Dạo này thư từ của Lục Trạm càng lúc càng nhiều, hầu như ngày nào cũng có báo cáo phải nộp, thỉnh thoảng sẽ từ chối sự giúp đỡ của Minh Cẩm, tự mình múa bút thành văn. Có một số việc hắn không muốn để Minh Cẩm chạm vào, dù hắn biết rõ ràng thê tử của mình không phải một cô gái luôn cần hắn che chở, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn bảo hộ nàng dưới cánh chim.
Minh Cẩm tội nghiệp Lục Trạm phải viết báo cáo đến quá nửa đêm, cũng không muốn đi ngủ một mình nên ngồi bên cạnh cùng chàng, khi thì thêu thùa may vá, khi thì đọc sách.
Quần áo Lục Trạm dần dần nhiều lên, Lục Trạm thích kiểu đồ do Minh Cẩm may, không thèm mặc những bộ cũ khác. Thời tiết dần dần nóng lên, Minh Cẩm bắt buộc phải tính toán tìm loại vải nào vừa mỏng vừa bền, bằng không chỉ cần Lục Trạm chạy vào núi một chuyến là toàn bộ quần áo bị huỷ hoại.
Bởi vì có Minh Cẩm giúp đỡ nên việc viết báo cáo tiến triển rất thuận lợi. Thấy Lục Trạm quá vất vả, Minh Cẩm bèn lấy tờ giấy vẽ mấy ô vuông, liệt kê phân loại chỉ tiêu cho mỗi ô, vừa nhìn là hiểu ngay, có thể tiết kiệm cho Lục Trạm không ít thời gian.
Hai người dùng chung một bàn làm việc tuy hơi chen chúc nhưng lại ấm áp ngọt ngào. Cả đêm làm bạn thỉnh thoảng tán dóc vài câu, làm hai người đều thêm quen thuộc lẫn nhau.
Càng biết thêm về Lục Trạm, Minh Cẩm càng cảm thấy mình hoàn toàn không thể hiểu rõ loại người như chàng. Thể theo những báo cáo nàng đã đọc cho thấy Lục Trạm là người rất mạnh, ít nhất khiến vài thượng cấp phải nể phục, thế mà chàng luôn không muốn nhiều lời, thậm chí trước nay chưa từng nghe chàng khoe khoang công tích vĩ đại, nhưng khi cần đánh giá thì chàng luôn luôn một lời trúng đích, hộ vệ nào sẽ gặp phải vấn đề gì chàng đều có thể chỉ ra rõ ràng giống như tận mắt chứng kiến.
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trước mắt, nhớ tới lần đầu lén nhìn chàng một cái rồi bị hoảng sợ, bỗng nhiên có chút tò mò.
"Sao thế?" Lục Trạm không ngẩng đầu nhìn nàng mà như có giác quan thứ sáu, mở miệng hỏi.
"Chàng biết lần đầu tiên em gặp chàng là khi nào không?" Minh Cẩm hỏi đố.
Lục Trạm nhếch miệng cười, buông bức thư trong tay trả lời ngay: "Là lần nàng bị dọa bỏ chạy chứ gì?"
"Sao chàng biết?" Minh Cẩm giật mình truy vấn, "Có phải Minh Lan tiết lộ?" Cái con nhóc phản bội.
"Không phải." Lục Trạm lắc đầu, nụ cười nhìn muốn đánh, "Ta có thể cảm giác hai người ở phòng bên kia nhìn lén, có ý hù dọa một phen."
Minh Cẩm tức tối lườm chàng ta một cái, đưa qua bảng biểu đồ trong tay, chỉ vào một mục mới bỏ thêm: "Mục bổ sung để như vậy đúng không?"
"Không sai." Lục Trạm gật đầu, nhìn nét chữ xinh đẹp tinh tế của Minh Cẩm, nhịn không được mỉm cười.
"Này," Minh Cẩm ngẩng đầu, cảnh giác nhìn Lục Trạm, "lại nghĩ ra ý đồ xấu gì nữa à?"
"Không," Lục Trạm lắc đầu, có chút bất đắc dĩ giải thích, "Có người khen ta viết báo cáo tiến bộ, chính thức tốt nghiệp khóa vỡ lòng."
Minh Cẩm phì cười, nhìn bộ dạng hơi ngượng ngùng của Lục Trạm, càng làm càn cười to hơn.
"Ngày mai hội thơ không đơn giản," Lục Trạm cúi đầu trầm tư, "Triệu tiểu thư thật sự quậy quá, đã có rất nhiều người chú ý đến nàng ta. Dù chưa biết nàng ta có bản lĩnh gì, nhưng nếu một cô nương có thể được bề trên dung túng đến thế cũng khiến người tò mò, lần này sẽ có rất nhiều nhân vật lớn muốn đến hội thơ."
"Chúng ta..." Minh Cẩm chần chờ, nàng vốn không định đi, khổ nỗi Minh Thụy không muốn ở nhà học hành, Minh Lan thì muốn thấy Giang Du, nàng cũng không biết đến lúc đó mình có thể trông chừng nổi hai đứa em hay không?!
"Không sao đâu." Lục Trạm vuốt tóc Minh Cẩm, "Dù người nhiều nhưng ngược lại sẽ không xảy ra chuyện gì. Mấy nhân vật kia đều là loại 'Dưới một người trên vạn người', ai cũng muốn vội vàng xoay quanh nịnh bợ. Nàng dẫn đệ muội tìm chỗ an tĩnh chơi một chút, xem như giải sầu."
Minh Cẩm há miệng ngập ngừng nhưng không nói ra chuyện của Minh Lan, chỉ trịnh trọng gật đầu: "Vậy ngày mai chàng phải cẩn thận hơn."
Lục Trạm kéo Minh Cẩm vào lòng, cúi đầu hôn cái đỡ thèm. Minh Cẩm nhìn thoáng qua bản báo cáo mới viết được mấy chữ bên cạnh, lập tức làm Lục Trạm ngoan ngoãn buông tay.
"Thôi, vẫn nên để nàng giúp ta thì hơn!" Lục Trạm nhìn bản báo cáo trên bàn, vẻ mặt chán ghét.
Minh Cẩm nhịn không được bật cười, đứng dậy đổi vị trí ngồi vào chỗ Lục Trạm.
Lục Trạm lập tức chạy đến bệ cửa sổ thoải mái ngồi xếp bằng, nhanh chóng liệt kê những gì cần viết, cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Vợ à, đừng viết hay quá khiến lão đại của ta phát hiện ra sẽ trêu chọc ta."
Minh Cẩm mím môi cười, không để ý tới chàng ta.
Không ngờ trong nháy mắt ngọn đèn dầu đã bị Lục Trạm thổi tắt. Minh Cẩm vừa định hỏi thì Lục Trạm đã ôm lấy nàng, vùi cả gương mặt của nàng vào ngực mình rồi nhanh chóng dẫn nàng đi tới sau cửa.
Minh Cẩm biết đã xảy ra chuyện, bất chấp xương cốt của mình bị ép mạnh vào lồng ngực chàng như muốn vỡ vụn, ngoan ngoãn nằm trong lòng chàng cảm nhận nhịp tim trầm ổn của chàng, bỗng nhiên cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên Lục Trạm ở bên cạnh nàng lúc nàng gặp nguy hiểm, trong lòng Minh Cẩm trào dâng cảm xúc tự hào, lấy được một anh chàng quê mùa có rất nhiều điều tốt, hiện tại kết luận của nàng càng thêm vững vàng.
Tuy nhiên...
Minh Cẩm bắt buộc phải giãy giụa một chút, bằng không đến lúc đó kẻ tặc tới đây chưa kịp làm gì nhưng lại bị ông chồng ép gãy xương sườn, thật không thể mất mặt hơn.
Lục Trạm nới lỏng vòng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Minh Cẩm như đang an ủi.
Minh Cẩm chợt thấy mắt hoa lên là đã bị Lục Trạm đẩy ra sau lưng. Nàng chưa kịp phản ứng thì nghe một tiếng kêu rên thảm thiết, thanh âm có vẻ quen thuộc.
"Ối ối, là ta là ta!" Sở Hoài Uyên bị Lục Trạm vặn cánh tay đạp xuống đất, đau đến mức thở hổn hển.
"Có cửa không đi, ngươi trèo tường làm gì?" Lúc này Lục Trạm mới buông hắn ra, còn nhịn không được đá thêm một cái, tức giận hỏi.
"Thì ta không muốn kinh động hàng xóm mà." Sở Hoài Uyên thực uất ức, lên án nhìn Lục Trạm, không khỏi oán trách: "Trước mặt tẩu tử còn thô lỗ như vậy, không biết kiềm chế bản thân một chút."
"Thê tử của ta gan dạ lắm." Lục Trạm khinh thường, dắt Minh Cẩm trở về bàn viết rồi đốt đèn dầu lại lần nữa.
Minh Cẩm khẽ gật đầu chào Sở Hoài Uyên, cúi đầu tiếp tục giúp Lục Trạm viết báo cáo. Thật ra nàng có chút chột dạ, hai người không chịu nghe lời khuyên của Sở Hoài Uyên, những gì cần kiêng cữ đều làm sạch sẽ, cũng may không xảy ra vấn đề gì; nếu thật vì không nghe lời dặn dò của đại phu mà gặp phải chuyện gì, vậy thật chẳng còn mặt mũi nào.
"Đây không phải vì ngươi đặc biệt gởi thư về, muốn điều người trong thôn tới đây hỗ trợ hay sao?" Sở Hoài Uyên nhảy đong đỏng, căm giận bất bình.
"Ta đâu kêu ngươi nửa đêm lẻn vào giống trộm như vậy?" Lục Trạm hung hăng trợn mắt lườm hắn một cái, tức giận làm rõ: "Hơn nữa, ai biểu ngươi tới, ta nói rõ ràng phải điều Tiểu Trúc mà."
"Hắn bị người mượn đi rồi." Sở Hoài Uyên giơ tay chỉ chỉ lên trời, rồi lại sờ gáy, "Ta nghĩ hội thơ cũng không có gì to tát cho nên tới xem một chút."
Lục Trạm bất đắc dĩ, lười nhìn hắn, xoay người ngồi xuống bên cạnh Minh Cẩm.
Minh Cẩm nghe xong hai người đối thoại, kinh ngạc ngẩng đầu nghi ngờ liếc Lục Trạm một cái. Truyện Xuyên Nhanh
Lục Trạm hơi mỉm cười với nàng, gãi đầu giải thích: "Tuy nói không có việc gì nhưng có người đi theo vẫn tốt hơn."
"Anh ta?" Minh Cẩm hoài nghi nhìn Sở Hoài Uyên, trông hắn hoàn toàn không giống người biết võ công, dáng người thon gầy nước da trắng nõn, còn thích mặc áo dài, hoàn toàn chính là hình tượng thư sinh yếu ớt.
"Tẩu tử coi thường ta." Sở Hoài Uyên chớp chớp mắt, sờ sờ mũi.
"Không phải," Minh Cẩm ngượng ngùng, cuống quít giải thích: "Anh không phải đại phu hay sao?"
"Ai nói ta là đại phu?" Sở Hoài Uyên tức khắc xù lông, cau mày nhìn chằm chằm Lục Trạm với ánh mắt buộc tội, "Ngươi lại chơi xỏ ta!"
Lục Trạm cười ha hả đập xuống bàn một cái, bàn viết run rẩy, Minh Cẩm kinh hồn táng đảm giữ chặt tay Lục Trạm, nếu đập thêm vài cái nữa thì sợ cái bàn này hỏng mất.
"Là ta đoán vậy thôi." Minh Cẩm quay đầu nói với Sở Hoài Uyên.
"Nàng quá đề cao hắn rồi." Lục Trạm cười đến mức nói chuyện cũng khó khăn, "Hắn không biết chữa bệnh."
"Nhưng chẳng phải chàng đã nói..." Minh Cẩm bối rối, "trong thôn ai sinh bệnh đều tìm anh ta à, hơn nữa năm xưa anh ta theo quân y mà?"
"Hắn chỉ xử lý chút ngoại thương," Lục Trạm kiên nhẫn giải thích: "Trong thôn không có đại phu, nếu bị bệnh gì không quan trọng thì ngẫu nhiên dùng hắn cho đủ số."
"Đi theo quân y cũng không có gì mệt nhọc," Sở Hoài Uyên cười ngọt ngào, giống như chính mình đã làm một việc thiện cảm động trời xanh, "Chủ yếu chỉ hạ dược người ta đầu độc gì đó mà thôi."
Giọng điệu của Sở Hoài Uyên có chút cố ý, dường như muốn hù dọa Minh Cẩm. Minh Cẩm hết ý kiến nhìn Lục Trạm, chẳng lẽ mình vừa nghe hai chữ "đầu độc" sẽ bị dọa choáng váng hay sao?
Lục Trạm lườm hắn một cái, Sở Hoài Uyên sợ tới mức run rẩy, lùi ra thật xa, uất ức đứng ở góc tường nhìn sang.
"Ừm," Lục Trạm ngẫm nghĩ, phát hiện hình như cũng không có gì cần làm sáng tỏ, đành phải xác nhận với Minh Cẩm: "Đúng là vậy đó."
Minh Cẩm gật đầu, Sở Hoài Uyên càng thêm phiền muộn, chính mình nói lời thật đã không hù dọa được Minh Cẩm thì thôi, sao còn phải gánh luôn ánh mắt giết người của Lục Trạm?
"Hãy để hắn đi cùng với đoàn của nàng," Lục Trạm cười bảo Minh Cẩm: "Tuy người này thoạt nhìn không quá đáng tin nhưng có còn hơn không."
"Đầu độc trong hội thi làm thơ?" Minh Cẩm đột nhiên ngẫm ra vấn đề, trừng mắt nhìn Lục Trạm.
"Tẩu tử," Sở Hoài Uyên nhịn không được hất cằm, "Tuy ta không thể so với tướng công quái vật của tẩu tử, nhưng chuyện nhỏ như bảo hộ người một nhà tẩu tử bình an vẫn không thành vấn đề."
"Vậy à?" Lục Trạm nhướng mày.
"Ta thắng dựa vào trí tuệ," Sở Hoài Uyên cười hì hì, "Hơn nữa đây đâu phải lên chiến trường, chỉ là một đám nhãi ranh tay trói gà không chặt thì có gì đáng sợ."
"Nhưng đám nhãi ranh đó đều dẫn theo cao thủ." Lục Trạm đáp trả, giơ chân đá Sở Hoài Uyên một cái.
Sở Hoài Uyên nhanh chóng né tránh nhưng không kịp, tức khắc bị đá bay xa vài thước, rên rỉ một tiếng rồi xoa xoa thân thể lao lại đây.
Thân hình Lục Trạm không nhúc nhích, chỉ cong chân đá ra một cú nữa, lập tức lại đá bay Sở Hoài Uyên, nhíu mày quát: "Lui bước."
"Ngươi thật đúng là dùng sức." Sở Hoài Uyên hậm hực bò dậy, khóe môi run rẩy, "Dạo này không phải ta bận rộn lắm sao, thế mà vẫn cất công tới đây."
Lục Trạm dường như không hài lòng chút nào, hừ lạnh một tiếng tóm cổ hắn quăng ra khỏi phòng.