Sau khi đưa Đường Mộng Na về nhà ngủ. 920 lại quay về máy tính xem nốt các dữ liệu trong thẻ nhớ.
Ngoài những thứ về về gia đình anh còn có những thông tin về Đường thị.
Điều này tốt rồi. Trịnh An Nhiên đã đề phòng bố của Đường Mộng Na gây hoạ mà dự trù một số tiền kha khá ở nước ngoài.
Cách giải quyết cho Đường thị đã có, chỉ là không có kinh phí để thực hiện, quá may mắn rồi.
Trịnh An Nhiên xem ra rất hối hận chuyện bán đứng con quản gia Trần... Bà đã dành quãng đời sau để bảo vệ tâm huyết của người thương.
-Vậy... hoá ra bảo mình về nước chỉ để hưởng mấy thứ này sao?
Trịnh An Nhiên ngày gọi đến 900, bảo cần vệ sĩ, và chỉ đích danh 920. Ngay khi anh vừa đến sân bay, bà đã cho người đến đón anh, đưa anh đến căn hộ hiện tại này. Căn nhà, tiền bạc, kể cả công ty cũng đã sang nhượng cho anh. Việc của anh là phải thay bà bên cạnh Đường Mộng Na, đến khi cô đủ lông đủ cánh trưởng thành thì tính tiếp.
Tạm gác lại những việc đó. Sau khi giải quyết được phần lớn vấn đề về Đường thị, mọi chuyện cũng khởi sắc hơn..
Hôn lễ của Đường Thiên cũng đến gần. Đường Mộng Na được ưu tiên trong đội phụ dâu. Mọi người buổi sáng đó nhanh chóng chuẩn bị để đến nhà hàng. Sau khi chung vui cùng người thân bạn bè thì mới về Đường gia tổ chức rước dâu...
Đường Thiên mấy ngày này đang ngén nên người gầy đi, xuống mấy cân. Tuy nhiên cũng không mất đi nét đẹp thanh tú của cô.
Chu Kiệt quả thực rất bất ngờ với bộ váy cưới mà vợ mình chọn.
Buổi lễ ở nhà hàng kéo dài đến hơn 6 tiếng đồng hồ.
Quả đúng là phụ nữ ra tay. Mọi sự bài trí đều rất đẹp, rất phù hợp với chiếc váy cưới của cô dâu. Đồ ăn cũng nhiều món đa dạng nữa.
Buổi lễ ở nhà hàng cũng có rất nhiều đối tác đến tham dự. Đường Thiên và Chu Kiệt phải đứng rất lâu mới chào hết khách.
Sau đó, hai người cũng tranh thủ thời gian di chuyển để nghỉ ngơi.
Về đến Đường gia, Đường Mộng Na phụ trách thu xếp hết hành lí của Đường Thiên. Cô sẽ là người mang hành lí của cô dâu về nhà chồng.
Kết thúc lễ cưới cũng đã về khuya.
Trên đường về, Đường Mộng Na muốn qua xem Nattō, lâu ngày lo cho Đường thị mà quên mất cửa hàng riêng của mình.
Cô đi xung quanh cửa hàng, ngắm nhìn nó. Lúc đang trong bóng tối, từ đó vòng ra thì phát hiện mấy tên côn đồ lưu manh cầm đá ném vào cửa hàng. Có lẽ bọn chúng muốn cướp tiền trong cửa tiệm.
Cô nhanh gọi 920 và cũng định ra mặt.
Một bóng người cao lớn nhanh hơn vụt lên.
-Này, mấy người định làm gì vậy?
Bọn du côn kia tặc lưỡi rời đi.
-Cô nhỏ người vậy, chúng nó bán ra nước ngoài dễ như ăn bánh ấy. Vậy mà dám ra cản sao?
Đường Mộng Na ngơ hồi mới đáp:
-Ồ... thực ra tôi gọi người rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp tôi.
920 đi đến, kéo cô vào lòng.
-Ừm... vừa nãy người ta đã giúp đỡ em.
-Cảm ơn cậu, nhưng cũng khuya rồi, chúng tôi xin phép rời đi trước.
Anh kéo cô đi ngay, không chờ người kia trả lời.
Đường Mộng Na bực tức:
-Như vậy là thô lỗ đó!
-Vào xe nhanh, chốt khoá xe lại.
Sau đó, 920 quay lại xem người lạ kia. Anh ta cũng đi mất rồi. Đường Mộng Na nhận ra cách cư xử lạ của anh, vội hỏi chuyện.
-Xem như là để đề phòng. Những lúc nhạy cảm này không nên gặp gỡ người lạ không rõ lai lịch...
Đường Mộng Na không nói lại, vì đúng là cuộc họp về vấn đề thừa kế chỉ còn chút thời gian nữa.
Tuy nhiên, cũng không biết rằng cô với người lạ mặt đó có duyên thế nào. Trong buổi phỏng vấn, cô vô ý đi lướt ngang qua nên cũng đứng xem nhân viên tuyển chọn ra sao.
Đang lướt mắt qua cái nhân tài mới vào công ty thì cô chợt nhận ra chàng trai lần trước.
Nhìn ở điều kiện tốt này mới thấy anh chàng đẹp trai thế nào.
Phải nói... trông khá giống 920... có điều nhỏ người hơn anh nhiều.
Sau buổi tuyển, cô cho gọi nhân sự ngay.
-Tố Thừa Nhẫn...? Trợ lý của tôi sao? Cô chọn cậu ta chứ?
-Nếu Na tổng muốn, tôi sẽ chọn ạ...
-Không, xem xét thật kĩ, lựa chọn người phù hợp với công ty.
-Vâng...
-Được rồi, làm việc tiếp đi.
Đường Mộng Na nghịch bút, sau đó tiện tay vẽ vài nét trên giấy. Tâm trạng có vẻ tốt hơn rất nhiều so với thời gian trước.
920 đang giúp cô đảm bảo ngày thừa kế diễn ra suôn sẻ, sau hôm đó cũng là ngày khánh thành một trung tâm thượng mại mới của Trương thị. Mọi việc khá tất bật. Đến Lý Mẫn cũng bị 900 cho ra rìa.
Trưa đó, cô định ra ngoài ăn thì thấy cậu nhóc kia vẫn ngồi đó. Trông có vẻ muốn nhận kết quả phỏng vấn lắm rồi. Đường Mộng Na quyết định lại mở chuyện.
-Cậu đi phỏng vấn sao?
-A, cô là người định chọi với đám côn đồ đúng không?
-Phải, hôm nay mới có dịp. Cảm ơn cậu nhé!
-Ha ha, không cần thế, việc nên làm. Mà cô cũng làm ở đây sao?
-Phải, cậu định làm ở vị trí nào?
-Tôi muốn làm trợ lý của chị đấy, chị à.
-... Chị??? Cậu biết tôi à?
-Đương nhiên, chị là chủ tịch của Đường thị mà. Chị hơn tôi chỉ vài tuổi thôi. Tôi đang đi kiếm công việc thực tập.
-Ồ... vậy là bán thời gian thôi sao? Vậy cậu không nên làm cho tôi đâu, công việc nhiều lắm, cũng cần kiên trì...
-Không, tôi vẫn muốn làm việc cho chị. Hi vọng tôi sẽ đậu phỏng vấn.
920 vừa lúc xuất hiện. Nhìn thấy Tố Thừa Nhẫn, anh cau mày, tiến thẳng về hướng hai người.
-Cậu làm gì ở đây?
-Tôi đi phỏng vấn.
-Hình như đã hết giờ rồi, cậu nên về nhà nhận kết quả.
Nói rồi anh kéo cô đi ngay. Đường Mộng Na khó xử, quay đầu chào rồi đi theo.
-Anh sao vậy? Cậu ấy đắc tội với anh à?
920 không trả lời.
Đưa cô đi ăn và đi làm việc xong. Anh chạy đến chỗ văn phòng của các vệ sĩ.
900 vắng mặt, chỉ có 652.
-Lão đại, chuyện gì mà anh tới tận đây?
-Kiểm tra xem có ai họ Tố trong các khách hàng hay đối tượng xử lý không.
-Không còn nữa... máy chỉ còn lưu lại từ năm năm trước... mà trong năm năm qua không có ai họ Tố tìm đến cả.
-Anh cũng biết họ Tố rất hiếm mà...
920 ra về, ngồi trong xe, anh căng thẳng vô cùng.
-Là ai nhỉ... mình không thể nhớ ra... nhưng mình nhớ là có lần nhiệm vụ liên quan đến tên Tố nào đó.
920 lại lái xe đến chỗ của 900.
Nhìn cậu ta chạy đôn chạy đáo, cũng không nỡ gọi.
Trương Nghệ Hưng đang xem lịch trình thì thấy chiếc xe đỗ gần mình quen quen. Anh nhân tiện quay về Trương gia nên đã đến và đi cùng 920.
-Cậu tìm tôi có chuyện gì?
-Nhớ ai họ Tố không?
-Tố? Lạ hoắc vậy... nhưng hình như cũng quen... Làm sao thế?
-Có tên họ Tố tiếp cận Đường Mộng Na, mà tôi không nhớ được gì cả.
-Tâm trí tôi không đủ để nhớ nữa. Qua vụ này rồi tôi xem lại.
920 sau khi đưa Trương Nghệ Hưng tới nơi, quay xe đón Đường Mộng Na. Nghe nói tối nay cô có hẹn với nhóm bạn đại học.
-Này... hẳn nhiệm vụ họ Tố đó rất ấn tượng cậu mới nhớ đến vậy. Cũng có nghĩa, Đường Mộng Na của cậu có thể rất gần với nguy hiểm mà cậu tạo nên...
-Tập trung kiếm Lý Nhã Tinh và Trương gia đi.
-Đừng lo, sắp về rồi, có điều hơi tàn tạ.
Đường Mộng Na thất thần, ngồi như pho tượng ở trong phòng làm việc.
-Em sao vậy?
Anh vội chạy đến xem.
-Bị đau ở đâu sao?
Đường Mộng Na nhìn thấy anh thì lùi lại. Cô còn không nhìn thẳng vào mắt anh.
-Sao thế?
-Lúc nãy... em tình cờ bắt gặp... trang web đen...
920 phì cười, nhưng lại phải nhịn...
-Gì chứ? Chính em là người thực hành rồi đấy.
-Nó rất rất kinh tởm... chúng ta là yêu nhau, tự nguyện. Họ xem đó là cách họ kiếm tiền...
...
-Thế giới của em trong trắng vậy sao?
-Em biết mấy chuyện đó, nhưng chỉ là nghe kể... nó thực sự bẩn mắt em rồi.
-Được rồi, bỏ nó qua một bên, mau chuẩn bị để tối nay đi ăn với bạn bè...
Đường Mộng Na khoác tay anh đi ra văn phòng. Khuôn mặt non nớt vẫn còn hoài nghi nhân sinh. Thế mà một tối nào chị với 920 nằm trên chiếc giường tình tình tứ tứ cơ mà