Niệm Kha vừa cúp điện thoại liền không nghĩ nhiều, khoát áo đi ra khỏi nhà.
- Anh chàng đẹp trai này... uống với tôi một ly đi.
- Người đẹp, em say rồi. Có cần anh đưa em về nhà không?
Vừa nói tay hắn vừa đặt trên tấm lưng trần của cô, không ngại mà vuốt ve.
Yên Chi cảm giác được hành động kia, đang định gạt tay hắn ra thì nhìn thấy Niệm Kha từ xa. Cô khẽ cười, vờ như không nhìn thấy anh, tay cô quàng lên cổ tên kia, cố tình cất cao giọng.
- Chúng ta cùng về nhà vui vẻ một đêm, thế nào?
- Được, anh rất sẵn lòng phục vụ người đẹp.
Hắn nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống muốn hôn lên đôi môi cô.
Đầu óc Yên Chi còn chút tỉnh táo, biết hắn muốn hôn mình. Cô một mặt muốn đẩy hắn, mặt khác lại muốn cùng hắn hôn để xem phản ứng của Niệm Kha thế nào.
Không nghĩ đến, môi hắn vừa chạm môi cô, cả người cô liền bị kéo mạnh về một hướng, mặt cô đập vào lòng ngực của người nào đó. Cái mùi cơ thể quen thuộc này, đến chết cô cũng không quên, là Niệm Kha.
Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, cô nhanh đẩy anh ra. Đôi giày cao gót mang không quen, lại thêm đầu có hơi đau nhức, cô đứng xiêu xiêu vẹo vẹo suýt ngã mấy lần.
Anh ở bên một tay đỡ lấy tay cô. Cô biết, nhưng lại làm như mình say đến không biết gì, chỉ tay về phía anh hỏi.
- Anh là ai? Sao lại xen vào chuyện của tôi?
- Yên Chi, cậu say quá rồi. Mình bất đắc dĩ gọi cho Niệm Kha nhờ anh ấy đưa cậu về. Cậu đừng quậy nữa, về nhà thôi.
Mỹ Nhân ở một bên đỡ lấy cô, liền bị cô xua tay.
- Mỹ Nhân... mình còn muốn chơi, còn muốn cùng anh chàng đẹp trai kia vui vẻ một đêm.
Vừa nói, cô vừa hướng tên con trai kia cười đùa. Hắn cũng cười đáp lại, còn định đi về phía trước giành lại người đẹp. Chân hắn còn chưa kịp đứng đã bị ánh nhìn sắc như dao của ai đó làm cho sợ không dám nhúc nhích.
- Yên Chi, để anh đưa em về.
Niệm Kha im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói nghe ra không có gì bất thường.
Yên Chi thực ra cũng rất muốn về nghỉ ngơi. Nhưng cô lại muốn xem bộ dạng anh lúc bị cô chọc tức sẽ như thế nào.
- Anh buông ra. Anh lấy tư cách gì quản tôi? Tôi cùng anh đã không còn quan hệ, đã đường ai nấy đi rồi. Tôi muốn ở cùng người nào là chuyện của tôi!
- Anh dùng thân phận là bạn quan tâm em không được sao?
- Bạn? Anh, cái con người bại hoại, ngoại tình trong hôn nhân, miệng mồm độc địa, đồ máu lạnh không tim không gan... tôi sẽ không làm bạn với loại người như anh.
Tiếng nói cô lớn đến nỗi những người quanh đó đều nghe thấy, hết thảy đều đổ dồn ánh mắt tò mò thích thú về bên này.
Niệm Kha bị đem ra bàn tán cũng kệ đi. Nhưng vừa thấy cảnh cái tên kia cùng Yên Chi dây dưa, mặt anh phút chốc đen như than.
- Người đẹp! Em có định theo anh về nhà không?
- Đi, đi chứ! Chúng ta lập tức đi.
- Được. Anh đi thanh toán. Cưng đợi ở đây nhé!
Tên con trai kia nháy mắt, còn tặng cô một nụ hôn gió trước khi rời đi. Yên Chi cười cười đáp lại.
- Yên Chi, anh đưa em về.
- Không đi! Tôi còn muốn chơi tình một đêm.
Yên Chi vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của anh.
- Đừng thách thức giới hạn của anh, anh nhắc lại lần cuối, mau cùng anh đi về!
Bị Niệm Kha quát, Yên Chi không vùng vẫy nữa, im lặng nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn xanh đỏ hỗn loạn. Ha! Anh ta giận rồi, giận thật rồi.
- Yên Chi, cậu để Niệm Kha đưa về đi, đừng có bướng nữa. Mình đang mang thai, không lo nỗi cho cậu đâu.
Yên Chi sực nhớ đến cái thai của cô bạn, vì cô mà hôm nay cô ấy bị kéo đến nơi này chịu khổ.
- Xin lỗi cậu Mỹ Nhân!
- Được rồi, được rồi. Nếu biết lỗi thì về nhanh đi cô nương. Tôi cũng phải về nghỉ ngơi nữa đó!
Yên Chi ngoan ngoãn theo chân hai người bọn họ đi ra cửa. Bỏ quên luôn cái tên kia, làm hắn đi khắp bar để tìm người đẹp của hắn.
Niệm Kha nói muốn đưa Mỹ Nhân về trước. Mỹ Nhân liền từ chối, nói anh chăm sóc cho Yên Chi, tự cô đón taxi về được.
Yên Chi được Mỹ Nhân đỡ lên xe, cô vẫy tay chào cô bạn rồi nằm xuống.
Trong xe nhiệt độ điều hòa có chút thấp, cô lại mặc bộ váy ngắn cũn, lộ cả tấm lưng trần, nên bị lạnh cả người cuộn lại trong rất thê thảm.
Bất chợt từ phía trước có cái áo khoác ném về phía cô. Người nào đó không nói lời nào, cũng không có nhìn cô lấy một lần, vẫn tập trung lái xe.
Yên Chi cầm áo khoác của anh đắp lên người, mơ mơ hồ hồ cảm nhận hơi ấm còn vương lại, còn có mùi hương quen thuộc khiến cô an tĩnh, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Giấc ngủ chập chờn, không biết là thực hay mơ, cô thấy Niệm Kha bế cô từ trong xe ra, lấy chìa khóa trong túi của cô mở cửa. Anh đặt cô ngồi trên đùi mình, để cô dựa vào người, anh giúp cô tháo giày, giúp cô xoa xoa bàn chân. Từng động tác đều rất nhẹ nhàng.
Cô khẽ cựa mình, im lặng hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Giấc mơ này quả thật rất dễ chịu. Nếu Niệm Kha của hiện thực cũng ôn nhu với cô như vậy, cô có khi sẽ suy nghĩ lại.
Khi có vật mềm mềm, ướt ướt chạm vào mặt, Yên Chi mới giật mình mở mắt. Phát hiện Niệm Kha đang dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
- Anh đang làm gì?
- Giúp em tẩy trang.
- Ai cần anh. Tôi chỉ cần người tình một đêm của tôi.
Niệm Kha không nói, mạnh tay lật người cô nằm sấp xuống nệm, ra sức lau chùi trên lưng cô. Những nơi bị tên kia sờ qua, anh đều lau cho thật kỹ.
- Anh điên hả? Đau!
Yên Chi la hét vùng vẫy một hồi, cuối cùng cũng lật người lại được. Vừa nhìn thấy bộ mặt đen của Niệm Kha, Yên Chi nhìn anh, khẽ nhếch môi cười cợt.
- Tức giận sao? Bị tôi vạch mặt trước bao nhiêu người, anh có phải cảm thấy rất mất mặt, rất xấu hổ hay không? Ha! Kha mặt lạnh, anh cũng có ngày này sao?
Hai người mắt đối mắt. Không gian trở nên im lặng đến lạ thường.
Niệm Kha quăng khăn vào chậu nước, nhanh chóng đặt một chân trên giường, hai tay chống xuống khóa cô ở bên trong.
- Anh muốn làm gì?
- Hà Yên Chi, em muốn nói gì anh cũng được, anh vốn dĩ là loại người như vậy, đáng mắng. Nếu em thích có thể nói cho toàn thành phố này nghe.
Niệm Kha dùng một tay nâng cằm cô lên, ngón cái chạm vào môi cô, chùi qua chùi lại mấy lần.
- Nhưng em đừng có cùng người đàn ông khác thân mật ngay trước mặt anh. Anh sẽ ghen, sẽ nổi giận, sẽ điên lên, em nghe rõ chưa?
Nói rồi Niệm Kha kéo chăn lên đắp lại cho cô, trước khi rời đi còn dặn cô mau đi ngủ.
Yên Chi ngây người. Hóa ra anh giận không phải vì bị cô làm mất mặt. Nhưng không nghĩ tới, anh vì ghen mà nổi giận.
Đây là lần thứ hai cô thấy bộ dạng này của anh. Cả hai lần đều là vì ghen.
Lần đầu là khi anh chứng kiến cảnh cô cùng người đàn ông lạ ở trên giường. Lần đó... thật không muốn nghĩ tới. Lần này, anh tuy giận nhưng rất biết kiềm chế, còn rất quan tâm cô. Có lẽ anh cũng biết anh vốn không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô nữa.
Gần sáng, cô có tỉnh dậy một lần, mơ mơ màng màng muốn ngủ tiếp. Không ngờ có tiếng mở cửa đi vào.
Cô nhắm mắt, im lặng nghe ngóng động tĩnh.
Anh bước đến bên giường, giúp cô đắp lại chăn. Những ngón tay anh khẽ vén mái tóc cô. Qua mấy giây, anh tiến lại gần, từng hơi thở ấm nóng phả trên mặt cô. Đôi môi anh lướt nhẹ trên môi cô như chuồn chuồn đạp nước.
Tiếng bước chân lần nữa xa dần, cửa phòng vang lại tiếng đóng cửa rất khẽ. Mấy phút sau, dưới nhà truyền đến tiếng khởi động xe, xa dần... xa dần.
Yên Chi vì một cái chạm môi lướt qua mà không ngủ lại được.