Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 43: Hôn lễ chật vật



Náo động suốt một đêm, hôn lễ vẫn cử hành đúng hạn.

Minh Cẩm cũng cảm thấy quá mức thần kỳ, nhưng khó khăn lắm mới có được người nhà mẹ đẻ tới tham dự, nhà chồng đã chuẩn bị tốt, nếu định lại ngày một lần nữa thì hao tài tốn của biết bao nhiêu?

Lục Trạm nói ngày tốt kế tiếp phải đợi tháng sau. Lục gia cảm thấy tìm một ngày khác cũng được, nhưng Tề Tư Vinh vì nàng mà đã ở chỗ này vài ngày, nếu làm trễ nãi một tháng kinh doanh của ông ấy, dù cho Tề Tư Vinh không mở miệng phản đối thì cũng bị nội thương hộc máu.

Để phù hợp với khả năng kinh tế của gia đình nghèo, khi Lục Trạm trưng cầu ý kiến Minh Cẩm, nàng bấm đốt ngón tay tính toán một trận rồi gật đầu đồng ý tiếp tục cử hành hôn lễ.

Điều duy nhất khiến Minh Cẩm cảm thấy khó khăn chính là, nàng vừa về phòng thì bắt đầu đau bụng, ngồi xổm trên bồn cầu cho tới khi trong bụng không còn bất cứ thứ gì mới thôi. Cho dù trước nay nàng rất khỏe mạnh, tinh thần luôn phấn chấn, nhưng bị "Tào Tháo rượt" kiểu đó cũng cảm thấy chính mình chỉ còn nửa cái mạng.

Cũng may quá trình kết hôn thật sự không cần nàng làm bất cứ điều gì, nàng mơ màng để người ta trang điểm, mặc vào áo cưới, bịt kín khăn trùm đầu, xụi lơ ngồi trong kiệu, đủ để che giấu tất cả sự chật vật của nàng xuống mức độ thấp nhất.

Trên đường đưa dâu, Minh Cẩm siết chặt quả táo căng mọng trong tay, nước dãi chảy ròng ròng mà không dám thật sự cắn một miếng. Cho dù nàng không sợ quả táo bị gặm khó coi, nhưng vẫn sợ ăn xong nửa đường xách váy tìm bồn cầu, vậy thì mặt mũi ném xa vạn dặm.

Minh Cẩm cảm thấy dưới chân như dẫm lên đống bông, được dìu loạng choạng lết về phía trước, nghe bên ngoài có người nghị luận.

“Cô nương này thân thể quá yếu, bước đi mà cứ như bay bồng bềnh.”

“Cũng đúng há, nếu không nhờ hỉ nương đỡ bên cạnh, phỏng chừng không đi nổi hai bước.”

Người nhà quê thản nhiên lớn giọng bình luận không biết che lấp, rì rầm bàn tán, chưa đầy một lát đã truyền khắp nơi, tức khắc toàn thôn đều biết Lục Trạm cưới một cô dâu gió thổi cũng bay.



Minh Cẩm nghiến răng nghiến lợi dưới tấm khăn trùm đầu, có bản lĩnh thì các người thử trải nghiệm một hồi đêm khuya kinh hồn xem sao, ai kết hôn mà gặp nhiều trắc trở như nàng? Wonder Woman cũng không chịu nổi hành xác như vậy đâu nhé! Minh Cẩm nổi giận xốc lên tinh thần, toàn dựa vào ý chí chiến đấu sục sôi mà cố hoàn thành buổi lễ.

Sau khi vào phòng, Minh Cẩm rốt cuộc không chịu được nữa, dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Minh Cẩm mới chậm rãi tỉnh lại vì quá đói.

Lục Trạm đã cởi áo, để ngực trần ngủ bên cạnh nàng. Minh Cẩm xem lại bản thân, phát hiện áo cưới đã được cởi ra, lúc này trên người chỉ mặc áo trong, còn bị giấc ngủ làm cho nhàu nhòe xộc xệch không thể che kín người. Minh Cẩm giật mình kéo chăn quấn mình kín mít.

Bên này động tĩnh của nàng không lớn nhưng bên cạnh Lục Trạm lập tức mở bừng mắt, khi thấy Minh Cẩm đã mở mắt, hơi mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi?”

Anh chàng nằm sát gần Minh Cẩm, khi nói chuyện hơi thở quét trên má nàng. Minh Cẩm tức khắc cảm thấy thiếu oxy, nhịn trong chốc lát rồi giơ tay đẩy chàng ta ra xa một chút, lúc này mới ra vẻ trấn định hỏi: “Có phải em đã bỏ lỡ rất nhiều thứ?”

“Cũng không quá nhiều.” Lục Trạm cười ranh mãnh.

“Ồ,” Minh Cẩm nhìn bộ dáng anh chàng, càng thêm chột dạ, “Vậy có người nào phát hiện...”

Thậm chí chưa kịp nhấc khăn trùm đầu là nàng đã ngủ như chết, không biết bao nhiêu người đến náo loạn động phòng nhìn nàng chê cười.

“Lúc này đại khái toàn thôn đều biết.” Lục Trạm lại gật đầu.

Náo loạn động phòng cũng không thể đánh thức tân nương, ở trong thôn này thật sự chưa từng thấy qua. Lúc đầu mọi người cứ tưởng nàng bị ngất xỉu, đại phu trong thôn vừa vặn cũng có mặt, thuận tiện bắt mạch một phen, cuối cùng nén cười tuyên bố là mệt quá ngủ rồi, mọi người mới cười ầm lên rời đi, Minh Cẩm muốn không nổi danh cũng khó.

Minh Cẩm nhìn gương mặt đang cố nén cười của Lục Trạm, đột nhiên rất muốn mặt đất nứt ra để tự chôn mình, thật lâu sau mới dùng hết tài hoa điều chỉnh tâm lý, nỗ lực tìm kiếm đề tài xua đi sự ngượng ngùng vì hai người kề cận nhau quá gần.

“Cuối cùng đã kết thúc.” Minh Cẩm chưa hết kinh hồn vuốt ngực, hai lần kết hôn đều gặp khúc khuỷu, lần sau còn gập ghềnh hơn lần trước, cứ cái đà này thì phỏng chừng nàng không đủ mạng để theo. Nếu đem so sự chật vật vì bị người chê cười với tình cảnh kinh hoàng nàng đã trải qua thì tựa hồ không có gì mất mặt, ngược lại còn đáng yêu.

“Không sao đâu.” Lục Trạm vươn tay vỗ về sau lưng Minh Cẩm giống như dỗ con nít.

“Em không phải trẻ con.” Minh Cẩm nhỏ giọng lầu bầu.

Lục Trạm tốt tính lập tức sửa lại, bàn tay từ sau lưng Minh Cẩm dời lên nắm lấy bả vai nàng, ôm nàng vào lòng: “Không sao đâu.”

Minh Cẩm cảm giác một đôi cánh tay thép đang siết nàng, gần như ép hết toàn bộ không khí trong phổi nàng ra ngoài, trước mắt là một vòm ngực không mịn màng, chóp mũi Minh Cẩm chạm vào làn da thô ráp cọ cọ, cảm giác vừa ấm áp vừa cứng rắn.

Trên người Lục Trạm tựa hồ có khí chất đặc biệt nào đó khiến tâm hồn Minh Cẩm yên ổn, Minh Cẩm phát hiện chỉ cần ở bên cạnh chàng, chính mình không hiểu sao sẽ vô cùng an tâm và hạnh phúc, nụ cười của chàng tựa hồ xuân về hoa nở. Nàng từng ngầm dặn dò chính mình không cần lâm vào quá nhanh, thế mà vẫn không do dự thả lỏng thể xác và tinh thần, say mê không kìm được.

Hệ thống tiêu hóa lại không dễ dàng trầm mê trong sắc đẹp như Minh Cẩm, hai người thực mau nghe được tiếng ục ục.

Lục Trạm cười khẽ buông lỏng tay, Minh Cẩm cảm thấy thẹn thùng, vùi mặt vào ngực chàng.

“Ta cảm thấy nàng vẫn nên ăn chút gì thì tốt hơn.” Cơ thể Lục Trạm bỗng cứng đờ, giọng nói cũng đột nhiên khàn khàn rất nhiều.

Cho dù chẳng có kinh nghiệm, Minh Cẩm vẫn có thể hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lục Trạm, lập tức văng ra giống mèo bị dẫm đuôi, mặt đỏ như xuất huyết nhảy xuống giường.

Nến đỏ lại được thắp lên lần nữa, trong phòng một mảnh đỏ thắm khiến Minh Cẩm nheo mắt. Trên bàn có mấy đĩa trái cây và điểm tâm, còn có sủi cảo nửa sống nửa chín trong truyền thuyết. Một bàn thức ăn trước mặt không nhìn thấy thì có thể nhẫn nhịn, nhưng một khi thấy rồi thì nước miếng ứa ra, hai mắt tỏa sáng.

Minh Cẩm bỏ qua món sủi cảo, thẳng tiến càn quét mấy đĩa điểm tâm, dùng loại khí phách "mồm to ăn thịt, uống rượu chén lớn" cắn đầy miệng bánh táo, hận không thể nuốt trộng không cần nhai.

Lục Trạm cười rót cho nàng một chén rượu: “Coi chừng nghẹn.”

Ăn hết cái bánh, Minh Cẩm rốt cuộc mới thở phào, ngượng ngùng cười với Lục Trạm: “Em đói quá mức.”

“Ta biết.” Lục Trạm gật đầu, đưa nàng chén rượu, tiếp tục ngồi bên cạnh xem Minh Cẩm ăn.

Minh Cẩm bỗng sực nhớ ra, ngẩng đầu bực bội hỏi: “Giải dược chàng đưa cho em rốt cuộc là cái khỉ gì thế?”

Lục Trạm sửng sốt, hồi lâu mới nén cười hỏi lại: “Ai nói đó là giải dược?”

“Không phải giải dược mà chàng nhét cho em ăn?” Minh Cẩm nóng nảy, lúc ấy đưa cho nàng không phải giải dược thì còn có thể là cái gì? Thuốc tránh thai?!

“Thuốc xổ.” Lục Trạm rõ ràng bị bộ dáng hùng hổ của Minh Cẩm làm cho hoảng sợ, sờ sờ chóp mũi.

Minh Cẩm nhìn Lục Trạm ánh mắt trong suốt, vẻ mặt vô tội, cơn tức nổi lên cào cánh tay chàng ta: “Nếu chàng không muốn kết hôn thì cứ nói thẳng, sao lại hạ dược?”

“Không được nói bậy.” Lục Trạm trừng mắt lườm Minh Cẩm, nhìn nhìn cánh tay của mình hình như muốn cười, thong thả ung dung giải thích, “Đó là vì sợ nàng nuốt vào độc dược, giúp nàng bài tiết cho hết.”

Minh Cẩm dại ra nửa ngày mới tìm về giọng mình: “Khi các vị trúng độc đều dùng giải pháp như vậy?”

“Thì cũng kiểu đó.” Lục Trạm gãi đầu, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Minh Cẩm, cười tủm tỉm, “Vất vả cho nàng.”

Minh Cẩm tức khắc giận quá khiến lá gan phì ra, vươn tay muốn cào chàng ra thêm mấy cái nữa. Để bài độc bèn hạ thuốc xổ, còn mang theo trong người, quả thực là đơn giản thô bạo! Còn vô tri ngu muội!

“Đừng nghĩ tới nữa.” Lục Trạm nhận ra Minh Cẩm đang tức tối, dùng đũa gắp một chiếc sủi cảo đưa tới miệng Minh Cẩm, “Ăn đi.”

“Đây là sủi cảo sinh (sống).” Minh Cẩm quay mặt đi, “Sợ ăn vào lại bị tiêu chảy.” Nàng có lý do chính đáng, luận chứng đầy đủ, quang minh chính đại chơi xấu.

“Cái gì?” Lục Trạm hỏi.

“Sinh!” Minh Cẩm nói xong bèn thấy Lục Trạm cười vô cùng đắc ý, lúc này mới sực nhớ ra, xấu hổ lườm chàng ta một cái sắc như dao rồi cúi đầu giận dỗi.

“Ta thay nàng ăn sủi cảo sống, còn không thể để nàng nói thêm vài lần.” Lục Trạm bỏ sủi cảo sống vào miệng ăn ngon lành, miệng đầy đồ ăn nên cứ lúng búng, chữ “Nói” phát âm nghe như chữ “Sinh”, chọc Minh Cẩm muốn giơ tay đánh cho mấy phát.

Ánh nến lập loè, hai người trong phòng không biết khi nào đều im tiếng chỉ nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra sự dịu dàng và hạnh phúc.

Lục Trạm giơ tay nắm lấy đầu vai Minh Cẩm, bỗng bật cười: “Hơi gầy quá, phải ăn nhiều hơn.” Nói xong đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Minh Cẩm.

“Thật ra em không thích ăn ngọt chút nào,” Vẻ mặt Minh Cẩm đau khổ, nếu không phải vì đói quá mức, đồ ngọt gắt như vậy nàng thật ăn không vô.

“Vậy đừng ăn nữa, ngủ thôi!” Lục Trạm vỗ tay một cái, lưu loát đứng dậy.

Minh Cẩm cảm thấy độ ấm trong phòng tăng lên, nhịn không được liếm liếm môi, muốn mở miệng nói chuyện nhưng nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, giọng điệu thật gấp, đúng là đang đi về hướng phòng bọn họ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv