Mưu Sắc

Chương 19: Cẩn thận tính kế



Từ lúc theo học Mộc Tử Ảnh, Lê Thấm ăn mặc rất thanh giản, lúc vừa nhìn thấy nàng thật đúng là không nhìn ra đây lại là công chúa. Vì thế khi Lê Thấm đứng trước mặt Hàn Mộc Hủ, người này cũng không có chút giác ngộ.

“A, nha đầu vô lương tâm còn nhớ đến thăm ta sao? Yên tâm đi, mạng ta lớn lắm, không chết được.” Hàn Mộc Hủ vốn đang nửa nằm trên giường đọc sách, bỗng nhiên bóng hình xinh đẹp kia xuất hiện trước cửa, hắn không khỏi trợn mắt, ngay sau đó lập tức ngồi lên ngay ngắn. Ý thức được phản ứng của mình dường như hơi lớn, Hàn Mộc Hủ lại không nhanh không chậm nằm xuống, thuận tiện chế nhạo một câu.

“Chuyện lần trước đa tạ ngươi.” Lê Thấm nói tạ ơn, sau đó kéo ghế dựa ở gần đó ngồi xuống, “Ta là người không thích nợ nhân tình người khác, ngày sau nếu ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ, nói với ta một tiếng, dù có vượt lửa qua sống ta cũng không chối từ.” Đọc rất nhiều tiểu thuyết, câu nói này được Lê Thấm tự nhiên thốt ra.

Hàn Mộc Hủ nghe xong thì cười to hai tiếng, “Không nói tới việc ta sẽ không có chuyện gì, chỉ bằng ngươi, một tiểu nha đầu, có thể có năng lực gì giúp ta?”

Lê Thấm trợn mắt, “Danh hào trạng nguyên của ngươi là từ đâu tới, vì sao ta lại cảm thấy não ngươi chỉ to bằng hạt dưa. Hạ nhân trong cung đều được quy định phục sức (trang phục+trang sức) riêng biệt, còn nữa, nếu ta chỉ là một tiểu cung nữ thì có thể tùy tiện ra vào Tàng Thư các hay là Thái y việc sao?”

Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Hàn Mộc Hủ tắt dần. Nhớ lại tất cả mọi chuyện, vậy mà hắn lại không thể đưa ra kết luận.

“Ngươi là…công chúa?” Lời vừa thốt ra mang theo âm điệu kỳ quái.

“Đúng, ta chính là công chúa. Thân phận này có thể giúp ngươi được không?” Đầu nhỏ của Lê Thấm ngẩng lên, đắc ý cười cười. Ai bảo ngươi lúc trước trêu cợt ta, bây giờ thì bị dọa sợ?

Sắc mặt Hàn Mộc Hủ trắng nhợt, biểu tình trong nháy mắt trở nên phức tạp đến cực điểm. Nàng là công chúa, là công chúa ở trong miệng biểu muội sao? Nhớ tới lời nói Lê Vũ Hi vẫn nói với hắn, nụ cười đắc ý của Lê Thấm trong mắt Hàn Mộc Hủ liền thay đổi ý nghĩa. Không hổ là công chúa, luôn lấy thân phận ra dọa người khác.

“Lần trước thần nhất thời hồ đồ mới cứu công chúa, công chúa không cần để trong lòng.” Ánh mắt Hàn Mộc Hủ nhìn vào khuôn mặt đang cười vui vẻ kia, thanh âm không tự giác trở nên lạnh lẽo vài phần.

Lê Thấm nghi hoặc nhíu nhíu mày, không nghĩ tới kỹ năng biến sắc mặt của tên nam nhân này so với nữ nhân hậu cung còn nhanh hơn. Mới vừa rồi còn có vẻ hòa hoãn, lúc này không khí đã trở nên căng thẳng, nghe xong thực không thoải mái.

“Nếu trạng nguyên cảm thấy không có gì, ta đây cũng không để trong lòng nữa. Tóm lại, chuyện lần trước vẫn phải cám ơn ngươi.” Lê Thấm cũng thu bớt nụ cười, thản nhiên nói với hắn một câu.

Trong lòng Hàn Mộc Hủ căng thẳng, bỗng nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó bị rơi ra ngoài. Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện người nọ đã rời đi, nhìn quyển sách đặt bên người, liền nhặt lên sau đó phiền chán ném qua một bên. Thương thế của hắn rõ ràng đã lành rồi, lúc này trên trán lại cảm thấy đau đớn vô cùng.

Sau khi rời khỏi cung, Hàn Mộc Hủ không hề có cảm giác thả lỏng, ngược lại càng thêm phiền muộn.

Lê Vũ Hi nghe nói biểu ca đã hồi phủ, trong lòng nhớ ra một chuyện liền quấn quýt lấy Đoan vương phi đến Hàn phủ.

Thừa dịp không có người để ý, Lê Vũ Hi lặng lẽ hỏi Hàn Mộc Hủ một ít tình huống trong cung, “Biểu ca, hai ngày này trong cung có xảy ra chuyện lớn nào không?”

Hàn Mộc Hủ nghi hoặc trả lời: “Sao biểu muội lại quan tâm đến mấy chuyện trong cung vậy, huynh ở Thái y viện ngơ ngẩn mấy ngày cũng chưa từng nghe nói có chuyện gì xảy ra.”

Sau một lúc lâu, thanh âm của hắn thoáng trầm xuống, đôi mắt cơ trí gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Vũ Hi, công chúa Lê Thấm trước kia luôn bắt nạt muội sao?”

Trong lòng Lê Vũ Hi giật thót, lập tức ủy khuất nói: “Đương nhiên là như thế. Trước kia nàng luôn triệu muội vào cung, mỗi khi đến đều nghĩ ra đủ thứ trêu chọc muội. Hai năm trước nàng không cẩn thận rơi xuống nước, còn muốn đưa tội lỗi đó lên người muội, cũng may có các thái giám cùng cung nữ làm chứng cho muội, bằng không sao muội có thể tránh khỏi tai họa mưu sát công chúa.” Nói đến đây, nước mắt đã từng giọt rơi xuống.

Hàn Mộc Hủ vội vàng dỗ dành hai câu, lại không hỏi nàng thêm về chuyện công chúa nữa. Nhưng ngọn lửa trong lòng hắn dù có nhịn xuống cũng không thể nào tiêu bớt.

Nội tâm Lê Thấm chưa bao giờ bình lặng giống như hiện tại. Mỗi ngày đi theo Mộc Tử Ảnh đánh đàn vẽ tranh, phẩm trà ăn điểm tâm, từng ngày trôi qua thực yên bình.

Tiết hoàng hậu thấy tính tình con gái mình thay đổi không ít cũng tùy theo nàng. Mà Kính Nhân đế nghe nói Lê Thấm cùng Mộc Tử Ảnh gần gũi, đôi mắt thâm thúy đột nhiên có một tia khác lạ.

“Thấm Nhi năng đi theo quốc sư học hỏi cũng tốt…” Cuối cùng Kính Nhân đế chỉ nói duy nhất một câu không rõ ý tứ như vậy.

“Nguyệt Dung, nhiều ngày nay lúc công chúa đi ngủ đều không có đốt hương, sao tỷ lại không nhớ thế?” Bích Chi vỗ lên mu bàn tay Nguyệt Dung hai cái, quở trách.

“A, Tỷ quên mất.” Nguyệt Dung hô nhỏ một tiếng, mau chóng đốt hương.

Lúc này Lê Thấm chỉ mặc một tầng áo mỏng, ngáp một cái rồi nói: “Thôi, bỏ đi. Trước kai là ngủ không ngon mới đốt một chút hương an thần, mất ngày gần đây đều ăn ngon ngủ ngon, làm sao cần đốt nữa. Hôm nay đã đốt rồi thì thôi, về sau dừng lại đi.” Thực ra Lê Thấm chính là luyến tiếc mặc hương trên người Mộc Tử Ảnh vương vấn trên người nàng. Nàng thực thích mùi hương này, ngay cả trên người mình cũng muốn tồn tại nó.

“Dạ.” Hai người Bích Chi và Nguyệt Dung phúc thân, rời khỏi nội điện.

Hương khí lượn lờ bên ngoài lư hương sau đó phiêu tán xung quanh nàng, giống như vẽ ra một chiếc mạng khổng lồ dày đặc.

Một lát sau, trên trán Lê Thấm chậm rãi chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Nàng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, thân mình đang nằm trên giường bỗng nhiên ngồi bật dật, thở hổn hển.

“Bích Chi, Bích Chi!” Lê Thấm kêu to.

Bích Chi vội vàng chạy tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Thấm đỏ bừng, trong lòng cả kinh, đi tới đỡ nàng , “Công chúa, người làm sao vậy?” Chẳng lẽ…chẳng lẽ là…

“Công chúa, nô tỳ đi tìm thái y đến!”

Lê Thấm bám chặt vào nàng, trên thái dương từng dòng mồ hôi chảy xuống, nàng cơ hồ là cắn chặt răng gằn từng chữ: “Không được nói cho bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là Nguyệt Dung. Hương này có vấn đề, mau chóng rửa sạch đi.”

Hương này đúng là do Nguyệt Dung đốt! Trong lòng Bích Chi chợt lạnh, lo lắng nhìn khuôn mặt công chúa ngày càng ửng hồng, lo lắng hỏi, “Công chúa, phải làm sao bây giờ?”

“Ta ra ngoài, chuyện này ngươi thay ta gạt mọi người.” Lê Thấm cầm chặt tay nàng, trong mắt hiện lên tia sáng.

Bích Chi cắn chặt răng, tình hình này có lẽ công chúa không thể nhẫn nhịn được đến lúc triệu thái y tới.

Nếu thật sự muốn… Trong hoàng cung này ngoại trừ thị vệ tuần tra ban đêm, thì còn có người nào?

Bích Chi gấp đến độ muốn khóc. Nàng hầu hạ công chúa nhiều năm, chân tay lần đầu tiên luống cuống như vậy.

Lê Thấm không nói thêm gì nữa. Nàng phải thừa dịp trước khi ý thức trở nên không rõ mà nghĩ biện pháp giải quyết. Vội vàng chụp lấy một chiếc áo khoác, một mình một người trong đêm tối sờ soạng

bước ra.

Thời điểm tuần tra ban đêm trong cung nàng rất rõ ràng, cách nửa canh giờ lại có một nhóm đi qua. Nàng phải tránh xa thị vệ.

Đúng, bởi vì nàng sợ hãi, nàng sợ chính mình khi thấy một người nam nhân sẽ lập tức nhào đến.

Lê Thấm nghĩ chắc chắn cửa Tuyệt Trần cung giờ đây đã đóng rồi, nào ngờ ngoài cửa cùng dĩ vãng vẫn giống nhau, mở ra một khe hở nhỏ. Lê Thấm kéo thân mình như nhũn xuống của nàng đẩy cửa cung, cố gắng đi từng bước một vào trong. Rốt cuộc mới đi được một nửa cũng không thể cầm cự được nữa, nàng từ từ ngã xuống.

Tiếng rên rỉ ở trong đêm nho nhỏ vang lên, tựa như bị một chiếc mạng vô hình giữ lại. Móng tay hồng nhạt cào xuống những viên gạch bên dưới, thân mình khó chịu cố gắng xoay người đứng lên. Lê Thấm khóc, nước mắt cùng mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Tử Ảnh sư phụ…” Muốn gọi thật to nhưng yết hầu lại không thể phát ra thanh âm nào.

Bỗng nhiên có một trận gió thổi tới, ngay sau đó thân mình nàng bay lên rơi vào một vòng ôm ấm áp.

“Thấm Nhi!” Mộc Tử Ảnh còn muốn nhìn kỹ, khuôn mặt hồng hào của nữ tử đã hướng lên, hai tay cô bò lên cổ hắn, sau đó tấn công đến đôi môi mỏng kia.

Thân mình Mộc Tử Ảnh cứng đờ, …hắn hiểu rồi.

Đầu lưỡi ở trên môi hắn nhẹ nhàng đảo qua, Mộc Tử Ảnh thiếu chút nữa trượt tay khiến nàng ngã xuống.

“Công tử, đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Ly đang gác đêm bên ngoài chạy tới.

Mộc Tử Ảnh né tránh nàng dây dưa, đem nữ nhân vặn vẹo ấn sâu vào trong lòng, thở hổn hển mấy lượt rồi quay đầu nhìn Triệu Ly, biểu tình cực kỳ âm trầm, thanh âm đã chuyển khàn khàn: “Triệu Ly, đi ra ngoài canh cửa, không cho phép bất kỳ ai tiến vào đêm nay.”

Triệu Ly từ trong khiếp sợ hoàn hồn. Công tử vậy mà lại ôm một nữ nhân! Nhìn vẻ mặt của công tử lúc này, không cần hỏi nhiều, Triệu Ly thức thời gật đầu, lập tức canh giữ ở cửa, còn đóng chặt cửa lớn.

Lê Thấm ở trong lòng hắn nức nở vặn vẹo, nàng ngẩng đầu từ trong lòng hắn nhìn ra, khiến thân mình hắn thoáng ngiêng ngả.

Mộc Tử Ảnh mặc kệ nàng ở trên mặt mình hết cắn lại cắn, thậm chí còn ở trên môi hắn liếm hôn mút vào nhưng hắn chính là không há mồm. Sau đó hắn cũng không thay đổi sắc mặt vừa ôm người vừa bước thẳng vào trong điện, chân trước đá lên, cửa gỗ lập tức mở toang ra.

“Thấm Nhi, cố gắng nhẫn nhịn.” Mộc Tử Ảnh để nàng rời khỏi mình, đặt nàng lên giường. Nào ngờ vừa quay người lại, người nọ liền giống như dây leo bò lên, hai chân thậm chí còn níu lấy thắt lưng hắn.

Mộc Tử Ảnh ngừng một chút, tiếp tục đi, phía sau lưng lại như đeo thêm một cái bao lớn.

Lê Thấm đã không còn kiên nhẫn, tay nàng bắt đầu len vào y bào hắn. Mới vừa rồi vì vội vàng ra ngoài, y bào buộc cực lỏng. Nàng lung tung náo loạn như vậy, một thân nguyệt sắc đã trở nên xộc xệch, trước ngực lộ ra một khoảng da thịt lớn.

Mộc Tử Ảnh đi đến trước ngăn tủ thì dừng lại. Lê Thấm lúc này mới từ trên người hắn trượt xuống dưới, vòng đến phía trước hắn, nhắm ngay phần ngực lộ ra cắn loạn, bàn tay nhỏ bé cũng bắt đầu sờ loạn lên.

Vẻ mặt Mộc Tử Ảnh thản nhiên nhưng hai tai lại chậm rãi chuyển đỏ, nhanh chóng tìm kiếm bên trong tủ, chai chai lọ lọ nào cũng được xem qua nhưng không có thứ thuốc nào hắn muốn. Hắn ủ rũ hết sức.

Đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé của nữ tử tìm đến thắt lưng hắn, sau đó tiếp tục dò xét xuống dưới, đụng phải…thứ không nên chạm vào.

Vẻ mặt bình tĩnh của Mộc Tử Ảnh hoàn toàn hóa băng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv