Mưu Sắc

Chương 37: Tính kế



Lê Thấm nhìn hắn, lúc này ánh mắt nàng nhiều hơn vài phần bội phục. Nam nhân của nàng quả nhiên là người thấu đáo. Nàng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với những chuyện trong cung đã sớm luyện thành một đôi mắt thông thấu hết thảy, người nào có tư tâm đều bị nàng nhận ra, chặt chẽ bảo vệ mình. Nhưng Mộc Tử Ảnh không giống, nàng dám khẳng định, người này hẳn đã hiếu thấu đáo hết thảy bá quan văn võ trong triều, ngay cả việc nhỏ hay những quan hệ đơn giản hắn cũng không bỏ qua.

“Chuyện lời đồn này không đơn giản như vậy đâu.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nói.

Làm ra lời đồn hai nữ tranh một nam không hề giống với ý định muốn đẩy Hàn Mộc Hủ lên làm phò mã của Đại Chiêu quốc. Mà ngược lại chính là vì muốn gây sâu sắc thêm mâu thuẫn giữa tiểu công chúa và Hi quận chúa. Phía sau Lê Vũ Hi là Đoan vương phi, đằng sau Lê Thấm lại là Tiết hoàng hậu, vốn hai người không hề có mâu thuẫn. Nói rộng ra, Kính Nhân đế và Đoan vương gia sẽ không bao giờ hỏi đến loại chuyện này. Nhưng, làm sao có thể dễ dàng dùng chuyện này mà gây nên mâu thuẫn giữa Kính Nhân đế và Đoan vương gia cho được? Ai cũng biết Đoan vương gia Lê Trí đối với người huynh đệ ruột thịt Kính Nhân đế vô cùng yêu thương, làm sao có thể vì chuyện nhỏ này mà xung đột, huống chi Đoan vương gia và Đoan vương gia cũng tồn tại không ít mâu thuẫn.

Lê Thấm thấy hắn trầm mặc, mặc dù vẻ mặt không hề thay đổi nhưng đôi mắt lại không ngừng xoay chuyển, không biết trong lòng hắn đang tính kế gì.

“Ta cũng biết có người đang lợi dụng sơ hở của ta. Nhưng sơ hở của ta không dễ để chui như vậy đâu.” Lê Thấm hé miệng đáp.

Nghe thấy lời này, Mộc Tử Ảnh đang lâm vào trầm tư chợt lấy lại tinh thần, cười ha ha hai tiếng, “Sao thế? Không cần ta hỗ trợ?”

“Chỉ là một việc nhỏ, cần gì chàng phải xuất mã.” Lê Thấm cười đến xấu xa.

***

Ngự thư phòng.

Kính Nhân đế kinh ngạc nghe Lý Xuyên bẩm báo, ánh mắt vốn đang tập trung vào tấu chương ngay lập tức nâng lên, nhìn ra ngoài cửa điện.

“Thấm Nhi muốn gặp trẫm sao?” Giọng nói của Kính Nhân đế không giấu được nỗi kinh ngạc cùng với khổ sở không nói rõ.

Mọi người đều biết khi Kính Nhân đế phê duyệt tấu chương thì không thích có ai khác quấy rầy, đặc biệt là nữ nhân hậu cung, cho nên ai ai trong cung cũng thức thời ở yên trong điện của mình, chờ đợi hoàng thượng ngẫu nhiên ban ơn mưa móc. Nhưng Lê Thấm cũng đâu có ngoan ngoãn chịu quản thúc, ngày bé vẫn luôn chạy đến đây, tuy Kính Nhân đế vẫn luôn quở trách nàng nhưng dù khó nghe đến đâu cũng không giấu được sự sủng ái. Kính Nhân đế đã quên mất từ lúc nào, Thấm Nhi đã không còn làm phiền ông, là chín tuổi hay là mười tuổi, có lẽ là nhỏ hơn chút nữa? Có đôi khi một mình ngồi ở ngự thư phòng, ông cảm thấy thật cô độc, ngay cả người đến làm phiền ông cũng không có.

“Hoàng thượng, người xem…nên để công chúa tiến vào hay là để nô tài bảo công chúa trở về?” Lý công công thấy ông ngây người, vì vậy mới nhắc nhở một câu.

“Mau để công chúa tiến vào.” Ngữ khí của Kính Nhân đế có chút gấp gáp, hai mày vừa rồi vẫn nhíu lại nay đã giãn ra.

Sau khi Lý công công ra ngoài truyền lời, nữ tử ở bên ngoài liền thong thả bước vào. Lê Thấm một thân váy dài thêu hoa bằng tơ vàng, khoác áo ngoài mỏng thêu hoa mai, khuôn mặt xinh đẹp, sáng bừng cảnh vật xung quanh. Khí chất hơn người khiến người khác phải e dè vài phần, nhưng lúc này nàng lại khẽ mỉm cười, khiến cho người ta không nhịn được tâm tư thân cận, tính tình cả vú lấp miệng em cũng bởi vì nụ cười này mà thu liễm đi không ít.

Kính Nhân đế cảm thán, quay đi quay lại, tiểu công chúa của ông đã trổ mã động lòng người đến vậy.

Giật mình nhớ lại, ông dường như thấy được Tiết hoàng hậu năm đó, Ngọc Nhi của ông năm đó hào quang cũng tỏa ra bốn phía, nhưng mà qua bao nhiêu năm rồi, ánh hào quang đó cũng dần dần nhạt đi, trở nên trầm lặng, mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đó lại chính là ông. Ánh mắt Kính Nhân đế chậm rãi tối lại.

“Phụ hoàng, có phải nhi thần đã quấy rầy người không?” Lê Thấm cười khanh khách bước tới, đứng bên cạnh người ông, chỉ còn cách hai bước.

Kính Nhân đế hiền hòa vẫy vẫy tay cười với nàng, “Thấm Nhi, đến đây, gần một chút, phụ hoàng muốn ngắm con gái ngoan của phụ hoàng.”

Lê Thấm vui vẻ, đi đến trước mặt ông, “Phụ hoàng nên nhìn cẩn thận nha, phụ hoàng lúc nào cũng quá bận rộn chính sự, chẳng thèm đếm xỉa tới nhi thần.” Lời nói oán giận tràn đầy hờn dỗi, tiếng nói khiến người nghe cảm thấy thực thoải mái.

“Được, được, haha…” Tâm tình phiền muộn của Kính Nhân đế lập tức tốt lên nhiều lắm.

Lê Thấm thấy Kính Nhân đế không hề lên tiếng hỏi trước, môi nàng mím lại, ủy khuất cúi đầu, “Sao phụ hoàng không hỏi vì sao con gái đến tìm phụ hoàng?”

“Ồ? Chẳng lẽ không phải bởi vì nhớ phụ hoàng nên mới đến ngự thư phòng sao?” Trong lòng Kính Nhân đế thầm than một tiếng: Quả nhiên là có việc muốn nhờ, không biết nhóc con này muốn làm cái gì.

Lê Thấm sửng sốt, sau đó lập tức kêu to: “Đương nhiên là nhi thần nhớ phụ hoàng, nhưng nhi thần đâu có thể tùy tiện đến quấy rầy chính sự cuả phụ hoàng, cho nên đành đem bao nhiêu nhớ thương nuốt hết vào bụng, nhi thần rất ủy khuất.”

Nghe thấy lời này, Kính Nhân đế mừng rỡ không thôi. Quả nhiên là đứa con gái lanh lợi của ông.

“Con nói thật ra đi, có chuyện gì mà quỷ nha đầu như con còn không làm được, trẫm cũng thật hiếu kỳ.” Kính Nhân đế chăm chú nhìn vào đôi con ngươi sáng bừng như sao của con gái, cả người đều cảm thấy thoải mái.

Lê Thấm vừa nghe thấy lời này âm điệu liền nâng cao, lên án: “Phụ hoàng, người phải thay nhi thần làm chủ a, bây giờ khắp kinh đô đều tràn ngập tin đồn về nhi thần, nếu cứ tiếp tục như thế, nhi thần sẽ không sống được! Danh dự của nhi thần cũng không còn nữa!” Nói xong, nước mắt to như hạt đậu đọng lại trên khóe mắt rồi nhanh chóng rơi xuống.

Kính Nhân đế không ngờ chỉ vừa nói đến đây, con gái nhỏ của ông đã khóc đến thê thảm, cho dù biết nha đầu này có một nửa là giả bộ nhưng trái tim vốn khỏe mạnh của ông cũng mềm đi thật nhiều, ông giận dữ quát, “Kẻ nào vô liêm sỉ dám khi dễ con gái bảo bối của trẫm!Lý Xuyên, mau cho người đi điều tra, bắt hết những kẻ dám phao lời đồn này lại, để bọn chúng ở trong lao mười ngày nửa tháng, xem bọn chúng có còn dám nói loạn huyên thuyên nữa không!”

Lý Xuyên thấy Kính Nhân đế đột nhiên nổi giận dọa cho hoảng sợ, hắn nhanh chóng vâng dạ rồi chạy ra ngoài. Lê Thấm đang lau lau nước mắt cũng hơi ngẩn người, tiện đà khóc còn to hơn.

“Phụ hoàng, người không biết được bên ngoài nói cái gì đâu. Nhi thần muốn nam nhân dạng gì mà không có chứ, cần gì phải cùng đường tỷ tranh đoạt Hàn đại nhân? Đây không phải là muốn hắt nước bẩn lên người nhi thần sao, đây cũng là bôi đen phụ hoàng!”

Kính Nhân đế đương nhiên là biết rõ lời đồn này, chẳng qua trong lòng ông đã có kế hoạch rồi, lúc này thấy Lê Thấm phản đối, ông thử dò hỏi: “Thấm Nhi, nói thật với phụ hoàng, nếu không có tin đồn này, con cảm thấy Hàn đại nhân thế nào?”

Lê Thấm nước mắt lưng tròng, “Ý của phụ hoàng là gì? Chẳng lẽ người muốn đem con gái gả cho hắn, muốn để Hàn Mộc Hủ làm phò mã của nhi thần? Con không đồng ý, nhi thần không đồng ý!”

“Hàn Mộc Hủ này tướng mạo tài năng đều thượng thừa, vì sao vẫn không lọt vào mắt con?” Kính Nhân đế bất đắc dĩ nói.

“Trong lòng nhi thần đã có người.” Lê Thấm nói, không đợi ông hỏi tiếp, nàng đã tự khai: “Nhi thần không phải quốc sư Mộc Tử Ảnh sẽ không lấy chồng.”

Kính Nhân đế có chút kinh ngạc, ý định của ông là để đứa nhỏ này bồi dưỡng chút cảm tình với Mộc Tử Ảnh, không nghĩ tới nha đầu này lại hãm sâu vào, hơn nữa, còn hãm rất sâu.

“Nhưng mà quốc sư…tính tình lạnh nhạt, Thấm Nhi, trẫm sợ rằng con sẽ không lọt vào mắt của hắn.”

“Quốc sư nói, hắn cũng chỉ cần nhi thần.” Lê Thấm chắc chắn nói ra, hai bên tai đỏ hồng.

Kính Nhân đế rớt cằm, “Là…thật sao?”

“So với vàng còn thật hơn.” Khóe miệng Lê Thấm cong cong.

Kính Nhân đế vuốt chòm râu, trầm tư một lúc, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Thôi, mặc kệ hắn nói thật hay không, con cũng đừng hồ nháo.” Rõ ràng là thở dài, nhưng lời nói lại lộ ra tia vui vẻ.

“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nhờ.”

“Thấm Nhi cứ nói thẳng đi.” Kính Nhân đế tiếp tục vuốt râu, trong lòng có chút rối rắm.

“Vì phòng ngừa tin đồn này tiếp tục khuếch tán, tổn hại danh dự của nhi thần, tổn hại đến thể diện của hoàng thất, nhi thần đề nghị phụ hoàng lập tức hạ chỉ, để Hàn Mộc Hủ lấy Lê Vũ Hi.”

Tay Kính Nhân đế khựng lại, có chút dở khóc dở cười. Có lẽ ngay từ đầu nha đầu kia đến đây chính là để đề nghị cái này.

“Để trẫm suy nghĩ đã, dù sao hôn nhân đại sự cũng không phải trò đùa.” Kính Nhân đế cho ra một đáp án ba phải. Dù sao ông còn có dự tính trọng dụng Hàn Mộc Hủ. Tuy Hàn gia với Chu gia đi lại khá gần nhưng Hàn Mộc Hủ chính là ngoại lệ. Về sau muốn trọng dụng hắn, đương nhiên không thể để trong lòng hắn mang oán giận được. Nếu hắn không nguyện ý cưới Lê Vũ Hi, Kính Nhân đế cũng không thể làm chuyện không biết thời thế nhân tình được.

Lê Thấm rời khỏi ngự thư phòng, trong mắt lóe lên tia sáng. Lê Vũ Hi, lúc này đây ta thành toàn cho ngươi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv