Lục Trạm quả nhiên làm đúng như lời đã nói, sáng sớm hôm sau bèn đánh thức Minh Cẩm. Anh chàng suy nghĩ suốt đêm, muốn dạy võ cho cô gái nhỏ nhắn như Minh Cẩm thì trước tiên phải rèn luyện thể chất, sau đó mới tới kỹ năng, không thể ép quá mức nhưng cũng không thể lơ là, Lục Trạm thực sự vò đầu bứt tóc cả đêm.
Hôm sau Minh Cẩm vừa tỉnh lại là thấy ngay Lục Trạm ngoác miệng cười khoe hàm răng trắng.
“Vợ ơi, chúng ta lên núi nào!” Lục Trạm nói xong bèn xách Minh Cẩm lên.
Minh Cẩm giãy giụa vài cái nhưng vẫn không chống lại được sức lực của Lục Trạm, đầy bụng thắc mắc theo Lục Trạm rời giường.
“Nàng biết cưỡi ngựa không?” Lục Trạm liếc mắt một cái nghiêm túc hỏi.
“Biết.” Minh Cẩm gật đầu.
“Vậy à?” Lục Trạm hơi kinh ngạc, “Ta tưởng nàng không biết vụ này.”
“Trong nhà cữu cữu có nuôi ngựa, khi em còn nhỏ gan lì hơn Minh Lan nhiều, quấn lấy cữu cữu đòi học.” Minh Cẩm kể.
Một đoạn thời gian khi Minh Cẩm mới xuyên tới đây đã mơ mộng không khác gì Quân Nghiên, cũng có một phen hùng tâm tráng chí, cảm thấy bản thân không thể cứ rúc ở trong thôn lấy chồng sinh con, phải làm ra chút chuyện gì đặc sắc, muốn kết hôn với người mình thích, muốn cho uy danh của kẻ xuyên không tỏa sáng trên mảnh đất này.
Đương nhiên, mơ mộng chỉ là mộng mơ, sau khi nhận rõ hiện thực, Minh Cẩm tự nhiên không dám tuyên bố mấy câu hùng hồn gì nữa. Chỉ là khi còn nhỏ xác thật đã quấn lấy cậu mình học cưỡi ngựa để có thể ra cửa, học xong mới phát hiện nhà mình không nuôi ngựa, kế hoạch rời nhà trốn đi thật sự quá gian nan.
Trong kinh thành đương nhiên không có núi, Lục Trạm không biết tìm được một con ngựa từ chỗ nào, mang theo Minh Cẩm phi như bay ra khỏi thành.
Đã thật lâu Minh Cẩm không cưỡi ngựa, buổi sáng gió thổi mạnh khiến nàng hơi nhức mắt, vì thế nàng bèn quay lưng lại túm lấy y phục của Lục Trạm.
Con ngựa này đã có tuổi, chở hai người ra khỏi thành là Lục Trạm lập tức xuống ngựa, để Minh Cẩm cưỡi một mình.
Đến lúc này Minh Cẩm mới biết tại sao Lục Trạm hỏi mình có thể cưỡi ngựa hay không, bởi vì Lục Trạm đột nhiên rảo bước chạy trước, chỉ ném cho Minh Cẩm một câu “Đuổi kịp ta” sau đó vài bước đã không thấy bóng người.
Cưỡi ngựa mà không nhanh bằng chạy bộ?
Tính hiếu thắng của Minh Cẩm bị kích thích, thúc ngựa tiến lên nhưng đuổi thế nào vẫn luôn chậm hơn Lục Trạm một thước. Hai người không giảm tốc độ, một đường nàng truy chàng chạy tới chân núi.
“Đến rồi.” Lục Trạm hưng phấn nói với Minh Cẩm.
Lúc này Minh Cẩm mới biết, hóa ra chạy một đường như vậy chỉ là bước khởi động cho nóng người của Lục Trạm, vở kịch lớn vẫn chưa bắt đầu.
Lúc này nàng còn biết thêm một chuyện nữa, mỗi ngày Lục Trạm đều chạy bộ đến nơi đây, rảo một vòng quanh núi rồi mới về nhà, hèn chi mỗi ngày trở về đều mồ hôi nhễ nhại.
Tuy nói muốn học võ nhưng thái độ của cả sư phụ và đệ tử đều không nghiêm túc chút nào, gần như là đi du sơn ngoạn thủy. Lục Trạm chẳng dạy Minh Cẩm một chiêu nửa thức, chỉ thuận miệng hướng dẫn cách tìm phương hướng ở một nơi không quen thuộc, cách tìm nguồn nước trong núi, cách tìm thảo dược để cầm máu, cách tìm chỗ bắt gà rừng...
Hai người chạy như điên vòng quanh núi, Minh Cẩm gian nan bám theo Lục Trạm nhìn chàng ta sục sạo cả một ngọn núi khiến gà bay chó sủa rồi cười sặc sụa. Khi về đến nhà, Minh Cẩm mới phát hiện tuy mình chưa học được chút võ công nào mà vẫn mệt mỏi mồ hôi đầy người. Cũng may Lục Trạm còn dắt ngựa, xuống núi không cần đi bộ, tuy mệt mỏi nhưng vẫn có thể chịu được.
Hóa ra hai ngày đầu chỉ để rèn luyện thân thể, Minh Cẩm thế mới biết, thân thể mảnh mai mà muốn có võ công cái thế chỉ là giấc mộng đẹp, càng không thể chịu khổ vài ngày là có thể luyện được võ công hoành hành thiên hạ, vừa bắt đầu mà đã liều mạng luyện tập thì kết quả chỉ là làm chính mình bị thương. Hai người đều nhất trí cho rằng tương lai còn dài, đối với cô gái yếu ớt như Minh Cẩm thì cứ từ từ tập luyện mới là biện pháp tốt nhất.
Điều duy nhất khiến Lục Trạm có chút chán nản và Minh Cẩm có chút thẹn thùng chính là, hai ngày này lượng cơm của Minh Cẩm tăng vọt. Nàng không những ăn thêm một chén cơm mà còn đặc biệt thích ăn thịt, gần như là không thịt không vui, cho nên bắt đầu bạo gan tranh thịt sườn với Lục Trạm.
“Ta nói này,” Lục Trạm hắng giọng, ý đồ khuyên bảo Minh Cẩm, “Hay là thôi đừng học nữa, ta thấy trước đó nàng vẫn khá tốt.”
“Nhưng em cảm thấy buổi sáng mỗi ngày lên núi chơi một chuyến rất thú vị.” Đôi mắt Minh Cẩm sáng long lanh. Bây giờ tập võ đối với nàng chỉ là thứ yếu, trước nay nàng rất ít khi ra cửa, hiện tại có thể mỗi ngày ra ngoại thành dạo chơi, dĩ nhiên không thể từ bỏ.
Lục Trạm bất đắc dĩ nhìn bộ dáng hưng phấn của Minh Cẩm, đành phải gật gật đầu.
Tuy đã chậm lại bước chân nhưng hai ngày đầu cả người Minh Cẩm vẫn nhức mỏi không muốn động đậy, mãi đến ngày thứ ba mới cảm thấy khỏe hơn, bèn theo Lục Trạm đi một chuyến về Phó gia.
Hai ngày này Tiểu Văn không đến gây phiền toái, Sở Hoài Uyên cũng đột nhiên biến mất, tuy Minh Cẩm cảm thấy kỳ quái nhưng cũng cho rằng như vậy khá tốt, nếu nàng không thể loại trừ Tiểu Văn, vậy thì hai người không nên gặp mặt là tốt nhất.
Minh Cẩm không phải nói cho có lệ với Tiểu Văn, nàng vốn định mua chút quà về cho cha mẹ chồng và em gái chồng. Không ai vô cớ thích hay ghét ai, tuy Lục gia không thích con dâu như nàng nhưng ít nhất không hoàn toàn chán ghét nàng, vậy là đủ rồi. Nếu đã gả cho Lục Trạm, dù sao nàng cũng phải bỏ chút công để tạo quan hệ tốt với gia đình chồng.
Minh Cẩm không hề dám coi thường chuyện lấy lòng cha mẹ chồng, nghiêm túc nhờ Lục Trạm cố vấn.
“Cha mẹ chàng thích loại vải gì?” Minh Cẩm đang may đồ cho Lục Trạm, quay sang hỏi, “Hai ông bà thích mặc kiểu gì? Em thấy y phục cha mẹ mặc lần trước hình như mới may, em sẽ làm một bộ theo khuôn mẫu đó được chứ?”
Lục Trạm nhìn trời một hồi, sau đó chớp chớp mắt trả lời Minh Cẩm: “Hình như cha mẹ không đặc biệt thích gì cả.”
Anh chàng này làm con trai quả thực thất trách, khi còn nhỏ đã ra chiến trường, trở về thì lại bận rộn với sự tình ở Đông Viên, thật thiếu quan tâm đến cha mẹ mình.
“Không sao, ta không ngại tốn tiền, nàng thấy gì hợp thì cứ mua thoải mái.” Lục Trạm phủi tay, hoàn toàn đẩy cho Minh Cẩm làm chủ, bỗng nhiên vỗ trán nói, “Chợt nhớ ra lúc trước mẹ có nhắc mãi muốn một bộ đồ tơ lụa, nếu nàng không ngại phiền toái thì hãy may một bộ?”
“Vậy em sẽ may cho mẹ một bộ, cũng may cho cha luôn.” Minh Cẩm gật đầu, tính nhẩm đại khái phí tổn, quả thật cũng không đến nỗi bỏ ra không được.
Tuy nhiên tơ lụa có nhiều loại màu sắc và hoa văn, Minh Cẩm cân nhắc một chút rồi quyết định cùng Lục Trạm đi một chuyến về Phó gia hỏi Tề thị kinh nghiệm. Hãy vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
“Con gái ngốc à, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ruồi bu.” Tề thị cười điểm điểm trên trán Minh Cẩm.
“Sao ạ?” Minh Cẩm thắc mắc, “Đây không phải là chuyện khá tốt à? Mẹ chồng con thích một bộ đồ tơ lụa.”
“Bà ấy nghĩ trong lòng vậy thôi,” Tề thị cười, “Nhưng nếu con thật sự làm, sợ là bà ấy sẽ nhét thẳng xuống đáy rương. Chi bằng con làm vài bộ bình thường còn tốt hơn nhiều, có thể mặc mỗi ngày, khi bà ấy mặc sẽ nhớ tới con.”
“Quần áo bình thường không đáng giá bao nhiêu,” Minh Cẩm lắc đầu, “Con muốn tặng một phần quà có giá trị, coi như để lấy lòng cha mẹ chồng, tương lai dễ ở chung.”
“Đồ ngốc,” Tề thị cốc đầu Minh Cẩm, “Sao con không nghĩ, con mua đồ đắt tiền thì ai ra bạc?”
Minh Cẩm bừng tỉnh ngộ ra, vội gật đầu, dựa vào Tề thị nói: “Cũng may con tới hỏi ý kiến mẹ, bằng không đã phạm phải sai lầm lớn.”
Đó chính là tiền của con trai người ta, bỏ ra một số bạc lớn như vậy chắc chắn sẽ bị khép vào tội tiêu xài phung phí. Cha mẹ chồng càng cảm thấy Minh Cẩm sẽ không biết cách sống giản dị, không thể thoát khỏi dáng vẻ tiểu thư.
Cha mẹ chồng bất mãn Lục Trạm lấy nàng chính vì sợ nàng không phải là người biết vun vén, là tiểu thư được nuông chiều nên không thể chung sống ổn định với Lục Trạm. Nếu lần này lại làm cho họ bộ đồ quý giá chứ không dùng được, phỏng chừng tội danh phung phí sẽ theo nàng đến chết. Thật không bằng nghiêm túc làm vài bộ quần áo hữu ích thì hơn.
“Biết là tốt.” Tề thị cười tủm tỉm nhìn Minh Cẩm, lại thở dài than, “Làm con dâu nhà người ta không hề dễ dàng đâu.”
“Vậy,” Minh Cẩm cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, bẻ đầu ngón tay ra điều kiện, “Có loại vải gì vừa bền vừa đẹp mà đừng quá đắt không ạ?”
Tề thị nghe xong yêu cầu của Minh Cẩm, xụ mặt mắng: “Nếu thật có loại vải như vậy, ai thèm mua loại gì khác?”
“Thôi được, nếu là loại vải bền chắc mà không quá đắt?” Minh Cẩm miễn cưỡng vứt bỏ xinh đẹp, cha mẹ chồng chất phác ước chừng không quá coi trọng mỹ quan.
“Vậy thì có nhiều,” Tề thị gật đầu, hỏi Minh Cẩm, “Con muốn màu sắc và hoa văn gì?”
Minh Cẩm và Tề thị thảo luận về quà tặng cho cha mẹ Lục gia hồi lâu mới quyết định muốn mua loại vải gì, sau đó ước định thời gian cùng nhau ra phố rồi mới bắt đầu nói đến chuyện nhà.
Tề thị nói vài câu rồi bỗng thở dài, đuổi đi Minh Lan đang ngồi bên cạnh hóng chuyện để tâm sự riêng với Minh Cẩm.
“Hai ngày này khách tới nhà chơi nhiều hơn,” Tề thị trầm ngâm kể, “Theo như ý cha con, hình như Phó gia có hy vọng được trọng dụng lần nữa.”
“Đây là chuyện tốt mà,” tuy Minh Cẩm đã sớm biết tin này rồi, nhưng nghe Tề thị nói vậy vẫn cảm thấy vui vẻ, nhưng nghi hoặc hỏi, “Dường như thấy mẹ không có vẻ cao hứng?”
“Con không hiểu.” Tề thị vuốt tóc Minh Cẩm, “Chúng ta sống như vậy bao nhiêu năm qua, đột nhiên phải thay đổi nên có chút không thích ứng, huống hồ...”
“Sao ạ?” Minh Cẩm phát hiện trong mắt Tề thị có chút ảm đạm, vội hỏi.
“Nếu cha con làm quan,” Tề thị thở dài, “dù không phải vì giữ thể diện thì cũng phải thêm một hai di nương.”
Minh Cẩm sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Đây là ý của cha?”
“Ông ấy còn chưa nghĩ đến đâu,” Tề thị bĩu môi, “Hai ngày nay cao hứng đến nỗi nói không trôi chảy, còn có thể nhớ tới chuyện gì.”
Minh Cẩm bật cười, quả nhiên là phong cách Tề thị, lão cha làm quan, chuyện đầu tiên bà nghĩ đến chính là tương lai ông có vợ bé thì phải làm gì bây giờ.
“Mẹ ơi,” Giọng Minh Lan từ ngoài truyền đến, “Lý tỷ tỷ tới.”
Minh Cẩm và Tề thị liếc nhau một cái, cùng đứng dậy ra đón.
Sắc mặt Lý thị không tốt lắm, lo lắng nhìn thoáng qua Minh Cẩm rồi cười chào Tề thị: “Phu nhân khỏe chứ ạ?”
“Mau đừng nói mấy câu khách sáo,” Tề thị cũng nhìn ra manh mối, vội hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Giang phu nhân tới phủ,” Lý thị thật cẩn thận báo, “Còn nói muốn gặp phu nhân và tiểu thư.”
Lòng Minh Cẩm trầm xuống, chuyện phải tới đã tới rồi, Tề thị có thể phát hiện bí mật của Minh Lan, Giang Du thuộc loại cẩu thả, sao có thể không lộ nhược điểm cho người khác?
Sắc mặt Minh Lan trắng bệch, lo lắng nhìn Tề thị.
Tề thị hơi mỉm cười, nói với Lý thị: “Được rồi, để chúng ta thay bộ đồ rồi sẽ qua.”