“Chàng phụ trách đóng lại cái bàn.” Minh Cẩm mặt vô biểu cảm nói với Lục Trạm.
Nàng đã không thèm đếm xem đây là lần thứ mấy cái bàn bị hủy hoại. Số lần phá bàn của một mình Lục Trạm đã thực kinh người, mấy ngày nay nhóm đàn ông tụ tập với nhau, cái bàn cứ ba ngày hai bữa phải đóng lại. Nhờ vậy mà hiện giờ Lục Trạm rất quen tay cứ như chơi trò ghép hình, chỉ cần một đêm là có thể dựng nó đứng lên.
Khuyết điểm duy nhất chính là, mỗi một lần được đóng lại thì cái bàn lại nhỏ đi một cỡ. Trước đây vì phối hợp với thân hình cao to của Lục Trạm mà thiết kế cái bàn rộng hai mét vuông, hiện tại co lại thành chưa đến một mét vuông, trông như bàn viết trong phim hoạt họa. Minh Cẩm kiên quyết không chịu đổi bàn khác, sắp sửa dọn đi rồi, còn phí tiền mua bàn mới làm gì? Thế là một đám "đại lão gia" chỉ có thể chịu thiệt vây quanh một cái bàn đầy mụn vá nhỏ đến mức nực cười để thương lượng đại sự liên quan đến tương lai của Đông Viên.
“Cứ để đó cho ta.” Lục Trạm sờ sờ mũi, không lời gì để nói, huynh đệ của mình chọc họa, đương nhiên mình phải đứng ra thu dọn.
Hai người chưa kịp ra khỏi buồng thì bên ngoài lại truyền đến âm thanh một chiếc ghế bị đá đổ xuống đất.
Minh Cẩm rốt cuộc nhịn không được nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Ai bạo lực như vậy, chẳng lẽ có người nổi cơn?”
Mặc dù chưa bao giờ quan sát cận cảnh hiện trường qua những lần người bệnh phát cuồng, Minh Cẩm vẫn có ấn tượng sâu sắc về những ngôi nhà bị tàn phá bên trong.
“Không phải đâu.” Lục Trạm lắc đầu, “Trong bầu không khí hiện tại, sẽ không có người phát cuồng.”
Minh Cẩm hiểu rõ gật đầu, nói cách khác, một khi mọi người đều có cảm giác nguy cơ, tất cả những vấn đề về thiện và ác hoặc công bằng và đặc quyền luôn khiến đầu óc bọn họ rối rắm sẽ biến thành chuyện linh tinh lông gà vỏ tỏi.
“Là Hoài Uyên đấy.” Lục Trạm nhíu mày, đứng dậy giải thích cho Minh Cẩm: “Nếu là người khác thì cái bàn nhất định gẫy nát. Nàng nghe động tĩnh vừa rồi kìa, chỉ là cái bàn ngã xuống đất chứ không bị phá.”
Còn ở đó phân tích nữa đấy!
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt tranh công của Lục Trạm, hừ mũi một tiếng: “May cho chàng!”
Thảo luận xong vụ cái bàn, hai vợ chồng mới có tâm trạng ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Sở Hoài Uyên luôn ôn hòa trở nên nóng tính như vậy.
Trong thư phòng đã hoàn toàn không thể nhìn, sách và mọi thứ trên bàn ném tung tóe khắp nơi, giấy tờ vương vãi, mấy cây bút lông không thấy bóng dáng, nghiên mực bị vỡ tan, chặn giấy đập xuống đất thành một lỗ to.
Sở Hoài Uyên đứng ở giữa phòng, đầu cúi gằm, tóc xõa tung rũ xuống che gương mặt, không nhúc nhích.
Lục Trạm nhíu mày càng chặt, giơ tay ngăn lại Minh Cẩm đang định lên tiếng, lắc đầu ra hiệu cho nàng.
Minh Cẩm chớp chớp mắt, nuốt xuống lời sắp ra khỏi miệng.
“Nàng đến chỗ Đại tỷ hỗ trợ nhé,” Lục Trạm thấp giọng nói, “Nơi này giao cho ta.”
Minh Cẩm gật đầu, xoay người rời đi.
Dạo này chị cả phải đảm nhiệm vai trò chuyên gia tâm lý trợ giúp nhóm phụ nữ đối mặt với sự thật. Tuy rằng công việc không vất vả nhưng mồm miệng gần như bị bào mòn mấy lớp, chị vốn không phải là người nói nhiều, hiện giờ bắt buộc phải nói liên tục.
Minh Cẩm đến nơi thì chị đang rảnh rỗi nghỉ một lát, thấy Minh Cẩm ôm Lục Phi tới bèn đón lấy ông tướng con: “Bên kia có tin tức gì tốt không?”
“Nghe nói cũng khá ạ, cụ thể như thế nào muội cũng không rõ lắm.” Minh Cẩm đáp một cách mơ hồ.
Nói đến vấn đề này, mặc dù Lục Trạm và Đông Viên bị nhắm vào nhưng hai việc đều không thoát khỏi liên can đến Phó gia, Minh Cẩm đương nhiên không muốn cho chị của Lục Trạm biết chuyện rắc rối của nhà mẹ đẻ, đành phải giả ngu.
Đối với Minh Cẩm, loại chuyện này nàng không tiện nghiêng về bên nào -- -- Người Đông Viên sẽ cảm thấy mình bị người bắt lấy bím tóc xoay vòng vòng là vì sự tình của Phó gia; trong khi Phó gia lại cảm thấy vì cấp trên muốn điều khiển Đông Viên mới có thể mang tai họa tới nhà mình. Cũng vì như vậy, Minh Cẩm chỉ có thể nói vài lời trước mặt Lục Trạm, còn trước mặt những người khác thì không hé răng.
May mà chị cả tính tình hiền lành, thấy nàng nói thế bèn cho rằng nàng thật sự không biết nên cũng không truy vấn, ngược lại vào phòng bếp lấy nguyên liệu nấu ăn và màn thầu bánh bao đưa cho Minh Cẩm, để nàng có thể tiết kiệm một ít thời gian nấu bữa tối. Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Khi Minh Cẩm về lại nhà mình, thư phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Sở Hoài Uyên vẫn đen mặt ngồi ở góc nhà không thèm nhìn ai, ngay cả cơm chiều cũng không ăn miếng nào.
Lần này thật là phát giận lớn, Minh Cẩm có chút vui sướng khi người gặp họa nhưng không dám lộ ra trên nét mặt, chỉ nghi hoặc nhìn Lục Trạm.
Lục Trạm lắc lắc đầu, dùng khẩu hình nới với Minh Cẩm: [Lát nữa về phòng bàn sau.]
Những người còn lại dường như cũng biết điều gì, có người sắc mặt khó coi, có người dở khóc dở cười, nhưng tất cả đều sớm cáo từ rời đi.
Lục Trạm thấy trời đã tối, đi qua nói gì đó với Sở Hoài Uyên khiến y đứng bật dậy xanh mặt rặn ra vài từ. Minh Cẩm cách quá xa nên không nghe rõ, chỉ thấy y xoay người sải bước biến mất.
“Y đi đâu thế?” Minh Cẩm tò mò. Mấy ngày nay Sở Hoài Uyên vẫn tá túc trong nhà mình, lúc này rõ ràng đã bỏ đi, “Buổi tối còn về không? Có cần để cửa cho y?”
“Không cần.” Lục Trạm lắc đầu, “Đêm nay hắn sẽ không về.”
“Không có chuyện gì chứ?” Minh Cẩm có chút bất an nhìn Lục Trạm.
Nàng nhớ Lục Trạm đã từng nhắc tới, trong đám người họ thì võ công của Sở Hoài Uyên kém cỏi nhất, nhưng nếu vẫn có thể sóng vai với những người này thì cho dù võ công không tốt nhưng chứng minh y nhất định có chỗ xuất sắc.
“Ừm.” Lục Trạm suy nghĩ một chút, “Khẳng định sẽ xảy ra chuyện, nhưng chắc hẳn không phải chuyện xấu.”
“Hôm nay y bị sao vậy?” Minh Cẩm vẫn nhịn không được tò mò hỏi, “Buổi sáng nhìn còn tốt lắm, thế mà mới chớp mắt một cái đã thành như vậy?”
“Có người,” Lục Trạm đằng hắng một tiếng, “Giao một phong thơ cho hắn, hắn bị chọc giận.”
“Là Tiểu Văn?” Minh Cẩm suy đoán.
“Hắn là loại người một khi từ bỏ cái gì thì không bao giờ quay đầu lại.” Lục Trạm cười cười, choàng vai Minh Cẩm hướng vào buồng, “Cho nên nếu Tiểu Văn gởi thư, hắn chỉ coi như trò cười mà thôi.”
“Vậy thì tại sao?” Minh Cẩm thấy Lục Trạm úp úp mở mở, nhịn không được khều nhẹ chàng ta.
“Còn có thể là ai,” Lục Trạm bất đắc dĩ nói, “Chính là kẻ cái gì cũng biết Triệu cô nương đấy.”
“Cô ả gởi thư? Nói gì vậy?” Minh Cẩm kinh ngạc, lần trước Quân Nghiên rời đi gây ra một trận chê cười, chẳng lẽ còn không đủ khiến ả né xa Đông Viên ba thước?
“Thư bị Hoài Uyên xé nát.” Lục Trạm dìu Minh Cẩm ngồi xuống giường, chính mình cũng ngồi xuống, “Ta cũng chưa đọc được. Có thể khiến Hoài Uyên tức đến thế thật sự không nhiều lắm. Chỉ là, làm sao cô ả biết nhiều sự tình bí ẩn như vậy?”
“Cô ả luôn có chút bản lĩnh kỳ dị.” Minh Cẩm thầm hiểu rõ, nhẹ giọng nói.
“Chuyện đó chắc chắn không ai biết được, nghĩ đến cùng chỉ có thể xét theo hướng 'quái lực loạn thần'.” Sắc mặt Lục Trạm không được tốt lắm, “Ngặt nỗi cô ả biết được bao nhiêu đây? Trước đó còn nói với ta...” Lục Trạm dừng một chút, không nói hết câu nhưng đáy mắt hiện lên một tia âm trầm rõ ràng, “Chuyện của Hoài Uyên trước nay chưa từng nói với ai, nếu ả biết được chẳng trách Hoài Uyên sẽ nổi cơn như thế.”