Ta tên là Thẩm Vân Như, là Nhị tiểu thư thứ xuất của phủ Trung Dũng Bá.
Phụ thân Thẩm Tri Chương xuất thân từ một gia đình thế gia sa sút, nhờ có tài văn chương hơn người, trong hội thơ Nguyên Tiêu được Đoan Dương Quận chúa để mắt, trở thành Quận mã, được đặc cách phong tước Bá, từ đó sống những ngày tháng an nhàn sung sướng suốt hai mươi năm.
Nương ta, Lâm thị, vốn là nha hoàn hồi môn của Đoan Dương Quận chúa, bởi vì tình cảm chị em thân thiết không nỡ để bà ấy rời phủ, nên đã được nâng lên làm di nương.
Đoan Dương Quận chúa là người mạnh mẽ, quyết đoán, nương ta lại không có ý tranh giành sủng ái, trong phủ từ trên xuống dưới luôn phân biệt tôn ti trật tự, hòa thuận sống chung.
Bà ấy cứ ngỡ mình đã quản thúc được phụ thân ta ngoan ngoãn nghe lời, cho đến khi bà ấy đột ngột qua đời vì bạo bệnh, cũng không hề biết rằng, kỳ thực phụ thân ta từ trước khi cưới đã có một mối tình thanh mai trúc mã là Giang Ấu Vi, nuôi ở bên ngoài hơn mười năm, sinh ra một đứa con gái chỉ nhỏ hơn tỷ tỷ ta có một tháng.
Đích mẫu vừa mới mất, ngay cả thời gian để tang cũng chưa qua, phụ thân ta đã vội vàng dẫn đứa con riêng Thẩm Vận Chi vào cửa.
Kiếp trước, Thẩm Vận Chi kia khóc lóc đáng thương, tỷ tỷ Thẩm Ngạo Tuyết lại thiện lương đơn thuần, cho phép ả ta và người mẹ ngoại thất kia vào phủ.
Ai ngờ Thẩm Vận Chi cùng với mẹ ả ta tuy bề ngoài yếu đuối, không thể tự lo liệu, nhưng nội tâm lại nham hiểm độc ác.
Tỷ tỷ ta bị bọn họ hãm hại đến mức mất trinh trước khi cưới, hủy hoại hôn sự với Thái tử, bất đắc dĩ phải gả cho vị hôn phu của Thẩm Vận Chi là An Vương Nam Cung Tuân.
Thẩm Vận Chi lại chiếm đoạt vị trí của tỷ tỷ, thay thế tỷ tỷ gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi.
Sau này, Nam Cung Tuân tạo phản đoạt vị, lên ngôi Hoàng đế, lại muốn lập Thẩm Vận Chi làm Hoàng hậu.
Tỷ tỷ đang mang thai tám tháng, lại bị Nam Cung Tuân lấy cớ làm thuốc dẫn cho Thẩm Vận Chi, m.ổ b.ụ.n.g lấy con, ôm hận mà chết.
Còn gia đình ngoại tổ của nàng, cả ngàn người, đều bị Nam Cung Tuân g.i.ế.c sạch.
Kiếp này, nàng mang theo thù hận trở về, gặp thần g.i.ế.c thần, gặp Phật g.i.ế.c Phật, thề phải khiến cho đôi gian phu dâm phụ kia trả giá!
Ồ, ngươi hỏi ta làm sao mà biết được những chuyện này ư?
Bởi vì ta là người xuyên không.
Đây là một cuốn tiểu thuyết trọng sinh, báo thù, nghịch tập, vả mặt mà ta đã từng đọc.
Trong cốt truyện nền của kiếp trước, ta là một pháo hôi, không lâu sau đã bị mẹ con ả ta hại chết.
Trong cốt truyện kiếp này, ta là một người qua đường ăn dưa, ăn dưa, ăn dưa...
Nghe được những lời nói trơ trẽn của hai cha con kia, tỷ tỷ mặc áo tang, trên đầu cài hoa trắng, phất tay áo đứng dậy, khí thế vô cùng sắc bén.
Đằng sau, một đám nha hoàn, người hầu hùng hổ đi theo, ta vội vàng cũng bước theo.
Nàng lạnh lùng nhìn Thẩm Vận Chi đang đứng trước mặt, trong mắt tràn đầy sự cao ngạo và khinh thường: "Con nha đầu hoang dã từ đâu đến, không biết phép tắc như vậy?
"Mẫu thân ta, Đoan Dương Quận chúa vừa mới qua đời, còn đang trong thời gian để tang, vậy mà ngươi dám ăn mặc như thế này xuất hiện ở linh đường của bà, là đang coi thường uy nghiêm của Hoàng tộc sao?"
Thẩm Vận Chi bị dọa đến mức vành mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt long lanh như ngọc trai lăn dài trên má, bám chặt lấy cánh tay của lão cha cặn bã phụ thân, bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Tỷ tỷ, Chi Nhi không cố ý, Chi nhi chỉ nghĩ rằng, lần đầu tiên về phủ, nên ăn mặc chỉnh tề một chút, không thể thất lễ..."
Tỷ tỷ không đợi ả ta nói xong, tiến lên "Chát" một cái cho ả ta một cái tát tai thật mạnh.
"Câm miệng! Ai là tỷ tỷ của ngươi?
"Ngươi là con hoang dã từ đâu chui ra, cũng xứng gọi ta là tỷ tỷ?"
Thẩm Vận Chi bị đánh cho loạng choạng, nếu không có lão cha cặn bã phụ thân đỡ lấy, thì đã ngã lăn ra đất rồi.
Lão cha cặn bã tức giận đến mức mặt đỏ tía tai: "Ngươi! Ngươi thật quá quắt!
"Đây là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể ra tay đánh nó?"
Ta nhìn mà thấy hả hê, lúc đọc truyện, ta ghét nhất là nữ phụ ác độc Thẩm Vận Chi này.
Thấy ả ta bị đánh, ta còn vui hơn cả tự mình ra tay.
Ta bước đến bên cạnh, đỡ lấy tay tỷ tỷ: "Tỷ tỷ bớt giận, đừng làm tổn hại đến sức khỏe."
Lão cha cặn bã tức đến run cả người: "Vân Như, ngay cả con cũng..."
Ta vội vàng rụt người về phía sau tỷ tỷ.
Thiết lập nhân vật của ta là một thứ nữ nhút nhát, sợ sệt, nhu nhược, không thể phá hỏng thiết lập này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ta gây chuyện.
Tỷ tỷ thấy vậy, quả nhiên đau lòng cho ta.
Nàng vỗ nhẹ tay ta, an ủi: "Vân Như đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây!"