Mưu Sắc

Chương 24: Chủ động rời cung



Từ sau khi chuyện tình của hai người phát triển, tất cả mọi việc đều rất thuận lợi. Càng như thế, trong lòng Lê Thấm ngược lại càng tồn tại một loại cảm giác bất an.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng mới cảm thấy cảm tình của hai người quá nhanh chóng quá thuận lợi, dễ dàng đến mức có chút không tin được, giống như có chỗ nào không thích hợp nhưng nàng không thể nào nghĩ ra. Lê Thấm lắc đầu, cố gắng đem loại cảm xúc bất an này xóa bỏ khỏi đầu, đem lực chú ý của mình chuyển về việc điều tra của Bích Chi và Nguyệt Dung.

Bích Chi và Nguyệt Dung thưa lại, nói hương an thần không có vấn đề gì, hương đó là do Nguyệt Dung mang từ chỗ mình tới đốt, từ đầu tới cuối chỉ qua tay mình Nguyệt Dung.

Theo Nguyệt Dung nhớ lại, lúc ấy trong lư hương cũng không có tro hương dư thừa gì, bởi lư hương thường xuyên được rửa sạch sau đó suy nghĩ kỹ lại đột nhiên nhớ ra bên trong lư hương có một chút bột màu trắng, lúc ấy Nguyệt Dung vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn.

“Công chúa, không sai được, ngay lúc đó, nô tỳ thật sự thấy có một ít bột phấn màu trắng. Lúc ấy nô tỳ còn tưởng tro hương an thần còn chưa được rửa sạch sẽ, thấy chỉ có một chút bột phấn sẽ không ảnh hưởng gì lớn nên mới để nguyên.” Nguyệt Dung nhớ lại, trên mặt đều là ảo não hối hận, “Đều là lỗi của nô tỳ, công chúa muốn đánh muốn phạt, nô tỳ một câu cũng không oán hận!”

Tuy công chúa và Bích Chi không nói cho nàng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng đại khái cũng đoán được chuyện xảy ra đêm đó.

Ngày đó, công chúa mới vấn an hoàng hậu về đã phải đến tịnh phòng tắm rửa, tắm lâu đến nỗi suýt ngủ quên ở bên trong, nếu không phải quá mệt mỏi thì vì sao có thể… Trong lư hương rất có thể là độc hương hoặc tình hương, hôm đó nàng cũng đã nghĩ đến khả năng này. Rốt cuộc là người nào lại muốn hãm hại công chúa?!

Tuy công chúa bình thường có nói chút lời ác độc kiêu kỳ nhưng không ai có thể so với các nàng hiểu được tính tình công chúa. Nàng biết trong lòng công chúa cất giấu một ký ức đáng sợ, đêm đó bóng dáng bất an cô tịch của công chúa khi ngủ, sợ là không có mấy người nhìn thấy mà không đau lòng, hơn nữa người còn là một người đối nhân xử thế vô cùng công bằng, là một vị chủ nhân yêu ghét rõ ràng. ( đêm đó mà Nguyệt Dung nhớ tới được nhắc đến trong chương 7)

“Phạt ngươi làm gì?” Lê Thấm thản nhiên liếc mắt nhìn xuống, “Phạt ngươi thì mọi chuyện sẽ không phát sinh? Nếu chuyện này đã không thể né tránh, vậy chỉ có thể đem thương tổn giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí có thể giải quyết thỏa đáng biến thành không có chuyện gì cũng không phải không thể.” Nói đến việc này, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt dịu dàng tuấn tú của Mộc Tử Ảnh, khóe miệng không khỏi cong lên.

Bích Chi nhìn thấy thế, trong lòng liền cười trộm. Coi như lần này công chúa là chó ngáp phải ruồi. Phải là quốc sư đại nhân gặp xui xẻo mới đúng, phải ôm vào một chủ nhân rắc rối như công chúa của nàng.

“Công chúa, có thể người bỏ bột phấn trong lư hương không phải là hạ nhân hay lui tới trong cung, mấy ngày nay nô tỳ đã cẩn thận điều tra nhưng không hề phát hiện điều dị thường của bất kỳ thái giám cung nữ nào, nhưng…thật ra sau đó có nhớ tới một chuyện.” Bích Chi nói.

Lê Thấm nghe nói đến đây, đột nhiên cười, “Bích Chi, ngươi muốn nói chuyện lần trước ta mời mấy người La tỷ tỷ tới xem Minh Nguyệt châu sao?”

Bích Chi gật đầu nói: “Nô tỳ cảm thấy tuy các nàng đều là những người có chút thân phận nhưng ai biết được các nàng đó ở sau lưng có ghen tị với công chúa, sau đó muốn hãm hại công chúa hay không.”

Nguyệt Dung nghe đến đây thì sửng sốt, ngay sau đó đã hiểu ra.

“Lý Mạn Dung, Điền Nhạc Xuân tuy trong lòng có suy tính cái gì cũng không phải loại người dám cả gan động thủ, về phần La Tĩnh Hàm ta tin tưởng nàng chính là một con người thẳng thắn trước sau như một, nhưng mà có người ta nhìn không vừa mắt mà nàng ta nhìn thấy ta cũng ngứa răng.” Lê Thấm cười đến hiền lành, trong mắt lại hiện lên tia ác độc.

Suy nghĩ kỹ lại, đóa hoa sen mảnh mai kia thật đúng là loại người có thể làm ra chuyện như thế. Người này thật sự là muốn tìm chết, chuyện hai năm trước hại nàng rơi xuống nước nàng còn chưa tính sổ, vậy mà bản thân nàng ta lại cố tình động thủ trước.

Lời này của Lê Thấm vừa nói ra, trong lòng Bích Chi cùng Nguyệt Dung đã đoán được người nọ là ai. Người mà công chúa ghét nhất không vừa mắt nhất chính là Hi quận chúa!

“C ông chúa, chẳng lẽ thật sự là Hi quận chúa động tay chân?” Nguyệt Dung khó hiểu hỏi, biểu tình mang theo vẻ khiếp sợ khó tin.

Tuy nàng biết công chúa không thích Hi quận chúa nhưng nàng chỉ cho rằng bởi vì lời nói của Hi quận chúa đắc tội công chúa, công chúa có đôi khi sẽ…báo thù một chút,nhưng nàng không nghĩ tới Hi quận chúa là loại tiểu nhân có thể làm ra loại sự tình ti bỉ như này.

“Như thế nào, trách ta oan uổng nàng?” Lê Thấm cười lạnh nhìn về phía Nguyệt Dung.

Thân mình Nguyệt Dung theo bản năng chợt cứng lại, “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là cảm thấy…cảm thấy…” Câu nói kế tiếp bất luận thế nào cũng không thể thốt nên lời, bởi vì ánh mắt của công chúa không hề sáng ngời như dĩ vãng mà ngược lại là tầng tầng u ám, còn mang theo vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

“Cảm thấy Lê Vũ Hi là tài nữ đệ nhất kinh thành, đạo đức tốt, so với đồ công chúa vô đức vô năng như ta tốt hơn nhiều?!” Thanh âm của Lê Thấm đột nhiên đề cao lên, tức giận quát lớn.

Nguyệt Dung sợ tới mức toàn thân run rẩy, khóc nức nở: “Không …công chúa, người ông chúa không thích trong lòng nô tỳ cũng không thích, mới vừa rồi nô tỳ chỉ là tò mò thôi, công chúa ở trong lòng nô ty chưa bao giờ không tốt cả!”

Bích Chi đỡ lấy cánh tay Nguyệt Dung, kéo nàng lại một bên, thanh âm khó tránh khỏi có chút phật lòng, “Nguyệt Dung, về sau đừng có vì người ngoài mà nghi ngờ công chúa. Trên đời này người biết mặt mà không biết lòng có rất nhiều, tỷ cho rằng mấy thứ bình thường họ cho chúng ta thấy là sự thật sao?”

Công chúa mới thực sự khiến người ta phải đau lòng. Nàng mỗi ngày làm sao mà không phải đeo mặt nạ lên mà sống, chỉ khi nào trở về cung, nàng mới có thể ở trước mặt mình và Nguyệt Dung biểu hiện chân thật, có vui có buồn có oán có hờn. Những lời này Bích Chi chỉ có thể giữ trong lòng bởi nàng biết công chúa không cần ai thương xót nàng, công chúa thích khư khư cố chấp, có đôi khi tính tình của nàng chẳng khác nào bướng bỉnh.

Lê Thấm phát hiện bản thân có chút không khống chế được cảm xúc. Nàng xoa trán, cảm giác hít thở không thông quen thuộc đột nhiên ập tới, tựa như một cột nước đổ xuống, rít gào, không thể tìm thấy lối ra. Có một số việc, dù có nói cũng sẽ không có người tin tưởng, ví như chuyện năm mười tuổi ấy nàng nghe thấy nhìn thấy, nàng vẫn chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai, chỉ chôn ở trong lòng, cố gắng không đụng đến góc hẻo lánh nhất này nhưng mỗi khi lơ đãng đều có thể bất chợt nhớ tới, nó thời thời khắc khắc đều nhắc nhở nàng một sự thật xấu xa không thể nào chịu nổi.

Lê Thấm cố hít vào thật sâu, biểu tình đã trở nên bình tĩnh, “Việc này trong lòng ta tự có chừng mực, các ngươi không cần tự mình đoán loạn.”

“Công chúa, nô tỳ tin tưởng công chúa!” Nguyệt Dung vội la lên, sợ công chúa về sau sẽ không còn tín nhiệm nàng nữa.

“Bích Chi, mẫu hậu cho phép ta, từ nay trở đi có thể tự do tới Tường Vân tự dâng hương, đến lúc đó ngươi đi cùng ta đến Đoan vương phủ bái phỏng hoàng thúc, thuận tiện thăm vị đường tỷ ôn nhu hiền đức của ta.” Lê Thấm nói đến người này thì cười đến kỳ quái.

Nguyệt Dung thấy mình bị công chúa gạt ra, chỉ đành cúi thấp đầu.

“Dạ.” Bích Chi lên tiếng trả lời, rồi cẩn thận hỏi lại , “Công chúa, có cần sai người đưa tới bái thiếp trước không?”

“Ta là đi thăm hoàng thúc hoàng thẩm của mình, cần gì khách sáo như vậy.” Lê Thấm cười nhẹ, “Hoàng thúc thực ra cũng rất thương đứa cháu gái này.”

Ngày tiếp theo, Lê Thấm dù lưu luyến không rời Mộc Tử Ảnh cũng vẫn phải nói lời từ biệt, nàng chỉ chu cái miệng nhỏ nhắn đứng ở một bên, giống như một cô bé con hiền lành ngoan ngoãn. Triệu Ly trước khi bỏ chạy đi thì không nhịn được nhìn kĩ thêm vài lần, sau khi nhận được ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân nhà mình, mới lập tức chuồn mất.

“Ngày mai ta sẽ rời cung, nàng ngoan ngoãn ở trong cung, nghe rõ không?” Mộc Tử Ảnh quen thuộc ôm nàng vào lòng, lại không nhịn được dặn dò thêm một câu.

Hàng mi Lê Thấm run rẩy, “Chàng yên tâm, ta sẽ không tới Tường Vân tự. Đúng rồi, nhớ phải mang về cho ta đồ chơi bằng đất nung đó, nếu chàng quên, đừng mơ ngày sau nói cái gì ta cũng nghe theo, hừ!”

Mộc Tử Ảnh cong môi, “Chuyện ta đồng ý rất ít khi quên, ở ngoài thành có nhà họ Lý chuyên làm đồ chơi bằng đất nung, còn muốn nặn thành hình dáng của ta và nàng sao? Được rồi, ta đã nhớ rõ hết rồi.”

Lê Thấm vừa lòng ở trước ngực hắn cọ cọ.

Nàng còn nhớ rõ, trước khi đi, Mộc Tử Ảnh cúi đầu, ở trên môi nàng hôn thật lâu, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mái tóc đen dài buông xõa xuống, ở dưới ánh mặt trời càng trở nên óng ả rực rỡ, che đi đôi mắt tràn đầy nhu tình mật ý, có lẽ còn có một tia cảm xúc phức tạp nói không nên lời. Đến khi nàng thanh tỉnh mới chợt nhận ra đây là lần đầu tiên Mộc Tử Ảnh chủ động hôn nàng, cảm giác mềm mại mà ấm áp kia chính là từ đôi môi mỏng trời sinh của hắn. Khi đó tất cả suy tính đều được dẹp bỏ chỉ còn lại một mảnh niết bàn nho nhỏ, ấm áp từ đó mà tràn vào lòng hóa thành ngọt ngào, đem cho nàng một mảnh an tường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv