Edit: Hyukie Lee
Trần nhà màu nhạt, đệm chăn trắng tuyết, gió ấm thổi đến tà dương bên cửa sổ, sau khi tỉnh dậy nhìn thấy tất cả khiến ý thức Triêu Đăng chầm chậm khôi phục, người trước mặt nhìn y, thở dài một hơi rồi xoa đầu người nọ.
“Chậm chút nữa biển ý thức sẽ sụp đổ.” Người kia cười nói: “Em thấy cái gì? Còn không nỡ bỏ đi.”
“Đến cuối cùng anh cũng không mua cho em hộp thuốc lá 10000 điểm.” Ánh mắt đảo qua vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ của Caesar, Triêu Đăng không tự chủ cong cong đôi mắt: “Thật không ngờ chúng ta còn có một đoạn như vậy… Sao anh không nói cho em?”
“Anh cũng vừa nhớ ra, mảnh vỡ trở lại kí ức mới trở lại.”
“Ngày đó anh có chạy thoát không?”
“Có.” Hắn gật đầu: “Ngày đó trôi qua, bỗng nhiên anh dùng được ngôn linh.”
“Em –“
Lời Triêu Đăng còn chưa dứt, chấn động khiến cả phòng đột nhiên rung chuyển, đèn treo vỡ nát bên chân, trước khi Ngọc Lâm chạy tới, tay Caesar đã ôm lấy người tránh khỏi thủy tinh nổ tung. Bóng dáng robot khổng lồ trở nên rõ ràng ngoài ô cửa vỡ, laser thỉnh thoảng xẹt qua, Caesar ra hiệu y xuống giường theo sát chính mình, trong lúc chạy trốn, Triêu Đăng nhận ra căn cứ vốn dĩ ồn ào bỗng dưng không còn một mống, không chờ y dò hỏi, nam nhân đi trước mở miệng nói.
“Bọn Lilith đi trước rồi, nơi này chỉ có đôi ta.” Caesar dùng khóa gen mở cửa kim loại cứng rắn không thể phá vỡ ra, bên trong có đủ các loại máy bay hiện đại, ngón tay trượt, màn hình sáng, một chiếc máy bay hai người từ từ hiện lên. Caesar liếc Triêu Đăng một chút, thấy người nọ ngồi vững, hắn giơ tay chỉ vào công tắc chủ trên màn hình: “Người rơi vào biển ý thức không thể chịu kích thích bên ngoài, nếu hôm nay em còn không tỉnh, nói không chừng chúng ta sẽ chết ở đây.”
Triêu Đăng không hỏi tại sao Caesar không đi một mình, mà là nhận ra một trọng điểm khác: “Đám robot phát hiện căn cứ?”
Caesar lên tiếng, âm thanh phá hủy bên ngoài đột ngột vang lên, trong một giây khi laser chuẩn bị tia tới máy bay, hắn điều khiển máy móc linh hoạt ngoặt sang hẳn một bên trên không trung, Triêu Đăng vừa định khen kỹ thuật đối phương không tồi, máy bay suýt chút nữa đâm vào tường kim loại.
“… Đại ca, anh có bằng lái không?”
“Đại ca có bằng lái xe.” Caesar miễn cưỡng tránh né laser: “Em muốn xem không?”
“…”
“Bọn Aura đã đến tháp khác, chút nữa chúng ta cũng đi một tháp.” Căn cứ có người điều khiển, máy bay trái phải loạn xạ phá tan tầng tầng trở ngại, bầu trời rõ ràng trước mắt, trong mơ hồ, Triêu Đăng có thể thấy được quái vật khổng lồ ngủ say trong tầng mây, vô số chấm đen robot đáp xuống trạm phi hành to lớn, liên tiếp hạ cánh nơi căn cứ cạnh biển: “Chiến lần cuối cùng.” Khóe môi nam nhân dắt ra đường cong quyến rũ, nụ cười có chút tà khí trên gương mặt anh tuấn tái nhợt vô cùng đẹp đẽ, hắn nghiêng đầu nhìn Triêu Đăng một chút: “Nếu không thắng em phải tuẫn tình cùng anh, tiểu bảo bối.”
“… Khi còn bé anh cũng không cợt nhả như vậy.” Rõ ràng là một thiếu niên lạnh băng vừa đẹp vừa thẹn, sao lớn lên lại thành lưu manh dạng này chớ. Triêu Đăng lặp lại lời Caesar: “Chiến lần cuối cùng.”
“Lần trước anh cứng đối cứng với bọn nó bị thất bại, nhưng lại quên mất vấn đề mấu chốt, robot có lợi hại thế nào đi nữa, cũng có điểm yếu chết người, không có năng lượng, máy móc có mạnh đến mức nào cũng không thể hoạt động.”
Ngón tay thon dài trượt trên màn hình lơ lửng, bản đồ toàn thế giới lập tức hiện lên, ngoại trừ đại dương, đại lục, thì thứ nhiều nhất chính là –
“Chúng nó đặt năng lượng trong tháp?”
Triêu Đăng thoáng mở to hai mắt.
“Thông minh.” Caesar gật đầu: “Nguồn điện dự bị trên robot 1 sao và 2 sao đủ để chúng nó qua được ba ngày, robot 3 sao hai ngày rưỡi, 4 sao một ngày rưỡi, robot 5 sao trên cơ bản chỉ hoạt động trong phạm vi năng lượng hạt nhân, loại máy móc chiến đấu càng lớn thì càng tiêu hao năng lượng, năng lượng cung ứng của bọn nó rất mạnh, có thể truyền đi bất cứ lúc nào trên toàn cầu, đây là ưu điểm, cũng là nhược điểm. Nếu có thể phá hủy ngọn nguồn năng lượng, trốn thoát một ngày, cơ bản coi như đã thành công.”
Còn đang nói chuyện, trên màn hình lơ lửng, một tòa tháp có màu xanh biển bỗng biến thành màu đỏ, Caesar huýt sáo một cái.
“Một ngọn nguồn năng lượng đã bị hủy diệt.”
“Nhưng nếu như vậy…” Triêu Đăng nhíu mày: “Chẳng mấy chốc chúng nó sẽ nhận ra, hành động sẽ càng khó khăn.”
“Đúng.” Màn hình hiện lên số tháp màu đỏ đang điên cuồng tăng lên, Caesar chỉ vào tòa tháp cao nhất nơi trung tâm: “Đây là tháp mẹ, tháp trung tâm, năng lượng chứa trong tháp mẹ đủ để cung cấp cho tất cả các tháp sử dụng ba ngày ba đêm, đồng thời nó cũng là nơi khó chơi nhất.”
Triêu Đăng há miệng, đúng như dự đoán nghe Caesar nói tiếp.
“Anh sẽ kết thúc, đưa nó xuống địa ngục.”
Máy bay dừng ở bên ngoài, sau khi bọn họ nhảy xuống, Caesar nói câu gì đó, máy bay vốn bị laser bắn không thủng trong chớp mắt biến thành cát bụi, tháp không cửa ra vào, không đợi Triêu Đăng phản ứng, năm ngón tay trắng toát của Ngọc Lâm miễn cưỡng xé rách tường kim loại kiên cố, tạo thành một lỗ cao bằng nửa người.
“…”
Không tổ chức không kỉ luật, cho điểm kém.
“Em vui không?” Caesar liếc y một cái: “Làm rất tốt, không…”
Còi báo động vang lên trên đỉnh đầu, Triêu Đăng sắc mặt trắng bệch nhìn ý thức thú của mình, người sau vui vẻ vuốt vuốt mái tóc dài màu đen dính phải vết máu, không chút nào nhận ra mình phạm sai lầm. Caesar lôi Triêu Đăng chui vào lỗ nhỏ, rất nhanh liền có robot cảnh sát tuần tra chạy đến, nam nhân với đôi ngươi lam xám nhấc tay, một trận ma sát kim loại khiến người ê răng vang lên, đám robot cảnh sát biến thành sắt vụn.
“Chúng ta không thể đi chung, càng lên cao robot càng khó đối phó, chốc nữa bọn Aura sẽ chạy tới, trước tiên em tìm một chỗ an toàn trốn vào, rồi cùng bọn họ —“
“Trốn cái L.” Triêu Đăng ngắt lời hắn: “Ngọc Lâm 4 sao.”
Caesar từ chối thẳng thừng: “Không được, anh sẽ phân tâm.”
Thấy Triêu Đăng không nói lời nào, bỗng nhiên nam nhân lên tiếng: “Xin em mà.”
“…”
… Xin, fuck you.
Chú ý thấy Triêu Đăng có chút không tự nhiên, Caesar tiếp tục vô liêm sỉ nói.
“Xin em, anh thật sự không làm được, em bên cạnh, đương nhiên anh sẽ bảo vệ em trước, anh…”
Triêu Đăng đạp hắn một cước: “Mau cút mau cút.”
“Yêu em.” Đối phương nhẹ xoa đầu y, ánh đèn từ đỉnh đầu rơi lên khuôn mặt, bọn họ kề nhau rất gần, vì khoảng cách này mà phảng phất hô hấp cũng quấn lấy nhau, khuôn mặt người kia gần như hiện lên vẻ đẹp kinh tâm động phách: “Lần sau gặp lại từ rơi từ trên trời xuống, lúc đó lên giường nhé?”
“…”
Thấy anh soái như vậy, để suy nghĩ đã.
“Không nói là đồng ý nhá.”
Caesar làm bộ muốn đi, trong nháy mắt Triêu Đăng há miệng, cực nhanh quay đầu lại hôn hôn lên đôi môi nọ, đồng thời nở một nụ cười cực kì đắc ý.
… Thật mẹ nó soái á á á, bố phắc.
Triêu Đăng lại đạp nam nhân một cước, người sau dửng dưng, độ cong nơi khóe môi càng sâu, bóng người ẩn hiện biến mất trong tòa tháp trùng lặp phức tạp.
Dường như nhận ra những dị năng giả từng bị bắt đang mưu đồ chuyện gì, sau khi Caesar rời đi cường độ robot tuần tra liền tăng mạnh, rất nhanh liền có robot cảnh sát đến từng khu vực kiểm tra thân phận dị năng giả. Trong tháp này Triêu Đăng tương đương với không hộ khẩu, không còn thời gian lo lắng, Triêu Đăng cố gắng hết sức tránh né tuần tra. Từ lần bất ngờ trước Ngọc Lâm liền lên tới 4 sao, lúc đối đầu với robot cảnh sát vẫn được tính là thành thạo, nhưng phiền nhất chính là, trận bạo động này khiến phần lớn dị năng giả nhẫn nhịn quy tắc của mình, nghe lệnh robot, tìm kiếm khuôn mặt xa lạ khả nghi.
Ý thức thú nửa người nửa xương điên cuồng chém giết, bộ phận thuộc về xương trắng trên người Ngọc Lâm càng ngày càng nhiều, từng chỗ mọc ra da thịt từng chút từng chút trở về bạch cốt âm u, tượng trưng sức mạnh đã sắp cạn kiệt, chờ khi Ngọc Lâm hoàn toàn biến thành một bộ xương trống rỗng, sức mạnh của cô cũng tiêu hao đến cực hạn. Lần đầu tiên Triêu Đăng cảm nhận được biển ý thức khô cạn đến đáng sợ, phảng phất tinh thần lực cũng vụn nát, cả người không còn một chút sức lực. Triêu Đăng đã không nhớ rõ mình chém nát bao nhiêu nguồn năng lượng hạt nhân, đập vào tầm mắt đều là đống sắt vụn đứt rời tan nát. Lúc đầu khi có dị năng giả phát hiện ra tung tích, Triêu Đăng còn cố gắng khống chế Ngọc Lâm không nên giết người, nhưng khi máu đỏ ướt đẫm tóc đen, dường như cô đã rơi vào điên cuồng của cái chết, ngoại trừ Triêu Đăng, bất kì sự tồn tại nào đến gần đều khiến cô tập trung cao độ. Âm thanh bùng nổ kim loại vang lên, đèn báo động đỏ chót lẫn vào máu thịt đầy trời.
“Này.”
Có ai vỗ vai y từ phía sau, ý thức thú máu me đầm đìa quay phắt đầu lại, Triêu Đăng sững sờ, bên trong dư quang thấy được mái tóc đỏ dài chói rực như liệt hỏa, y vội vàng khống chế Ngọc Lâm dừng lại.
“Aura!”
“Người yêu Tiểu Caesar.” Mỹ nhân tóc đỏ một cước đá văng robot đánh lén sau lưng, cô nhìn một vòng chung quanh liền nhíu mày: “Ảnh không đi cùng cậu?”
“Anh ấy đi rồi.”
“Cũng đúng.” Aura lên tiếng, vết thương sưng phù nơi vai trái khiến cô nhe răng trợn mắt, nhưng dù vậy cũng không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp ấy. Nếu bình tĩnh mà xét, cô là một trong những người phụ nữ Triêu Đăng có ấn tượng nhất: “Nếu anh ta chịu dẫn cậu theo, chứng tỏ anh ta không đủ yêu cậu.”
“Hả…”
“Dáng vẻ Tiểu Caesar một đường vừa đi vừa giết nhất định rất soái, nhưng vì an toàn, ảnh không muốn cậu thấy được hình ảnh ấy.” Cô chọt hai ngón trỏ vào nhau, rồi lại tách ra, son môi Aura màu hoa hồng, vì đứng hơi gần, Triêu Đăng bất ngờ nhận ra dù ngày hôm nay như vậy nhưng người này vẫn nghiêm túc trang điểm: “Nếu một nam nhân từ bỏ cơ hội thể hiện trước mặt cậu, chứng tỏ đối phương yêu cậu rất nhiều.”
Khi âm thanh Aura chấm dứt, đột nhiên cả tòa tháp rơi vào bóng tối, ngọn nguồn năng lượng của toàn thế giới sau khi Caesar hành động liền bị chặt đứt triệt để, lại như Caesar nói, hắn sẽ kết thúc tất cả, tất cả các tháp không còn năng lượng cung cấp, đoạn đường vốn nên đèn đuốc huy hoàng bỗng rơi vào tối đen, ngoài kia cửa sổ chỉ còn lại những vì sao cô độc.
“Hello, có nghe được không?”
Là âm thanh của Caesar.
Tựa hồ hắn đang điều chỉnh một chút, âm sắc mang theo từng tia sóng điện lúc này chậm rãi trở nên rõ ràng, thanh âm dễ nghe đến mức phảng phất người nọ đang ở bên cạnh, khi toàn thế giới chìm vào màn đêm, trời mới biết hắn dùng thủ đoạn gì khống chế được phát thanh trong tháp mẹ, vầng trăng màu bạc cùng âm giọng trầm thấp trong trẻo của Caesar đồng thời kích thích cảm quan, Aura hùng hùng hổ hổ.
“Nghe nghe nghe nghe!” Cô thấp giọng nói: “Làm gì vậy, bại lộ vị trí, ảnh bị ngu à.”
“Đại khái sẽ cúp điện ba phút.” Thanh âm kia chứa đựng ý vị lười biếng, lại như sư tử vừa thức tỉnh sau cơn chợp mắt: “Mặc kệ lần này có thành công hay không, làm một phần tử chủ lực cực khổ mệt mỏi nhất, điều muốn nói đầu tiên, Aura, bố nghe được có người mắng bố rồi nhé.”
“…”
Đại mỹ nữ tóc đỏ suýt nữa hộc máu.
Người nói chuyện đầu kia dừng một chút, bỗng nhiên âm thanh trở nên ôn nhu, lại như tình nhân tốt nhất trần đời.
“Anh bạn nhỏ, Đăng Đăng Đăng, Triêu Đăng bảo bối nhi —“
“Toàn thế giới yêu em nhất.”