Minh Cẩm nhìn theo Hứa tẩu tử về phòng, vội chạy ra mở cửa rào cho Lục Trạm.
"Ổn không?" Hai người trăm miệng một lời hỏi đối phương, sau đó cùng nhau bật cười.
"Ta và Hứa đại ca phân công mỗi người một ngày," Lục Trạm cười khổ, "Triệu tiểu thư kia thật hết nói nổi, gây chuyện từ sáng đến tối, hiện giờ cần bám theo suốt ngày, sợ xảy ra sự cố."
Minh Cẩm lập tức hiểu ra vì sao lúc nãy Hứa tẩu tử biết ngay là Lục Trạm trở về, thực hiển nhiên hôm nay Hứa đại ca không thể về nhà.
"Nghiêm trọng vậy sao?" Minh Cẩm vừa rót nước cho Lục Trạm vừa thắc mắc: "Nàng ta là một cô nương mà có thể gây ra chuyện gì? Hơn nữa, quy củ Triệu gia nghiêm ngặt, đâu thể nào để nàng ta làm xằng làm bậy."
Lục Trạm đặt mông xuống giường: "Hứa đại ca nói vậy đó, bắt đầu ngày mai ta phải bận rộn bên ngoài suốt ngày đêm."
Nghe Lục Trạm nói thế, trong lòng Minh Cẩm tự nhiên có chút bất mãn với Triệu tiểu thư, nhịn không được hỏi: "Buổi tối đi ngủ chẳng lẽ còn có thể nảy sinh chuyện gì?"
"Nếu đã phân công như vậy, dĩ nhiên là có chuyện," Lục Trạm vuốt mặt, "Dù sao cũng tới làm công, chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ là được."
Minh Cẩm nhìn Lục Trạm ngã xuống giường, bỗng sực nhớ ra: "Chàng còn chưa tắm."
"Hôm nay khỏi tắm," Lục Trạm lười biếng bảo, "Tới đây trò chuyện với ta nào."
Minh Cẩm thò lại gần, tức khắc ngửi được mùi mồ hôi nồng đậm, nhíu mày gắt: "Không được, người chàng hôi rình."
Nàng thấy Lục Trạm nhắm mắt bèn giơ tay muốn cào chàng ta, lập tức bị Lục Trạm bắt được, thuận thế kéo vào lòng. Minh Cẩm cuống quít tránh ra: "Dính hết lên người em rồi..." Nàng còn chưa dứt lời chợt chựng lại, lúc này mới nhớ chính mình cũng một thân dơ bẩn, càng thêm thẹn thùng đẩy Lục Trạm ra tự đi tới chỗ chậu nước.
Hứa tẩu tử cần mẫn chuẩn bị cho họ một ấm nước nóng thật lớn, Minh Cẩm pha nước vào chậu, nhúng tay vào nước ấm thỏa mãn thở hắt ra. Nàng tháo búi tóc gội sạch, lúc này mới cởi vạt áo muốn chà lau thân thể.
Vừa quay đầu lại chợt đụng phải ánh mắt nóng rực của Lục Trạm, mặt Minh Cẩm tức khắc đỏ tới mang tai, xoay người sang chỗ khác: "Chàng không ngủ à?"
Lục Trạm chỉ cười, không động đậy, chăm chú ngắm Minh Cẩm.
Minh Cẩm hơi hé miệng, muốn bảo chàng ta quay đầu đi, nhưng nghĩ đến mình đã thành thân, nói vậy có vẻ càng giống làm nũng, bèn hừ một tiếng, đơn giản cởi ra áo ngoài chỉ mặc cái yếm, trong lòng thầm nghĩ, năm xưa mặc vậy còn dám ra phố dạo cả ngày, hiện tại đối mặt với ánh mắt của một người đàn ông mà còn muốn che đậy, không khỏi có chút làm ra vẻ. Tuy nghĩ thế nhưng nàng vẫn quay người cho Lục Trạm cái bóng lưng.
Rốt cuộc ngồi xe ngựa không có cửa kính, sau đó lại ngồi phía trước với Lục Trạm hứng một đường bụi đất, lúc này cả người giống tượng đất sét, Minh Cẩm bắt đầu nghiêm túc bận rộn tự giải quyết vấn đề vệ sinh cơ thể, bất chấp ánh mắt sau lưng.
Ai ngờ phần lưng nửa kín nửa hở càng khiến người nào đó miệng khô lưỡi khô, mái tóc dài của Minh Cẩm xõa xuống che đậy thân thể, dây buộc yếm mỏng manh trên làn da trắng nõn càng thêm lóa mắt, ánh đèn không quá sáng, vừa vặn khiến làn da Minh Cẩm trở nên bóng mượt, còn mang theo hơi nước mông lung.
Lục Trạm thực mau phát hiện lực chú ý của nương tử nhà mình đã không còn đặt trên người hắn, nằm yên không được bèn thuận thế đứng lên đi về phía nàng.
Minh Cẩm nghe động tĩnh biết anh chàng lại đây, vừa vặn nàng cũng đã lau người xong bèn nhúng khăn vào nước giặt sạch, thấy Lục Trạm thò tay tới lập tức nhấc chậu nước xoay người.
Tay Lục Trạm vững vàng đặt bên hông Minh Cẩm, mang theo độ nóng phỏng người. Minh Cẩm run lên, suýt chút nữa cầm không nổi chậu nước trong tay, ngay sau đó bị Lục Trạm đoạt lấy.
"Làm gì vậy?" Lục Trạm nhìn chậu nước dở khóc dở cười, vốn nghĩ muốn đánh lén tân nương tử lại bị nàng phản kích.
"Đi đổ giùm em." Minh Cẩm đẩy chàng ta ra cửa.
Đã tiếp nhận chậu nước, Lục Trạm không còn cách nào đành phải ra ngoài, hắt nước xuống sân rồi xách chậu nước quay về.
Minh Cẩm đã sớm phủ thêm áo ngoài, phúc lợi lúc nãy đều bị thu hồi. Nàng cầm ấm pha một chậu nước mới, giữ chặt Lục Trạm muốn chạy trốn.
"Lại đây," Minh Cẩm vừa buồn cười vừa tức giận, túm lấy cánh tay Lục Trạm.
Nàng sức yếu, dĩ nhiên không thể túm được anh chàng, Lục Trạm sợ nàng dùng sức ngược lại bị thương chính mình, ngoan ngoãn nương theo lực kéo của nàng về phía chậu nước, bộ dạng dịu ngoan làm Minh Cẩm nhớ tới Chiêu Tài, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cũng may nàng còn biết đúng mực, trước khi Lục Trạm xù lông bèn vắt khăn bắt đầu lau mặt cho anh chàng, nhỏ giọng lầu bầu: "Vừa bụi đất vừa mồ hôi, đâu thể ngủ thoải mái."
Mệt nhọc một ngày, dùng nước ấm chà lau thật rất thoải mái, hơn nữa không cần chính mình động thủ, Lục Trạm vui vẻ ngồi yên trên ghế con hưởng thụ.
"Có nương tử quả nhiên khác hẳn." Lục Trạm híp mắt, úp mở nói một câu khiến Minh Cẩm cảm thấy mang tai lại nóng lên, thuận tay cởi áo chàng ta chà phía sau lưng.
Vai lưng Lục Trạm dày rộng, may là đang ngồi nên Minh Cẩm không cần nhón chân vẫn vừa đủ chạm đến bả vai. Nàng nhớ lần trước Lục Trạm chê mình sức yếu bèn vận hết toàn lực chà vai chàng ta một đường xuống dưới, vệt nước lóng lánh càng rõ ràng hơn dưới ánh nến mờ ảo. Đường cong phần lưng của Lục Trạm thực phù hợp với thẩm mỹ của Minh Cẩm, nàng nhìn thôi cũng cảm thấy bản thân không thiệt thòi một chút nào.
Chà lưng xong lại đến trước ngực, quay đầu nhìn kỹ lại phát hiện hai bên cánh mũi của Lục Trạm vẫn còn sót lại chút bùn đất chưa lau sạch, Minh Cẩm lại vò khăn vắt khô, nhẹ nhàng lau mặt cho anh chàng lần nữa.
Lục Trạm vốn đang nhắm mắt, cảm giác trên mặt ấm áp bèn lập tức mở mắt ra, ánh mắt không khống chế được lại quét Minh Cẩm một cái.
"Ánh mắt của chàng..." Minh Cẩm vuốt ngực, "Sao mà dọa người như vậy?" Nàng đã thắc mắc từ lâu, hiện giờ rốt cuộc mới có cơ hội hỏi ra miệng.
"Cũng chẳng có gì," Sắc mặt Lục Trạm không thay đổi, ánh mắt dịu lại, hơi áy náy giải thích, "Ta trộn chung một chỗ với người chết đã lâu nên thành như thế, nhất thời không sửa ngay được."
"Nếu không," Minh Cẩm chần chờ đề nghị, "Mai mốt chàng nhìn em kiểu vậy thêm vài lần, em quen bị nhìn chằm chằm phỏng chừng sẽ không sợ."
"Không cần." Lục Trạm giơ tay vuốt má Minh Cẩm, cười nói, "Ta sẽ chậm rãi quen với chuyện có nàng bên cạnh."
Một câu nói ra khiến Minh Cẩm bỗng đau lòng, nhìn gương mặt tươi cười của Lục Trạm, động tác càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp. Lục Trạm lại chê tay nàng không đủ mạnh, tiếp nhận khăn ướt tự mình quơ một đường những chỗ còn dư lại khiến Minh Cẩm cực kỳ ngứa mắt.
Hai người lăn lộn một hồi, rốt cuộc cùng nhau nằm xuống đã không biết là giờ nào.
Lục Trạm nhìn tân nương tử thơm tho mềm mại nằm bên cạnh, nghĩ đến lúc gần đi Sở Hoài Uyên dặn dò mấy trăm lần, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trở mình nằm cách Minh Cẩm thật xa.
Minh Cẩm nhìn tấm lưng rộng lớn của Lục Trạm, bắp thịt cuồn cuộn dường như mềm mại hơn dưới ánh nến mờ ảo, trông có vẻ càng thêm gợi cảm mê người. Nàng nhịn không được ghé lại gần ngắm cho rõ thì lại chạm phải một bộ mặt hậm hực, khiến nàng vừa thẹn thùng vừa buồn cười. Không hiểu sao nàng chẳng còn buồn ngủ, ghé vào đầu vai Lục Trạm giơ tay làm bộ vô tình đè lên khuỷu tay chàng ta: "Hôm nay Lý tỷ tỷ đưa em vào đây, nói rằng ngày mai dẫn em đi gặp phu nhân."
"Vậy sao?" Lục Trạm mở mắt, rốt cuộc xoay người đối mặt với Minh Cẩm, lại lần nữa dịch ra một khoảng cách giữa hai người, "Chưa nghe nói vừa tới đã muốn gặp nương tử của thị vệ, có lẽ biết nàng là con gái Phó gia."
Minh Cẩm gật đầu, nhìn áp lực trong mắt chàng ta cũng không dám tiếp tục trêu chọc, ngoan ngoãn nói: "Em chợt cảm thấy trong lòng bồn chồn."
"Nàng cứ đi gặp bình thường, không sao đâu." Lục Trạm nói xong, cảnh cáo nhìn Minh Cẩm, "Nàng mà không ngủ, chúng ta làm chuyện khác." Chút động tác nhỏ của nàng sao có thể qua mắt Lục Trạm.
Minh Cẩm bị hù dọa, cuống quít kéo chăn quấn kín chính mình, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, trong lòng thầm mắng độc được Sở gia thật khiến người căm hận.
Lục Trạm cũng thở dài, lại xoay người sang chỗ khác lần nữa, thấp giọng rủa: "Cái thằng Sở Hoài Uyên chết bầm!"