"Ta nói này Tô huynh đệ, tại sao ngươi lại nói Ngưng Nhi là biểu muội viễn phòng của ngươi? Lại nói nàng họ Tô hồi nào, ngươi này, đây quả thực là nói xạo đi mà!" Từ Phong đưa Tô Vận Hàm tới cửa phủ Đề đốc, lôi kéo y muốn hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì. Tuy rằng phụ thân thấy đối phương là biểu muội viễn phòng của Tô Vận Hàm thì có phần hân nhiên đáp ứng thân sự này, nhưng chính là hắn không hiểu tại sao đột nhiên Tô Vận Hàm phải làm chuyện đổi bạch như vậy.
"Bởi vì Ngưng Nhi cô nương xuất thân phong trần, còn Từ huynh đệ ngươi xuất thân quan lại." Tô Vận Hàm lắc lắc đầu, có tình với nhau là một chuyện, thân phận cao thấp lại là một chuyện khác.
"Nhưng ta lại không để ý thân phận của nàng, nếu ta có thể thú nàng làm thê thì ta đã không để ý nàng xuất thân thế nào." Từ Phong nắm chặt nắm tay, từ lâu trong lòng đã nhận định Ngọc Ngưng Nhi.
"Ngươi không để ý, không đại biểu nghĩa phụ cũng không để ý. Ngươi nghĩ đi, ông thân là Cửu môn Đề đốc, hàng nhất phẩm quan viên đương triều, sao có thể để nhi tử mình thú một thanh quan xuất thân thấp hèn làm thê? Nếu nói ra, chẳng phải bị hữu nhân đồng quan (người cùng làm quan) coi như trò cười? Ngươi không để ý không quan trọng, vẫn phải bận tâm thân phận của nghĩa phụ. Nói nàng là biểu thân viễn phòng của ta, vừa có thể tẩy bạch thân phận trước đây của nàng, hơn nữa cũng tránh có chuyện phiền toái về sau." Trong đầu Tô Vận Hàm nhanh chóng làm rõ những mối liên hệ lợi hại này, lại nói: "Cũng may chân dung của Ngưng Nhi cô nương ít có người nhìn thấy, trước mắt cần phải làm là bất động thanh sắc chuộc nàng ra khỏi Tuý Hoa lâu, lại mua một nơi tiện nghi, uỷ khuất nàng ở đó vài hôm. Mãi tới khi các ngươi thành thân, nàng liền có thể quang minh chính đại dùng thân phận Tô Ngưng Nhi gả vào Từ gia của ngươi, trở thành thê tử ngươi."
"Ai, quả nhiên Tô huynh đệ suy nghĩ chu toàn, nếu không có lời của ngươi, nhất định phụ thân sẽ không đồng ý thân sự này. Nói làm liền làm, ngày mai ta liền đi tìm nơi ở tiện nghi, còn chuộc Ngưng Nhi khỏi Tuý Hoa lâu, ngân lượng trong tay ta..." Từ Phong hoảng nhiên tỉnh ngộ, xoa xoa tay, đối với chuyện ngân tử Từ Phong khá là nan giải, hắn không phải là công tử phú gia, phụ thân làm quan thanh liêm tự nhiên cũng sẽ không cho hắn quá nhiều ngân tử. Nghĩ tới, ngân lượng chuộc người lại là chuyện nan giải nhất.
"Ngân lượng không phải vấn đề, trở về ta tìm Linh Tiêu nói qua, để nàng hỗ trợ là được." Tô Vận Hàm cười cười động viên hắn, tiếp đó khôi phục biểu tình nghiêm túc vừa nãy: "Những chuyện này đều dễ làm, trọng yếu là Ngưng Nhi cô nương bên kia, thay đổi cần phải nói với nàng ấy. Danh của nàng ấy, trước đây gọi Tô Ngưng Nhi hiện tại gọi Tô Ngưng Nhi, sau này vẫn gọi là Tô Ngưng Nhi. Còn ta, ta thấy cũng phải tìm một cơ hội rời khỏi Tuý Hoa lâu, tránh để nghĩa phụ tìm ra tơ nhện vết ngựa* trên người ta."
[chu ti mã tích – ý chỉ những vết tích sót lại, manh mối để liên kết]
"Ai nha Tô huynh đệ, có ngươi thật là quá tốt mà! Ngươi là tuyệt nhất đó, nhất đó!" Từ Phong giơ ngón cái với Tô Vận Hàm, tuy rằng hắn là vũ hán tử, nhưng người làm hắn bội phục đã ít lại càng ít, ngoài phụ thân hắn ra, Tô Vận Hàm xem như người duy nhất.
"Ngươi đã gọi ta là Tô huynh đệ, chúng ta chính là huynh đệ, có việc giúp đỡ cũng là phải thôi. Thôi, ngươi nắm bắt thời gian an bài tốt nơi ở cho Ngưng Nhi cô nương, còn nói chuyện cho nàng, ta sẽ không truyền đạt thay, vậy liền cáo từ." Hôn nhân đại sự, nàng thực không thể nào truyền đạt thay được. Nếu là nàng nói, chỉ sợ sẽ khiến Ngọc Ngưng Nhi, nha không, Tô Ngưng Nhi cảm thấy Từ Phong không đủ coi trọng nàng ấy.
Đi trên đại nhai phồn hoa ở kinh thành, Tô Vận Hàm ngẫu hứng thả chậm cước bộ nghe người trong tửu quán tán gẫu chút kỳ văn thú sự. Nghe được bọn họ nói đạo quán ở hậu sơn có một phiến rừng hoa đào mười năm không nở, không biết sao qua một đêm nở đầy hoa đào, mà sắc hoa đạm bạch mà phấn, làm lúc này mọi người dồn dập tới quan thưởng, trong lòng Tô Vận Hàm đột nhiên sinh ra ý nghĩ chưa từng có. Nàng muốn mang Hồ Linh Tiêu đến xem phiến hoa đào ở hậu sơn, không phải vào thời điểm có nhiều người, mà là lúc sáng sớm tránh người. Nàng yêu thích đạm hương của hoa đào, nàng đang tưởng tượng, nếu Hồ Linh Tiêu mặc hồng y phiên phiên vũ ở mảnh rừng đào phát hương hoa đào, hoạ diện cỡ kia tất nhiên là mỹ tới cùng cực rồi.
"Là ngươi?" Thanh âm vang tới cắt ngang hoạ diện hoàn mỹ thoáng thành hình trong đầu Tô Vận Hàm, nàng phản xạ có điều kiện tính ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, phát hiện Huyền Cơ mặc đạo bào nhếch nhác sau đó lập tức lộ ra tươi cười: "Hoá ra là Huyền Cơ đạo trưởng, đã lâu không gặp, không nghĩ tới có thể gặp ngươi ở đây."
"Ha ha, ta thực không biết nên gọi ngươi là công tử hay là cô nương, hiện tại thì ngươi đã phẫn nam tử, coi như là công tử là được." Huyền Cơ tới gần nàng, đang muốn vỗ vỗ bờ vai nàng, bàn tay đến giữa không trung lại cứng lại rút về, nhíu mày nói: "Yêu khí trên người công tử thực quá nặng, nếu không nhờ ta sớm biết công tử là người không phải yêu, chỉ sợ sẽ coi người thành yêu quái mà xử lý đó. Xin hỏi công tử, có phải ngươi ngày ngày bị yêu tinh quấn hay không?"
"Đạo trưởng nói đùa, cả ngày Vận Hàm ngoài giúp người chỉnh trướng vụ ra thì đều ngốc trong phòng ôn tập khổ đọc, sao lại bị yêu tinh quấn được? Đạo trưởng biết rõ Vận Hàm từng bị yêu tinh doạ qua, chớ nên lại nói tới những chuyện quái lực loạn thần kia thì tốt hơn." Ánh mắt Tô Vận Hàm xuất hiện hoảng loạn trong nháy mắt, nàng lại nói dối, là vì Hồ Linh Tiêu. Nàng biết Huyền Cơ đạo pháp cao cường, nếu là lúc đầu, nàng phải thành thật nói với Huyền Cơ đã gặp qua những người nào cũng kiên quyết ủng hộ hắn tiêu diệt những yêu vật kia. Lúc này không giống ngày trước, mà không nói tới yêu cũng có phân chia tốt xấu như người, Hồ Linh Tiêu là nàng lưu tâm, cho nên nàng nguyện ý vì nàng ấy mà nói dối với Huyền Cơ.
"Thật sao?" Huyền Cơ không phải không tóm được hoảng loạn loé lên một cái liền biến mất của nàng, khí tức yêu vật lưu trên người nàng thật là quen thuộc, quen thuộc đủ để Huyền Cơ xác định khí tức trên người nàng chính là của hồ yêu chạy mất ngày ấy. Quả nhiên, đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng phí công phu*. Huyền Cơ bất động thanh sắc gật gật đầu, vẻ có lỗi nói: "Có thể mấy ngày gần đây bần đạo quá mức mệt mỏi, mới xuất hiện ảo giác cỡ này. Công tử, gặp lại cũng là có duyên, vì đề phòng tránh cho công tử gặp cổ quái, đạo phù này thỉnh công tử nhận lấy. Có nó rồi, yêu quái không cách nào gần ngươi, bần đạo cáo từ." Huyền Cơ móc ra từ trong lòng đạo phù đã gấp gọn cho nàng, ôm quyền sau đó vội vàng lẫn vào đoàn người. Chỉ là hắn vẫn chưa đi xa, mà là nhân lúc Tô Vận Hàm chưa phòng bị lén lúc núp trong góc tối, để ý nàng rốt cuộc đi chỗ nào.
[đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu – chỉ việc cô gắng hết sức cũng không ra nhưng có khi không làm gì lại tình cờ có được]
Thấy hắn đã rời đi, Tô Vận Hàm làm bộ vô ý vứt đạo phù trong tay xuống đất. Huyền Cơ nói có đạo phù này yêu quái liền không thể tới gần người, nàng không muốn Hồ Linh Tiêu không gần người nàng được. Mấy ngày qua, nàng quen tương đối ngày đêm cùng Hồ Linh Tiêu, cũng thích cái cảm giác dó. Cho dù trên người có yêu khí, vậy cũng chỉ là khí tức Hồ Linh Tiêu mà thôi. Trong lòng nàng biết rõ, Hồ Linh Tiêu sẽ không làm hại nàng, chỉ có bảo hộ nàng.
Tiếng rao hàng của các tiểu thương xung quanh thay nhau vang lên, như trước Tô Vận Hàm chỉ biết nhìn trước mắt cất bước hướng về nơi cần đi, hay vì liên quan tới đạo phù Huyền Cơ cho bị nàng ném đi, ánh mắt Tô Vận Hàm không tự chỉ thoáng nhìn hàng ở than vị bên cạnh. Mắt nàng không tinh, chỉ trùng hợp chú ý một vệt hồng sắc dễ thấy. Hồng sắc này không tính là lớn, đợi lúc nàng đi tới cầm lấy nói, mới phát hiện là một cây phát trâm không tính là tinh mỹ. Phát trâm là ngân chế, đầu trâm là một đoá hoa ngọc điêu, trong đạm phấn sắc pha thêm một điểm ân hồng. Không lớn, nhưng bởi vì điểm rất dễ thấy này, chỉ nhìn một cái, liền khiến Tô Vận Hàm yêu thích không thôi.
"Ông chủ, phát trâm này bán thế nào?" Tô Vận Hàm cầm nó nhìn tỉ mỉ nhiều lần, không biết Hồ Linh Tiêu đeo nó lên sẽ là bộ dạng gì, hẳn là rất ưa nhìn đi, nàng nghĩ.
"Công tử thật tinh tường, trâm tử này là hoá phẩm quý nhất tốt nhất của than ta, hắc hắc... Chắc hẳn là công tử tặng cô nương rồi? Ta thấy vẻ mặt công tử lương thiện, liền tiện nghi cho ngài một chút, không đắt... chỉ ba lượng ngân tử mà thôi." Tiểu thương duỗi ra ba đầu ngón tay, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện.
"Ba lượng ngân tử còn không đắt?" Tô Vận Hàm thiếu chút nữa kinh hô lên, một tháng nàng làm được có năm lượng ngân tử, mà phát trâm này lại bán ba lượng ngân tử? Tuy lần trước bán gạo có được ngân phiếu còn trong tay nàng, có điều đó là giữ để mua phủ trạch cùng đồ dự trữ, nàng cũng không thể tự cho mình là lão gia có tiền, tiện tay ném chính là mấy chục lượng ngân tử.
"Ai nha công tử, này đã không đắt rồi! Vốn ta rao giá sáu lượng, thấy mặt công tử ngươi có phần thiện lương mới cho ngài tiện nghi một nửa đó! Công tử, trâm tử này tuyệt đối là hàng cực phẩm, ngài mua tuyệt đối không chịu thiệt thòi đâu mà!" Tiểu thương cười nói.
"Thôi vậy, ta không có nhiều ngân tử như vậy để mua trâm tử này. Ta chỉ có một lượng ngân tử, nếu ngươi thuận tiện liền bán cho ta, nếu mà nói không tiện thì thôi vậy. Chỉ có thể nói ta vô duyên với trâm tử này." Tô Vận Hàm lắc lắc đầu, từ trong y tụ lấy ra một lượng ngân tử, cũng không phải nàng thảo giá hoàn giá (~ cò kè mặc cả), mà xác thực nàng chỉ mang theo một lượng ngân tử. Trải qua sự kiện kiếp đạo lần trước, nàng cũng không dám lại mang theo quá nhiều ngân lượng như vậy bên người.
"Hắc hắc hắc, công tử vô duyên với trâm tử này, nhưng là có duyên với ta. Ta thấy công tử là người tốt, một lượng liền một lượng đi, làm bằng hữu kết giao." Tiểu thương nhanh chóng cầm lấy một lượng ngân tử trong tay nàng, sau đó làm động tác thỉnh, nói: "Trâm tử này là của công tử, hắc hắc, công tử ngài đi thong thả, thong thả."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Vận Hàm, sao đi lâu vậy chứ! Người ta cũng đều đã cắn xong hết hạt dưa lâu rồi!" Mới vừa bước vào phòng ở hậu viện, Hồ Linh Tiêu lập tức từ trên giường quấn lấy lưng eo của Tô Vận Hàm, thanh âm nũng nịu lộ ra oán niệm nho nhỏ. Thật là, còn không về nàng liền muốn dùng niệm lực thăm dò nàng rốt cuộc là đang làm gì rồi đó! Ra ngoài lại đi lâu như vậy! Chán ghét!!
"Từ huynh đệ cùng nghĩa phụ thương nghị (bàn bạc) hạ sính thú Ngưng Nhi cô nương, vì vậy làm trễ nãi chút canh giờ. Ta lo lắng xuất thân của Ngưng Nhi cô nương sẽ rước lấy bàn tán, đã nói với nghĩa phụ rằng nàng ấy là biểu muội viễn phòng của ta danh gọi Tô Ngưng Nhi. Linh Tiêu, ta nghĩ..." Tô Vận Hàm nói rõ một năm một mười* sự tình phát sinh ở phủ Đề đốc cho Hồ Linh Tiêu nghe, cũng hy vọng nàng có thể giúp chuộc Tô Ngưng Nhi ra, liên đới đến muốn chọn nơi ở cùng nhau nói với nàng.
[nhất ngũ nhất thập – đại khái là nói rõ ràng đầu đuôi ngọn nguồn]
"Chiếu theo lý thuyết thì Ngưng Nhi tỷ tỷ là thanh quan Tuý Hoa lâu, nếu nàng muốn đi tự nhiên là không ai ngăn. Nhất là hiện tại, nếu nàng đáp ứng thân sự với Từ công tử, tự nhiên cũng sẽ không thích hợp sống ở chỗ này nữa. Yên tâm đi, chuyện này liền để ta nói qua với mỗ mỗ, cũng tránh để các ngươi lại phí ngân lượng."
"Được Linh Tiêu, ta liền biết nàng có thể giúp." Nghe nàng nói vậy, Tô Vận Hàm cũng coi như thở phào nhẹ nhõm thay Tô Ngưng Nhi cùng Từ Phong. Nàng lôi kéo Hồ Linh Tiêu ngồi ở mép giường, từ trong y tụ lấy ra trâm tử mua ở trên nhai thị, cười nói: "Thích không? Trên đường nhìn thấy thích liền mua về, ta đoán nàng cài hẳn là mỹ cực đó."
"Ngốc tử, rốt cuộc coi như ngươi thông suốt rồi đó! Đồ ngươi mua ta đều thích, giúp ta cài được không?" Hồ Linh Tiêu nhìn nàng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, trong lòng càng là cảm động cùng vui thích hiếm có.
"Thích thì tốt." Tô Vận Hàm giúp nàng đeo trâm tử thật tốt, thuận tiện vuốt ve tóc dài của nàng khoát lên trước ngực, đối với mỹ nhân trước mắt gật gật đầu mãn ý: "Trâm tử này quả nhiên thích hợp với nàng... Thật mỹ!" Rõ ràng là trâm tử cực kỳ bình thường, vì một điểm diễm hồng này mà tăng thêm một chút ý nhị, cũng chính vì nó khiến hồng trên trang phẫn của Hồ Linh Tiêu đặc biệt kiều mị yêu nhiêu. Không tìm được từ có thể hình dung được sự diễm lệ của nàng vào thời khắc này, duy nhất có thể nói chính là, Hồ Linh Tiêu xác thực không phải là người, vẻ mỹ của nàng, quá mức cực trí, quá mức chiêu dao, cũng quá khiến người không cách nào tự khắc chế được.
"Ngốc tử, ngươi có biết tại sao ta dùng hồng sa che mặt ở trước mặt người ngoài chứ? Bởi vì ta muốn cái mỹ của ta, chỉ thuộc về mình ngươi." Hồ Linh Tiêu cười ngọt ngào nói, không có câu dẫn dụ hoặc ngày trước, chỉ là đơn thuần tựa vào vai Tô Vận Hàm, lẩm bẩm tựa như kể ra một cố sự động lòng người: "Ngươi biết không? Thời điểm lần đầu gặp gỡ ta đã bị diễm hồng như huyết trên môi ngươi mê hoặc, ta thích môi ngươi, rất là thích. Hiện tại, ta đoán hẳn là ta thay đổi rồi, trở nên không giống chính mình, cũng chỉ là vì ngươi."
"Linh Tiêu, mấy ngày nữa, ta dẫn nàng đi xem hoa đào nha? Nàng cũng biết ta thích nhất chính là hoa đào mà? Nghe người ta nói trong phiến rừng đào kia hoa đào mười năm không nở, hiện giờ vừa nở tất nhiên là cảnh sắc mỹ bất thắng thu (~ không thể tả xiết). Ta nghĩ, nếu nàng có thể vũ một khúc trong rừng đào ngập hương này... Này thật, nhất định là tuyệt cảnh kinh diễm đó." Tô Vận Hàm ôm eo nàng, trong con người tất cả đều là ý cười ôn nhu. Thật tốt, các nàng như vậy, thật tốt.