Chỉ là hai từ bâng quơ nhẹ nhàng mà Cao quản sự nghe xong lại kinh ngạc đến mở to hai mắt.
Đồng ý rồi?
Vương gia thế nhưng đồng ý?
Sói con xông tới xe ngựa, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nếu là người khác khi có người cầu tình là có thể tha thứ dễ dàng nhưng là Tiết Phòng Ly thì không đơn giản như vậy.
Vương gia của bọn họ đã bao giờ dễ tính như vậy?
Thế nhưng sau đó sự tình tiếp diễn càng tới mức Cao quản sự không ngờ được.
"Bổn vương bây giờ tha cho nó, về sau thương thế của nó khỏi hẳn rồi thả về rừng thì nó cũng không sống được." Tiết Phóng Ly tiếng nói trầm thấp: "Bổn vương sẽ không làm việc vô nghĩa."
Giang Quyện thật vất vả mới thở phào nhẹ nhõm, nghe vậy ngay lập tức căng thẳng:"Vậy......"
"Mang về vương phủ," Tiết Phóng Ly bình đạm mà nói: "Nếu bổn vương đã tha nó một mạng thì cũng sẽ không để nó dễ dàng chết đi."
Lời nói phát ra, Tiết Phóng Ly tùy ý mà phân phó: "Cao Đức, tìm thú y cho nó."
Cao quản sự: "?"
Lão vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ chính mình chưa tỉnh ngủ nên nhanh tay véo một cái, Cao quản sự đau đến nhe răng trợn mắt, tuyệt vọng phát hiện đây không phải là mơ, vội vàng thuận theo, "Dạ, vương gia."
Giang Quyện hơi ngẩn ra sau đó hai mắt mở to, không nghĩ tới mọi thứ lại suôn sẻ như vậy, y nghiêm túc nói: "Vương gia, ngươi thật sự là người tốt."
Tiết Phóng Ly cười như không cười mà liếc nhìn y một cái: "Thế sao?"
Giang Quyện không chút do dự gật đầu, y lại nhìn Tiết Phóng Ly, ánh mắt sạch sẽ thuần túy, tràn ngập tín nhiệm.
Tiết Phóng Ly hơi hơi mỉm cười: "Ngươi nghĩ sai rồi."
Giang Quyện chớp chớp mắt: "Hả?"
Tiết Phóng Ly không giải thích tiếp, chỉ nâng ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt thiếu niên, Giang Quyện ngơ ngác mà nhìn hắn.
Tiết Phóng Ly coi như không nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt y, dùng tay lau đi vết máu dính giữa hai lông mày y, hơi tiếc nuối mà nói: "Thật đúng là một tiểu Bồ Tát."
Lau đi vết máu thiếu niên dường như đạp đất phi thăng, thân tựa bồ đề không dính bụi trần.
Chỉ tiếc là tiểu Bồ Tát lại coi ác quỷ là người tốt, y giống như tượng bùn qua sông, khó lo nổi thân mình.
Tiết Phóng Ly cười nhạt một tiếng, nha hoàn của vương phủ cũng đã đem khăn tay mang tới, hắn nhẹ nhàng lau lau ngón tay, lúc này cuối cùng Giang Quyện cũng có phản ứng, hoang mang mà nói: "...... Cảm ơn?"
"Ừm."
Mọi việc đã kết thúc, sói con có thể vào ở trong vương phủ, nhưng Giang Quyện vẫn sai Lan Đình đưa cho thợ săn chút bạc, để hắn đem con sói đã chết còn lại kia đi chôn cất.
Xe ngựa của Ly vương phủ dần dần đi xa, thợ săn trong tay cầm chắc túi bạc nhưng không đứng dậy luôn, hắn đã may mắn thoát được một kiếp nạn nhưng lại không khỏi nghĩ tới sự sửng sốt khi thấy khuôn mặt kia.
Thật đẹp làm sao.
Nuối tiếc một hồi, thợ săn đang định quay trở về chôn cất con sói kia, nhưng trên quầy hàng của hắn ngoài trừ máu me be bét ra thì không còn gì cả.
Con sói kia cùng bộ da bị lột của nó, đã biến mất không dấu vết.
Trong xe ngựa thật yên lặng.
Màn xe bị dính một ít máu lúc nãy bắn lên, Giang Quyện không muốn làm bẩn quần áo nên đành ngồi lui vào sâu phía trong. Xe ngựa thì chật hẹp được bao nhiêu chỗ đâu, vì vậy y với Tiết Phóng ly liền chạm phải nhau.
"Ta......"
Giang Quyện muốn giải thích, ngẩng đầu lại thấy Tiết Phóng Ly đang nhắm mắt, lại nhớ đến vẻ mệt mỏi của hắn, Giang Quyện liền im lặng..
Sự thật y chỉ hơi động đậy một chút là Tiết phóng Ly đã nhận ra ngay, nhưng mà hắn lười mở mắt.
Cùng theo Giang quyện đang gần lại là mùi hương thanh mát kia.Tươi mới như bãi cỏ sau mưa, cảm giác như hỗn hợp của rất nhiều loại thảo dược quyện vào, thấm vào ruột gan.
Hương thơm nhè nhẹ nhàn nhạt, nhưng hiệu quả thì rất lớn.
Trong đầu ồn ào tiếng vang, vô pháp đi vào giấc ngủ bực bội, đều vào giờ phút này trừ khử với vô. Tiết Phóng Ly đã lâu mà cảm nhận được bình tĩnh, hắn thậm chí thái độ khác thường mà buông xuống sở hữu đề phòng
Tiếng vang ồn áo trong đầu cùng sự bực bội do mất ngủ giờ phút này đều hóa hư vô. Đã lâu rồi Tiết Phóng ly mới cảm thấy thoải mái như vậy, bất chợt mà buông xuống phòng bị.
Dung túng cho thiếu niên lại gần, lại càng dung túng cho---đường sá gồ ghề, xe ngựa hơi xóc nảy một chút. Giang Quyện do dự nhìn Tiết Phóng Ly, sau đó vươn tay, kéo đầu hắn dựa vào người mình, như vậy sẽ không bị xóc tỉnh, trên đường đi có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
Làm xong tất cả, Giang Quyện bắt đầu ngồi ngắm Tiết Phóng Ly, nam nhân làn da tái nhợt nhưng màu môi lại đỏ tươi kì lạ, ngắm thôi có vẻ chưa đủ, y nâng tay chạm vào một chút.
Mềm.
Giây tiếp theo, ý thức được chính mình làm cái gì, Giang Quyện lâm vào trầm mặc.
Y chỉ là thấy hắn đẹp.
Không tính là quấy rối!
Giang Quyện chột dạ mà thu tay lại, may mắn Tiết Phóng Ly ngủ rất sâu, không bị đánh thức. Y xoay người bắt đầu ngồi đếm số lưu li trên mành sa, không biết có phải do tối qua hai lần bị cộm tỉnh không mà mới đếm đếm một lúc Giang Quyện đã ngủ rồi.
Vào lúc tiếng thở đều đều của y phát ra, Tiết Phóng Ly mở mắt dậy, tay lướt qua mối dưới, sau đó dừng lại ở một chỗ.
Đây là vị trí lúc nãy Giang Quyện chạm vào.
Không bao lâu, Tiết Phóng Ly thu tay, hắn lại ngồi xuống, thiếu niên ngủ say bên cạnh thiếu đi điểm tựa, mềm oặt dựa vào trên vai hắn, ngủ đến không chút phòng bị.
Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn y vài lần, cuối cùng vẫn không có đem người đẩy ra.
Mùi thơm thanh nhje xung quanh lại càng thêm rõ ràng, nghe tiếng thiếu niên hít thở nhỏ nhjr một lúc, Tiết Phóng Ly cũng sinh ra chút buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên không cần đến hương liệu mà hắn vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Hắn đang muốn nhắm mắt, xa phu lại vung roi ngựa, lập tức có người hướng hắn bẩm báo: "Vương gia, tới rồi."
"Ừm."
Tiết Phóng Ly đè đè huyệt thái dương đang nhảy lên, không có ý muốn xuống xe lắm,người hầu vương phủ lại không dám nhiều lời, chỉ đành đứng yên ở một bên, trái lại Uông tổng quản đứng chờ ở cửa cung đi tới nhẹ giọng hỏi: "Đây là làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Người hầu lắc đầu, không nói gì, Giang Quyện loáng thoáng nghe thấy bên ngoài nói chuyện, cũng chậm rãi tỉnh giấc, y mơ mơ màng màng mà nói: "Vương gia, tới rồi sao?"
Lại nói tới lúc Giang quyện tỉnh dậy đã phát hiện ra mình thế mà dựa vào vai Tiết Phóng Ly ngủ, xấu hổ cất tiếng: "Ngồi xe ngựa làm ta hơi mệt, không cẩn thận ngủ quên mất. Ngươi sao lại không gọi ta dậy?"
"Đang định gọi ngươi dậy" Tiết Phóng Ly thần sắc bình đạm: "Trên người của ngươi là hương liệu gì vậy?"
"Không thể coi là thơm nhưng mà cũng được."
Giang Quyện hơi ngạc nhiên, mờ mịt mà giơ tay ngửi, nhưng mà cũng không ngửi ra được cái gì. y không chắc chắn mà nói: "Chắc là do túi thơm, buổi sáng Lan Đình đem đến cho ta, nhưng mà ta không thích nên đã bảo nàng cất đi, có thể lúc đó bị dính ít mùi."
Tiết Phóng Ly "Ừ" một tiếng, bước xuống xe ngựa, Giang Quyện đi theo ở phía sau, nhưng mà y mới ngủ dậy, không được tỉnh táo lắm nên đi đứng hơi loạng choạng, Uông tổng quản thấy vậy nhanh chóng tiến tới đỡ y,Giang Quyện quay sang cảm ơn lão một tiếng.
Uông tổng quản sửng sốt, mặt mày hớn hở nói: "Vương phi làm vậy khách sáo quá. Ngài vừa xuất hiện nô tài còn nghĩ thiên tiên hạ phàm từ đâu tới, được phụ giúp cho ngài là phúc phần của nô tài."
Giang Quyện: "......"
Những người này bị làm sao vậy, mồm miệng luân phiên nào là 'thiên tiên' với' tiểu Bồ Tát', con cá mặn như y không gánh nổi đâu.
'Bệ hạ sang sớm đã sai nô tài đứng chờ ở đây." Uông tổng quản cười tủm tỉm: " Nếu bệ hạ gặp vương phi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
Giang Quyện nghe xong vội vàng quay đầu hỏi Tiết Phóng Ly: " Vương gai lát nưac ta pahỉ làm gì bây giờ."
Y là xuyên không tới, mấy cái quy củ phong kiến không hiểu rõ lắm, may mắn "Giang Quyện' trong sách cũng là chiếu chưa trải, y có hỏi cũng không ai dị nghị gì: " Ta vốn là từ nông thôn tới, đối với lễ nghi kinh thành có chút không quen thuộc.."
Tiết Phóng ly nhìn y một cái, tùy ý nói: " Không có quy củ gì đâu"
Giang Quyện: "?"
Y cảm thấy lười nói này không được đáng tin lắm, còn muốn hỏi tiếp, nhưng Uông tổng quản cũng cất tiếng: "Bệ hạ từ trước đến nay không để ý những nghi thức xã giao này, vương phi không cần quá lo lắng."
"Vậy là được rồi."
Giang Quyện gật gật đầu, lại nhớ tới tình tiết truyện.
Trong nguyên tác vị hoàng đế này xuất hiện không nhiều lần lắm, lần thứ nhất là khi An Bình hầu thỉnh cầu tứ hôn, lần hai là tại đại hôn của thụ chính và An Bình hầu, lần ba là bởi trầm mê thuật pahps kéo dài tuổi thọ, băng hà.
Cũng là một con cờ thôi.
Giang Quyện yên tâm, nhưng y lại cảm thấy hình như mình đã quên quên cái gì đó.
Không kịp nghĩ kĩ thì bọn họ đã tới cửa cung, Uông tổng quan nhẹ nhàng bẩm báo: " Bệ hạ, vương gia và vương phi đã tới."
"Cuối cùng cũng đến rồi sao."
Cửa được mở ra từ bên trong, một trung niên nam nhân kanác long bào chậm rãi đi ra. Trên mặt ngài đều là ý cười, vừa có một thân uy nghiêm của thiên tử, lại vừa giống một người cha bình thường, trêu đùa cũng nhi tử lâu ngày không gặp: " Uông tổng quản, đây là ai vậy? Trẫm thấy thật quen mắt."
Uông tổng quản cười nói: "Nô tài cũng thấy quen mắt, hình như là, hình như là......"
Là ai,lão tất nhiên không nói, đương kim Thánh Thượng —— Hoằng Hưng Đế liếc Tiết Phóng Ly một cái: "Từ lúc có phủ riêng, trẫm muốn gặp ngươi so với lên trời còn khó hơn, hôm nay cũng là nhờ Tam công tử."
Tiết Phóng Ly cười cười mà nói: "Phụ hoàng, không việc gì quan trọng sao có thể vào cung thường xuyên được."
Lý do lý trấu, Hoằng Hưng Đế biết thừa nhưng ngài cũng lười vạch trần hắn, chuyển sang cười với Giang Quyện: "Tên ngươi là Giang Quyện đúng không? Tới đây cho trẫm nhìn một cái nào."
Giang Quyện gật đầu, cũng không rụt rè gì nhanh chóng tiến tới, Hoằng Hưng Đế càng nhìn càng thấy vừa lòng, liên tục tán thành: "Không tồi, thật sự là đứa trẻ tốt."
Hoằng Hưng Đế hòa ái mà dặn dò: "Về sau có gì ủy khuất cứ việc tiến cung tìm trẫm, trẫm làm chủ cho ngươi, đứa trẻ ngoan như vậy sao có thể chịu uất ức được"
Giang Quyện chớp chớp mắt: "Không cần phiền toái bệ hạ, vương gia cũng có thể làm chủ cho con."
"Hả?" Hoằng Hưng Đế sửng sốt, ngay sau đó bật cười, ngài vỗ nhje bả vai Giang Quyện vài cái:" Đúng đúng, tìm lão Ngũ là được rồi, cần gì lão già thối đây nữa?"
"Tối hôm qua lão Lục bị lão Ngũ dạy dỗ một phen. Còn cả mấy tên nô tài không biết điều, ăn gán hùm mật gấu châm ngòi thị phi trước mặt chủ tử."
Hử?
Bị Vương gia dạy dỗ?
Giang Quyện mở to hai mắt nhìn về hướng Tiết Phóng Ly, vừa cao hứng vừa lo lắng.
Lục hoàng tư hơi ngốc nhưng mà gã là đàn em số 1 của thụ chính đó.
Dạy dỗ gã có gây ảnh hưởng gì không?
Tiết Phóng Ly nhìn thẳng y, chỉ nhàn nhạt nói: "Mong là đủ để khiến hắn nhớ kĩ."
"Lão Lục đúng thật là không được nên thân lắm, giáo huấn một chút cũng tốt" Hoằng Hưng Đế ghét bỏ mà xua xua tay, lại nghĩ tới cái gì, nói tiếp: "Nhưng người là đại ca, cũng nên giữ mặt mũi cho hắn, đừng làm tới mức hăn skhông có đường lui là được."
"Lần trước yến hội, hai người các ngươi......"
Đang nói, ngoài điện có người truyền báo: "Bệ hạ, An Bình Hầu cầu kiến."
Trong điện chìm vào sự im lặng đang sợ, có rất nhiều ánh mắt như có như không đang hướng về Giang Quyện, chậm rãi dò xét biểu cảm của y, ngay cả Tiết Phóng Ly cũng nhìn tới.
Giang Quyện: "?"
An Bình Hầu?
Sao cái tên này nghe quen quá vậy?
Giang Quyện nhất thời không phản ứng kịp, suy tư một lúc lâu mới chợt nhớ ra.
Ấy đây không phải là hôn phu của mình sao?
À không đúng, phải là ex- hôn phu..
Trầm mặc thêm vài giây, Giang Quyện cũng đã nhớ ra y rốt cuộc quên mất cái gì.
Trong bản gốc, ngày thứ hai Giang quyện gả tới Ly vương phủ - cũng là ngày thứ hai Giang Quyện cắn lưỡi tự sát, An Bình Hầu ngay lập tức vào cung diện kiến Thánh Thượng thỉnh cầu ngài tứ hôn cho hắn cùng Giang Niệm
Đúng là tình cũ không rủ cũng tới.
Giang Quyện: "......"
Xu cà na ghê.
Y nhớ rõ ràng ị pháo hôi cùng tên cùng họ này là thật lòng yêu An Bình Hầu.
Giang Quyện da đầu tê dại mà nhớ cốt truyện.
Dựa theo cốt truyện, hôn ước của An Bình Hầu và Giang Quyện không phải bí mật gì, huống hồ nơi nào có An Bình Hầu Giang Quyện nhất định sẽ có mặt, si mê đến mức hận không thể là con chấy bám lên người hắn.
Công tử tiểu thư từ dòng dõi có tiếng tăm giáo dục tất nhiên sẽ không giống như y, người ta còn để ý tới thanh danh gia tộc, cho nên "Giang Quyện' thật sự là đóa hoa lạ kỳ hiếm thấy.
Y chỉ bám đuôi người ta thôi thật ra cũng còn tốt lắm.
An Bình Hầu xuất thân bất phàm, tướng mạo anh tuấn, kẻ ái mộ đông đảo, "Giang Quyện" ở trong đó bé nhỏ không đáng kể. So gia thế, so tài tình, so tướng mạo, hắn không có ưu thế, chỉ có một cái hôn ước.
Giang Quyện trong lòng vốn đã thấy bất an, lại thêm thái độ của An Bình Hầu với Giang Niệm thật quá mờ ám, hắnthấy không ổn lắmnên thườngdò hỏiviệc hôn ước, nhưng An Bình hầu cứ lấy lý do nọ lý do kia, lùi lại lùi.
Lùi mãi tới khi hắn phát hiện An Bình hầu có ý muốn từ chối hôn ước, hắn vừa đau vừa giận, hạ thuốc rồi giữ An Bình Hầu lại Thượng thư phủ ngủ sau đó trèo lên giường hắn cũng đã làm qua, tất nhiên là bị phát hiện..
Vài lần bức hôn như vậy, Giang quyện cũng đồng thời đem mặt mũi của Thượng thư phủ vứt cho chó gặm, còn khiến An Bình Hầu sinh ra bất mãn.
Càng không nói tới hắn còn vì An Bình hầu đem ca ca mình- Giang Niệm đẩy ngã xuống hồ
Giang Quyện: "......"
Y không lý giải được, nhưng vẫn cảm thấy rất cảm động.
Yêu tới mức đó sao?
Suy nghĩ của Giang quyện tất nhiên người khác không biết được, nhưng chuyện y si mê An Bình Hầu Hoằng Hưng Đế có nghe qua, Hoằng Hưng Đế sợ hai người chạm mặt nhau sẽ khó xử.
Trầm ngâm hồi lâu, Hoằng Hưng Đế hỏi Giang Quyện: "Bé ngoan, ngươi nói trẫm nên triệu hay là không triệu hắn."
Uông tổng quản nghe xong, không khỏi thay Giang Quyện thắp nến.
Không triệu, khả năng là do Tam công tử lòng còn tơ vương, Vương gia sẽ giữ người như vậy bên gối sao?
Triệu, Tam công tử nếu lộ ra tình ý chắc chắn Vương gia cũng không dung y.
Giang Quyện thật ra cũng không muốn gặp gã lắm.
Y chỉ mốn ăn no chờ chết, an an ổn ổn làm cá mặn, không muốn đụng chạm tới đoàn đội của thụ chính, dính tới là bất hạnh.
Nhưng mà bây giờ đụng mặt xíu chắc cũng không ảnh hướng đến cốt truyện đâu.
Giang Quyện vẻ mặt thản nhiên mà nói: "Tất nhiên là phải triệu rồi, nói không chừng hầu gia còn có chính sự quan trọng cần bẩm báo đó."
Tiết Phóng Ly nhìn y một cái, Giang quyện hai mắt vô tội nhìn lại, Tiết Phóng Ly nhếch môi cười nhẹ.
Sao có thể quên được, vị Tam công tử trong lòng có người.
Trong mắt hắn, Vương gia là người tốt, vậy An Bình Hầu sẽ như nào?
Đại thánh nhân?
Tiết Phóng Ly không chút để ý mà cười, thần sắc lại lạnh tới cực hạn.
Không bao lâu, Uông tổng quản hắng giọng hô: "Tuyên —— An Bình Hầu yết kiến!"
Tác giả có lời muốn nói: Giang Lười, vị ngọt thơm mát, có công dụng an thần, hỗ trợ giấc ngủ.