Những sự tình phát sinh ngày hôm qua, kỳ thật Nhậm Ngữ rất để ý, cậu biết chính mình là một đứa trẻ nhút nhát, trải qua những việc khủng khiếp ngày trước, việc xảy đến dù tốt hay xấu cậu đều sẽ nói xin lỗi.
Nhưng hiện tại khác xa so với quá khứ, trước kia mọi người đều trào phúng cô lập cậu, hiện tại đã có người nguyện ý làm bạn cùng cậu.
Nhậm Ngữ vẫn như trước ngây ngốc ngồi trong phòng, Bùi Húc đem hai chiếc đệm mềm đặt ở trên mặt đất, bao bọc lấy chân cậu, quan tâm hỏi: "Ở trường học có việc gì sao? Ngữ Ngữ trò chuyện với anh nào."
Nhậm Ngữ vẫn có chút khẩn trương, mềm mại mở miệng: "Hôm nay lớp của em tuyển ban cán bộ......Vốn dĩ em không muốn làm, nhưng lão sư đã chỉ định là em...... Em sợ các bạn học sẽ bởi vì lịch phân công trực nhật của em có ý kiến...... Còn có một bạn nam có chút hung dữ, em giống như lại bị người khác chán ghét...... Lúc tan học em nhìn thấy cậu ấy, vốn dĩ tưởng cùng cậu ấy chào hỏi, nhưng cậu ta giống như không muốn nhìn thấy em...... Anh ơi, em có phải đã làm sai cái gì hay không?"
Tuy rằng lời nói có chút đứt đoạn, nhưng cậu nói rất chậm cũng rất rõ ràng, Bùi Húc cũng không có đánh gãy lời cậu, anh an tĩnh mà lắng nghe.
"Ngữ Ngữ không có làm sai, anh cảm thấy làm ban cán bộ cũng khá tốt, như vậy Ngữ Ngữ có thể cùng các bạn học khác giao lưu nhiều hơn, những việc làm của nam sinh kia em không cần để trong lòng, nếu Ngữ Ngữ xin lỗi hắn, về sau hắn càng hẹp hòi ích kỉ không quan tâm đến lời em." Bùi Húc phân tích một hồi nguyên nhân kết quả cho Nhậm Ngữ nghe, sau xoa xoa đầu an ủi cậu.
Đứa nhỏ của anh lại phải chịu ủy khuất.
Bùi Húc muốn Nhậm Ngữ mãi mãi vui vẻ, anh không muốn bất cứ việc nào khiến cậu phải đau lòng, Nhậm Ngữ được anh an ủi, tâm tình dần bình tĩnh lại, cậu càng lúc càng cảm kích anh.
"Được rồi? Em còn muốn tâm sự gì với anh nữa không?" Bùi Húc ôn nhu mỉm cười.
Nhậm Ngữ lắc đầu: "Hết rồi ạ, tâm sự hết mọi việc với anh, em có cảm giác, ân...... trong lòng nhẹ nhỏm hơn rất nhiều."
Bị lời nói của cậu chọc cười, Bùi Húc đứng lên thuận tiện ôm lấy Nhậm Ngữ: "Ừm, Ngữ Ngữ nên đi ngủ rồi?"
Nhậm Ngữ phát hiện, nhìn kỹ Bùi Húc một lúc, mới cảm nhận được một tia mỏi mệt trên gương mặt anh.
Quả thật, trừ bỏ ban ngày phải trở về nhà lớn báo cáo với cha mẹ, buổi chiều đến buổi tối anh vẫn luôn ở công ty bận rộn xử lý công việc, buổi tối còn chưa kịp ăn cơm, anh đã lên lầu nói chuyện cùng cậu.
"Thực xin lỗi anh, em lập tức đi nghỉ ngơi, anh mau đi ăn cơm, sau đó anh cũng ngủ sớm đi nhé." Nhậm Ngữ có chút hoảng loạn, còn có chút tự trách.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của Nhậm Ngữ, Bùi Húc tiến về phía trước một bước, đem cậu ôm vào lòng một lần nữa, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Nhậm Ngữ.
Rốt cuộc từ lúc quen biết đứa nhỏ này, đến hôm nay trải qua lâu như vậy, Bùi Húc biết rõ, trong lòng Nhậm Ngữ luôn tồn tại cảm giác sợ hãi, bất an, nhưng chỉ cần một cái ôm, liền có thể trấn an cảm xúc của cậu.
Đúng như suy nghĩ của Bùi Húc, người trong lòng ngực từ căng chặt rồi dần dần thả lỏng.
......
Sinh hoạt của Nhậm Ngữ ở trường xem như hoàn toàn bắt đầu rồi.
Tần Tình cùng Ôn Nhĩ tính cách vô cùng hoạt bát, mỗi lần Đỗ Phàm ỷ thế ức hiếp Nhậm Ngữ không tuân theo lịch trực nhật, hai người liền vì cậu xuất đầu đem người kia đánh lui.
Tiếng Anh của cậu rất kém, bởi vì trước kia ở trường tiểu học cùng trung học của cậu giáo viên tiếng Anh rất khan hiếm, đến năm hai trung học cậu mới có cơ hội tiếp xúc với tiếng Anh.
Lần đầu tiên kiểm tra chất lượng, chủ nhiệm lớp còn tìm cậu nói chuyện, các môn học cầu đều đứng nhất, duy có thành tích tiếng Anh lại nằm áp chót.
Điểm tiếng anh của Tần Tình cùng Ôn Nhĩ rất tốt, hai người họ quyết định sẽ thay phiên rút ra một chút thời gian giúp Nhậm Ngữ bổ túc kiến thức, Nhậm Ngữ cũng sẽ dành thời gian bổ túc cho bọn họ các môn tự nhiên.
Chương trình học năm một cao trung cũng không quá khẩn trương, mỗi ngày đều trôi qua thật yên yên ổn ổn.
Nhậm Ngữ rất ngoan, ban ngày Bùi Húc có thời gian rảnh sẽ đưa cậu đến trường học, buổi chiều Bùi Húc luôn rất bận, cho nên phần lớn thời gian, Nhậm Ngữ đều tự mình về nhà.
Dường như, tâm sự vào buổi tối đã trở thành việc không thể thiếu trong sinh hoạt của anh và cậu, Bùi Húc trước lúc đi ngủ sẽ tìm Nhậm Ngữ nói chuyện phiếm, cuối cùng sẽ tặng cho cậu một cái ôm chúc ngủ ngon.
Nhậm Ngữ từng bị giam cầm ở một ngôi nhà cũ nát, ánh trăng mờ nhạt soi vào mới có thể nhìn thấy một tia ánh sáng.
Nhưng bây giờ cậu có thể tại bàn học cạnh cửa sổ đọc sách, ngẩng đầu liền có thể trông thấy bầu trời đầy sao.
Cậu đã bắt đầ dung nhập với xã hội, xã hội này cuối cùng cũng bắt đầu tiếp nhận Nhậm Ngữ.
Thời gian nghỉ đông đầu tiên ở cao trung đã đến.
Lúc rời khỏi trường học, các bạn bè sẽ rủ nhau đến thư viện, Nhậm Ngữ lúc này đang ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh nắng chiều ửng đỏ, đôi mắt tỏa sáng.
"Nghỉ đông em rất vui vẻ?" Vừa vặn gặp đèn đỏ, Bùi Húc dừng lại xe, nhìn Nhậm Ngữ vẻ mặt ngập tràn niềm vui, mỉm cười hỏi.
Ở thành thị này sinh sống mấy tháng, cả người Nhậm Ngữ cũng bị nhiễm tinh thần nhiệt huyết của cao trung, cậu dùng sức gật gật đầu.
Dáng vẻ của Nhậm Ngữ vô cùng "Xinh đẹp", cậu mặc đồng phục mùa thu, sắc mặt hồng nhuận, gương mặt trời sinh đẹp đẽ, kết hợp với đôi mắt trong trẻo, tinh khiết, ngây thơ, khiến cậu càng trở nên bắt mắt.
Nhìn hành động đáng yêu của Nhậm Ngữ, Bùi Húc không nhịn được mà bật cười.
"Tết Âm Lịch này em có muốn đi chơi ở nơi nào không? Anh có thể mang em đi." Nghĩ nghĩ, hai người ở chung đã lâu, cũng chưa từng cùng nhau đi chơi ở một nơi nào đó.
Cơ bản hoặc là anh công tác bận rộn, hoặc là việc học của Nhậm Ngữ không thể phân tâm.
Đối với Nhậm Ngữ mà nói, có thể luôn ở trong nhà Bùi Húc, đã là sự hạnh phúc ấm áp nhất của cậu, ở trường học gặp được hai người bạn tốt, cậu quả thực vô cùng thỏa mãn, cho nên cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi một nơi nào đó khác.
Cậu lắc đầu cự tuyệt.
Đến tận lúc này, đèn đỏ lóe lên biến thành đèn xanh, Bùi Húc một lần nữa khởi động xe, nhìn con đường phía trước: "Nếu em không muốn đi địa phương xa lạ, Ngữ Ngữ còn nhớ địa phương ngày trước không? Chúng ta đi thăm bà ngoại nhé."
Vùng sông nước cạnh thôn nhỏ là nơi Nhậm Ngữ đã từng sinh sống. Nơi này cũng chính là quê ngoại của Bùi Húc.
Nghĩ đến lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái ôm của bà lão, người đã mang cậu ra khỏi cơn ác mộng đen tối kia, Nhậm Ngữ đầu tiên ngẩn ra một chút, sau đó lại có chút nhỏ giọng lại mang theo một tia run rẩy mà trả lời: "Vâng, em muốn đi."
Bởi vậy, nơi mà họ sẽ đến là trấn nhỏ.
......
Ngày xuất phát là một ngày đẹp trời, ánh mặt trời chiếu đến thật ấm áp.
Hai người đều có thói quen dậy sớm, bởi vậy đến thời gian xuất phát cũng rất sớm, Nhậm Ngữ trước xuống xe, đi vào một siêu thị nhỏ quen thuộc.
Bà ngoại Bùi đang nằm trên chiếc ghế bện đồ thủ công, bên cạnh có một chiếc radio phát ra bài nhạc du dương.
"Bà ngoại." So với lần đầu tiên gặp, Nhậm Ngữ đã có phần mạnh mẽ giọng nói cũng có lực hơn.
Có lẽ là biến hóa quá lớn, bà ngoại Bùi trong lúc nhất thời không nhận ra cậu.
Theo sát phía sau cậu, một người cũng cất tiếng "Bà ngoại", lúc này bà mới phản ứng lại.
"Đây là Nhậm Ngữ phải không, mập ra rồi đấy, bà ngoại không nhận ra cháu, đến bà ngoại nhìn xem, ai nha, cũng cao hơn rồi." Bà ngoại Bùi cười đến đặc biệt vui vẻ, nếp nhăn trên mặt cũng đều co giãn, chuyển ánh mắt đến trên người Nhậm Ngữ, nhìn trước nhìn sau, nhìn một lượt, bà thập phần vừa lòng với Nhậm Ngữ.
Bùi Húc ở một bên nhìn, nghe thấy bà ngoại hình dung như thế, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.
Giống như đang nói: Nhìn xem, anh đã chăm sóc đứa trẻ này rất tốt đấy.
Bà ngoại Bùi đối với việc hai người đến thăm bà đặc biệt vui vẻ, bà lôi kéo bọn họ nói chuyện một hồi lâu, đề tài đơn giản đều là quay quanh "Nhậm nhậm ở cao trung như thế nào" "Có người nào khi dễ Nhậm Nhậm hay không?".
Nhậm Ngữ cảm động đến mức đôi mắt nhỏ phiếm hồng.
Bùi Húc mang Nhậm Ngữ đến chơi ở trấn nhỏ ba ngày, thuận tiện cùng cậu đi dạo vùng sông nước, bởi vì hai ngày trước lúc hỏi Nhậm Ngữ, anh mới biết được đứa nhỏ chưa từng biết đến vùng sông nước này, thậm chí ở nơi này chỉ biết đến siêu thị nhỏ của bà ngoại.
Vừa lúc việc đi dạo này cũng có thể làm một kỳ nghỉ của hai người họ.
Buổi tối.
Cũng như lần đầu tiên gặp mặt, trong viện bà ngoại Bùi chỉ có hai kiện phòng ngủ, bà đem hai gian phòng lớn để lại cho bọn họ, chính mình ở gian nhỏ phía sau.
Nhậm Ngữ phát hiện, đồ dùng tẩy rửa lúc trước cậu dùng đều hoàn hảo không tổn hao gì, đều được đặt ở phòng vệ sinh, tức khắc trong lòng cậu là một trận cảm động.
Bùi Húc nhìn vẻ mặt Nhậm Ngữ, anh đặc biệt ôn nhu sờ sờ đầu của cậu, ổn định cảm xúc Ngữ Ngữ.
Nhậm Ngữ cảm thấy, Bùi Húc luôn là như vậy, anh luôn dùng cử chỉ ôn hòa mà trấn an cậu, chưa từng một lần nói nặng nhẹ, sẵn sàng nghe tâm sự của cậu, còn thường xuyên muốn làm cho cậu vui vẻ......
Trái tim nhỏ của Nhậm Ngữ giống như không tự giác mà đập loạn nhịp.
Đáng tiếc, chủ nhân trì độn cũng không có ý thức được lý do vì sao chính mình có cảm xúc như vậy.
Vùng sông nước có rất nhiều trò chơi thú vị.
Ở thành phố lớn không đặc sắc như ở nơi này, buổi chiều người đến tham quan tương đối dày đặc, có vẻ đặc biệt náo nhiệt.
Nhậm Ngữ tò mò, cậu chưa từng trải qua cảm giác "Đi họp chợ", cho nên cả người hứng thú tăng vọt, dù gương mặt bị gió lạnh thổi đến lạnh cóng vẫn là thật là vui vẻ.
Bùi Húc đi sát bên cạnh cậu, có đôi khi nhìn đến có đồ vật ưng ý, còn sẽ hỏi cậu có thích hay không.
Đây đều là đồ lưu niệm vì lữ khách mà chuẩn bị, đại đa số đều chỉ có thể xem mà không thể dùng, Nhậm Ngữ không muốn lãng phí, lắc đầu: "Ca ca, không cần, em chỉ nhìn xem một lát là được."
Vùng sông nước này là một trong những khu du lịch cảnh quan ở đây, nơi này còn được bày biện một gian chợ trao đổi nho nhỏ, phần lớn là một ít quần áo được chế tác thủ công tinh xảo, bất qúa quần áo đa số đều dành cho cho trẻ nhỏ hoặc cho các cô gái, cuối cùng còn có một gian phố ăn vặt nổi danh, bên trong có rất nhiều đồ ăn hiếm lạ cổ quái nhưng cực kì nguon.
Trên đường tham quan, bọn họ còn chưa đi đến phố ăn vặt, Nhậm Ngữ đã đụng phải người quen.
"Nhậm Ngữ?" Thanh âm khàn khàn, truyền vào trong tai cậu, là thanh âm quen thuộc.
Nhậm Ngữ nhìn về nơi thanh âm phát ra, Bùi Húc cũng đi theo xem thử —— là nam nhân ăn mặc bình thường, trên lưng mang theo cặp sách, dương mặt cùng với Nhậm Ngữ có một chút tương tự.
Là Nhậm Duyên.
Nhậm Duyên chưa bao giờ nghĩ tới ở vùng sông nước này, sẽ nhìn thấy đứa em trai bị đuổi ra khỏi nhà mấy tháng trước, tất nhiên hắn cũng chưa bao giờ thừa nhận cậu là em trai của mình.
Nhưng xác thật, từ ngày Nhậm Ngữ bị đuổi ra khỏi nhà, đã qua bao nhiêu ngày, trong thôn ngoại trừ cha mẹ Nhậm còn có hắn, những người khác đều cho rằng tiểu hài tử xinh đẹp kia đã bị bọn buôn người bắt cóc.
Lại một lần nhìn vào người trước mặt, trong lòng Nhậm Ngữ dâng loại một cổ cảm xúc kỳ quái, lúc trông thấy bộ dáng Nhậm Duyên, cậu liền biết hắn vừa mới tan học trở về.
Cậu có chút rầu rĩ mà trả lời: "Anh......"
Cũng không có chỉ tên nói họ, trong lúc nhất thời Bùi Húc nhận nhầm còn tưởng rằng Nhậm Ngữ đang gọi anh: "Xảy ra chuyện gì, Ngữ Ngữ? Kia là người quen của em sao?"
Nhậm Ngữ có chút hoảng loạn, cậu đưa tay nắm chặt lấy ống tay áo của Bùi Húc, gật gật đầu: "Là anh trai của em......"
"Anh trai? Hắn sao?" Bùi Húc dùng ánh mắt để hỏi, Nhậm Ngữ như cũ gật đầu thừa nhận.
Nhìn thấy bên cạnh cậu còn có một nam nhân cao lớn, cách ăn mặc cùng với vùng sông nước nơi đây không hợp nhau, trên người nam nhân kia tự nhiên thành một cổ khí chất cao lãnh; lại nhìn kỹ, kỳ thật quần áo trên người em trai hắn đang mặt, dùng mắt thường liền có thể phân biệt ra giá cả, nhà bọn họ tuyệt đối mua không nổi.
"Hừ, đồ dơ bẩn." Nhậm Duyên cho rằng Nhậm Ngữ đã bị bọn buôn người bán cho nam nhân vô cùng giàu có ở trước mắt, ánh mắt thập phần khinh thường nhìn Nhậm Ngữ.
Nghe được lời này, đôi mắt Nhậm Ngữ thoáng hoảng hốt, rốt cuộc cũng đã thật lâu chưa từng có ai gọi cậu bằng cái danh xưng "Đồ dơ bẩn", cái này danh hiệu này đã theo cậu suốt ba năm trời, cho nên mỗi khi cậu nghe thấy những từ kia đều sẽ có cảm giác sợ hãi đến vô tận.
"Bạn nhỏ, nói chuyện cũng phải lễ phép, nếu ngươi là anh trai của Ngữ Ngữ, chẳng lẽ không nên làm một tấm gương tốt sao?" Bùi Húc có chút tức giận, đem Nhậm Ngữ bảo hộ phía sau lưng, bình tĩnh mà nhìn thẳng vào Nhậm Duyên.
"Ngươi, ngươi, hắn vốn dĩ chính là, Nhậm Ngữ ngươi muốn như thế nào? Mày, đây là muốn trở về khoe khoang đi, cảm thấy chính mình thực ghê gớm có phải hay không! Mày không cảm thấy ghê tởm sao!" Nhậm Duyên không dám phản bác nam nhân trước mắt, nhưng ngược lại đối với Nhậm Ngữ phía sau lại vô cùng ác ý mà chỉ trích.
"Còn không phải là bị bọn buôn người bán đi sao, còn muốn trở về khoe ra à? Tao nói cho mày biết, ba mẹ tao căn bản là không muốn nhìn thấy mày!"