Muốn Một Cái Ôm

Chương 4



Vừa mới xoay người đi về hướng phòng học, Nhậm Ngữ còn chưa bước được vài bước, đã bị một lực đạo thật mạnh kéo lại, cả người cậu đâm sầm vào lồng ngực tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.

"Quên mất, Ngữ Ngữ, ôm một cái chúc mừng khai giảng nào." Đột nhiên anh nhớ tới buổi tối ngày nào đó, Nhậm Ngữ nhìn anh với một vẻ mặt đầy khẩn cầu cậu muốn xin anh một cái ôm, lúc đó Bùi Húc không hề nghĩ ngợi gì liền đáp ứng cậu.

Một lần nữa cảm nhận được vòng ôm ấm áp, đôi mắt Nhậm Ngữ không tự chủ mà ánh lên hơi nước, thanh âm có chút giọng mũi "Ân" một tiếng, sau đó vòng tay ôm lại anh đem cả thân hình vùi vào lồng ngực Bùi Húc.

Qua đại khái vài giây, Nhậm Ngữ lộ ra khuôn mặt to tròn nở nụ cười tươi như hoa, đưa tay tạm biệt anh.

"Cảm ơn anh, buổi tối gặp lại."

"Buổi tối gặp."

Các tân học sinh cấp ba đối với ngày khai giảng này vô cùng nhiệt tình, khắp mọi nơi đều là âm thanh rộn rã.

Nhậm Ngữ đi vào phòng học, tìm một chỗ ngồi tương đối quạnh quẽ ngay sát cửa sổ, kéo ghế rồi ngồi xuống.

Trong phòng số lượng học sinh dần dần nhiều lên, đa số đều là bạn cấp hai ai ai cũng đều quen biết nhau, vừa nói vừa cười, trong đó cũng có lẫn một vài bạn học mới chưa từng quen biết, mọi người liền bắt cặp với nhau làm quen.

Nhậm Ngữ kỳ thật rất muốn nhập bọn trò chuyện với các bạn học, nhưng kí ức bạo lực ngày trước trong cậu vẫn còn rõ mồn một, nó đã thành vết thương khắc sâu trong lòng cậu, cậu thật sự là không có can đảm chủ động đi nói chuyện cùng bọn họ.

Cậu liền ngồi bên cửa sổ an tĩnh, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

"Cậu có bạn cùng bàn chưa?"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, nghe bạn nói Nhậm Ngữ như lạc vào chốn thần tiên.

Bạn học là một cô gái vô cùng thanh tú.

Thấy Nhậm Ngữ chỉ quay đầu lại nhưng cũng không đáp lời, cô lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa: "Bên cạnh cậu có người nào ngồi hay không, hoặc là cậu có bạn bè nào muốn ngồi chung không?"

Tần Tình vừa mới tiến vào phòng học, ánh mắt đã bị bạn học ngồi bên cửa sổ hấp dẫp, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nam sinh xinh đẹp còn hơn cả nữ sinh, bởi vậy thời điểm vừa rồi cô đã quan sát xung quanh, xác định xong liền cấp tốc hướng bàn của Nhậm Ngữ đi đến.

Nhậm Ngữ lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng: "Không có, cậu ngồi đi......" Thuận tiện còn giúp cô kéo ghế dựa.

"Tớ tên Tần Tình, Tần thời minh nguyệt, Tình trong tình yêu, tớ là từ trường cấp hai chuyển lên trường này, trước kia ở trường cũ tớ chưa thấy qua cậu, cậu tên là gì?"

Tần Tình là một cô gái rất phóng khoáng thẳng thắn, vừa ngồi xuống liền bắt đầu tìm vô số đề tài, ý định muốn cùng cậu bạn vô cùng đẹp này nói chuyện phiếm.

"Tớ tên là Nhậm Ngữ, trước kia tớ...... Trước kia tớ không sống ở nơi này." Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt một bạn học nữ lạ lẫm, Nhậm Ngữ có chút e dè, nhưng cũng rất nỗ lực mà nói thật lớn giới thiệu chính mình, nói xong hai bên tai liền ửng đỏ.

Nữ sinh không để ý tới dáng vẻ Nhậm Ngữ thẹn thùng thẹn thùng, mỗi lần Tần Tình đối mặt với các nam xinh có khuôn mặt đẹp luôn luôn không thể nào chống cự nỗi, cô liền không ngại ngùng nữa kéo lấy Nhậm Ngữ mà tám chuyện.

"Tớ bật mí cho cậu một tí thông tin nhé, nghe nói chủ nhiệm lớp chúng ta là một giáo địa lý, còn nữa nghe đâu cực kì hung dữ."

"Còn có còn có, một trong trường có một nhà ăn siêu siêu ăn."

"Cậu lớn lên thật là đẹp mắt, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một nam sinh đẹp như thế, ba mẹ của cậu khẳng định vô cùng tuấn tú xinh đẹp nha."

......

Nhậm Ngữ một bên nghe một bên phụ họa gật đầu, lúc nghe được "Ba mẹ", mới hơi hơi gục đầu xuống, âm thầm bi thương.

Tần Tình có lẽ không nhìn thấy, cô tiếp tục lôi kéo Nhậm Ngữ nói bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất.

Lão sư còn không chưa đến, mọi người nói chuyện vô cùng rôm rả, một người nói một người đáp lời, không gian ngập tràn tiếng cười đùa, phần lớn các bạn trong lớp đều là bạn cũ cấp hai "Quen biết đã lâu", cho nên nói chuyện càng thêm hăng say.

Gia nhập cùng Nhậm Ngữ và Tần Tình nói chuyện phiếm là một nam sinh gương mặt sáng sủa, cả người như ngập tràn ánh mặt trời. Có lẽ đây là bạn học cùng lớp trước đây của Tần Tình, cho nên khi vừa bước vào cửa lớp, bạn học này liền lập tức phóng đến chỗ ngồi của hai người.

Vốn dĩ Tần Tình "Nói một mình" lúc này cục diện biến thành "Cuộc đối đáp hài hước" —— bởi vì Nhậm Ngữ là bạn học mới, cậu tương đối nhút nhát ít nói, đại bộ phận đều im ắng lắng nghe bọn họ nói chuyện còn phụ họa gật gật đầu.

"Cậu ta tên Ôn Nhĩ, là bạn học cấp hai của tớ. Đây là Nhậm Ngữ, hôm nay lúc tớ vừa bước vào lớp liền phát hiện một tiểu mỹ nam, cậu mau xem cậu ấy có phải siêu siêu xinh đẹp hay không!" Tần Tình thân là "Người trung gian", vô cùng tận chức tận trách mà giới thiệu hai người họ với nhau.

Ôn Nhĩ cẩn thận nhìn Nhậm Ngữ mà đánh giá, sau đó cũng bị kinh diễm một phen, gương mặt tươi cười xán lạn, lộ ra một chiếc răng nanh, nói "Hello", xem như chào hỏi.

"Chào cậu" Nhậm Ngữ gật gật đầu, lễ phép đáp lại.

Được bạn học mới làm quen, khiến Nhậm Ngữ nhất thời có một cảm giác vô cùng mới lạ, loại cảm giác này thực kỳ diệu, nhưng cậu rất thích.

Có Ôn Nhĩ gia nhập, ba người nói chuyện phiếm liền trở nên hài hòa rất nhiều.

Thời gian trôi qua thật mau, trong phòng học lục tục người tới, lấp đầy các dãy bàn học.

Đúng như lời Tần Tình nói, chủ nhiệm lớp của bọn họ chính là một giáo viên dạy địa lý, tính tình nhìn qua cũng khá ổn, kỳ thật có chút nghiêm túc, còn được mệnh danh "Tiếu diện hổ".

Nhưng dù sao đều là những học sinh cao trung mới vào trường, chủ nhiệm lớp vẫn là lộ ra một bộ dáng vô cùng thân thiện, chỉ thay đổi một chút vị trí chỗ ngồi lớp học, sau liền gọi vài nam sinh đem sách vào lớp.

Sau đó là nói sơ qua về trường, tự giới thiệu mình, thời gian nghỉ trưa, cùng thời gian tự học......

Một ngày trôi đi mọi người hầu như không làm điều gì cả, nhưng kỳ thật tiêu hao không ít thể lực.

Tới chạng vạng tan học, Nhậm Ngữ phải về nhà.

Tần Tình cùng Ôn Nhĩ đều là học sinh nội trú, trải qua ngày "Làm quen" này, hai người nghiễm nhiên đem Nhậm Ngữ liệt vào danh sách bạn tốt, tiễn cậu đến tận cổng trường, sau đó mới tạm biệt.

Quen được bạn mới, trong lòng Nhậm Ngữ nổi lên một cảm giác vô cùng vui sướng không nói thành lời. Nhậm Ngữ mỉm cười cùng bọn họ vẫy vẫy tay, cậu đi đến trạm xe buýt sát gần đó.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu được cảm thụ cảm giác đi xe buýt là như thế nào.

......

Lúc Bùi Húc trở về, trên bàn cơm một đĩa cơm chiên còn nóng hổi —— vừa nhìn liền biết đây là Nhậm Ngữ chuẩn bị cho anh.

Rõ ràng đã ăn no tại biệc tiệc, nhưng lúc này Bùi Húc lại đi đến bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa dùng bữa ngay.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng của Nhậm Ngữ, Bùi Húc vốn định đến xem Nhậm Ngữ, thuận tiện hỏi một chút sự tình ở trường học của cậu. Lúc này mới phát hiện cậu đã ngủ, có lẽ thật sự mệt, cái miệng nhỏ chu, tiếng hít thở có chút nặng.

"Ngủ ngon." Bùi Húc dùng giọng điệu thật nhẹ nhàng nói bên tai cậu, đem chăn bị Nhậm Ngữ đá văng chỉnh lại, sau đó mới ra ngoài khép lại cánh cửa.

Trong đêm tối, trừ bỏ ngoài cửa sổ gió lạnh gợi lên nhánh cây sử tóc ra tất tốt thanh, chỉ còn lại có phòng nội hơi trầm trọng tiếng hít thở.

Trong phòng, người ngủ trên giường nhíu chặt mày, tựa hồ mơ thấy ác mộng.

"Tớ nói cho các cậu biết nha, mẹ của Nhậm Ngữ là một gã đàn bà dâm phụ, bà ta gian díu cùng thôn trưởng chúng ta, rồi sinh ra nó đấy......"

"A! Không thể nào?"

"Thật sự a! Thật đen đủi, sao chúng ta lại phải cùng nó học chung một lớp chứ."

Tại trường cấp hai, các đứa nhỏ ác ý đã lan truyền bát quái ra khắp mọi nơi, còn rủ rê nhau học cách cô lập cậu.

Có thể là sợ đoạn tin tức này có người nghe thấy, WC liền trở thành nơi mà bọn họ truyền bá tin tức.

Những lời của bọn họ vừa nói, ngẫu nhiên cậu đang ở phòng WC sát bên nghe được toàn bộ, đôi tay run đến lợi hại.

Cảnh tượng thay đổi rất nhanh, lập tức thời gian tan học, toàn bộ ngôi trường cấp hai diện tích kỳ thật rất nhỏ, trong đó một đống sách vở cũ bị người nào đó vứt như vứt rác chà đạp dưới chân.

Mấy cái nam sinh dùng chân ở đá cái gì.

Nhậm Ngữ giống như lại cảm nhận được một năm ở cấp hai lúc trước, mỗi ngày đều sẽ bị bạn học cùng lớp đánh đập, còn lấy sách vở của cậu chà đạp, thân hình nhỏ nhắn của cậu căn bản là không có sức lực chống lại sự xô đẩy của các nam sinh.

Bọn họ ở đá vào bụng cậu, eo cùng chân.

Lần đầu tiên bị đánh, Nhậm Ngữ kỳ thật là có chút phản kháng, lúc cậu ở WC nghe được những lời mà họ bàn luận về xuất thân của cậu, hơn nữa còn hợp tác với nhau bảo rằng sẽ "Thay trời hành đạo".

Nhưng chỉ bằng với thân thể nhỏ bé này của cậu, một nam sinh liền có thể chế trụ cậu, huống chi ba bốn người.

Đau quá, không cần đánh tôi, thực xin lỗi.

Nhậm Ngữ vô pháp phản kháng cùng chống đỡ, cậu khóc đến cuồng loạn, trong miệng chỉ có tuyệt vọng, tay ôm lấy đầu cậu chỉ có thể hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng dừng tay.

Từ ngày đó bắt đầu, trên người cậu bao giờ cũng chồng chất vết thương.

......

Cậu mở mắt nằm ở trên giường, nước mắt từ khóe mắt không tự giác mà chảy xuống, Nhậm Ngữ có chút ngốc.

Có lẽ là Tần Tình cùng Ôn Nhĩ nhiệt tình làm bạn cùng cậu, cho nên cậu cảm nhận được bạn học bằng tuổi nhau vẫn có thể hòa ái ở chung, hai người họ cùng với những bạn học trước kia hoàn toàn tương phản, cũng vì vậy đêm nay cậu lại mơ về giấc mơ u ám của ngày trước.

Bên ngoài ánh trăng chiếu rọi khắp gian phòng, Nhậm Ngữ chi xoa xoa nước mắt trên mặt, cả người dựa vào chiếc gối sau lưng, ánh mắt tan rã, bắt đầu trầm mặt.

Trong phòng không có đồng hồ, Nhậm Ngữ cũng không biết hiện tại đã là mấy giờ, cậu cảm giác cổ họng đặc biệt khô, khống chế vài động tác của chính mình, vì không muốn phát ra âm thanh quá lớn ảnh hưởng đến Bùi Húc, cậu cũng không mang dép lê, tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa phòng, cậu muốn đi xuống lầu uống nước.

Ai ngờ vừa mở cửa, liền đụng phải cửa phòng Bùi Húc.

Nhìn thấy Nhậm Ngữ từ trong phòng bước ra, Bùi Húc có chút kinh ngạc, vốn dĩ anh cũng vừa mới xử lý xong công tác, đang chuẩn bị đi ngủ, trước tiên đến phòng cậu nhìn xem bạn nhỏ có đá chăn nữa hay không, kết quả trực tiếp chạm trán.

Nhìn kỹ, ánh mắt đứa nhỏ hồng lên che kín tơ máu, đuôi mắt cũng là hồng hồng.

Nga, còn quên mang dép.

"Ngữ Ngữ có phải mơ thấy ác mộng hay không? Sợ hãi cũng không thể quen mang dép vào nhé." Bùi Húc đem bạn nhỏ đang kinh ngạc dắt người trở lại mép giường, đem hai chiếc dép hình chú ếch xanh tròng vào đôi bàn chân nhỏ nhắn của cậu.

Nhậm Ngữ nghĩ có chút sợ, gật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Anh, em muốn uống nước...... Mang dép vào sẽ phát ra thanh âm, sẽ ảnh hưởng đến anh......"

"Vừa rồi em mơ thấy, các bạn học cấp hai, bị dọa đến tỉnh giấc." Trong không gian ban đêm yên tĩnh, thanh âm của cậu dường như trở nên phòng đại, thập phần mềm nhẹ.

Nghe ra những lời này còn có một tia ủy khuất, Bùi Húc ôm vai cậu vỗ vỗ: "Đừng nghĩ quá nhiều, anh giúp em rót nước nhé."

Vốn định tự mình đi rót nước, Nhậm Ngữ lại bị ấn ở trên giường, ngoan ngoãn ngồi chờ anh, nhìn thân ảnh cao lớn biến mất ở cửa, rồi lại xuất hiện.

"Em uống nước đi, anh đến trò chuyện với em một lát?"

Bùi Húc có chút lo lắng cho Nhậm Ngữ, anh ngồi lại bên người cậu, đưa cho cậu một ly nước.

"Anh không nghỉ ngơi sao?" Miệng nhỏ ngậm lấy vành ly uống nước, vừa ngẩng đầu nhìn về bên người nam nhân.

"Thời gian còn sớm."

Kỳ thật lúc này vẫn chưa muộn lắm, mùa thu ngày ngắn đêm dài, hơn nữa Nhậm Ngữ ngủ từ rất sớm, tự nhiên sẽ cảm thấy bây giờ đã rất khuya.

Thấy Bùi Húc khẳng định như thế, Nhậm Ngữ liền chậm rãi hàn huyên cùng anh, có lẽ bởi vì thập phần tín nhiệm Bùi Húc, cho nên cậu cơ hồ đem mọi sự tình hôm nay đều nói cho Bùi Húc.

"Bọn họ nói muốn cùng em trở thành bạn bè...... Lần đầu tiên có người muồn cùng em kết bạn......"

"Em vừa rồi mơ thấy những bạn học cấp hai ngày đó...... Bọn họ...... Cho nên em có điểm sợ hãi......"

Nghe được Nhậm Ngữ ở trường học làm quen với bạn bè, Bùi Húc giống lão cha già mà mỉm cười; đến lúc nghe cậu miêu tả "Ác mộng", gương mặt lại khẽ nhíu một chút, trong lòng có chút chua xót, anh không có đánh gãy lời nói của Nhậm Ngữ, lại một lần nữa ôm lấy vai cậu vỗ vỗ.

Nói đến một lúc lâu thanh âm càng lúc càng nhỏ, thay thế chính là tiếng hít thở quen thuộc. . Truyện Dị Giới

Nhậm Ngữ dựa vào vai anh mà ngủ thiếp đi.

Bùi Húc ôn nhu cười, động tác mềm nhẹ mà bế Nhậm Ngữ vào lòng, đặt cậu trở lại giường, đem chăn phủ lên người cậu, khẽ giọng chúc ngủ ngon, cuối cùng cũng trở về nghỉ ngơi.

- --------

Khắc vào trong xương cốt, đồng hồ sinh học đánh thức Nhậm Ngữ dậy.

Cậu như cũ rửa mặt chải đầu xong, lúc sau, xuống lầu nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm liền làm bữa sáng cho hai người.

Tuy nói ngày thứ hai khai giảng cũng không cần phải dến sớm tự học, nhưng trường học của cậu quy định thời gian vào học sớm hơn so với các trường cao trung khác một chút.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv