Đường Mộng Na tỉnh dậy, lơ mơ nhìn khắp nơi.
-Đây đâu phải phòng mình...
Rồi cô bật dậy. Nhìn sang bên cạnh. Chẳng có ai cả. Nhìn xuống dưới, chiếc váy tuy còn trên thân nhưng xập xệ lắm rồi.
Cô rón rén từng bước chạy về phòng. Theo trong truyện, cô gái sau một đêm xuân sẽ vội chạy đi, nhưng mà với cô, cô biết chạy đi về đâu?
-Đường Mộng Na...
Cô giật mình, không biết nên mở cửa hay giả im...
-Đừng trốn, tôi biết em ở trong đấy.
Đường Mộng Na như chú thỏ, mở cửa một cách chậm rãi và từ tốn... Mới mở được một chút đã bị anh đứng ngoài kéo mạnh, cô lao đao xíu té vào người anh.
Rồi nhận ra... anh còn chẳng thèm mặc áo nữa, quần cũng chỉ là cái quần đùi.
-Anh...
-Sao em là người đa nhân cách à? Đêm qua mạnh dạn thế nào cơ chứ?
-Thôi đừng nói nữa, em ngại lắm đó.
-Đi xuống ăn sáng đi. Đi nổi không?
-Đi được...
Miệng thì ăn đồ ăn, mắt thì "ăn" anh. Cũng ngon phết.
920 vừa nấu, vừa nhắn cho ai đó.
Nhìn cái thân hình này xem, không chút thừa thiếu, đây là thành quả tập luyện của anh.
-Anh... không ăn sao?
920 tắt bếp, mang nồi canh nóng hổi lại bàn, bắt đầu bữa ăn sáng với cô.
-Ăn nhiều vào, tối qua vừa chọc em chút em đã ngủ rồi.
Đồ ăn suýt văng tứ tung, anh có còn chút lịch sự nào không vậy chứ?
-Cơ mà em không như giới trẻ nhỉ?
-Ý anh là sao? Trông em già ư?
-Không, vòng nào ra vòng nấy, không mình hạc sương mai như các cô gái khác.
Gì vậy chứ? Anh cũng để ý mấy cái đó ư?
Đường Mộng Na không muốn nói thêm về chủ đề này mà sao anh cũng liên tục vậy? Sao hôm nay anh nói nhiều thế chứ?
-Hôm nay sẽ đi đâu?
-Đến Đường thị trước. Hình như có nhà đầu tư.
Đường Mộng Na ồ một tiếng, chẳng biết nói gì nữa. Tiếng ti vi thay thế cho sự ngượng ngùng này.
-Nhưng mà... anh quản lý cả công ty vệ sĩ vậy, cảm giác thế nào?
-Cũng bình thường, khi làm nhiệm vụ thì hơi nguy hiểm thôi.
-Em không thích làm những thứ hiện tại, một là nghiên cứu, hai là nghệ thuật, em chẳng thích mấy cái vụ đi kiếm nhà đầu tư, quản lý này nọ.
-Khi em kết hôn, thường thì chồng của em sẽ quản lý toàn bộ. Đến khi đó em sẽ được làm thứ em thích thôi.
-Vậy là anh sẽ quản lý cho em?
-Chưa chắc chúng ta kết hôn hay không.
-Ý anh là sao?
Đường Mộng Na buông đũa, nghiêm túc nhìn anh.
-Ơ bên cạnh anh, không an toàn. Xem như chúng ta là mối quan hệ vui vẻ thôi.
Cô không hiểu ý anh. Anh không có ý định chung sống với cô sao.
Đến tập đoàn, Lâm Nghi đã đợi Đường Mộng Na dưới sảnh. Cô sắp phải qua châu Âu dự sự kiện, mà Lâm Hề Hề lại sắp tham gia cuộc thi ở Trung Quốc, không tiện đi theo nên nhờ Mộng Na trông giúp vài ngày.
-Đương nhiên là được rồi. Ngày Hề Hề đi thi, em sẽ chở đến tận nơi, chở về tận chốn!
-Thực ra còn người quen khác, nhưng thằng bé muốn ở với em hơn.
Lâm Nghi bàn giao chìa khoá và ghi chú cho Đường Mộng Na rồi rời đi.
Mộng Na đến xem hợp đồng đã ký kết thế nào thì lại gặp Đường Hiểu Âu...
-Là SamSan hợp tác với chúng ta?
-Vâng, Na tổng.
-Về hạng mục gì?
-Công nghệ mới trong chế phẩm ạ.
Đây là cách cứu chữa tình hình công ty ư? Cũng hay đấy chứ.
-Chúng ta chủ yếu nghiên cứu da châu Á nhỉ? Tạo một nhóm nghiên cứu da châu Âu đi.
Đường Mộng Na về phòng làm việc, nhìn đống văn kiện trên bàn mà ngao ngán.
-Na Na.
-Xong việc rồi à?
-Ừm, Đường Hiểu Âu đang gặp vài đệ cũ, nên tớ cũng qua thăm cậu.
-Tưởng cậu quên tôi rồi.
-Nè, sữa không đá 50% đường.
Tiểu Chu đặt lên bàn cốc cà phê của Đường Mộng Na, hai đứa nhìn nhau cười khúc khích.
-Vệ sĩ của cậu đâu?
-Đi làm chút việc riêng rồi.
-Anh ta để cậu lại đống này?
-Không hề, của anh ấy tất.
Vì nghe Đường Mộng Na tâm sự nên 920 đã chủ động xử lý văn kiện về số liệu cho cô.
Tiểu Chu cũng nhanh chóng quay về. Đường Mộng Na ngồi vào làm việc, một hớp cà phê rồi bắt đầu dò số liệu, tiếp tục tìm chỗ hổng.
Cô tuy không thích chữ số những có khả năng sắp xếp ghi nhớ, có thể không nghĩ ra phương hướng nhưng vẫn nhớ những thực trạng, điều đó cũng giúp rất nhiều cho 920 suy nghĩ giải pháp vì rất nhiều thông tin cần anh xử lý.
Cô tập trung đến mức ly cà phê chỉ còn phần nửa, rồi dừng tại đó, chỉ có văn kiện thì có một chồng mới đã cao hơn chồng cũ. Mặt trời rọi chói vào bàn cũng chẳng để ý, giờ trưa đến rồi, cô không may mảy nhúc nhích.
Đang viết thì bút hết mực.
"Aiss, shibal..."
Mộng Na lấy cây bút mới, thì nó tự dưng tuột khỏi tay, vút lên.
-Cô bé ngoan sẽ không chửi thề.
Cô ngước mắt nhìn lên, 920 đang đứng ngay phía sau cô.
-Anh đứng từ khi nào vậy?
-Từ khi em xong hoàn thành mục số tiền ảo.
Nhìn lại... cái đó xong cũng tầm nửa tiếng trước.
-Đến giờ ăn rồi, đi thôi.
-Được, mà phải cất ly cà phê này đã.
Cô vừa đi vừa liệt kê những món ăn trong đầu:
-... thêm há cảo này, kimbap nữa...
Hai người có thói quen, nếu đi xuống sẽ đi 5 tầng thang bộ, sau đó ra thang máy xuống. Đây là cách mà Đường Mộng Na tuy ngồi cả buổi vẫn sẽ không chê giờ cơm.
Nhà hàng này khá sang trọng, nếu dùng phòng cao cấp sẽ được ngồi trong không gian riêng, thoải mái ăn uống hay trò chuyện. Đang ngồi ăn thì phòng bên phát ra âm thanh nhạy cảm.
Đường Mộng Na và 920 cùng lúc ngưng hành động, căng đến nín thở.
Hai người bên kia đang làm gì vậy chứ...
Cảm tưởng như họ đang làm chuyện tối qua hai người bên này làm vậy...
Còn nghe rất rõ là đằng khác.
Hai người kia cũng bạo quá chứ...
-Ăn nhanh rồi nghỉ ngơi nữa, nếu em phiền thì gọi nhân viên người ta nhắc nhở.
-À, đâu có gì đâu... Có điều nơi sang trọng vậy mà lại làm...
Bữa ăn khó nuốt hơn bao giờ hết...
Vừa thanh toán xong thì Đường Mộng Na bị thư ký gọi về, là Chu Tổng đến.
Cũng thời gian rồi không gặp thì phải... từ hồi sinh nhật dì Đường Thiên.
-Chuyện gì mà Chu Tổng đến tận đây vậy?
-À, có vài điều khoản không hay lắm, nhân viên của cô có thái độ cũng không hay.
-Này gọi điện thoại được mà...
-Có chuyện riêng muốn gặp Na tổng nữa.
Chu Kiệt đuổi khéo thư ký và 920. Nghe chuyện riêng là biết nói về ai rồi.
-Hai người ra ngoài trước đi.
...
-Chuyện là... tháng sau tôi muốn cầu hôn dì của em.
-Ồ, nhanh vậy? Hai người quay lại chưa lâu mà.
-Phải nhanh chóng đánh dấu chủ quyền chứ! Cô ấy là tên trạch nữ, chẳng tinh ý nhận ra tên nào đang thả thính mình.
-Vậy tôi làm được gì?
-Không cần nhiều, chỉ cần khi đó, hẹn Thiên Thiên ra ngoài giúp tôi là được.
Tháng sau, là chỉ còn một tuần nữa thôi.