Chúng tôi tiến vào phòng họp.
Không khí lạnh lẽo nơi đây khiến tôi bất giác rùng mình, sự tự tinban nãy gần như biến mất. Tôi liếc nhìn Ajita, anh ta vẫn rất bình tĩnh, trên môi vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng rất mơ hồ, thật khó để có thể biết được anh ta đang nghĩ cái gì.
Tôi nhìn một lượt xung quanh, thật ra mà nói, mặt ai cũng lạnh nhưtiền. Vốn tiếp xúc với loại người này đã quen rồi, nhưng khi đứng trướcnhiều người như vậy, thật lại có chút ‘khác lạ’.
Giây phút hoang mang ngắn ngủi kia nhanh chóng trôi qua, tôi bìnhtĩnh lạnh lùng tiến đến ngồi vào chiếc ghế của mình. Ajita ngồi cạnh bên rất điềm đạm.
– Chúng ta bắt đầu cuộc họp. – một người đàn ông mặc vest chỉnh tề,khuôn mặt lạnh lẽo không có chút cảm xúc như thể cơ thể đã bị thời gianvà công việc tôi luyện như thế nào.
Mọi người xung quanh bắt đầu chăm chú nhìn về phía người đàn ông đó.
Căn phòng này rất dài và rộng, chính giữa đặt một cái bàn dài, mộtđầu đặt một chậu hoa, một đầu là một màn hình lớn. Tôi đang ngồi ở cạnhcái màn hình đó, là vị trí gần như được tất cả mọi ánh mắt tập trungđến.
– Đầu tiên hãy đến với đôi lời phát biểu của bên đặt ra đề xuất. –ông ta hướng mắt về phía tôi, như có như không lườm tôi một cái. Tôi mỉm cười tự tin đưa tay nới lỏng nút thắt cà vạt trên cổ, kéo nó tuột xuống tận nút áo thứ hai. Chiếc cà vạt đỏ trở nên lỏng lẽo, thỏa thít baybay.
…
– Chúng ta nghỉ ngơi một chút để suy nghĩ và bỏ phiếu, nửa tiếng nữacông bố kết quả. – ông ta vừa nói xong thì không khí cả phòng như giãnra một chút, bao nhiêu căng thẳng lúc nãy bay mất. Trên mặt mọi ngườivừa có chút lạnh vừa có chút lo lắng, bắt đầu tụ họp lại bàn bạc.
Tôi và Ajita đẩy ghế đứng dậy bỏ ra ngoài.
Ở phòng chờ gần đó, tôi đưa cho anh ta một lon cafe xem như trả lại lon ban nãy.
– Cậu làm rất tốt. Phản ứng của họ rất tốt.
– Tôi chỉ lo vào phút cuối ông ta lại kiếm chuyện. – tôi tin tưởng mà trút bầu tâm sự với anh ta.
– Ông ta…?? Ý cậu là ba cậu à? – anh ta nhanh trí đoán ra được. Biếtcâu trả lời của mình là hoàn toàn chính xác, anh ta liền nói tiếp – Bâygiờ dù cho ông ta có làm gì đi cũng đâu còn kịp nữa, cậu lo lắng làm gì?
– Không thể lơ là như vậy được. Ông ta là chúa lưu manh, không cóchuyện gì là ông ta không thể làm, kể cả giết chết người ta. – tôi bấtđắc dĩ thở dài. Có ai đời lại đi kể xấu ba mình cho cựu tình địch củamình không?? Chắc chỉ có mỗi mình tôi.
– Ý là cậu đang lo cho Yuki và Chito? – anh ta lại một lần nữa nhanhchóng nhận ra tâm ý của tôi. Bây giờ tôi đã hiểu được cảm giác của Yukikhi cô nàng mỗi lần trừng mắt với tôi cấm tôi không được đọc suy nghĩcủa mình nữa. Nhớ đến khuôn mặt phồng má tức giận của Yuki, tim tôi lậptức được xoa dịu, trên môi thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.
– Hai người họ… hy vọng họ sẽ ổn.
Nhưng quả thật… đời không như mơ.
Hơn nửa tiếng sau, trên màn hình kia ở phòng họp xuất hiện một tờ giấy phóng to.
Nhìn những dòng chữ đậm nhạt không đều xuất hiện trên tờ giấy, tim tôi rung mạnh, trên khóe môi không kìm nổi giật giật.
Kiềm chế nụ cười quá lâu khiến cơ mặt tôi có hơi mỏi.
Ajita huých tay tôi:
– Cười thì cười đi. Nhịn làm gì? Thành công rồi.
Ờ. Bao nhiêu tấn sắt nặng trình trịch từ trước giờ vốn đặt trên timtôi giờ bị gỡ bỏ hết. DW và WW hoàn toàn có thể yêu nhau. Tôi có thể ômhôn Yuki giữa phố mà không bị nhỏ đẩy ra nữa, cũng có thể đường hoàngđăng kí kết hôn. Sau này không lo cô nàng sẽ phải chịu khổ chịu thiệtnữa.
Tôi đã từng cam đoan sẽ mang lại cho nhỏ hạnh phúc, bây giờ thì cóthể hoàn toàn yên tâm ở bên Yuki. Bao nhiêu nặng nề đều tan hết như bọtbiển.
– Đề xuất đã được thông qua, cậu có ý kiến gì muốn nói với mọi ngườihay không? – ông bác mặc vest lúc đầu khuôn mặt có hiền hòa hơn một chút quay sang hỏi tôi.
Tôi cười khẩy đứng dậy tiến đến chiếc micro ở trung tâm căn phòng,đôi môi mỏng vừa mở ra định lên tiếng thì một giọng nói vang vọng trongđầu tôi.
Khuôn mặt tôi giây trước còn rất vui vẻ, vui đến không thể giấu được, nhưng giây sau, tinh thần tôi trở nên hỗn loạn, cảm xúc cũng không thểkiềm chế. Hàng chân mày nhíu lại đầy khó chịu. Môi mím chặt tỏ vẻ tứcgiận, đưa tay bóp nát cái mic tạo thành một tiếng ré lên thật đinh tai.Tất cả mọi người cùng đưa tay che tai, kinh hãi nhìn tôi.
Ajita vừa nhìn đã biết, nhanh chóng đến bên cạnh hỏi:
– Có chuyện gì?
– Yuki bị bắt cóc rồi. – tôi vừa lầm bầm vừa quay lưng chạy ra ngoài.
Ajita theo phản xạ lại gần nói vào chiếc mic đã hỏng:
– Xin lỗi mọi người. Cuộc họp có thể chấm dứt tại đây.
Anh ta nói xong liền quay người chạy theo tôi.
Tôi vụt chạy, khi đã thoát khỏi tầm nhìn của họ liền dịch chuyển đếnbiệt thự của ông già. Vậy mà cả người tôi bị dội ra, tôi lăn ra ngã rạptrước cổng.
– Chết tiệt!
Tôi quên mất nếu chỉ dùng phép dịch chuyển thông thường sẽ không thểxuyên qua cái kết giới vớ vẩn này của ông ta. Hai tay tôi siết chặt, đámạnh vào cánh cổng để xả tức, nó không chút dịch chuyển. Giọng nói bannãy lại vang lên, giọng của con khốn Izumo:
– Yuki không có ở đó, anh không cần phải mò đến đó làm gì. Hehe… nghe lời em, ngoan ngoãn cưới em, em sẽ trao trả cho anh một Yuki còn sống.
Tôi búng tay một cái, cả cánh cổng lẫn phần tường dính vào bản lề đều bị vỡ tan, tất cả nát vụn. Bụi bay mù mịt choáng tầm nhìn. Tôi hùng hổtiến vào trong.
Hai tay tôi siết mạnh đến nỗi những vệt đỏ in hằn lên bàn tay dần toét máu.
Con nhỏ chết tiệt đó!!! Tôi thề, khi nào gặp lại sẽ cho cô ta xuốngmồ!! Bảo tôi tha mạnh cho cô ta còn không có cửa, chứ đừng nói là cưới.Đi mà kết hôn với con chó nhà cô! Đồ điên!
Tôi mặt hầm hầm đen thui bước thẳng vào trong. Đầu tiên phải đốt cái nhà này trước, sau đó tôi sẽ đến khiến cô ta sống không bằng chết.
Lần trước nhờ Yuki tôi đã tha tội cho cô ta, vậy mà vẫn chứng nào tật nấy. Đúng là ngựa quen đường cũ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!!
– Ông đang ở đâu ra đây ngay cho tôi, đừng để tôi phải xới tung cáinhà này lên. – tôi hét lớn đầy căm phẫn, những người giúp việc nhìn thấy tôi đều chết khiếp, hoảng loạn chạy vào núp ở một góc để tránh bị văngmiểng.
Không một tiếng động đáp lại, tôi điên tiết hất tung cái sofa vàotrong chiếc ti vi đặt giữa phòng, khiến nó xẹt điện rồi nứt vỡ hết cảra. Lúc này mới có tiếng động đáp lại tôi… tiếng của những người giúpviệc. Thật chẳng ra làm sao cả!
– Mấy người im đi. Ông ta đâu rồi?
– Dạ… dạ thưa cậu chủ… ô… ông chủ đang ở trong thư phòng đọc sách.
Hừ!! Giờ nãy vẫn còn tâm trạng đọc sách à?!
Tôi xông thẳng vào phòng không buồn gõ cửa, liếc ông ta một cái. Bố già đang ngồi trên ghế đọc sách, vẻ mặt thư sinh hiền hậu, đúng chất một người đàn ông trói gà không chặt.
– Đến rồi à? – ông ta không buông cuốn sách xuống, hai mắt vẫn dán vào đó mà chậm rãi lên tiếng.
– Tới khi nào ông mới ngừng những hành động ngu ngốc này lại?? Ôngđang đợi tôi giết ông, hay viết thư đoạn tuyệt quan hệ với ông?!! – tôigằn giọng, sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Tôi tức giận đến tột cùng, cả người nóng hết cả lên, đến đôi mắt cũng long sòng sọc.
– Mày thà giết tao chứ không được đoạn tuyệt quan hệ với tao. – ôngta vẫn cứng đầu không buông cuốn sách xuống, tuy vậy, xúc cảm trên mặtvẫn có chút gì đó thay đổi, tất nhiên theo chiều hướng tiêu cực.
Gì đây chứ…!! Là đang giả vờ lương thiện?? Là đang cố gắng trở thànhmột người cha mẫu mực cố gắng làm mọi cách để có thể hòa giải với đứacon trai?? Trơ trẽn.
Ông ta không cho tôi cắt đứt quan hệ, nhưng suốt ngày cứ chạy đến làm phiền chọc tức tôi, rốt cuộc muốn cái gì?
– Ông muốn gì đây? Không phải muốn tôi và Izumo cưới nhau đó chứ.
– Lúc đầu, tao và bên nhà nó cho tụi bây làm hôn ước, chính là vìliên kết hai tập đoàn với nhau. Nhưng dạo gần đây tập đoàn nhà nó cóchút vấn đề, chắc là sắp phá sản đến nơi, tao cho nó gả vào nhà này đểcái tập đoàn mà tao gầy công xây dựng đi trả nợ cho nhà nó? Tao đâu cóngu. Mày thông minh hơn con bé đó rất nhiều, ngoài tiền của ra thì connhỏ đó chẳng có gì hết, đến cả trí khôn một chút cũng không có, bị taolừa một cách trắng trợn mà không biết.
– … – không ngu, mà quá xảo quyệt, thật quá đáng! Dù cô ta có làngười tôi ghét đi nữa, cũng không ngờ ông ta có thể trơ trẽn đến mứcnày. Hai tay tôi càng siết chặt, ngón tay đâm vào da thịt đau đến mứckhông còn cảm giác, nhưng sự tức giận vẫn chẳng thể ngui ngoai!
– Phải, mày tìm đến đúng người đấy. Tao là người đứng phía sau giật dây, điều khiển con nhỏ đó bắt cóc Yuki.
– Đã thừa nhận rồi vậy thì nói đi. Ông muốn cái gì? Tập đoàn tôi cũng đã trả cho ông, cũng không phải là ép tôi kết hôn với con đàn bà đó.Vậy thì ông dùng cô ấy lại ép tôi làm gì? Cưới một tiểu thư khác?! –càng nói tôi càng khinh miệt cười nhạo ông ta.
– Phận làm cha làm mẹ, ai không muốn con mình sống hạnh phúc, tao chỉ muốn tốt cho mày thôi. Chia tay nó đi. Mày không đến với nó được. Nó là một WW.
– Chuyện đó mà ông cũng nói ra được? Không suy nghĩ à?
– Được rồi, ta thừa nhận ta đã sai, từ trước đến giờ làm vậy cũng chỉ vì tốt cho mày thôi. Chọn cho mày một cô vợ vừa đẹp vừa giàu có cũngchỉ muốn tương lai mày tươi sáng. Bắt mày chia tay với con bé đó cũngchỉ muốn mày không phải khổ.
– …
– Tương lai còn dài, thiếu gì những DW giống nó. Mày hà cớ gì phải tự làm khổ bản thân. Ta biết từ khi vợ ta mất, mày rất hận ta… phải không? Thật ra, việc con mụ vợ kế đã bày mưu sát hại, chuyện đó ta biết, nhưng ta cũng đã hành hạ cô ả suốt bao nhiêu năm nay. Ta không phải khôngthương yêu hai người… chỉ là… mày không thể hiểu thông được cách quantâm của ta. – ông ta tiếp tục độc diễn, hệt như một danh hài… ông tađang kể chuyện cười chắc?
Miệng thì nói vậy, trong khi bụng một bồ dao găm, đang sẵn sàng chờtôi mềm yếu liền lập tức xông đến bóp chết không tha. Những chuyện nhưvậy, tôi còn lạ gì nữa. Kể một câu chuyện nghe thật đồng lòng người, rồi mới từ từ tiến vào kế hoạch chính. Tính cách của ông ta thế nào, tôicòn chưa rõ…?
Tôi đang điên càng điên hơn.
– Chuyện cuộc đời tôi sau này như thế nào, cũng không mượn ông quantâm. Đừng có hết lần này lần nọ làm khó tôi, tôi đã hạnh phúc lắm rồi.
– Mày vẫn không tin… – giọng ông ta trầm xuống, sắc mặt cũng tệ đitrông thấy. Chà… ông ta quả có khiếu làm diễn viên… đừng làm chủ tịchnữa, đi mà gia nhập vào một đoàn kịch nào đó ấy.
– Tôi chắc chắn sẽ không chia tay với cô ấy. Chắc chắn sẽ không, cho dù ông có làm gì đi chăng nữa.
– Vậy thì ta sẽ giết nó, chỉ có như vậy, mày mới không mù quáng nữa.
– Nếu ông làm như vậy, tôi sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với ông rồi chết theo cô ấy. – tôi gằn giọng, chỉ là nói theo phản xạ, thật không ngờông ta lại…
– Kh… khoan đã. – giọng ổng run run. Tôi khinh bỉ trong lòng, đừng có đóng kịch đạt quá mức như vậy đi. Tôi sẽ tưởng là thật.
Tôi chỉ đứng đó chờ đợi, nhưng tuyệt nhiên ông ta không có nói gì nữa. Tôi liền nói, không đậm không nhạt:
– Còn không mau trả cô ấy cho tôi?
Máu trên tay tôi rỉ ra rồi chảy xuống, từng giọt từng giọt như cứavào tim tôi, như đẩy tôi vào hố sâu. Thật là khiến người ta mất kiênnhẫn!
– Được, ta sẽ trả con bé cho mày, nếu như nó qua được thử thách của ta.
– Đừng nhiều lời! Mau đưa cô ấy cho tôi!
– Sang ghế kia ngồi đi. Bây giờ một là kiên nhẫn nghe theo ta, hai là ta sẽ giết nó ngay tức khắc. Ta cũng không phải là người có kiên nhẫn,đi nhắc lại nhiều lần một câu.
Tôi tức giận ngồi xuống ghế, ghế thì êm mà cứ như có gai đâm vàongười tôi vậy, trong lòng rạo rực đến khó chịu. Ông ta lại định bày racái trò gì?
Ông ta mở ti vi, hình như là đang phát ra hình ảnh quay trực tiếp từcamera theo dõi… có rất nhiều góc độ, nhưng tất cả đều chứa một hìnhbóng nhỏ nhắn đáng yêu tôi đang tìm kiếm. Trong phút chốc, tôi vô cùngkích động.
(Còn tiếp)