*
Lương Mộc Thu nhìn chằm chằm vết sẹo kia, chẳng biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào. Một vết sẹo cũ lâu năm đã sớm khép vảy, tuy nhìn có vẻ dữ dằn nhưng cũng không đến mức muốn mạng, ít nhất Sầm Nam vẫn còn nguyên vẹn đứng đây.
Nhưng năm đó khi cậu còn yêu đương với Sầm Nam, vùng da đó lại không hề gì. Cậu còn thường hay nổi sắc tâm, không có việc gì thì cứ thích sờ thắt lưng Sầm Nam một cái, cố gắng thuyết phục anh nằm dưới.
"Chỗ này bị sao vậy?" Cậu thì thào.
Vẻ mặt Sầm Nam không chút thay đổi, "Ở Mỹ từng bị một tai nạn xe hơi nhỏ, đang đi đường bị xe khác va chạm. Nhưng không phải chuyện lớn gì, ở bệnh viện vài ngày là ổn."
Lương Mộc Thu nhướng mày, vẻ mặt cổ quái không biết có nên tin hay không. Bởi vì vết thương kia hẹp dài sắc bén, là một vết cắt rất ngọt, không giống dấu vết trầy xước mà giống như một dao đâm vào hơn.
Sầm Nam lại nói: "Bây giờ sức khoẻ của anh rất tốt, cách đây không lâu vừa mới kiểm tra sức khoẻ toàn diện một lần, em muốn xem không?"
Lương Mộc Thu mới không thèm xem.
Cậu nhớ vừa mới nãy người này ở trên sô pha chế trụ mình thế nào, đâu chỉ là sức khoẻ không tệ lắm, quả thực là thân cường thể tráng.
Cậu ôm Mao Đậu xoay người rời đi.
Sầm Nam cũng không giữ người lại nữa, cứ vậy tựa vào cửa nhìn Lương Mộc Thu đi xa.
Mắt thấy Lương Mộc Thu sắp vào nhà cậu, anh đột nhiên nâng giọng gọi: "Thu Thu."
Lương Mộc Thu xoay người lại.
Sầm Nam đứng bên cửa, cả người mặc quần áo giản dị, khuôn mặt trắng tựa ngọc, trong mắt mang theo chút ý cười trêu người mà không tự biết.
"Cuối tuần, hẹn hò với anh được không?"
Tay Lương Mộc Thu đặt trên tay nắm cửa khựng lại.
Mùa hè năm 18 tuổi, Sầm Nam cũng đứng ngoài hành lang gọi cậu như vậy, hỏi cậu có muốn hẹn hò với mình không.
Lương Mộc Thu hơi nâng cằm lên, có chút kiêu căng lại có chút nghịch ngợm, giống như muốn bù lại khí thể năm 18 tuổi bị mất đi ấy.
Rõ ràng cuối tuần cậu rảnh lắm, nhưng lại hơi nheo mắt lại nói: "Để xem đã."
*
Lương Mộc Thu để Mao Đậu về ổ chó của nó rồi mới đi rửa mặt.
Ở ngoài vài ngày, vẫn là giường nhà mình là thoải mái nhất.
Nhưng cậu bôn ba cả ngày dài, có lẽ là bị tên khốn Sầm Nam kia làm cho phát hoảng nên bây giờ không mệt đến vậy nữa.
Cậu cầm máy tính lên, dứt khoát đăng tải đoạn video quay trấn cổ Vân Châu đã edit xong lên trạm D.
Việc upload cần chút thời gian.
Cậu lại đăng một trạng thái khác, là hình ảnh ngôi làng dưới ánh nắng mặt trời.
Mới đăng lên chưa được bao lâu, ava cây sồi quen thuộc kia đã chiếm cứ hàng đầu trong khu bình luận của cậu, mà trong tin nhắn riêng Nam Độ cũng chọc cậu một cái.
"Cậu đi du lịch sao?" Nam Độ hỏi.
"Đi công tác."
"Rất đẹp."
Lương Mộc Thu trò chuyện vài câu với y, Nam Độ nói mình đang ở nhà một mình, cũng không bận việc gì, chỉ đang xem phim.
Bàn tay Lương Mộc Thu đặt trên bàn phím chợt dừng một chút.
Từ sau lúc được Sầm Nam hôn, cậu có chút không biết làm sao chỉ muốn tìm người nói chuyện phiếm.
Cách một tầng màn hình, Nam Độ không biết chuyện gì hẳn là một đối tượng tốt.
Cậu cắn cắn môi, gõ vài chữ trên điện thoại: "Hỏi một câu nhé, cậu có người yêu không?"
Cậu nói xong lại cảm thấy có chút mạo muội, bổ sung, "Tôi chỉ tuỳ tiện nói chuyện phiếm thôi, cậu không muốn nói cũng được."
Nam Độ lại nghiêm túc trả lời.
"Không tính là có, tôi có một người tôi rất thích, nhưng giờ người ấy còn chưa ở bên tôi, là tôi đơn phương thích cậu ấy."
Lương Mộc Thu nhìn chằm chằm chữ "cậu ấy" kia, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Không phải chứ, chẳng lẽ gay tự nhiên sẽ hấp dẫn lẫn nhau sao, chứ không sao cậu lại tình cờ quen được một người bạn cũng thích đàn ông thế này.
Cậu thăm dò hỏi, "Có phải cậu gõ nhầm chữ không, là cô ấy chứ nhỉ?"
*trong tiếng Trung, anh ấy (他) và cô ấy (她) đều được đọc là /Tā/, chỉ có cách viết khác nhau nên Thu Thu mới nghĩ Nam Độ type nhầm
Nam Độ lại nói, "Không gõ nhầm, tôi thích đàn ông, anh không để ý chứ?"
Sao Lương Mộc Thu lại để ý được!
Cậu lập tức an ủi đối phương không cần phải thấy có gánh nặng trong lòng, "Không ngại, thật ra tôi cũng vậy."
Đối phương im lặng một lát, có lẽ cũng không ngờ lần này hai người lại cùng come out với nhau.
Nhưng Lương Mộc Thu lại rất vui, có cùng khuynh hướng tính dục thì luôn có nhiều đề tài.
Cậu chợt tò mò, hỏi: "Người mà cậu thích là người thế nào vậy?"
Lần này Nam Độ trả lời rất nhanh, "Là một người cực kỳ tốt, lại cực kỳ mềm lòng."
"Ngoại trừ không thích tôi, trong mắt tôi người ấy không có khuyết điểm nào."
Lương Mộc Thu nhớ lại ảnh chụp của Nam Độ, tuy rằng không phải là dáng vẻ kinh tài tuyệt diễm nhưng cũng được coi là ôn hoà thanh tú, từ khi cậu quen biết Nam Độ tới nay, có thể cảm giác được học thức của đối phương cũng không tệ.
Vậy mà Nam Độ cũng không theo đuổi được đối tượng mình thích.
Cậu lập tức bày tỏ: "Cậu rất tốt, là do người ta không biết tốt xấu!"
Nam Độ lập tức phủ nhận: "Không phải, là do tôi không xứng với cậu ấy."
Lương Mộc Thu trợn tròn mắt.
Tình yêu làm cho con người ta mù quáng.
Cậu coi như đã được chứng kiến rồi.
Cậu đang do dự không biết trả lời thế nào thì đã thấy Nam Độ hỏi mình, có phương pháp nào có thể dùng để theo đuổi người trong lòng không.
Lương Mộc Thu càng thêm khó khăn, cậu chưa theo đuổi ai, mới chỉ theo đuổi Sầm Nam thôi.
Nhưng lớp giấy mỏng giữa cậu và Sầm Nam chỉ như cánh dế, đừng nói là chọc thủng, mới chỉ hơi chạm vào chút đã tan chảy rồi.
Lương Mộc Thu nhớ lại, khi đó cậu đã làm gì nhỉ?
Hình như cậu thường xuyên dính theo Sầm Nam đến nhà anh làm bài tập về nhà, tối thì tìm đủ lý do để ở lại, mặt dày ngủ trong chăn của Sầm Nam.
Có ý tưởng, cậu liền lạch cạch đánh máy: "Cậu nghĩ cách để ở lại, ngủ trên giường người ấy."
Bên kia Nam Độ sửng sốt hồi lâu, có lẽ cũng bị trình độ da mặt dày kiểu này làm cho khiếp sợ.
Mặt Lương Mộc Thu cũng đỏ lên, nhưng vẫn rất kiên trì truyền thụ: "Cậu đừng có mà không tin, hữu dụng lắm, nếu như người đó chỉ cần cũng có chút ý tứ với cậu thì sẽ không đẩy cậu ra ngoài đâu."
Lại là mấy giây yên tĩnh, đối phương gửi đến ba chữ.
"Tôi thử xem."
Lương Mộc Thu hài lòng, cũng không hỏi xem Nam Độ rốt cuộc là phía trên hay phía dưới, chỉ coi người ta cũng như mình.
Cậu tràn đầy ý chí chiến đấu cổ vũ Nam Độ: "Cố lên! Cậu có thể, bắt lấy hắn!"
Người đối diện nhẹ giọng cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
*
Thời gian chả mấy đã đến thứ sáu.
Sầm Nam mặt dày đến cửa, lấy ra hai tấm vé mời Lương Mộc Thu đi hẹn hò với mình.
Lương Mộc Thu khiêm tốn nhận lấy, là vé đi cắm trại, địa điểm không xa lắm, ở ngay ngoại ô trong rừng thông.
Mùa xuân rất thích hợp để cắm trại, không lạnh không nóng, miễn là không gặp mưa lớn thì đều được coi là thời tiết tốt.
Cậu cũng đang muốn đi, gần đây đang có kế hoạch nhưng lại không tìm được người thích hợp. Tống Duy thân kiều thể quý, đánh chết cũng không chịu vào núi với cậu, cậu tìm bạn cùng phòng hồi đại học là lão Viên thì lão Viên lại phải tăng ca.
Nhưng cậu không nói cho Sầm Nam, sao người này giống như con giun trong bụng cậu thế, còn nắm bắt rất chính xác.
Cậu nghi ngờ nhìn Sầm Nam: "Sao anh lại nghĩ đến việc rủ tôi đi cắm trại?"
Vẻ mặt Sầm Nam vẫn như thường: "Anh nghe luật sự thực tập trong văn phòng nói khu này không tệ, có một khách hàng lại vừa hay quen biết ông chủ chỗ đó, cũng đề nghị anh đi."
Lương Mộc Thu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm được chứng cứ xác thực, nhìn hai tấm vé cắm trại trong tay mình chẳng khác nào một cái đuôi mèo đang ngoe nguẩy trong lòng.
Thật ra Sầm Nam không phải là một ứng cử viên thích hợp cùng đi cắm trại.
Họ là người yêu cũ còn chưa quay lại, nói trở mặt thành thù thì không phải, nhưng nói là thân thiết vui vẻ thì lại càng không đúng.
Quan hệ như vậy mà ngủ trong cùng một cái lều, dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết không ổn rồi.
Nhưng Sầm Nam vẫn đang im lặng chờ cậu trả lời, có lẽ là do trời nóng, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi được cởi ra, để lộ xương quai xanh thon dài và lồng ngực rắn chắc, Lương Mộc Thu không nhịn được nhìn nhìn thêm mấy cái.
Mùa xuân ấy à, quả nhiên dễ xao động.
Lương Mộc Thu đau đớn nghĩ.
Cuối cùng cậu vẫn bĩu môi nói: "Được rồi, lều trại các thứ thì anh chuẩn bị nhá."
Nhưng lúc cậu nói ra những lời này, không hiểu sao lại nhớ đến lời đề nghị mấy ngày trước của cậu cho Nam Độ.
"Theo đuổi? Cứ chui vào trong chăn người ta mà ngủ!"
Lại nhìn Sầm Nam trước mặt mình được toại nguyện cười rộ lên, cậu nhíu nhíu mày cứ cảm thấy mình bị hố ở đâu rồi.
*
Hết chương 20.