Edit: Hyukie Lee
Gió đêm biển lớn từng trận thổi vào giáo đình, mỡ cá nhà táng cháy bừng ngọn lửa, âm thanh xì xì nho nhỏ mang theo mùi vị kì dị, như mộng ảo nơi sâu xa nhất của đại dương trong sóng biển trùng điệp. Triêu Đăng giơ tay lấy sách tranh ma pháp ở đầu giường, đó là phần lễ vật Eli đưa cho không lâu trước đó, mỗi lần lật qua, văn tự và hình ảnh bên trên sẽ biến thành hình ảnh lập thể 3D, vô số sinh vật cổ quái kì lạ xuất hiện trước mắt, sách tranh chia vật chủng ra làm hai loại chính, ánh sáng và bóng tối, tại trang cuối cùng của sinh vật ánh sáng, một Thiên tộc thành niên phiên bản nhỏ vung cánh khỏi sách.
Cánh của Thiên tộc nhìn qua vô cùng tinh mỹ, dù chỉ là hình chiếu do ma pháp làm thành, nhưng từng đường nét từng vũ ti duyên dáng làm nên cặp cánh cũng khiến người mơ tưởng mong ước, Thiên tộc nho nhỏ có mái tóc vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm phảng phất ẩn chứa tất cả ánh sáng, loại sinh linh cao quý ưu nhã này có thể nhấc lên hảo cảm với bất kì người nào. Triêu Đăng thử thăm dò đưa một tay về phía tiểu Thiên tộc, đối phương không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nâng lên đôi ngươi trong suốt, tại thời điểm ngón tay Triêu Đăng sắp chọc vào người hắn, bỗng nhiên Thiên tộc nho nhỏ duỗi hai tay ra nắm lại ngón tay Triêu Đăng, sáu cánh chim trắng nõn mềm mại bao móng tay sắc hoa lại.
“Ồ.”
Hình chiếu không có thực thể, Triêu Đăng cũng không biết được cảm giác bị cánh chim đụng vào, nhưng hành động của đối phương khiến y cảm thấy thú vị, Triêu Đăng thoáng lùi ngón tay về sau một chút, liền thấy tiểu Thiên tộc cũng bay về trước vài bước, tiếp tục dùng cánh chim bao trùm móng tay y.
“ ‘Số lượng cánh chim và màu sắc đồng tử của Thiên tộc tượng trưng cho sức mạnh, cánh chim càng nhiều, đồng sắc càng trong suốt, sức mạnh mà Thiên tộc nắm giữ càng cường hãn, cũng vì cánh chim mạnh mẽ lại mẫn cảm, hành động Thiên tộc dùng cánh chim chạm vào đối phương đại biểu tỏ tình, thỉnh thoảng bọn họ sẽ dùng cánh của mình bao người yêu lại, đây là một trong những phương thức Thiên tộc cao ngạo uyển chuyển biểu đạt dục vọng chiếm hữu và tình yêu.’ … Ư?” Triêu Đăng nhẹ nhàng đâm đâm Thiên tộc nho nhỏ: “Anh bạn nhỏ, ngươi chiếm tiện nghi của ta.”
“…”
Hình chiếu không phát ra âm thanh, đôi mắt xanh thẳm của Thiên tộc vô tội chớp chớp, đôi mắt của hắn vô cùng thánh khiết sạch sẽ, như một loại bảo thạch trong suốt nào đó, thấy đối phương lại dùng sáu cánh bao lấy tay mình, Triêu Đăng lười biếng cười rộ lên, bên trong dư quang liếc đến tên của Thiên tộc.
“Ceciya?”
“Đúng vậy.” Triêu Đăng nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Tinh Linh, ngồi trên hàng rào lay động hai chân: “Hiyin biết hắn à?”
“Nghe nói thôi.” Làn da Tinh Linh trắng tựa ngà voi, tóc bạc mỹ lệ dưới ánh mặt trời như lưu thủy lấp lánh: “Ngài ấy là Thánh Thiên Sứ đương nhiệm Thiên tộc, đứng đầu trong sáu Đại Thiên Sứ, cũng là một vị Thiên Sứ duy nhất trong Thiên vực sở hữu sáu cánh.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại nha ~”
Thiên tộc, giá trị nhan sắc good good, sức mạnh good, đánh dấu đánh dấu đánh dấu.
“Sao lại hỏi cái này?”
“Hôm qua Eli cho ta 《 Ngày Tận Thế 》, loại có hình ảnh đồ họa.” Triêu Đăng theo thói quen thò tay chà đạp bụi hoa Long đởm màu tím kế bên: “Lúc đọc tới đoạn giới thiệu Thiên tộc, có một hình chiếu Thiên Sứ luôn ôm tay ta, mãi đến khi lật tới trang của hắn mới thả ra, tên là Ceciya.”
“《 Ngày Tận Thế 》?”
“Ừ ừ.” Triêu Đăng ném cánh hoa bị bấm bầm dập xuống đất, mơ hồ có nước hoa màu tím dính vào đầu ngón tay, bỗng dưng y nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, trong phần giới thiệu Tinh Linh tộc có ngươi nữa đó.”
“Tất cả hình chiếu trong 《 Ngày Tận Thế 》đều sẽ động, chỉ trừ Ceciya.” Tinh Linh hơi nhíu mày: “Ít nhất thì ta chưa từng thấy ngài ấy động.”
“Con trai.”
“…”
“Vì ngươi dốt nát đó.” Triêu Đăng đem ngón tay dính nước hoa chùi lên hàng rào: “Chỉ có người thông minh mới thấy được thôi, ví dụ như ba ba.”
Hiyin không nói với y nữa, chỉ giật giật môi, ánh sáng xanh bạc đẹp đẽ tụ lại trên đầu ngón tay Triêu Đăng rồi tản ra trên đám hoa Long đởm bị bẻ gãy, cành cây trống rỗng một lần nữa mọc ra đóa ướt át kiều diễm.
“Thực vật cũng có sinh mạng.”
Hiyin nhẹ giọng nói.
Thánh tử trẻ tuổi sờ sờ mũi, tựa hồ Triêu Đăng muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ rũ đôi mi.
“Không trách ngươi.”
Hiyin bổ sung, trên gương mặt tinh xảo chợt lóe không tự nhiên, lại như chưa bao giờ nói như vậy, Triêu Đăng thấy thế bỗng dưng kề sát lấy hắn.
“Hiyin là tốt nhất ~”
“…”
Y cợt nhả ôm lấy vai Hiyin: “Ba ba ôm một cái.”
“… Ngươi còn gì muốn hỏi không?”
“Còn.” Đôi mắt như ô mặc nhìn vào chiếc môi nhạt sắc của Tinh Linh, dù khoảng cách gần như thế, làn da Hiyin vẫn là màu ngà mịn màng, dung mạo tinh mỹ tuyệt luân cũng không hề ảnh hưởng: “Tại sao Nhân Ngư thuộc chủng loại hắc ám?”
Khi y lật tới tờ đầu tiên của phần sinh vật hắc ám trong 《 Ngày Tận Thế 》, ngoài ý muốn là, giới thiệu bên trên không phải Ác Ma mà là sinh linh mình người đuôi cá mỹ lệ quỷ dị, xa xa nơi sóng to gió lớn mơ hồ hiện lên người cá không thuộc về loài người đang vẫy biển, 《 Ngày Tận Thế 》cũng không giới thiệu tỉ mỉ thông tin liên quan đến Nhân Ngư, chỉ nói chúng nó sống nơi sâu xa của đại dương.
“Tất cả mọi người đều biết Nhân Ngư thuộc loại sinh vật hệ hắc ám, nhưng rất ít người biết được nguyên nhân.”
“Hả?”
“Nhân Ngư là chủng loại vô cùng dâm tà, người dính qua tinh dịch của bọn họ chỉ có thể động dục với người cá, nếu không đúng lúc được Nhân Ngư cho tinh dịch, Nhân loại bị bọn họ đánh dấu qua sẽ bị dục vọng dằn vặt đến chết, nhưng đồng thời, Nhân Ngư cũng là sinh vật vô cùng ngây thơ, cả đời bọn họ chỉ yêu một người, dù đối tượng chết rồi cũng không thay đổi, đúng vậy, xưa nay Nhân Ngư không yêu đồng loại, chỉ có cơ thể ấm áp của Nhân loại mới có thể thai nghén đời sau, chúng nó sẽ vì người yêu mà dâng lên tất cả kì trân dị bảo, dịch Nhân Ngư có thể kéo dài tuổi thọ và thanh xuân của Nhân loại, chúng nó sẽ kéo người yêu vào bên trong sào huyệt, không ngừng giao phối, cho đến lúc chết.”
Mịa nó, quá hạ lưu, quá kích thích.
Sau một lát suy tư, Triêu Đăng do dự nói: “Nam… Cũng có thể?”
“Nhân Ngư có thể chế tạo khoang sinh sản trên cơ thể con người, đối với chúng nó mà nói, giới tính con mồi không quan trọng.” Hiyin nghiêng đầu, hiếm thấy nghiêm túc nhìn về phía Triêu Đăng: “So với phái nữ yếu đuối, chúng nó càng thích nam tính trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, liên tục mang thai và sinh sản sẽ dễ dàng hơn, nếu không phải bất đắc dĩ, loại người như ngươi không nên đi vùng biển Alice, nơi đó có Nhân Ngư Đuôi Quỷ khủng bố nhất toàn thế giới.”
“Được.” Triêu Đăng vẫn duy trì tư thế kề vai sát cánh với Hiyin, trong tiếng nói mang theo nụ cười như có như không: “Tất cả đều nghe theo ngươi.”
Mấy ngày nữa, thành phố lớn Santella sẽ diễn ra lễ hội hóa trang mùa hè mỗi năm một lần, trăm năm nay Santella còn được gọi là thành phố Philharmonic, ngoài sự tiện lợi của đường thủy và quần thể kiến trúc mang phong cách baroque hoành tráng, âm nhạc và tình yên len lỏi đến từng góc tối Santella, lễ hội hóa trang mùa hè mỗi năm một lần là hoạt động được người trẻ hoan nghênh nhất. Trong ngày này, mỗi người sẽ dùng ma pháp hóa trang thành dáng vẻ khác nhau, có thể thấy được một Chu Nho trên người Tinh Linh, đài phun nước không nhúc nhích lại là người khổng lồ đang cuộn mình. Vì ngày này hóa trang lẫn lộn, các loại tội phạm phạm pháp luôn cao nhất cả năm, Ác Ma đến từ đại lục phản diện thường xuyên quấy phá thế giới mùa hè đến long trời lở đất, nhưng dù đại giáo đình đã nhắc nhở dân chúng làm sao thì lễ hội hóa trang vẫn là ngày được mong chờ nhất của thành phố Philharmonic.
Những năm qua Eli luôn cấm tuyệt Triêu Đăng không được ra khỏi cửa, thậm chí còn đem giáo vụ rắc rối giao cho giáo chủ áo đỏ, đích thân trông chừng Triêu Đăng đảm bảo y sẽ không lén lút chạy mất, mà vô luận giáo hoàng khuyên can thế nào, mãi nói Triêu Đăng thân là Thánh tử tham gia hoạt động dân gian túng dục thế này là xúc phạm thần giới ra sao, nhưng Triêu Đăng vẫn như cũ không hề bị lay động. Mà đáng tiếc là Eli mạnh hơn y quá nhiều, mấy trò mèo của y hoàn toàn không đáng nhắc đến, nhưng năm nay lại khác, năm nay có Hiyin tiểu khả ái nha.
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Nhìn thấy Hiyin hóa trang thành Phi Long, Triêu Đăng cười sắp điên rồi: “Sao ngươi lại hóa trang thành cá chạch mọc cánh vậy ha ha ha ha ha ha!”
“…”
“Đăng! Đăng!” Tiểu Tinh Linh James không sợ chết bay qua: “Hôm qua ta bỏ chút ma dược vô nước của Hiyin, nếu không hắn sẽ không tham gia cuồng hoan đâu, hắn quá muộn tao.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Hiyin hình thái rồng con rầu rĩ nói: “Đừng cười.”
“Được, không cười… Há.” Triêu Đăng nhịn không được: “Ha ha ha ha ha ha xấu quá đi!”
“…”
“Khi còn bé hắn rất thích rồng.” James nhún vai một cái: “Hắn nuôi một cái trứng rồng, nhưng không may chết queo, Hiyin đau lòng mấy ngày.”
“James.” Rồng con màu đen ngữ khí âm u: “Ngươi nhất định sẽ chết.”
Tiểu Tinh Linh giả vờ ngu ngơ nhìn về phía Triêu Đăng: “Đăng, ngươi định hóa trang thành gì vậy?”
“Ừm… Cứ để vậy đi.” Một tay Triêu Đăng ôm rồng con, một tay vỗ vỗ đầu hổ do James biến thành: “Cảm giác như sở thú vậy, không tồi.”
Dưới sự trợ giúp của hai Tinh Linh trốn khỏi giáo đường, Triêu Đăng gặp phải trưởng Thánh kỵ sĩ, dù giáo hoàng đã âm thầm truyền lệnh cho đội tuần tra nhưng vị đại ma đạo toàn hệ trẻ tuổi cũng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, sau khi phất tay chúc y đi chơi vui vẻ liền tiếp tục tuần tra đại giáo đình. Xe hoa lễ hội chầm chậm lăn bánh nơi dốc thoải, bên trên là Mị ma quần áo mát mẻ, thiếu nữ Thiên tộc thánh khiết, hồ yêu quyến rũ lòng người, nữ thần Mặt trăng đầu đội vòng hoa… Đủ loại nhân vật, màu sắc hình dạng phong phú tầng tầng lớp lớp, trời mới biết dưới vỏ bọc xinh đẹp của các cô gái có phải là ông chú hay cụ già hay không. Tiếng chuông bạc giữa ngày ầm ầm vang vọng, ngân vang khắp cả bầu trời Santella.
Vô số hoa tươi rơi vào đám người quẩy bung trời, sắc màu rực rỡ thắp sáng cả thế giới, hoa tươi thơm ngát đếm mãi không hết như hoa tuyết bay đầy trời rồi hạ xuống mặt đất, sau đó là các loại kẹo đủ mùi, đám người vui cười cướp đoạt, Triêu Đăng giật một viên bỏ vào miệng, thấy Hiyin biến thành rồng nhỏ bị kẹo bảy màu bùm bùm rớt xuống choáng váng đầu óc, trực tiếp nhét hắn vào lòng, lấy kẹo quýt mới vừa chụp được lột vỏ nhét vào miệng rồng con, đối diện cặp mắt chứa cả mùa xuân của Hiyin, Triêu Đăng chậm rãi mỉm cười.
“Ngày lễ vui vẻ.”
“… Ngươi cũng vậy.”
Tinh Linh nhỏ giọng đáp lại.
Thứ rơi xuống tiếp theo khiến mọi người dần dần phát cuồng, tất cả mọi người đều bị bánh ngọt và bơ dính đầy mặt, Triêu Đăng không chút khách khí giơ Hiyin lên che lại, thời điểm lấy xuống rồng con như được trét bơ nguyên con, âm nhạc nơi tháp hòa vào làn gió, James từ hổ lớn biến về Tinh Linh, mà dù vậy những người khác cũng chỉ cho rằng hắn là sinh vật khác hóa trang thành, mặc dù trong ngày lễ không đáng tin thế này, James vẫn bị mấy vị thiếu nữ mọc tai thú vờn quanh không ngừng, Triêu Đăng và Hiyin bên cạnh cũng bị đám đại mỹ nữ đẩy ra.
“Cái kia… Ta thật sự không…”
Trước mặt là đôi mắt màu tím rực rỡ của Mị ma, bộ ngực trắng nõn khủng bố đến gần Triêu Đăng, vóc người cô ta vô cùng nóng bỏng, cặp chân càng trực tiếp quấn lấy người nọ.
“Rất thoải mái nha.” Một tay Mị ma ôm lấy bờ vai, một tay vẽ lung tung trên người y: “Ta là Mị ma hàng chính gốc đây, ngươi sẽ thích mùi vị này, tuyệt vời như đến thiên đường luôn.”
“…”
Ồ, có thật không.
Không hiểu tại sao lại có chút hiếu kì quái quỷ… Cứu mạng! Caesar đâu rồi! Mau ngăn em lại!
“Tin ta đi, bảo bối nhi, tuy sau khi ép khô đàn ông xong bọn ta sẽ rời đi, mà ngươi thế này, ta nguyện ý vĩnh viễn, mỗi giờ mỗi khắc cho ngươi biết được tư vị của dục vọng.” Đôi môi đỏ tươi của Mị ma cong lên để lộ lúm đồng tiền: “Trên người ngươi có mùi của giáo đình, nhưng mà không sao, sáng mai, toàn thân ngươi sẽ nhiễm phải ngọt ngào, bởi vì ta…”
“Daenerys.”
Âm thanh trầm thấp thuần hậu đánh gãy lời lẽ ám chỉ của Mị ma, nữ Mị ma xinh đẹp cứng đờ động tác, chợt không cam lòng rời khỏi cơ thể Triêu Đăng.
“Mị thuật của ngươi đúng là rác rưởi.” Người tới không hề khách khí cười nhạo nói: “Hắn không bị ngươi hấp dẫn, đôi mắt xinh đẹp của ngươi trưng thôi à?”
Mị ma tên Daenerys khẽ cắn răng, lại chưa từng mở miệng phản bác, nếu y không nhớ lầm, đẳng cấp áp chế giữa Ma tộc là tuyệt đối, Triêu Đăng ngẩng đầu, nhìn vào thân ảnh lặng yên đứng cách đó không xa.
Đó là một bộ xương khô đắt tiền.
Khung xương đen hủ mục, hàm răng hoàng kim, đồng tử làm bằng ngân phiến và miêu nhãn thạch, bộ xương cao lớn đội mũ của quý ông, gậy chống mạ vàng khắc bạc, hắn thực sự rất cao, từ góc độ của Triêu Đăng, chỉ miễn cưỡng thấy được cằm của bộ xương.
“Luyten.”
Nữ Mị ma thấp giọng kêu tên bộ xương.
“Kẹo rơi rồi kìa.” Bộ xương không để ý cô ta, trái lại nhếch miệng nhìn về phía Triêu Đăng, hàm răng hoàng kim cùng một viên bảo thạch xanh biếc rạng ngời rực rỡ, ngón tay thon dài chỉ còn lại khung xương cầm lên viên kẹo sắc màu lấp lánh: “Cầm cẩn thận, đứa bé loài người.”
“… Cảm ơn?”
“Ngươi không ăn à.”
Âm thanh trầm thấp của bộ xương chui vào màng tai.
Ăn ăn ăn, ăn cho mi xem.
Bộ xương trước mặt không thể nghi ngờ nắm giữ sức mạnh cực lớn, mặc dù không biết đối phương đã hóa trang hay trời sinh là vậy, nhưng chỉ dựa vào thực lực là có thể tìm ra mảnh vỡ cảm xúc, hơn nữa âm thanh của bộ xương! Có chút! Êm! Tai! Đó!
Không ăn thì không đi được, ăn ăn ăn.
Triêu Đăng mở giấy gói ra, bỏ viên kẹo vào trong miệng, màu da trắng như sứ Đông phương, móng tay như nụ hoa e ấp, khi cặp môi hé mở để ngón tay cầm viên kẹo chạm vào, nữ Mị ma phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, bộ xương bên cạnh cười khẽ một tiếng.
“Bạn ta đi lạc rồi, ta muốn đi tìm bọn họ.” Triêu Đăng thấy đôi mắt bảo thạch của bộ xương nhìn mình, dừng một chút: “Tạm biệt, Luy… ten?”
Bộ xương gật gật đầu, Triêu Đăng thấy vậy xoay người rời đi, khi Triêu Đăng đã đi xa, khóe miệng của bộ xương đắt tiền nhếch lên càng lớn.
“Daenerys, cặn bã.” Hắn không chút khách khí giễu cợt nói: “Vừa nãy ngươi lên đỉnh đi, chỉ nhìn đứa bé loài người ăn kẹo?”
“… Luyten, đó là thiên tính, ta không thể khống chế!” Nữ Mị ma mặt mày vặn vẹo rống lên: “Bất quá ta chỉ muốn ngủ với hắn, ngươi còn cho hắn ăn luôn hạt giống Dẫn Hồn thụ, cứ như vậy, cả đời này hắn sẽ bị trói ở đại lục phản diện! Nơi đó là địa ngục!”
“Địa ngục của ta.” Luyten dửng dưng như không: “Hắn là Thánh tử, ta dụ dỗ hắn rất bình thường.”
“…”
“Nghe đâu dịch Thánh tử có thể làm sức mạnh tăng lên trên diện rộng.”
Màu đen trên bộ xương dần nhợt nhạt, da thịt nhẵn nhụi trắng bệch từ từ mọc ra, miêu nhãn thạch và ngân phiến rơi xuống đát, đôi mắt đỏ tươi xinh đẹp như máu huyết lấp kín viền mắt, sáu cánh dơi đen tối cự đại che kín bầu trời kéo dài sau lưng, Luyten liếm láp đôi môi mỏng của mình.
“Ha… Ăn hết rồi sao?”