cửa lại, dùng còng kẹp chặt hai tay cậu, đem dây xích khóa chân cậu khiến cậu sợ hãi vùng vẫy.
Vương Thiếu Đình trong mắt chỉ còn cuồng dại, hắn ngồi xuống nâng cằm cậu lên bắt cậu nhìn vào mắt mình "Từ nay em chỉ có thể ở đây, vĩnh viễn ở lại đây bất cứ ai cũng không được nhìn thấy em, em cũng vậy, ngoài anh ra không được nhìn ai khác! Bằng không anh sẽ giết em!"...