Edit: Hyukie Lee
Cha mẹ Triêu Đăng cũng không ở nhà quá lâu, sau khi biết được tình hình của con trai, hai vợ chồng đưa cho y mấy mẩu khoáng thạch kì dị khắp nơi trên thế giới, răng động vật, lông chim thời tiền sử đã thay đổi trạng thái dưới biển,… Các loại đồ vật mà người bình thường cả đời cũng không nghĩ tới cùng thẻ tín dụng có một đống số 0, xong xuôi liền sảng khoái đầy dứt khoát, quẩy ba lô đi tiếp.
Mẹ Triêu Đăng rất lo lắng con trai mình lớn tồng ngồng mà còn chưa có bạn gái, nghĩ mãi không ra nên rất nghi ngờ liệu con trai mình có ham mê đặc biệt không dám cho ai biết hay không.
“Nếu không phải con gái cũng không sao! Cuộc đời mà không có tình yêu là không hoàn mỹ.” Ba Triêu Đăng rất vất vả lôi kéo vợ mình ra khỏi cửa, mẹ Triêu Đăng quay đầu lại cười cười: “Mẹ cũng rất thích đàn ông đẹp trai. Ông nói đúng không, ba nó?”
“Đúng đúng, sắp trễ máy bay rồi.”
Mẹ Triêu Đăng giành lấy bốn cái va li, cánh tay nhỏ gầy nom còn mạnh hơn tay của đàn ông: “Tạm biệt Tiểu Đăng! Nhất định phải tìm được tình yêu đó!”
“… Tạm biệt.”
Triêu Đăng mặt đầy mông lung tạm biệt ba mẹ.
Có ba mẹ như vậy, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.
Mỗi tối thứ sáu Sở Trì Dự đều đúng hẹn mà gọi điện thoại, rất nhiều lần đều là y nói Sở Trì Dự nghe. Về sau Triêu Đăng mới biết được, hắn đi bộ đội đặc chủng không phải loại hình dành cho con ông cháu cha trải nghiệm mà là quân doanh dự bị, trực thuộc quân bộ chính thống. Trong quốc nội có không ít hạng mục trao đổi học sinh xuất phát từ chỗ này rồi tiến thêm một bước đào tạo bộ đội chuyên nghiệp qua Mỹ Delta, Nga Alpha. Hằng năm có rất nhiều lính mới chịu không nổi cường độ huấn luyện như thế, chạy trốn thậm chí tử vong. Đối với hành động đem người thừa kế duy nhất đẩy tới chỗ đó của Sở gia, Triêu Đăng rất nghi ngờ.
“Chỉ còn một tháng, gọi điện thoại ba lần nữa là có thể gặp nhau.” Âm thanh Triêu Đăng cười hì hì từ bên kia truyền đến, Sở Trì Dự không tự chủ hơi cong khóe môi, đồng đội ngủ chung phòng mặt như gặp quỷ nhìn chằm chằm hắn: “Anh cao lên nữa hả?”
“Cao.”
“Có phải vóc người siêu cấp ~ đẹp ~?”
“Có thêm cơ bắp nhiều hơn lúc trước.”
Vốn dĩ Sở Trì Dự thuộc về típ thiếu niên thích vận động, lại thêm dáng người thon dài, khung xương rắn rỏi, theo từng đường cong của bắp thịt mà uốn lượn, Triêu Đăng chỉ tưởng tượng một chút liền cảm thấy quá kích thích: “Quá tốt! Trở về nhanh lên, muốn gặp anh.”
“Ừ, ngoan, anh cũng muốn gặp em.”
Đã đến giờ, Sở Trì Dự cúp điện thoại, bạn cùng phòng khoác vai hắn: “Sở thiếu, bạn gái hả?”
Cấp trên từng cố ý nói qua thân phận của hắn, dù phụ thân hắn có nổi trận lôi đình như thế nào thì cũng không đành lòng để con mình chịu khổ, một khi thân thể hắn vượt qua giới hạn hoặc tâm tình không tốt sẽ có người đưa hắn rời khỏi quân doanh, về lại Sở gia.
Vốn là, bạn cùng phòng rất xem thường vị thái tử từ thủ đô xuống này, nhưng khi thấy đối phương vẫn chịu được huấn luyện cường độ cao như bọn họ, không có kinh nghiệm đánh nhau và sử dụng súng ống vậy mà học còn nhanh hơn bọn họ, thực chiến việt dã cũng chưa từng kêu khổ khiến thái độ của đồng đội dần dần thay đổi, đặc biệt là sau khi Sở Trì Dự đơn độc một chọi một với huấn luyện viên da đen, sau còn vào rừng nhiệt đới tìm thức ăn, đốt lửa, từ đó mấy đồng đội phục hắn sát đất, xem hắn là anh em từ tận đáy lòng.
Lớn lên đẹp trai, có tiền có quyền, năng lực mạnh mẽ, nghe nói thi đại học khóa này còn là người có thành tích tốt nhất, bạn cùng phòng không nhịn được nhiều chuyện: “Chắc bạn gái cậu rất đẹp, rất bám cậu ha?”
“Em ấy rất đẹp.” Rõ là mới tốt nghiệp một tháng mà cứ ngỡ như năm tháng, trong mắt Sở Trì Dự xẹt qua một tia ôn nhu khó có thể nhận ra: “Coi như là bám tôi.”
“Không bám cậu thì bám ai? Cao phú suất của cao phú suất.” Bạn cùng phòng quơ tay: “Giá trị một mình cậu bằng cả một nhánh của quân đội, cô ấy rất tinh mắt đó.”
Sở Trì Dự bễ nghễ liếc hắn một cái, yên lặng đi về phía trước, bạn cùng phòng rất thích thú: “Ôi chao ta nói Sở thiếu này, có ảnh không? Cho anh em xem với chứ.” Nói tới đây, bạn cùng phòng khà khà hai tiếng: “Hai người có quá lố rồi chưa? Lần trước đi tắm thấy chỗ đó của cậu lớn như vậy…” Bạn cùng phòng thấy hắn không nói lời nào, vô cùng thức thời vỗ vỗ vai: “Cô ấy nhất định rất hạnh phúc.”
Ánh mặt trời chiếu vào hạt mưa tháng chín, cây cỏ nhận được ánh sáng chói chang vui mừng nhảy nhót khỏi bóng đêm, trường học trong toàn quốc lần lượt mở ra cổng lớn, nghênh đón thêm một thế hệ sinh viên, D đại có bề dày lịch sử nổi trội, tân sinh viên đẹp trai sáng sủa đứng trước toàn trường cất giọng nói:
“… Hôm nay trời đẹp khiến chúng ta rất có hy vọng, cho dù ngày sau có bị mây đen giăng kín, gặp phải khó khăn thử thách cũng phải vùi lấp gánh nặng trong lòng, dũng cảm bước tới, vì khát vọng của mình mà cố gắng hết bốn năm đại học, vì những mục tiêu đã xác định mà phấn đấu, thực hiện ước mơ của chính mình.”
Tiếng vỗ tay dưới đài như sấm động, vô số ánh mắt ái mộ và tán thưởng bay đến thiếu niên có dáng người cao ngất kia, hắn khẽ gật đầu, bước chân vững vàng đi xuống bệ đài, hai mắt đen kịt không gợn sóng, trò chuyện cùng giáo viên và bạn bè vài câu, Sở Trì Dự bước nhanh về vị trí người mà mình tâm tâm niệm niệm.
Rất dễ tìm, người nọ đi tới chỗ nào là như ánh sáng chiếu tới chỗ đó kèm theo mấy nhân tố gây rối và yêu thương không bình thường, quả nhiên, hắn tìm được bóng hình cao cao gầy teo của Triêu Đăng trong đám người lổn ngổn.
Sợi tóc mềm mại quấn lấy cái cổ thon dài, dù đã qua hè nhưng y vẫn giữ được màu da tái nhợt như trước khiến Sở Trì Dự không nhịn được muốn để lại mấy vết đỏ tươi trên làn da trắng sứ ấy, hắn há miệng, vừa định kêu tên đối phương lại nghe được âm thanh quen thuộc mà mình ngày đêm nhớ mong, khẽ cười nói: “Yêu tôi đến vậy cơ à?”
Bước chân Sở Trì Dự khựng lại.
Đứng ở trước mặt Triêu Đăng là một nam sinh anh tuấn cao gầy, đôi mắt màu hổ phách giờ phút này sáng rực như sao trời, chứa đầy si mê và yêu thích cuồng nhiệt, gã vội vội vàng vàng nắm lấy tay Triêu Đăng, cảm giác được da thịt non mềm và huyết mạch lưu chảy, hận không thể liếm láp cánh tay như ngọc như ngà, chỉ thấy chủ nhân của nó hờ hững nói: “Để tôi cân nhắc, có điều từ đây tới lúc đó không được làm phiền tôi.”
Nam sinh không thể tin mở to hai mắt, vô cùng vui sướng gật đầu: “Được, sau khi nghĩ xong cho tôi đáp án là được.” Như là sợ y không đồng ý, gã nói thêm: “Tôi vô cùng thích… Không, tôi yêu cậu, tôi — “
Giống như cảm giác được điều gì, tầm mắt mạnh mẽ phía sau làm y hơi nghiêng đầu, dù cách rất xa nhưng Sở Trì Dự vẫn có thể nhìn ra nụ cười của y hơi cứng nhắc, giọng nói vốn dĩ biếng nhác cũng vì sợ hãi mà trở nên phập phồng: “Đừng dài dòng, đi mau lên.”
Hắn nhìn thấy.
Sở Trì Dự mặt không cảm xúc, sau khi nam sinh không ngừng lải nhải rời khỏi, qua mấy phút hắn mới tiến lên, hắn biết khi Triêu Đăng căng thẳng thì sẽ không tự chủ được mà chớp mắt, lông mi đen dày như hồ điệp đập cánh không ngừng rung động, biết rõ mấy phút này đối với y không khác gì giày vò lại không kìm nổi niềm vui trong tâm lý.
(1)Hồ điệp: bươm bướm.
“Triêu Đăng.”
“Dự Dự ~” Người nọ quay mặt sang, gương mặt diễm lệ như truyền thuyết, như thần thoại lôi kéo người khác đọa lạc vào địa ngục, hốc mắt Triêu Đăng sâu đậm hơn người châu Á bình thường, như bức tranh thủy mặc hòa tan vào khoảng không trống rỗng, y xinh đẹp nhưng không đàn bà, mười phần là một mỹ nhân Đông phương: “Có nhớ em hay không? Nhớ em à nhớ em à nhớ em à — “
Cả người Triêu Đăng đu bám lên người hắn, thân thể nam tính trẻ tuổi ấm áp cho người ta cảm giác ngọt ngào và tốt đẹp, Sở Trì Dự mê luyến ôm vòng eo của y, dù y có làm chuyện tồi tệ đến đâu thì vẫn như trước cười đến cực kì sáng lạn.
Quả nhiên, vỏ bọc hoàn hảo như địa ngục thì linh hồn sao có thể sạch sẽ được.
[Giá trị thù hận: 2 sao.]
“A…”
Triêu Đăng nép vào lồng ngực Sở Trì Dự, khoái cảm mãnh liệt không có điểm dừng ụp đến khiến chân y như nhũn ra, cả người không thể đứng thẳng, thanh tuyến run rẩy đầy đáng thương, đôi mắt cũng nổi lên thủy quang, khí tức hỗn loạn, Triêu Đăng ôm vai Sở Trì Dự: “… Rời khỏi chỗ này, có được không?”
Hiểu rõ người yêu, đương nhiên Sở Trì Dự biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nhíu mày, ôm lấy Triêu Đăng rời khỏi sân trường. Trải qua một tháng huấn luyện trong quân doanh, trọng lượng của nam sinh đã không còn là vấn đề, ôm vô cùng thoải mái, khi hắn ôm Triêu Đăng đá văng cửa nhà trọ, ngón tay lướt qua kẽ mông mới phát hiện đối phương đã ướt đẫm.
So với lần trước còn nhạy cảm hơn.
Cặp mắt Sở Trì Dự tối sầm, không nhiều lời đè lên đối phương.
Sau khi kết thúc, Sở Trì Dự ôm y đến phòng tắm tẩy rửa, vì đặc thù của Triêu Đăng nên lúc trước bọn họ thương lượng dọn ra nhà trọ. Sau khi khai giảng hắn không trở về, cha Sở Trì Dự thấy trên người hắn để lại sẹo, thà chen chúc ngủ trên sàn nhà, ăn đồ hộp rẻ tiền cũng không chịu cúi đầu về làm người thừa kế Sở gia phong quang vô hạn, thất vọng lẫn ảo não để hắn ở quân doanh một thời gian mới đưa hắn đến nhà trọ mới mướn, xong lập tức chạy đi diễn thuyết.
Tay hắn mò mẫm qua mắt trái Triêu Đăng, lúc này mí mắt người nọ chớp chớp, lệ chí nhạt màu có thể thấy được rõ ràng, khóe mắt ửng hồng làm người dòm qua cứ tưởng y vừa chảy nước mắt, y đúng là khóc, sau đó Sở Trì Dự nhẹ nhàng vuốt ve lệ chí, đứng dậy bấm một số điện thoại.
“Này? Thiếu Chu… Ừ… Giúp tôi điều tra một người, tên Triêu Đăng, đúng, là bạn học kia, tra một chút lý lịch y từ nhỏ đến lớn và bối cảnh gia đình, điều tra cha mẹ rõ ràng…” Hắn hiếm khi buồn bực mà nói thô tục: “Fuck, không phải mạng lưới liên lạc của tao đã bị ông già chặn rồi sao? … Mày mau lên…”
[Tỉnh rồi cũng đừng giả vờ.]
[Muốn giả đó, không trêu hắn nổi.] Triêu Đăng nhớ lại toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy sảng khoái từ đầu tới chân, xuất phát từ nội tâm mà cảm thán: [Tui yêu giá trị thù hận.]
Hệ thống im lặng một lúc: [Cậu không sợ sao?]
[Sợ, sợ chết.] Triêu Đăng mở mắt ra, giả vờ giả vịt yếu ớt kêu tên Sở Trì Dự: [Hắn luôn khiến tôi có cảm giác rất đặc biệt, chỉ một cái hè không gặp mà đã trưởng thành như vậy, mi nói giá trị thù hận 5 sao của người bình thường là phanh thây, vậy hắn thì sao?]
Hắn muốn làm gì đây.
Nam sinh có ý định ngày đó đã không còn xuất hiện ở D đại, vì không nhớ được tên nam sinh kia nên muốn tìm gã xác nhận cũng không được. Sau một thời gian bận rộn Sở Trì Dự cũng rảnh rang, mỗi ngày không cần phải đi khỏi trường nữa, có vẻ hắn thả lỏng rất nhiều, thẻ ngân hàng lúc trước Sở Trì Dự dùng là thẻ của người khác, tên đăng kí là Trịnh Thiếu Chu, về sau hắn đi đổi một thẻ khác, đăng kí tên của mình.
Lúc hoa bát tiên nở thì trời cũng trở lạnh, làn gió trong lành mang theo mùi cây cao su, thời điểm Sở Trì Dự gọi điện thoại đến cũng là lúc Triêu Đăng cúp tiết đang ngủ, nghe được mẹ chồng muốn gặp mình, giật mình một phát lăn từ trên giường lăn xuống.
Tuy sớm đã biết Sở Trì Dự thẳng thắn với ba mẹ nhưng mà nhanh như vậy đã tới giai đoạn gặp mặt ba má, thiệt sự rất dọa người đó.
Có khi nào xuất hiện cảnh tượng má chồng đập vào mặt y một ngàn vạn, kêu y cút đi…. Đm quá kích thích! Cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, hơn nữa mô típ kiểu này cũng rất được người khác yêu thích đó!
Địa điểm mà Sở Trì Dự hẹn là một tiệm cà phê nổi tiếng trong nước, chi phí hơi cao, cách trường học không xa, chủ yếu phục vụ thành phần tri thức, sau khi tiến vào liền cảm giác được có người chăm chú nhìn mình, thuận theo ánh mắt thấy được một người phụ nữ khí chất cao nhã.
Tuổi bà không còn nhỏ nhưng rất có mị lực, vẻ đẹp này đến từ tự tin từ trong cốt cách, mỹ phụ thấy y lại đây, trên gương mặt được trang điểm xuất hiện nụ cười nhợt nhạt, tôn lên vẻ đẹp trên khuôn mặt tinh xảo.
(2)Mỹ phụ: người phụ nữ đẹp.
“Rốt cuộc ta đã hiểu tại sao Sở Trì Dự lại làm căng với ba nó cũng không muốn chia tay.” Bà thấy Triêu Đăng không được tự nhiên ngồi xuống, mỉm cười nói: “Đúng là một đứa bé xinh đẹp mà.”
“Mẹ.”
Sở Trì Dự không thể làm gì hơn ngoài nhắc nhở mẹ mình.
“A, chào dì….”
Triêu Đăng nhỏ giọng.
[Giá trị yêu thương: 3 sao.]
“Nếu là đứa bé này thì mẹ có thể chấp nhận nha.” Mỹ phụ đánh giá Triêu Đăng một lượt từ đầu tới chân, có chút hài lòng nâng cốc, lộ ra làn da trắng như tuyết: “Chuyện của bọn trẻ vẫn nên để cho bọn trẻ quyết định mới tốt.”
Đúng đúng đúng, có năng lực không bình thường kia, chỉ cần Dự Dự đem ông đây đi diện kiến ba má một lần, bán chút manh là hoàn toàn khỏi cần đi quân đội.
… Bất quá, cũng có thể bán manh quá mức, khiến sự tình phát triển theo hướng không thể khống chế, ạch, hay là cứ đi quân đội đi, quân đội tốt mà.
Nói đi nói lại, một phần lớn nguyên nhân là do mẹ Sở Trì Dự quá cưng chiều hắn, chỉ cần con mình thích thì sẽ thích, sau khi đại thiếu gia về nói với gia đình, mới đi ba ngày bà liền mạnh mẽ yêu cầu con trai về nhà, ở ngoài lâu như vậy cũng vì giận dỗi với ba hắn mà thôi.
Tán gẫu một hồi giá trị yêu thương tăng lên 3,5 sao, thừa dịp Sở Trì Dự đi vệ sinh, mỹ phụ nhẹ nhàng nhỏ nhẹ với y.
“Ta rất quí con nhưng có chuyện cần con đồng ý với ta.”
“Người nói đi.”
Triêu Đăng thuận theo nước chảy, nỗ lực giả vờ ngoan ngoãn.
“Con và Sở Trì Dự đã lựa chọn nhau, quyết tâm của nó ta cũng thấy được, đây cũng là nguyên nhân ta xuất hiện ở đây.” Bà dừng một chút, mắt hạnh liễm diễm: “Con là người nhận được sủng ái, từ khi con bước vào tất cả mọi người đều nhìn con, người có tiếp xúc sẽ theo bản năng đối xử tốt với con, chuyện đến nước này, hy vọng con và Sở Trì Dự đi tới cuối cùng.”
Giọng nói nữ tính mềm mại muốn nói lại thôi, rõ ràng là đang cười mà lời nói ra lại khiến người không rét mà run: “Tiểu Đăng quá đẹp, làm mẹ của nó ta có chút bất an, tuy nói có hơi khó nghe nhưng để con trai không bị đau lòng, ta đành phải thuận theo ý của nó, nếu như con phản bội nó, con cũng không muốn bị Sở gia chèn ép sống hết đời, đúng không?”
Thấy Sở Trì Dự đi ra, bà nhếch mép cười cười: “Bất quá, Trì Dự thích con như vậy, nhất định sẽ không đành lòng để con chịu khổ.”
Mẹ nó, nữ thần a.
Ôn nhu và hung tàn, trở mặt như lật giấy, nói chuyện rõ ràng minh bạch lại giấu sát cơ, cuối cùng cũng hiểu khí thế của Sở Trì Dự từ đâu mà có.
“Đương nhiên.”
Triêu Đăng cũng dối trá mà cười cười.
Hiện tại trên cơ bản Dự Dự đã giải quyết xong chuyện nhà hắn, có người mẹ như yêu tinh phong tình vạn chủng ở đây, cha hắn cúi đầu chỉ là chuyện thời gian, hơn nữa Sở Trì Dự vô cùng xuất chúng, ngày tháng quyền thế ngập trời của Sở gia thuộc về hắn càng ngày càng gần, thời điểm đó đá hắn thì nhất định mình sẽ bị đuổi giết tới cùng.
Vô luận là hoàn thành hay không hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống đều phải chờ tới thời gian đặc biệt mới có thể xuyên qua, lần gần đây nhất hình như là nửa năm sau, nói cách khác, nếu như hành động không cẩn thận, lật thuyền là xong đời.
Có người yêu tính cách cường thế thâu tóm quyền lực trong tay như Sở Trì Dự, không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng ông đây muốn đá hắn thì xác định chắc chắn là bất hạnh rồi.
Đá xanh đáng yêu cũng biết sợ đó.