Ngày 27 tháng chín, 14 giờ 43 phút.
Ngồi trên chiếc xe đón tân sinh viên tựu trường của Đại Học Sân Khấu, lòng tôi lâng lâng lạ thường. Miệng cứ nhẩm nhẩm bài hát ""Chúng em là học sinh lớp 1" như đứa trẻ con ngày đầu nhập học. Thú thực, được trở thành sinh viên của ngôi trường này, đó là ước mơ từ khi còn bé của tôi. Chính vì thế nên tôi đã cố gắng rất nhiều để thực hiện hóa cái ước mơ đó của mình. Nhớ lại vài ngày trước, lúc tôi cầm tờ giấy thông báo trúng tuyển sinh, tôi đã suýt rớt nước mắt vì hạnh phúc đấy. Giờ ngồi nghĩ lại lúc đó chỉ biết tự cười bản thân. Mà không biết trường mới như thế nào nhỉ? Tò mò ghê!
Xe đi được tầm 20 phút thì cũng đến nơi. Bước xuống xe, tôi không thể rời mắt khỏi nơi này được, tự hỏi bản thân:
- Nơi này... là trường học?
Trước mặt tôi bây giờ.. nói thế nào nhỉ? Giống như "Thánh địa" vậy. Chỉ nhìn từ cổng trường thôi đã có thể thấy nơi này "khủng" như thế nào rồi. Từ khuôn viên trường, quang cảnh cho đến những "chi tiết nhỏ" ít người quan tâm như màu sơn tường và cách phối hợp trang trí. Có thể nói "Perfect" là từ duy nhất để diễn tả nơi này.
Bước được vài bước vào trường, thì có một nhóm khoảng ba, bốn anh chị đi đến chỗ tôi. Thân thiện bắt chuyện:
- Này em gái! Em là sinh viên mới hả?- Một chị hỏi.
-Vâng.
- Em tên gì? Học khoa nào vậy?
-Tô Nhược Hy. Khoa nhiếp ảnh ạ.- Tôi trả lời.
- Ồ!- Chị gái ấy reo lên- Bọn chị cũng học khoa ảnh này. Chị tên Trương Đình, học năm 2.
-Vậy phải gọi là các tiền bối rồi- Tôi cười.
- Bọn chị phụ trách việc đón tiếp tân sinh viên, bây giờ bọn chị sẽ đưa em đi làm các thủ tục để nhập học. Được chứ?
Tôi gật đầu nghe theo. Đó quả thực là một điều may mắn với tôi. Vừa mới vào trường đã được đón tiếp bởi các tiền bối khóa trên rồi.
Làm xong thủ tục nhập học. Ra đến ngoài, anh chị có "dặn dò" tôi khá kỹ:
- Thế là ngày mai em sẽ trở thành sinh viên của trường rồi.- Chị Đình cười nói.
-Hãy cố gắng trong 4 năm học nhé cô bé.
Tôi tươi cười đáp trả. Đây chắc chắn là một ấn tượng rất tốt của tôi về học sinh của trường. Dù mới gặp nhưng lại vô cùng thân thiện.
- À này....
-Dạ?
- Nếu em muốn tham quan trường...... tôi có thể....đưa em đi..
-....- Cái anh nãy giờ chẳng nói một câu nào, chỉ đi cùng mà bây giờ bỗng hỏi tôi. Nhìn vẻ ngượng ngùng của anh, tôi có thể khẳng định đây là một người "Nhát gái".
- Vâng, nếu không phiền anh.
Thế là tôi và anh tách riêng ra với nhóm. Mới đầu hai người chẳng biết nói gì cả. Sự im lặng khiến tôi cảm thấy "bối rối toàn tập" và phải liều mình bắt chuyện với anh:
-Này anh..
-Dạ... à.. sao vậy?- Nghe thấy tôi gọi mà anh giật mình.
- Anh tên gì vậy?
-Hướng...Hướng Trác Minh...
-Vâng.
-Ừ...
Và rồi....... Chúng tôi lại im lặng....
-À này...
- Vâng?
-Liệu.....liệu....hai chúng ta..... ý của anh là anh với em.....
-Vâng?- cái cổ tôi như muốn dài ra chỉ để nghe anh nói vậy.
-Liệu......Mình...
-Mình?
-..mình làm..
-Làm??
-Làm bạn được không???
-....
1 giây.......
...2 giây.....
......3 giây.......
Tôi đang ở trạng thái "hóa đá". Gì vậy? muốn làm bạn với tôi hả? Thế thì nói toẹt ra cho nhanh. Cứ ấp úng như kiểu muốn "nói chuyện trọng đại" vậy. Ôi... chắc tôi điên đầu mất.
-Haiz....- Thở dài một tiếng tôi liền lấy lại vẻ mặt hiền dịu của mình- Được thôi ạ.
Nghe được câu trả lời, anh bỗng cười. Nhìn anh lúc đó khiến tôi phải suy nghĩ:
" Cũng "nghiêng thùng đổ nước" đó chứ? đâu tới nỗi? Có khi nên khuyên anh ta đi gặp bác sĩ để tư vấn trị liệu cho bệnh nhát gái."
Từ lúc đó, tôi thấy anh cười và nói nhiều hơn hẳn. Đến nơi nào ở trường là anh cũng giới thiệu rất chi tiết cho tôi.
Tham quan xong, bắt một chiếc taxi về nhà, tôi tạm biệt anh. Haiz, quả là một ngày dài.
Muốn biết cảm nghĩ của tôi về ngày hôm nay hả? diễn tả bằng từ "trên cả tuyệt vời" liệu có được không? không! Phải là trên trên cả tuyệt vời. Mong đến ngày mai quá đi. Nhìn đồng hồ cũng đã 18 giờ, thế là chỉ còn 14 tiếng nữa tôi, tôi sẽ chính thức trở thành một sinh viên. Và rồi sẽ tự mình đi trên con đường mới mà không có sự can thiệp của bố mẹ, tôi sẽ trở thành một con người khác. Một con người mà ở đó, tôi là người tự quyết định mọi thứ.