Thẩm Thanh Huyền chủ yếu sang đây dạo chơi nên không vội lắm, trước cứ vớt được chén Kim Ô này đã rồi nói sau.
Y tùy tiện thay đổi hình dáng, theo đoàn người tiến vào phòng đấu giá.
Phong cách Tâm Vực vẫn chênh lệch rất lớn với Thiên Đạo.
Một đám người ăn mặc đen như mực, đôi mắt xám xịt, còn thích vẽ lên mặt lung tung, tự cho là cá tính chứ thực ra vô cùng nhức mắt.
Thẩm Thanh Huyền hết sức thất vọng, y còn tưởng vào hội trường rồi sẽ được thấy nhiều “Cố Kiến Thâm” chứ.
… Xem ra mắt đỏ của Đế tôn Tâm Vực là độc nhất vô nhị.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Huyền rất muốn gặp hắn ngay lập tức.
Chẳng qua vẫn phải chộp được chén Kim Ô trước cái đã. Vừa nghe tên đã làm người ta thích rồi, kim hả, nhất định là cái chén vàng óng xinh đẹp.
Thẩm Thanh Huyền nhẫn nại ngồi xuống, nhìn từng món phàm phu tục vật lên đài.
Một hạt châu nát có gì để mà cướp?
Một cây kiếm hỏng có gì để mà tranh?
Một đan dược tạp chất chiếm bảy tám phần có gì để mà mua?
Thiệt phiền … Nếu không phải phần quan trọng nằm ở sau cùng, y đã đứng dậy rời đi từ lâu rồi.
Chờ rồi chờ, chờ một canh giờ, trên đài rốt cục bày ra một thứ khiến mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên.
Đó là một cái túi xinh xắn, ước chừng to bằng lòng bàn tay, toàn thân đỏ tươi, hoa văn tinh xảo bên trên được thêu bằng kim tuyến, vì có linh khí bám vào nên kim tuyến lấp lánh ánh sáng trông rất đẹp mắt.
Người bán đấu giá kia nói: “Túi Càn Khôn hồng ngọc nạm vàng này có thể chống lửa không thấm nước, đồng thời mang huyết khế, sau khi buộc định dù làm mất cũng không sợ, dù người khác nhặt được cũng không có cách nào mở ra!”
Nghe thì có vẻ thứ này rất hấp dẫn, có người hỏi: “Dung lượng ra sao?”
Người bán đấu giá nói: “Nửa thước vuông.”
Nghe thấy dung lượng này … nhất thời có kẻ cười nói: “Vậy thì có tác dụng chó gì?” Nhỏ vậy thì chứa được gì?
Người bán đấu giá cũng cảm thấy lúng túng lắm … Nếu không phải túi Càn Khôn này có huyết khế, dung lượng cỡ này căn bản không được mang ra bán đấu giá.
Chỉ có điều thành thị nhỏ này vốn cũng không bán được gì tốt, cho nên gom nó vào cho đủ số.
Người bán đấu giá không ôm hy vọng quá nhiều báo giá: “Ba trăm …”
Gã còn chưa nói hết thì đã có người giơ tay: “Ba ngàn.”
Người bán đấu giá: “!!!
Thẩm Thanh Huyền cũng biết mình ra giá quá cao, thế nhưng y không muốn kéo dài thời gian.
Hơn nữa, một túi Càn Khôn đẹp nhường này hoàn toàn đáng với số tiền kia, ban đầu y còn định ra ba vạn kìa, nhưng sợ làm oanh động, cho nên sửa thành ba ngàn, xem như khích lệ vị sư phụ làm ra túi Càn Khôn này, hy vọng ngày sau hắn có thể sản xuất thêm nhiều thứ tốt giống vậy.
Người bán đấu giá cho rằng mình lại nghe lầm, mãi tới khi thấy tấm bảng trong tay Thẩm Thanh Huyền.
Đúng vậy, không có sự cố, không thành vấn đề … Thật sự là ba ngàn vực thạch!
Má ơi, gặp trúng não tàn quý danh ngu ngốc nhiều tiền, muốn giao muốn giao muốn giao hàng ngay luôn á!
Người bán đấu giá vội vã hô to vài tiếng, thấy không ai tăng giá liền gõ nhịp, gã chỉ sợ tên ngốc kia đổi ý!
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền bắt đầu tốt hơn, cuối cùng xem như không để y chờ uổng công nửa canh giờ này.
Phía sau lại là những món đồ tẻ nhạt, Thẩm Thanh Huyền vì chén Kim Ô nên miễn cưỡng đợi thêm nửa canh giờ.
Rốt cục, người bán đấu giá mang món đồ được che kín bằng vải đen lên đài.
“Món quan trọng của ngày hôm nay, do Đế tôn tự tay chế tạo, chén Kim Ô từng rất được yêu thích tại cung yến của Duy Tâm Cung!”
Thẩm Thanh Huyền lập tức tỉnh táo, nghiêm túc nhìn sang.
Trong nháy mắt miếng vải đen được xốc lên, tất cả chung quanh đều là tiếng hít vào, cả đám đều kinh sợ vì thiên vật kia!
Mỹ lệ tới cỡ nào! Toàn thân trắng bạc tản ra linh khí mỏng manh, tựa như ánh trăng sáng rỡ trong bầu trời đêm, thanh nhã thoát tục biết nhường nào!
Người xem toàn trường đều sững sờ, thán phục không ngừng vẻ đẹp như hoa lan trong sơn cốc kia!
Thẩm Thanh Huyền vào giờ phút này: “…”
Y chờ hơn một canh giờ, ngồi ở chỗ này nghe bọn hắn gào thét nửa ngày, nhìn biết bao nhiêu vật rác rưởi, cuối cùng … lại chờ được cái chén Kim Ô kiểu này đó hả?
Vàng đâu? Vàng đâu? Vàng chỗ nào đâu!
Tôn chủ đại nhân thấy mà giận quá chừng, muốn tới Duy Tâm Cung bắt cái người làm ra thứ này! Rất muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì!
Trên đài đã bắt đầu đấu giá, càng làm Thẩm Thanh Huyền giận hơn ở chỗ … Một cái chén như thế không có chút tác dụng nào, lại còn rất xấu, giá khởi điểm vậy mà tới ba ngàn vực thạch!
Phải biết giá khởi điểm của túi Càn Khôn trước đó chỉ có ba trăm! Cái chén nát này sao có thể đáng với số tiền đó?
Càng khiến Thẩm Thanh Huyền không phục chính là giá khởi đầu còn cao tới vậy, kéo theo cả đống người đấu giá.
“Ba ngàn mốt.”
“Ba ngàn hai.”
“Bốn ngàn!”
“Sáu ngàn!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Một đám ngu si.
Y không hề muốn cái chén này tí nào, vì vậy đứng dậy muốn đi.
Trước khi đi y bỗng dưng nảy ra suy nghĩ.
Sao Cố Kiến Thâm có thể chế tạo cái chén này? Có chỗ nào phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ đâu?
Y biết Cố Kiến Thâm thích tạo ra vài thứ, khi còn ở nhân gian, lúc rảnh rỗi hắn sẽ khắc ngọc, làm bức bình phong, còn thiết kế không ít đồ trang trí …
Nói chung cái nào cũng làm Thẩm Thanh Huyền thích vô cùng, từng món đều khiến y yêu thích không buông tay … Nếu không phải mấy thứ đó mang về giới tu chân sẽ bị tổn hại, lúc “chết” y đã mang theo luôn rồi!
Bởi mới nói, Cố Kiến Thâm chí thú hợp cạ với y sao có thể làm ra vật này?
Thẩm Thanh Huyền càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, y muốn lấy được nó rồi mang đi hỏi Cố Kiến Thâm.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền dừng bước, cao giọng: “Ba vạn.”
Toàn trường nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền cũng khó chịu cực kỳ, cái chén đó sao có thể xứng với giá trị này?
Nhưng vì bớt việc, y dứt khoát nâng giá lên mức mà không ai có khả năng nâng tiếp, cứ thế lấy được đồ dễ như bỡn.
Khi ra phía sau nhận vật bán đấu giá, người bán đấu giá cẩn thận từng li nâng chén Kim Ô trị giá ba vạn vực thạch cho y, kết quả Thẩm Thanh Huyền không thèm đếm xỉa, ngược lại thận trọng thu lại túi Càn Khôn vàng đỏ kia.
Người bán đấu giá: “…”
Thẩm Thanh Huyền tiện tay nhận lấy chén Kim Ô, bởi vì quá không để tâm mà làm người bán đấu giá sợ hết hồn: “Cẩn thận! Cẩn thận coi chừng mẻ á!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Chờ y hỏi Cố Kiến Thâm xong liền đập nó.
Từ phòng đấu giá đi ra, Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho Cố Kiến Thâm: “Ở đâu?”
Đúng lúc Cố Kiến Thâm có thời gian rảnh, hắn cười nói: “Ngươi ở đâu?”
Thẩm Thanh Huyền nói ngay vào điểm chính: “Tâm Vực.”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra, lập tức thả thần thức, nháy mắt bao trùm toàn bộ Tâm Vực.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền che dấu khí tức, không phải hắn muốn tìm là tìm được.
Cố Kiến Thâm căng thẳng nói: “Ngươi tới Tâm Vực?”
Thẩm Thanh Huyền dùng giọng điệu cực kỳ không tốt đáp: “Đúng.”
Cố Kiến Thâm nhạy bén cỡ nào chứ, vừa nghe cái giọng này liền biết y đang giận.
Hỏng, lẽ nào y nhìn thấy Duy Tâm cung rồi? Lẽ nào đã biết trước đó hắn lừa y?
Nào có Duy Tâm Cung làm bằng vàng ngọc? Trước khi gặp y hắn thật sự không có thẩm mỹ này.
Chẳng qua Duy Tâm Cung vàng ngọc chân chính đang trong quá trình xây dựng, hắn không ngờ Thẩm Thanh Huyền sẽ đột nhiên lại đây.
Cố Kiến Thâm ngẫm lại cái tính hay hờn kia của Thẩm Thanh Huyền, nhất thời lo lắng nói: “Ngươi ở đâu? Đây không phải là …”
“Quả nhiên không phải ngươi làm sao?” Thẩm Thanh Huyền nói, “Ta đã bảo rồi, sao ngươi có thể làm ra loại chén này chứ!”
_____
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, lão Cố đánh bậy đánh bạ tránh thoát một kiếp 23333