Ăn cơm xong, Lương Mộc Thu bèn chào Sầm Nam rồi ra về.
Dù sao cũng là bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, ít nhiều gì cậu cũng có chút ngượng ngùng, nói lí nhí: “Hôm nay cảm ơn anh, có cơ hội sẽ mời anh một bữa.”
Trong lòng cậu đang nghĩ sau này tặng cho Sầm Nam chút hoa quả bánh ngọt gì đó, coi như trả lại ân tình này.
Sầm Nam lại như là nhớ kỹ, liếc nhìn cậu một cái rồi nghiêm túc nói: “Được.”
Anh đưa Lương Mộc Thu đến huyền quan.
Đèn hành lang ngoài cửa hôm nay không bật, chỉ có ánh đèn từ trong hắt ra ngoài. Trong bóng đêm, nơi đây giống như một mảng sương mù màu vàng nhàn nhạt.
Lương Mộc Thu bước vào đám sương mù ấy, quần áo ở nhà màu lam, đi dép lê màu xám, để lộ hai mắt cá nhân. Làn da cậu rất trắng, giống như chỉ cần nhéo một cái là sẽ để lại dấu vết.
Sầm Nam nhìn chằm chằm nơi đó, trong đầu đã sớm hiện lên một đống hình ảnh không đúng lúc.
Anh thở dài, cảm thấy đã nhiều năm mình không chạm vào Lương Mộc Thu, chẳng khác nào một tên biến thái.
Nếu không phải sợ doạ đến Lương Mộc Thu, đêm nay anh cũng không muốn để người đi ra khỏi cửa nhà mình.
Mắt thấy Lương Mộc Thu sắp chìm trong bóng tối giữa hành lang, anh đột nhiên gọi Lương Mộc Thu lại.
Anh gọi rất nhẹ, chỉ có hai từ trôi nổi giữa hành lang yên tĩnh.
“Thu Thu.”
Lương Mộc Thu cứng đờ.
Rất nhiều năm rồi, cậu chưa từng nghe Sầm Nam gọi mình như thế nữa.
Nhưng nhiều năm về trước, khi hai người còn sống chung, Sầm Nam thường xuyên ôm cậu, thân mật gọi biệt danh của cậu.
Cậu không nhịn được quay đầu nhìn Sầm Nam một cái.
Giữa một mảng mông lung, chỉ có ánh đèn sau lưng Sầm Nam sáng lên giống như một ngọn hải đăng trên biển.
Cậu thấy Sầm Nam khẽ cười với mình, cũng không rõ ràng lắm, ngược lại còn có chút thương cảm không nói nên lời.
“Ngủ sớm một chút.” Sầm Nam nói thế.
Lương Mộc Thu không đáp lời, trực tiếp đi về nhà mình, lạch cạch đóng cửa lại, giống như hận không thể ụp cánh cửa đó lên mặt Sầm Nam.
Nhưng trên thực tế, bởi vì câu “Thu Thu” kia, cả đêm cậu đều thấy lòng mình xộn xạo.
Ngay cả khi tắm rửa xong nằm lên giường, cậu vẫn ôm tay nhíu mày không hiểu Sầm Nam muốn gì.
Nhìn bề ngoài, từ mấy ngày trước lúc tình cờ gặp nhau ở quán bar, hình như Sầm Nam cũng rất khiêm tốn, không làm ra chuyện gì quá đáng với cậu.
Không bằng nói, giống như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại, nhiệt tình, thoả đáng, chu toàn khắp nơi.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy Sầm Nam rất bất thường.
Lương Mộc Thu đau đớn nghĩ.
Cậu thấy Sầm Nam đang quyến rũ mình, dù không có bằng chứng nhưng cậu có trực giác.
Mười năm trước, khi tên khốn này theo đuổi cậu cũng thế, luôn như có như không trêu chọc cậu, hại cậu giống như một con cún cứ xoay vòng vòng mãi bên cạnh Sầm Nam. Cuối cùng, thậm chí còn là chính cậu chủ động đưa tới cửa – tỏ tình.
Nghĩ đến chuyện này là Lương Mộc Thu lại tức giận.
Nhưng cậu lại không tìm ra được chứng cớ, chỉ có thể bực bội lướt mạng.
Kết quả không lướt thì không sao, vừa lướt đã nhìn thấy nửa tiếng trước, Sầm Nam vừa mới đăng một bài lên vòng bạn bè.
Wechat là do hai người họ mới thêm lúc ăn cơm vừa nãy.
Sầm Nam tự nhiên như ruồi lấy điện thoại ra, nói dù sao cũng là hàng xóm, sau này lại muốn giới thiệu bạn bè trong ngành cho cậu biết, hay là thêm wechat đi.
Trong miệng cậu vẫn đang ngậm miếng tôm chiên Sầm Nam tự tay làm, không thể mặt dày nói “không” được.
Bây giờ nhìn chằm chằm bài đăng mới này của Sầm Nam, trong lòng cậu cảm thấy, hình như mình lại rơi vào bẫy rồi.
Sầm Nam đăng ảnh bữa tối hôm nay, ánh đèn dìu dịu, mấy món ăn bày biện tinh xảo, đối diện đặt hai cái bát màu xanh trắng rất ấm áp.
Caption là “Tối nay rất vui vẻ.”
Lương Mộc Thu trừng mắt nhìn bài đăng này chừng mười phút.
Cậu nghĩ, vui vẻ cái quỷ gì, hai chúng ta ăn một bữa cơm thì có gì mà vui vẻ?
Cậu không đoán ra rốt cuộc Sầm Nam có ý gì, bất kể là trong quá khứ hay ở hiện tại.
Nhưng vừa nghĩ đến Sầm Nam dáng vẻ thong dong, còn cậu lại ở đây lao tâm khổ tứ là đã bực bội không chịu nổi rồi.
Hai phút sau, cậu cũng đăng một bài, chỉ có Sầm Nam mới thấy được.
Nội dung đơn giản gọn gàng, chỉ có ba chữ.
“Tên khốn kiếp.”
Sau khi đăng xong, cậu nhẹ nhàng thoải mái chui vào trong chăn ngủ.
*
Sầm Nam xử lý tài liệu xong mới thấy được bài đăng này.
Anh cũng không biết là bài này để chế độ chỉ mình anh thấy, nhưng không hiểu sao anh lập tức cảm nhận được đây là Lương Mộc Thu đang mắng mình.
Anh không khỏi bật cười.
Nhiều năm vậy rồi, nhìn qua thì thấy Lương Mộc Thu đã trưởng thành, duy chỉ có tính tình vẫn như một đứa trẻ.
Nhưng anh lại có chút vui vui, bị mắng cũng không nhịn được cười, khoé mắt đều chất chứa tình cảm, giống như nhìn thấy lời gì tình tứ lắm.
Anh nghĩ, Lương Mộc Thu cũng không mắng sai, anh quả thật đủ khốn kiếp.
Nhưng Lương Mộc Thu vẫn còn để ý.
Cậu vĩnh viễn không học được, cách khiến người ta đau đớn nhất chính là thờ ơ.
Anh yên lặng nhấn like bài viết này, sau đó mới trả lời tin nhắn của đàn anh kiêm ông chủ mình.
Nhâm Khải Hàm thúc giục anh nhanh chóng lăn đến văn phòng luật sư, ngày mai phải đi gặp khách hàng.
“Còn muốn kiếm tiền nuôi vợ không?” Nhâm Khải Hàm uy hiếp anh.
Sầm Nam nhíu mày, trả lời một câu: “Biết rồi, sẽ đến.”
*
Bởi vì đã hoàn thành công việc, Lương Mộc Thu ngủ ở nhà đến trưa.
Sau khi thức dậy, đầu tiên là cậu dọn dẹp nhà cửa một chút, mãi cho đến chạng vạng mới lái xe ra ngoài, đi siêu thị mua một đợt đồ ăn thức uống cần thiết xong, rồi lái xe đến bệnh viện thú y.
Cậu nuôi một con Corgi nhỏ mông tròn, tên là Mao Đậu, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, 8 tuổi rồi, cũng xem như là bậc trung niên. Nhưng trong mắt cậu, nó vẫn đáng yêu như lúc mới ôm về nhà.
Mấy hôm trước dạ dày của con trai bảo bối nhà cậu không tốt lắm, đưa đến bệnh viện chăm sóc. Hôm qua nhân viên y tế nhắn tin cho cậu, nói Mao Đậu đã khoẻ lại, có thể đón về nhà nên cậu lập tức đến đón con trai.
Vừa đến bệnh viện, cô bé ở quầy lễ tân rất ấn tượng với cậu, cười tủm tỉm: “Đến đón bé cún đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
Cậu tiện tay cho cô bé một hộp sô cô la mới mua, lại mang theo đồ ăn vặt vào tìm bác sĩ và y tá chăm sóc Mao Đậu nhà mình.
Mao Đậu vốn đang nằm sấp trên bàn chơi bóng, vừa nhìn thấy cậu là lấy lại tinh thần nhào thẳng vào cậu. Lương Mộc Thu cười cười sờ cái mông tròn ủm của nó, sau lại hôn lên trán Mao Đậu một cái.
Bác sĩ nhìn thấy thì khẽ cười.
Anh và Lương Mộc Thu cũng coi như quen biết, mấy năm nay đều là anh khám bệnh cho Mao Đậu. Hôm nay Lương Mộc Thu mặc một chiếc áo len mỏng màu cam cháy, càng làm nổi bật làn da trắng sạch của cậu, tóc cũng vừa mới gội qua, mang theo hương trái cây rất nhạt.
Anh không khỏi nhìn Lương Mộc Thu thêm vài lần, nhìn thấy hôm nay cậu còn đeo thêm khuyên tai một bên, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng cài trên tai càng khiến lòng người rung động.
Lương Mộc Thu và cún con chơi chán rồi, lại đem đồ ăn vặt chia cho các y tá chăm sóc Mao Đậu nhà mình, ghi lại những điều bác sĩ dặn dò rồi mới ôm cún chuẩn bị rời đi.
“Bác sĩ Tiêu, vậy tôi về trước.” Cậu giơ móng vuốt nhỏ của Mao Đậu vẫy vẫy với bác sĩ, “Mao Đậu, nói tạm biệt với bác sĩ nào.”
Bác sĩ bị cậu chọc cười, anh nhìn Lương Mộc Thu, có lòng muốn mời cậu cùng nhau ăn bữa cơm. Nhưng còn chưa kịp nói thành lời thì Lương Mộc Thu đã ôm Mao Đậu đi rồi.
Đi được một nửa còn nâng Mao Đậu lên cao một chút, dáng vẻ nhảy nhót không nhìn ra chút nào là đã 28 tuổi, ngược lại còn giống sinh viên đại học hơn.
Chị y tá bên cạnh thấu hiểu nhìn bác sĩ một cái, “Đều nói người theo đuổi cậu Lương nhiều không đếm xuể, anh cũng không thẳng thắn, sao cậu Lương biết được chứ.”
Bác sĩ hơi không phục.
Nhưng cuối cùng chỉ có thể thất bại thở dài.
Anh nhún nhún vai: “Cậu ấy độc thân nhiều năm như vậy khẳng định ánh mắt rất cao, cho dù theo đuổi cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi.”
Các y tá cười rộ lên: “Anh đúng là tự mình biết mình đấy!”
Bác sĩ chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không nói là, thật ra anh luôn cảm thấy dù cậu Lương tính tình tốt, vẻ ngoài cũng ưa nhìn, nhưng dường như trong tim cậu ấy đã có hình bóng khác rồi.
*
Lương Mộc Thu không hề hay biết mình lại gây hoạ cho một thanh niên tốt, một đường ngâm nga bài hát ôm Mao Đậu về nhà.
Mấy ngày nay Mao Đậu không có ở nhà, cậu cứ thấy trong nhà vắng vẻ không ít.
“Mao Đậu à, bố mua cho con một cái ổ mới,” Cậu xoa xoa cái đầu chó của Mao Đậu, “Còn có đồ ăn nữa, Mao Đậu nhà chúng ta ở bệnh viện chịu khổ nhiều rồi, bồi thường cho con một chút.”
Mao Đậu phối hợp gâu một tiếng.
Thang máy chẳng mấy chốc đã đến tầng 11, lúc ra khỏi cửa, Lương Mộc Thu cố ý cảnh giác nhìn trái ngó phải trước.
Xác định không có ai trong hành lang cậu mới đi ra.
Cậu định ôm Mao Đậu đi thẳng về phòng luôn, nhưng lại đứng ở hành lang vài giây, ngẩng đầu nhìn cửa lớn nhà Sầm Nam đóng chặt.
Sắc trời ngả dần về đêm, hoàng hôn buông xuống, cậu biết hẳn Sầm Nam vẫn chưa đi làm về.
Đột nhiên cậu có chút mất mát khẽ cười, rồi nhấc móng vuốt của Mao Đậu lên, ôm cún quay sang nhà Sầm Nam.
“Mao Đậu, nhìn thấy không, đó là một người bố khác của con đấy.” Cậu cũng không biết vì sao lòng mình lại có chút chua xót khó hiểu, so với khi gặp lại Sầm Nam ở quán bar còn chua xót hơn nhiều, “Con còn nhớ anh ấy không, là anh ấy bế con về tặng cho bố.”
Bé Corgi này đã ở cạnh cậu bảy tám năm rồi.
Là Sầm Nam đưa cho cậu.
Lúc Mao Đậu mới được ôm về chỉ là một nhúm lông xù được quấn một tấm chăn nhỏ, được Sầm Nam nâng trong tay như một món đồ chơi.
Cậu không nhìn ra đây là một con vật nhỏ, còn tò mò tiến lại gần hỏi Sầm Nam là thứ gì thế.
Sầm Nam vén tấm chăn ra, một con vật mềm mại chui ra điên cuồng liếm lên mặt cậu.
Đến nay Lương Mộc Thu vẫn. còn nhớ rõ cảnh tượng này.
Sầm Nam mỉm cười nhìn cậu, giọng điệu có chút đắc ý.
“Là con của chúng ta.”
*
Mao Đậu mới ngày nào chỉ to bằng bàn tay giờ đã thành bô lão rồi, tuy rằng vẫn rất mập mạp đáng yêu nhưng hành động cũng đã chậm chạp, lại còn hay ngủ gật.
Mà Sầm Nam, chẳng biết có còn nhớ hay chăng, rằng mình từng có một “đứa con” này.
Lương Mộc Thu không dừng ở hành lang quá lâu, cậu ôm Mao Đậu đi vào phòng, đặt Mao Đậu ở bên cạnh ổ mới, bên trong nhét chiếc khăn lông trước kia Mao Đậu thường xuyên cắn nên Mao Đậu cũng không lạ, lập tức chạy vào trong ổ. Chẳng mấy chốc đã thấy nhóc thò đầu ra khỏi ổ chó, nằm trên sàn nhà khẽ sủa vài tiếng với Lương Mộc Thu.
Lương Mộc Thu bị nó chọc cười.
Cậu đưa tay sờ sờ Mao Đậu.
Muốn nói Sầm Nam khi trước để lại cho cậu cái gì, có lẽ cũng chỉ có Mao Đậu. Lại nói, chẳng khác nào vợ chồng ly hôn, quyền nuôi con thuộc về cậu.
Bây giờ cha đứa nhỏ ở ngay đối diện, chắc dăm ba hôm là có thể gặp mặt.
Lương Mộc Thu cũng không biết mình mong Sầm Nam nhận ra Mao Đậu hay là không.
Cậu chỉ có thể sờ đầu Mao Đậu: “Nếu con nhìn thấy người bố vô trách nhiệm kia của con, nhớ kỹ phải cắn anh ta hai cái đấy.”
Nhưng cậu suy nghĩ một chút lại thấy không tốt lắm, bổ sung một câu, “Nhưng đừng cắn vào người, cắn quần áo là được rồi.”
Mao Đậu nằm sấp trên đất mở to đôi mắt tròn vo vô tội, hoàn toàn không hiểu Lương Mộc Thu đang nói gì, chỉ có thể lắc lắc cái đuôi ngắn ngủn của mình.Lời tác giả: Mao Đậu: Gâu gâu ~