Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Sắc màu rực rỡ, chim hót hoa thơm.
Hoàng đế uy đức cùng tân tiền nhiệm『Chính uy phù xa an khang trì ấn Đại tướng quân 』chính là bước chậm rãi trong ngự hoa viên duyên dáng…
“A, cục cưng ngươi xem, hoa này nở thật đẹp ha.”
Vườn đầy hoa thơm đua nhau khoe sắc, nở đến đẹp cực kỳ.
Bạch Lăng Phi thực sự có hơi xúc động muốn ngắt một đóa hoa, cắm ở bên tai người trong lòng, nhưng hắn chỉ muốn thôi, nếu như hắn làm thế, nam nhân này đại khái sẽ tức đến đem cả ngự hoa viên một phen hỏa thiêu sạch.
Để không lãng phí mồ hôi nước mắt nhân dân, Bạch Lăng Phi không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.
Ai, thật đáng tiếc.
“Ngươi ở đây than thở cái gì? Ngươi còn có cái gì không hài lòng hả?” Thịnh Bảo Khánh tức giận trừng mắt liếc hắn.
Tên vương bát đản này, trẫm vì hắn, bị triều đình trên dưới đều nghị luận sau lưng, hắn còn có cái gì không hài lòng chứ?
Bạch Lăng Phi khe khẽ thở dài, vẻ mặt ai oán, “Ai, bản thân ta không có gì là không hài lòng hết, có thể mỗi ngày đi theo bên người cục cưng yêu nhất của lòng ta, dòm được lại ăn không được, thực sự phi thường thống khổ a.”
Bạch Lăng Phi kéo tay hoàng thượng, đặt ở trên hạ thể sưng lên của mình —
“Ngươi… Ngươi buông tay cho trẫm!”
Muốn chết, tên đáng chém ngàn đao này, hiện tại rõ như ban ngày thế nhưng bọn họ lại làm vậy, tuy rằng y sớm có phòng bị, không cho cung nữ thái giám hầu hạ gần người, chỉ là không có cấm những người khác dạo ngự hoa viên a!
“Ta không buông, cục cưng, mau, giúp ta lộng lộng.” Bạch Lăng Phi không thèm giải thích mà một phen ôm y, điên cuồng hôn tới tấp.
Đôi môi bị hung hăng chiếm đoạt, nam nhân với đầu lưỡi mềm mại xâm nhập miệng mình một cách cường ngạnh, tham lam liếm láp từng tấc, Thịnh Bảo Khánh bị hôn đến thần hồn điên đảo, không biết đang ở nơi nào, ngay cả “Long trảo” bị nắm lấy đặt trên hạ thể nam nhân mà sỗ sàng thủ dâm cũng không có phát hiện.
“Hừ ân –” Chỗ hiểm bị người trong lòng cầm gắt gao, Bạch Lăng Phi động tình đến cực điểm, cũng thò tay bắt được long căn hoàng đế đang dần dần sưng lên, bắt đầu kịch liệt xoa bóp đùa bỡn.
“Ngô ừ –” Khoái cảm tê liệt từ phía dưới lan toả khắp xương cốt tứ chi, Thịnh Bảo Khánh phát sinh rên rỉ khó nhịn, cuối cùng bất giác vặn vẹo thắt lưng, thân thiết đụng chạm nam nhân nhẹ nhàng.
Cái động tác này triệt để khơi dậy thú tính Bạch Lăng Phi, cũng không quản có hay không sẽ bị người thấy, một chút liền kéo hoàng đế vào phía sau hòn non bộ —
“Cục cưng, ngươi hảo khả ái… Ngươi thế nào khả ái như vậy… Ta muốn đem ngươi ăn tươi luôn ――” Bạch Lăng Phi cuồng nhiệt hôn môi nam nhân liên tiếp, lỗ tai, rồi cổ, sau khi lưu lại vô số bằng chứng tình cảm mãnh liệt, đột nhiên lại quỳ trên mặt đất, một phen xốc long bào lên, tụt quần hoàng thượng, chu cái miệng nhỏ khiến nó cong lên duyên dáng, liền đem côn thịt bừng bừng phấn chấn của hoàng thượng một ngụm ăn vào sâu trong miệng ――
“Ngô a a ―― “
Thấy nam nhân diện mạo tuyệt mỹ nơi có người ra vào phun ra nuốt vào long căn chính mình, con mắt xinh đẹp không cách nào hình dung kết hợp theo dõi y. Thánh thượng trước nay đã từng thoả thích cùng hậu cung ba nghìn giai lệ, nhưng mà đến giờ mới cảm thụ được ái tình kích thích trước nay chưa từng có đến thế này…
“Cục cưng… Thoải mái sao?”
“A a… Thoải mái… Cố sức mút… Trẫm muốn thao miệng của ngươi ―― “
Thánh thượng xưa nay quen thói chinh phục tất cả nắm tóc nam nhân, đột nhiên y như dã thú không khống chế được điên cuồng xoay vặn thắt lưng, làm cho long căn cương đến mau bùng nổ của mình ở giữa đôi môi đỏ tươi của nam nhân, điên cuồng mà ra vào ――
“Ngô ừ ――” Bạch Lăng Phi bị côn thịt người trong lòng cắm đến thiếu chút nữa hít thở không thông, vội vã tận lực mở lớn họng nghênh tiếp nam nhân tiến công.
Côn thịt mẫn cảm bị yết hầu vừa nhỏ vừa chặt gắt gao bao bọc, khoái cảm dục tiên dục tử khiến Thịnh Bảo Khánh một chút rồi một chút đâm vào càng lúc càng sâu, trong miệng phát sinh tiếng kêu gào thống khoái!!
“A a… Hay quá… Sướng… Hảo sướng — trẫm muốn bắn — bắn — “
Từng cỗ tinh dịch đậm đặc mạnh mẽ vọt thẳng vào yết hầu mình, Bạch Lăng Phi sặc đến thiếu chút nữa khàn giọng, sau một trận gấp gáp thở dốc, cuối cùng mới bình phục lại…
“Phù phù… Cục cưng thật ác… Ngươi muốn giết ta sao?”
Ánh mắt đại mỹ nhân oán giận cùng với tinh dịch màu trắng đọng ở bên môi chứa đầy xuân tình vô hạn, làm Thịnh Bảo Khánh xem xong trong lòng một trận kinh hoàng, gần như cứng lên ngay lập tức.
Chết tiệt! Thịnh Bảo Khánh, ngươi là đương kim thiên tử thống nhất thiên hạ đó, nghìn vạn lần đừng để thua trong tay biến thái này nha.
Vì che giấu tình trạng khó xử, Thịnh Bảo Khánh giả vờ tiêu sái nói, “Hừ, nhà ngươi biết trẫm lợi hại chưa nào?”
“Biết biết, cục cưng ta rất lợi hại, tướng công ta cũng sâu sắc cảm thấy có chung vinh quang a.” Bạch Lăng Phi đứng dậy nhìn hắn, ở trước mặt hoàng đế cười tà đem tinh dịch bên môi liếm đến không còn một miếng.
“Ngươi… Ngươi này biến thái!” Nam nhân hành động dâm loạn làm Thịnh Bảo Khánh nhìn mà mặt đỏ cả lên, “Ngươi dám nói cái gì tướng công nữa, trẫm liền làm thịt ngươi!”
“Người ta nói một đêm phu thê trăm ngày ân tình, hôm nay ta ngay cả long tinh cục cưng đều ăn vào bụng, đương nhiên là tướng công ngươi rồi.” Bạch Lăng Phi bày ra dáng dấp đây là chuyện đương nhiên.
“Vương bát đản! Mụ nội nó ngươi ngụy biện cái gì a? Vương pháp có cái quái này à?” Thịnh Bảo Khánh giận tím mặt cố sức chửi mắng.
“Vương pháp a? Cục cưng có muốn nói thêm, tướng công ta cũng không phản đối đâu.”
“Ngươi đi chết đi!”
“Không nên không nên, tướng công ta chết rồi, cục cưng không phải thành quả phụ sao, vậy cũng không tốt.”
“Vương bát đản! Ngươi nói nữa trẫm liền cắt đầu lưỡi của ngươi!” Thịnh Bảo Khánh quả thực tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Hi, cục cưng làm sao nỡ cắt đầu lưỡi ta ni, nếu không có đầu lưỡi tuyệt vời của tướng công ta, cục cưng thế nào có thể thưởng thức cao trào trước nay chưa có ha?” Bạch Lăng Phi cười đến thập phần đắc ý.
Thì rằng nam nhân nói chính là sự thực, nhưng hoàng đế uy đức coi danh dự quan trọng hơn tính mệnh đánh chết cũng sẽ không thừa nhận!
“Hừ, hậu cung trẫm ba nghìn giai lệ, tùy tiện tìm một nữ nhân đều có thể cho trẫm thống khoái phát tiết, ngươi tính toán cái gì vậy?”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nếu chạm bất cứ nữ nhân nào dù chỉ một chút, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu!” Khuôn mặt anh tuấn luôn luôn cười hì hì trầm xuống, Bạch Lăng Phi lạnh lùng mở miệng.
Thịnh Bảo Khánh khó thấy được nam nhân phát hỏa. Tuy rằng trong lòng đánh thót một cái, nhưng nghĩ đến hắn là đang ghen, liền không hiểu sao cảm thấy vui mừng.
Tâm tình quá mức phức tạp khiến hoàng đế luôn luôn anh minh cơ trí suy nghĩ đại loạn.
Ngu ngốc! Thịnh Bảo Khánh ngươi hiện tại vui mừng cái quái gì thế?!
Hoàng đế đối với bản thân ảo não không ngớt chính là đang tiếp tục mạnh miệng, “Hừ, trẫm không chỉ muốn chạm nữ nhân, còn muốn cho các nàng mang hài tử của trẫm, ngươi có thể làm gì được nào?”
“… Hài tử? Ha ha…” Bạch Lăng Phi đột nhiên bật cười lớn tiếng, “Đúng vậy, bản công tử làm sao không nghĩ tới, từ hôm nay trở đi, ta muốn đem cục cưng cột vào trên giường, từng ngày từng ngày dùng mầm móng mạnh mẽ của ta bơm đầy cái mông nhỏ dâm đãng của cục cưng, để cục cưng mang hài tử của ta, như vậy ngươi liền vô pháp thoát khỏi ta…”
Nam nhân ở bên tai mình dùng ngữ khí ngọt ngào không gì sánh được nói nhỏ, nhưng nội dung hắn đang thì thầm khiến Thịnh Bảo Khánh nghe sợ nổi da gà…
“Kẻ điên… Ngươi là thằng điên! Trẫm… Trẫm là nam nhân, thế nào có thể mang hài tử?” Thịnh Bảo Khánh kinh hoàng kêu to.
Bạch Lăng Phi thập phần ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tuấn lãng của hoàng đế, “Không thử thì làm sao biết ha…”
Hoàng đế uy đức uy chấn thiên hạ quanh năm chinh chiến sa trường, ý chí bản thân cứng như sắt thép cùng khí lực cường tráng.
Nhưng hai thứ y luôn cho là ưu điểm kinh người kia lại tựa hồ không thể cứu vớt y thoát ly thảm trạng hiện nay…
“A a… Từ bỏ… Không nên vào nữa mà… A a…”
Hai chân cường tráng bị coi như yếu đuối, kì thực đang vô cùng gắng sức ôm lấy thắt lưng nam nhân, Thịnh Bảo Khánh lưng dựa trên vách đá hòn non bộ, nhẹ nhàng mà đứng. Trọng lượng toàn thân đều tập trung trên dương cụ nam nhân thật lớn đang hung hăng xỏ xuyên qua người mình —
“Ô… Đau quá đau quá… Không được… Trẫm không thể –” Thịnh Bảo Khánh ôm lấy cổ nam nhân, phát sinh kêu khóc vừa đau vừa sướng.
Rõ ràng bị cái kia thống khổ tra tấn dường như muốn đem ruột đâm nát khiến cho chết đi sống lại, vì sao bị tàn phá lại cảm thấy vui vẻ?
Thánh thượng xưa nay nhìn giống như kinh nghiệm trên giường phong phú, kì thực đơn thuần đáng thương, hồn nhiên chẳng biết thân thể mình đã bị nam nhân tà ác này triệt để cải tạo rồi…
Bạch Lăng Phi thấy nam nhân cương nghị khóc kêu lộ biểu tình đau đớn, hưng phấn mà mau phát điên, nâng cao cái mông rắn chắc căng tròn của y, vung vẩy côn thịt vừa nóng lại vừa cứng, càng thêm cố sức húc vào trong cơ thể nam nhân ――
“A a a ―― chọc thủng chọc thủng rồi ――” Thịnh Bảo Khánh kêu khóc do bị đâm chọc mà lần thứ hai bắn ra.
Không đếm được bản thân đã bắn bao nhiêu thứ, cũng vô lực tính toán nam nhân đã bắn trong cái mông mình bao nhiêu thứ…
Hoàng đế chỉ biết là trong bụng mình đầy ắp tinh dịch nam nhân lưu lại…
“Ô… Từ bỏ… Từ bỏ…” Còn có loại ảo giác như vậy thêm vào nói không chừng sẽ mang thai thật đó, hoàng đế nghẹn ngào nức nở.
“Sau đó còn dám hay không sờ nữ nhân khác?”
Nam nhân giống như có được tinh lực vô cùng vô tận duy trì mãnh liệt xỏ xuyên qua liên tục, làm cho Thịnh Bảo Khánh không khỏi sợ bản thân sẽ bị thao chết tươi ở đây.
“Ô… Không dám nữa…”
“Lúc này mới ngoan… Cục cưng của ta…”
Ngay khi Thịnh Bảo Khánh thở dài một hơi, nghĩ đến nam nhân biến thái này sắp buông tha mình, đột nhiên nghe được bên ngoài hòn non bộ truyền đến tiếng bước chân ――
“Tiểu Lạp Tử, ngươi không phải nói thánh thượng và Bạch tướng quân tản bộ tại ngự hoa viên sao? Thế nào không một bóng người?”
“Ân… Khởi bẩm Nhữ Nam vương, nô tài cũng không biết…”
“To gan! Ngươi phụ trách thiếp thân hầu hạ hoàng thượng, thế nào có thể không biết hành tung người? Nếu như hoàng thượng có chút xíu bất trắc, một đầu ngươi cũng không đủ chém!”
“Ô… Nhữ Nam vương tha mạng! Nhữ Nam vương tha mạng! Là thánh thượng thuyết không có ý chỉ của người, không cho phép nô tài lại gần quấy rối, thế nên nô tài không thể làm gì khác hơn là đứng cách rất xa, bất quá nô tài có thể khẳng định hoàng thượng không có ly khai cái ngự hoa viên này, thỉnh Nhữ Nam vương minh giám a.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, cái ngự hoa viên này mới rộng, mang những người khác giúp bản vương tỉ mỉ tìm kiếm! Trong vòng nửa canh giờ, ngươi nếu như không thể tìm được hoàng thượng, liền đem đầu tới gặp!”
“Ô… Vâng.”
Thịnh Bảo Khánh nghe đến đó tim đóng băng phân nửa.
Là hoàng thúc… Hắn làm sao về kinh trước thời gian vậy?
Không được, chết cũng không thể để hắn thấy dáng dấp trẫm lúc này!
“Rút! Nhanh lên một chút rút ra!” Thịnh Bảo Khánh liều mạng thúc giục nam nhân trên người.
“Ta vì sao phải rút? Ta còn chưa có bắn ni.”
Bạch Lăng Phi xấu xa cười, đột nhiên tống đẩy một trận mãnh liệt, khiến thánh thượng mưu trí của chúng ta thiếu chút nữa bị thao đến thất thanh rên la dâm dật ――
“Ô ô ――” Cắn chặt môi dưới chống đỡ khoái cảm điên cuồng, Thịnh Bảo Khánh nuốt nước mắt oán hận chờ đợi tên hỗn đản này ngừng lại.
“Làm nũng như vậy cũng không ích gì, cục cưng, muốn ta buông tha ngươi rất đơn giản, kêu tiếng tướng công nghe một chút a.”
Bạch Lăng Phi không có hảo ý mà nói.
“Ngươi ―― ngươi nằm mơ!”
“Thế sao? Vậy bản công tử không thể làm gì khác hơn là vẫn cắm trong cái mông chẳng chịu thỏa mãn của cục cưng, đợi đến khi đám tiểu thái giám kia phát hiện ra chúng ta, ngươi nói nên làm sao?”
“Vương bát đản nhà ngươi!”
“Người ta bảo lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, bản công tử là vương bát đản cũng tốt, vương cửu đản cũng được, dù sao ta vĩnh viễn đều là tướng công của cục cưng. Lại, mau gọi a.”
Ô… Trẫm suốt đời cần chính yêu dân, ban ân thiên hạ, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, trẫm rốt cuộc tạo cái nghiệt gì, lại hội ngộ cái tên cuồng vọng tự đại, đại ma vương càn quấy hỗn thế?
“Nhanh lên một chút, nhĩ lực nhạy cảm của bản công tử nói cho ta biết, lập tức sẽ có người tìm tới nơi này đó nga.”
Thịnh Bảo Khánh đời này chưa từng có cảm thấy xấu hổ như thế, ngay cả lòng tràn đầy xấu hổ và giận dữ, nhưng tình thế gấp gáp cũng chỉ có thể chậm rãi thấp giọng nói, “Tương… Tướng công…”
Tuy rằng thanh âm người trong lòng nhỏ y chang muỗi vo ve, nhưng Bạch Lăng Phi chính là mừng rỡ như điên một phen ôm nam nhân, vừa hôn vừa cắn, cái mông một trận cuồng xoay, cảm thấy mỹ mãn mà đem một cỗ tinh dịch đặc quánh ứ nghẹn đã lâu toàn bộ tiết ra hết…
“A a… Cục cưng… Cục cưng của ta… Tướng công hảo yêu ngươi — ngươi vĩnh viễn đều là của ta — “
Chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được ái ngữ lớn lao từ miệng tên nam nhân cuồng vọng này, Thịnh Bảo Khánh hệt như bị người hung hăng đập cho một gậy, khiếp sợ đến đầu trống rỗng.
Xong… Tất cả đều xong… Trẫm nhất định trốn không thoát ma chưởng biến thái này rồi…
Trước khi thánh thượng mưu trí đáng thương của chúng ta bị tuyệt vọng triệt để bao phủ mà ngất xỉu, dường như nghe được cách đó không xa tiếng bước chân nhiều người đi lại vang lên…