Edit: Hyukie Lee
“Lại gặp nhau nữa rồi.” Triêu Đăng hơi nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn thiếu niên tinh xảo trước mặt: “Có vẻ anh rất dễ đỏ mặt.”
“…”
Hắn há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh nào, Triêu Đăng thấy thế liền chọt chọt eo đối phương: “Xuống khỏi người em được không?”
Qua một hồi lâu sau, thiếu niên mới chậm rãi di chuyển thân thể, chiếc cổ thon dài dời qua để lộ không gian sáng rực. Thanh niên châu Á bên cạnh đến thở cũng không dám thở nhìn thiếu niên Vệ Tiễu bị vò đầu, cả phần cổ đỏ hồng một mảnh, hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình.
“Này, tỉnh tỉnh lại mau.” Theo bản năng lay tỉnh Harold: “Không phải tôi đang nằm mơ chứ, vậy mà có thể khống chế được trung đoàn trưởng thật kìa…”
“Dừng lại dừng lại ———“ Đại mỹ nữ tóc đỏ bị lắc suýt chút nữa nôn ra tát thanh niên một cái, cặp mắt sáng rực nhìn cảnh tượng bên kia rồi ha ha cười rộ lên: “Ta nói xứng đôi muốn chết, nhưng chị phải đi đại tiện trước đã.”
“Harold!”
Đáp lại đại mỹ nữ là một đạp không chút lưu tình.
Cả người Lục Tử Tiêu bị trọng thương, cắn răng nhìn chằm chằm hai người, mãi đế tận khi Triêu Đăng nằm ở phòng khách lười biếng nói.
“Em muốn ngủ.”
“…”
“Buồn ngủ, ngủ ngon?”
“…”
Còn chưa đi được hai bước thân thể liền bị đóng băng tại chỗ, có người nhanh chóng đi đến bên cạnh, ngước mắt nhìn một cái, chợt cúi đầu không nói lời nào.
Làm nũng kìa.
Ngay lập tức, Triêu Đăng ngoan ngoãn dò hỏi: “Muốn ngủ chung hả?”
Cảm giác sức mạnh đang đóng băng mình đột nhiên biến mất, y đặt tay lên vai thiếu niên, thả lỏng sức nặng toàn thân lên người đối phương rồi thấp giọng cười khẽ: “Vậy bế em lên đi.”
Trời còn chưa sáng, các thành viên làm xong nhiệm vụ lục tục về tới biệt thự, sau một đêm máu tươi đầy trời tất cả mọi người đều trong tình trạng tập trung cao độ, thấy Lục Tử Tiêu và Harold quần áo xốc xếch ngủ dưới đất, rượu đổ tràn lan, đặc biệt bên hông thanh niên còn có vũng máu khô đọng lại. Ngay lập tức có người bước nhanh kiểm tra tình huống của bọn họ, khi đã xác nhận không có gì mới đánh thức hai kẻ ngủ như chết kia.
“Trung đoàn trưởng đâu?”
Nam tử tóc vàng anh tuấn nhíu mày nhìn quanh bốn phía, danh hiệu Shark, là người đứng thứ hai trong Silent. Trước khi tận thế bùng nổ gã bị giam trong nhà tù Bắc Mỹ, sở hữu dị năng bạo liệt vô cùng hiếm thấy.
Lục Tử Tiêu thở dài: “Ảnh xuất hiện.”
“… Lặng Lẽ?” Biểu tình của Shark như ăn phải cứt mũi: “Bố X, vậy còn ở lại đây làm gì, không chạy bộ muốn chết à?”
“Ảnh đang ngủ.” Dường như cảm thấy chưa đủ kích thích, Lục Tử Tiêu nhìn gương mặt anh tuấn của Shark dần vặn vẹo, bổ sung thêm phát nữa: “Ngủ cùng thành viên mới.”
Bầu trời ngoài cửa sổ dàn chiếu ra từng tia da cam đẹp đẽ trên nền trời xanh thẳm, mấy vì tinh tú chưa kịp trốn đi được mặt trời rọi sáng. Bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức, Triêu Đăng chậm rãi xoay người, muốn xuống giường nhưng lại không cẩn thận đụng phải cánh tay mảnh khảnh, y thoáng cúi đầu, nhìn thấy đôi băng lam như có ánh sáng bên trong đang lẳng lặng nhìn mình.
“Chào buổi sáng ~”
Khóe môi nhẹ cong, ngay sau đó liền thấy thiếu niên e lệ đỏ mặt, cặp chân dài hoàn mỹ đạp chăn lung tung, khi Triêu Đăng phát hiện mình không nhúc nhích được, thiếu niên không chớp mắt nhìn y, ngón tay thon dài chậm rãi dời đến bộ phận đang phồng lên của mình.
“Lớn vậy…”
Đúng là cực kì khoa trương, khác hẳn với bề ngoài nhu nhược xinh xắn của bạn nhỏ Vệ Tiễu… Qủa nhiên, con lai khá là hung hăng nha.
Nghe được âm thanh nọ, gương mặt thiếu niên đỏ bừng như sắp cháy đến nơi, đôi mắt đọng đầy hơi nước. Triêu Đăng nhíu mày, trong thanh âm chứa ý cười dịu dàng: “Rõ ràng là anh đang bắt nạt em mà, dám đối mặt với em làm chuyện như vậy mà còn dám khóc.”
Sau khi nói xong thiếu niên liền im lặng khóc thật, nhưng thần sắc lại càng ngày càng hưng phấn. Đôi mắt vốn nhạt màu có lẽ vì được ánh sáng khúc xạ hay vì nguyên nhân nào đó mà trở nên sâu thẳm dị thường. Cách một lúc lâu sau, khi hắn đã làm xong chuyện của mình, thiếu niên khép hờ con ngươi như thú nhỏ đã được ăn no, bỗng nhiên nhận ra điều gì, hắn lập tức hóa giải ngôn linh, vô cùng sốt sắng nhìn lấy Triêu Đăng.
Người kia dường như có vẻ không vui, không nhẹ không nặng đá thiếu niên một cước, người sau không có ý phản kháng, chỉ vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm Triêu Đăng, không hề bỏ qua bất kì một biểu tình nào của người nọ.
“Được rồi, không giận anh.”
Y vươn mình xuống giường, gãi gãi mái tóc đen, chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt, lại không ngờ thiếu niên cũng theo vào, vừa vặn làm sao căn phòng có sẵn hai bộ bàn chải, thấy thiếu niên yên lặng đứng bên rửa mặt, Triêu Đăng không cảm xúc phun bọt kem ra.
Tiểu quỷ này rất đen tối đó.
Bề ngoài nhìn ngoan ngoãn phát sợ nhưng thực tế lại xấu xa vô cùng, nếu như vừa nãy không tha thứ, trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Khi Triêu Đăng và thiếu niên cùng nhau xuống lầu, các thành viên Silent đang tụ tập đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía này, nhìn chằm chằm vào đại ma vương cực kì dịu ngoan đi sau thành viên mới, phần lớn là biểu cảm không thể tin nổi, chờ hai người ăn điểm tâm xong, thanh niên tóc vàng kiên cường bất chấp khó khăn đi đến bên Vệ Tiễu.
“Trung đoàn trưởng.” Gã hít sâu một hơi: “Tuy hiện tại anh đang trong hình dáng này nhưng ba ngày trước chúng ta đã nhận nhiệm vụ vây quét zombie cấp tám, nếu không làm sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Silent nên ——“
Phát hiện chân mày thiếu niên hơi nhíu, Shark sợ đến mức không nói nên lời.
“Đây là nhiệm vụ của cậu.”
Tóc đen trẻ tuổi nãy giờ luôn im lặng cười cười.
Khi biểu tình của Shark như ăn phải gỉ mũi, thiếu niên gật đầu. Đợi lúc tất cả mọi người ra tới cửa, Harold khoác vai Shark, tóc đỏ vẽ ra độ cong mềm mại, cô nhỏ giọng nói: “Nói Lặng Lẽ đồng ý đi.”
Nhìn thiếu niên dựa vào Triêu Đăng mở cửa xe jeep cách đó không xa, tầm mắt chạm đến hai má ửng đỏ đến cánh tay trắng tựa ngó sen, Shark nhỏ giọng chửi bậy một câu rồi nốc hết ngụm rượu cuối cùng trong hộp nhỏ.
“Tiên sư nó, bố mày có ngờ đâu trung đoàn trưởng lại mê trai tới vậy.”
“Mặc kệ thế nào đi nữa, phó đoàn phải bảo vệ Đăng cho tốt vào.” Harold buộc cao đuôi tóc màu đỏ đầy dứt khoát, cảm nhận được vòng ôm từ phía sau, cô nở nụ cười với cô gái tóc vàng: “Cũng như tôi và Lola, nếu em ấy biến mất thì tôi cũng sẽ phát rồ thôi, nhất định anh không muốn thấy cảnh tượng trung đoàn trưởng điên lên đâu đúng không?”
Nhìn cặp chị em đang dây dưa rễ má với nhau, Shark huýt sáo một cái: “Hai chị à, hai chị có biết hai chị là cặp đôi không giới hạn nhất mà em từng gặp không.”
Ba năm trước, hắn trở về từ cõi chết – tù giam Normandy. Không lâu sau đó vô tình gặp được Vệ Tiễu đang cô độc một mình, hai người lao vào lăn xả vài trận liền quen mặt, lâu dần liền hành động cùng nhau, lúc đó Harold và Lola tìm tới, khác với chị gái tính tình táo bạo, đại đa số thời gian Lola đều rất trầm tĩnh. Bốn tháng sau, lấy danh nghĩa của trung đoàn trưởng mở rộng quy mô thu nạp thành viên, chậm rãi trở thành tập đoàn lính đánh thuê đứng đầu khu đông.
Ngay từ đầu gã đã biết Vệ Tiễu không phải người bình thường, hình như đối phương vẫn luôn tìm kiếm tin tức có liên quan đến đầu não zombie, dù đã là dị năng giả mạnh nhất, sở hữu năng lực ngôn linh phi thường nhất, nhưng loại sức mạnh cấm kị ấy lại như đặc ân của thần, và đặc biệt là… Khi thiếu niên ấy xuất hiện.
Các thành viên trong đoàn không chỉ một lần lén lút đoán lý do tại sao trung đoàn trưởng lại có hai nhân cách nhưng không ai đưa ra được đáp án thuyết phục, vì thiếu niên ấy không nói gì, Harold gọi hắn là Lặng Lẽ, song bất đồng với cái tên hết sức đáng yêu như thế, những hành động thiếu niên làm ra lại tàn bạo vô cùng, hoàn toàn là một con quái vật chỉ biết phá hoại, người trong đoàn không ai khống chế nổi hắn, mãi đến khi người nọ xuất hiện.
“Cảm giác như mới mua được linh vật ấy…”
Shark sải bước tới xe, thấy tiểu mỹ nhân đông phương nở nụ cười hờ hững với thiếu niên, còn tên kia thì chuẩn bị sắp khóc, nhìn ngu vô cùng. Gã không nhìn nổi nữa trề môi chửi thề một tiếng.
Nơi bọn họ muốn đi là phòng thí nghiệm trong căn cứ khu tây, mục tiêu là zombie cấp tám. Vài năm trước nơi này dùng để nghiên cứu vũ khí sinh hóa tiêu diệt zombie, nhưng nay đã thành chốn hoang tàn trong một lần thi triều không báo trước. Vì trong phòng thí nghiệm tồn trữ một lượng lớn thuốc sinh hóa, sau thời gian dài, thây ma chung quanh căn cứ biến dị càng lúc càng nhanh. Khi mọi người nhận ra có gì đó không đúng thì thây ma đã tiến hóa đến cấp tám, hại chết không biết bao nhiêu dị năng giả.
Dòng sông nhỏ uốn một đường cong quanh căn cứ, những dãy nhà thấp bé màu xám trắng lọt vào tầm nhìn, dựa theo bản vẽ người ủy thác đưa cho, xem ra nơi quan trọng nhất của căn cứ là phần dưới lòng đất.
“Nằm xuống!”
Nghe thấy hiệu lệnh từ thanh niên châu Á ngồi phía trước, Triêu Đăng lập tức ôm đầu co người lại, quả cầu lửa nổ ầm ầm vang lên bên tai, thiếu niên ngồi bên trái mâu sắc tối tăm, trong nháy mắt nhảy lên nóc xe xông đến phương hướng kẻ địch tập kích, Triêu Đăng thậm chí còn không thấy rõ động tác của thiếu niên, tia điện bỗng dưng xuất hiện cắt nát xe jeep, Harold bên phải kéo y nhảy khỏi xe, bốn phương tám hướng xung quanh toàn là zombie, những thành viên khác đã bị đám thây ma tách ra không còn tung tích.
“Zombie cấp tám đã có suy nghĩ.” Harold mím môi: “Nó dụ trung đoàn trưởng đi rồi, hẳn là muốn xơi hết chúng ta…”
“Sẽ không cản đường chị đâu.” Triêu Đăng bẻ khớp tay chân, thử điều động chút tinh thần lực, vì để thuận tay hơn, y nhớ lại cảm thụ lúc có được hỏa lin căn, rất nhanh trên đầu ngón tay đã có lửa đỏ nhảy nhót, thấy vậy nụ cười mỹ lệ nở rộ: “Thời điểm mấu chốt sẽ là đệm lưng cho mỹ nữ.”
“Được đấy.” Harold cũng cong môi: “Có điều yên tâm đi, không có thời điểm mấu chốt đâu.”
Giết sạch đám thây ma cấp thấp xung quanh, nhưng hết đám này đám khác lại tới, biết rõ tất cả là quỷ kế của zombie cấp tám, Triêu Đăng và Harold cuối cùng cũng vào được phòng thí nghiệm đổ nát.
“Mục tiêu người ủy thác là tinh hạch của zombie, thứ trung đoàn trưởng muốn là tư liệu nghiên cứu trong căn cứ.” Harold quăng con zombie cấp hai đang lờ đờ cản trở vào không gian, nhẹ nhàng khiến nó trở về với cát bụi: “Lần trước của anh trai cậu, sở dĩ Silent đồng ý nhiệm vụ là vì căn cứ Tây Đồ có dữ liệu chính xác về sự lên cấp của zombie, nên ngày đó chị nói cậu có hấp thu hết tinh hạch cũng không sao, tinh hạch chỉ là cái cớ.”
“Vệ… À không, sao trung đoàn trưởng lại muốn tìm những thứ này?”
“Không biết, chưa bao giờ ảnh giải thích với bất kì một ai, từ ngày chị gặp mặt thì ảnh đã tìm kiếm dữ liệu về zombie.” Nhìn người trẻ tuổi tóc đen trước mặt lộ vẻ nghi ngờ, Harold lặng lẽ cười cười. Sau khi Triêu Đăng lên cấp nhờ hấp thu tinh hạch thì quá trình giết thây ma vô cùng thuận buồm xuôi gió, không hề xuất hiện tình huống mà cô lo lắng: “Cậu tiến bộ rất nhanh đó.”
“Đã nói sẽ làm đệm lưng cho mỹ nữ mà.”
Lòng bàn tay người nọ xuất hiện ngọn lửa hung tàn, khóe môi sinh hoa, dáng vẻ như nắm giữ tất cả nguồn sáng trong cảnh địa ngục huyết tinh. Rõ ràng chỉ là dị năng giả cấp bốn, so với cô còn kém một sao, nhưng lời thốt ra lại khiến người tin tưởng vô điều kiện.
“Đăng, cậu nói thật chị nghe xem nào.” Đại mỹ nữ tóc đỏ bỏ qua chút rung động nho nhỏ trong lòng, vẻ mặt chính trực: “Có phải cậu đã dụ dỗ rất nhiều em gái rồi không?”
“Làm gì có.”
Suy nghĩ kĩ lại thì, ngoại trừ công lược các mảnh vỡ cảm xúc, còn về khác giới…
Hoàn toàn không có một em nào! Thât không hổ là Triêu Đăng!
“Đừng dùng thái độ đó để đối xử với trung đoàn trưởng nha.” Mỹ nữ nhắc nhở như đùa giỡn: “Nếu ảnh yêu người nào, ảnh sẽ thật lòng mà yêu, nhìn ảnh bị đùa giỡn rất vui nhưng nếu ảnh đau lòng, bọn này cũng rất đau lòng đó.”
Không đợi Triêu Đăng mở miệng, Harold liền thân mật túm lấy cổ Triêu Đăng, đồng thời tay còn lại vặn một cái giết sạch bầy zombie sắp tới gần.
“Bất quá có được bảo vật như cậu bên người…” Thân thể mềm mại đặc trưng của phái nữ kề sát cánh tay Triêu Đăng, mùi trái cây nồng nặc phả đầy không khí, đôi môi khẽ nhếch, đầu lưỡi non đỏ liếm quanh hàm răng trắng bóc: “Nếu không có Lola, chị cũng rất muốn ăn sạch cưng đó, ăn sạch sẽ, không chừa xương.”
“…”
A ha, chị gái à, thật sự, khiến người yêu thích.
Bỗng nhiên động tác của Harold cứng đờ, như nhận ra có gì đó khác thường liền đẩy Triêu Đăng ra, chính mình cũng nhảy qua hơn mấy mét. Nương theo tiếng bước chân lẹp xẹp, gương mặt xanh trắng xuất hiện trong tầm mắt. Triêu Đăng thoáng sững sờ, người trước mặt là nam nhân vóc người nhỏ gầy, xương gò má cao cao nhô lên, hai bên má hõm vào, nếu không phải trên người gã luôn có mùi hôi thối tanh tưởi, như vậy nhìn xem, so với người bình thường chỉ là gầy hơn chút đỉnh.
“Cấp tám.”
Triêu Đăng nghe được giọng thì thầm của Harold.
Vừa nãy Vệ Tiễu đuổi theo con zombie, hiện tại lại không thấy bóng hắn đâu ———
[Tổng thống, cứu người bên ngoài đi.]
[Mãnh vỡ còn sống.]
[Tui cảm thấy hai đứa mình càng ngày càng ăn ý.]
[… Cũng bình thường.]
[Ha cười cái coi ha khà khà khà, mi đang xấu hổ kìa.]
[…]
Nhiệt độ nóng hực đốt trụi không gian, lửa đỏ bùng cháy dưới chân, rất nhanh đã tạo thành vòng tròn to lớn. Thây ma xanh trắng nhìn con môi bị vây nhốt qua đôi mắt dơ bẩn, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười nứt nẻ.
Đột nhiên không gian bạo liệt, đầu zombie bay mất, thời điểm cái đầu đập vào mặt tường kim loại phát ra tiếng ma sát ê răng. Thây ma kia không còn đầu nhưng nó vẫn bình tĩnh điều khiển quả cầu lửa xông tới hai người, Harold thành tạo đọ sức với quái vật, đồng thời còn thử dùng không gian dập tắt lửa cháy. Dưỡng khí trong phòng thí nghiệm càng lúc càng ít, mỹ nữ dần dần không chống đỡ nổi, lúc này mới nhận ra con zombie chỉ đốt mỗi chỗ này hòng tiêu hao sinh lực địch.
Nếu ngồi chờ chết, hai người sẽ chết hết.
“Đại mỹ nữ.” Giọng nói hàm ẩn tiếng cười vang lên cách đó không xa, đôi ngươi đen láy của người nọ như được hàng triệu ngôi sao nhỏ hợp thành: “Cẩn thận, tôi không khống chế được đâu nhé.”
“Cái… Này này! Dừng lại… Triêu Đăng!!”
Y nhắm mắt lại, cả khu vực bắt đầu phát ra tiếng động nhỏ bé, mồ hôi lạnh thi nhau rớt xuống, tường xi măng bê tông cốt thép vang lên tiếng ong ong, rồi đột nhiên kết cấu tầng hầm bị dị năng điên cuồng tuôn ra phá sập, dựa theo trí tưởng tượng, nền nhà bằng hợp kim kim loại loảng xoảng một tiếng rớt xuống, lửa đỏ bùng cháy ngày một lớn hơn. Harold vừa vặn bị nhốt trong vách tường lửa đành phải trơ mắt nhìn thanh niên tóc đen và thây ma cùng nhau rớt xuống tầng dưới.
Bụi mù nổi lên bốn phía.
Đau đớn kịch liệt từ chân khiến Triêu Đăng tỉnh hẳn, y thử giật giật chân, không phản ứng, tám phần mười là gãy xương mất rồi. Nhìn con thây ma đối diện đang tức giận, Triêu Đăng phun ra một ngụm máu, cố hết sức tưởng tượng có mặt tường kiên cố vụt lên từ mặt đất để ngăn cản nó, nhưng một chiêu lúc nãy đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, măt tường yếu ớt miễn cưỡng được tạo ra không đỡ nổi một đòn. Thây ma không đầu lê lết đi tới, lòng bàn chân và mặt đất phát ra tiếng ma sát kèn kẹt, mùi hôi thối buồn nôn xung kích cảm quan, nước nhầy từ cổ thây ma rớt xuống mặt đấy, kim loại xám bạc lập tức bị ăn mòn thành mấy cái lỗ bự.
[Cứu mạng?]
[Đang xấu hổ đang xấu hổ.]
[… Xấu hổ cái đầu mi! Mạng mã tử cũng không cần luôn đúng không!]
Mã tử: người làm trâu làm ngựa.
“Không thấy người.” Âm thanh động nhân giống hệ thống y như đúc truyền xuống từ đỉnh đầu, thân ảnh nam nhân cao lớn mang theo làn hơi mát lạnh đứng trong đám khói mù mịt từ từ rõ ràng, cặp mắt sói băng lam từ trên nhìn xuống đối diện với Triêu Đăng: “Chắc em sẽ khổ lắm.”
“SOS!”
“Nghe không hiểu.”
“Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!” Mắt thấy thây ma đã đến sát bên chân, Triêu Đăng la lớn: “Đại ca cứu em!”
“Chết đi.”
Vệ Tiễu nhẹ nhàng cong môi, âm thanh không lớn nhưng con zombie kia lại lập tức dừng chân, sau một giây, nó điên cuồng va vào mặt tường kim loại, mãi đến khi khoang ngực bị cắt ra vết thương sâu hoắm, thây ma duỗi bàn tay xanh trắng thọt vào chính lồng ngực của nó, miễn cưỡng lôi ra một miếng tinh hạch màu lam hồng nhàn nhạt.
Từ hai năm trước đã có thí nghiệm chứng minh thây ma không phải sinh vật, nó chỉ là viruts đặc thù kí sinh trên cơ thể mẹ, đến lúc đó, một ít nhà khoa học điên mới chính thức từ bỏ ý định đem con người ra nghiên cứu.
Ngôn linh… Thật sự có thể khống chế sinh vật ư?
Sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch, Vệ Tiễu nhảy xuống từ bên trên, duỗi tay cầm lấy miếng tinh hạch, từ lòng bàn tay cuồn cuộn chảy ra nước sạch, sau khi vệ sinh sạch sẽ liền đưa tới trước mặt Triêu Đăng.
“Hấp thu đi.”
Triêu Đăng hơi nhíu mày.
“Em thấy nó rất buồn nôn?”
“Không.” Thấy thần sắc đối phương có hơi kì quái, Triêu Đăng lắc đầu một cái: “Đây không phải mục tiêu nhiệm vụ?”
“Không sao.” Đôi mắt sói như có sương mù làm người nhìn không thấu, ngón tay Vệ Tiễu búng trán Triêu Đăng, thấp giọng nói: “Hấp thu đi.”
Triêu Đăng không nói gì, ánh mắt không tự chủ liếc qua thây ma ngã nhào ở góc tường, dáng dấp y như con người, nếu như không để ý từ cổ trở lên thì nó thực sự rất giống con người. Zombie cấp tám đã có suy nghĩ và ngoại hình y như nhân loại, nếu trên đời thật sự có zombie cấp mười, vậy chắc hẳn không khác gì con người nhỉ?
Thấy người đối diện dường như muốn nói điều gì đó, bỗng nhiên Vệ Tiễu có chút bực mình: “Im lặng một chút.”
“…”
Woa đậu xanh dưa hấu, cấm nói luôn kìa.
“Xin lỗi.”
Hắn xoa xoa tóc mái Triêu Đăng, nét mặt dần hòa hoãn lại thành vẻ thành thục gợi cảm, có lẽ trong mắt của Vệ Tiễu, Triêu Đăng mãi mãi chỉ là một tên nhóc con.
“Tiểu quái vật hễ nghe thấy âm thanh của em sẽ hưng phấn, anh mới vừa áp chế nó xuống.” Nam nhân nói rồi dừng lại, lấy tay che khuất đôi mắt của y: “Em ngồi yên một hồi, đừng mở mắt ra.”
Tui muốn biết chuyện gì đang xảy ra quá đi.
Hạ lưu vô liêm sỉ, không biết xấu hổ kích động lòng người.
Giống như dự liệu, Triêu Đăng nghe được tiếng kéo khóa quần nho nhỏ và tiếng thở dốc mạnh mẽ. Bàn tay che mắt biến mất, phòng thí nghiệm dưới lòng đất không có ánh sáng, lửa đỏ của thây ma cấp tám đã tàn lụi, một mảnh tối tăm, nhưng Vệ Tiễu lại có thể nhìn rõ mỗi một thần sắc của người nọ.
Khóe môi mềm mại khẽ nhếch, da dẻ trắng trẻo hoàn mỹ không tì vết, lệ chí nho nhỏ dưới mắt trái như mới nở hoa, gương mặt nhỏ trong bóng tối ám trầm lại như mặt trời mới mọc, đầy kiều diễm mỹ lệ.
Triêu Đăng… Triêu Đăng…
Một mảnh yên tĩnh.
Hắn nhăn chặt đôi mày, dùng sức áp chế nhân cách khác trong cơ thể, hắn và tên kia khác nhau, nếu nó bị ổn thương, nó sẽ cố hết sức bám lấy vật làm nó an tâm, bất kể dùng tay, hay là dùng móng vuốt sắc nhọn.
Thời gian đằng đẵng trôi mãi không dừng, hô hấp nóng rực ngưng đọng, đôi băng lam dài hẹp khép hờ, giọt lệ vương mãi nơi đáy mắt.
[Giá trị yêu thương: 2,5 sao.]